Tiệm Giỡn Và St.Mungo

Chương 12: Tuyết



London tuyết rơi rồi.

Cửa sổ toàn thành phố đều kết một lớp sương mỏng, nếu nhìn xuyên cửa sổ của một công ty bị bỏ hoang*, có thể thấy trong phòng nghỉ lầu năm có người đang ngủ say trên sô pha.

(*Bệnh viện St.Mungo được ngụy trang đằng sau một cái cửa sổ màu đỏ, nằm trong trụ sở công ty Purge and Dowse.)

Cô có đôi chân thon dài xinh đẹp, khép lại ngay ngắn nghiêng nghiêng đặt trên mặt đất. Nửa người trên ngã vào giữa lớp nệm sô pha thật dày, khuỷu tay gối dưới đầu, trên gương mặt thanh tú là đôi môi mím chặt và hàng mày cau lại đầy bất an.

Một tay lộ ra khỏi áo choàng, một tay khác đeo vòng tay Nam Hồng trên cổ tay trắng nõn, đặt hờ trên cuốn bệnh án viết tên “Roseline Su”.

“Bác sĩ Su?” Natalie có ca sáng, lúc đến đã thấy cảnh tượng thế này.

Khó có khi Roseline ngủ được sâu giấc thế này, son môi hơi lem một chút, dính ở khóe môi.

Cô nàng nhẹ tay nhẹ chân treo áo khoác lên giá áo ở góc phòng, sau đó làm việc nhẹ nhàng để Roseline có thể ngủ thêm được một lúc.

“Sáu giờ rưỡi, sáu giờ rưỡi.”

Roseline nhanh chóng tỉnh giấc, ngồi bật dậy, khuỷu tay đè lên tóc làm giật đứt mấy sợi tóc màu đay.

“A, chào buổi sáng.” Natalie hoảng sợ, “Em còn tính chút nữa mới gọi chị.”

Cô không ngờ Roseline phản ứng lớn thế.

“Không sao, khiến em lo rồi.” Roseline lần mò tới tách trà trên bàn nhỏ bên cạnh, lấy tới uống vài ngụm mới bắt đầu tỉnh táo hơn.

“Đúng rồi, bên ngoài đổ tuyết rồi.” Natalie nhẹ nhàng nói.

Roseline nhìn qua khung cửa, cười nhạt: “Đúng nhỉ, tới giáng sinh rồi.”

Tuyết rơi rất lớn, cô ngồi trên sô pha, ngơ ngẩn nhìn lên trời.

Bầu trời xám trắng, tuyết như thể xuất hiện rất đột nhiên, rơi lất phất xuống mặt đất.

Áo choàng cô mặc chống nhăn, dù ngủ một đêm vẫn cảm thấy thẳng thóm gọn gàng, làn váy được thêu một mảng lớn hình hoa mộc lan.

Gần đây Roseline cứ thấy trái tim trống rỗng.

Cô không biết sao lại thế này, có lẽ là vì giáng sinh sắp tới chăng.

Lần trước tiễn George đi, cô còn đặc biệt bảo Natalie đưa cho anh danh thiếp của một bác sĩ tâm lý, hi vọng nó có tác dụng với anh.

Cô hơi hâm mộ chuyện George có nhiều anh chị em, ít nhất vẫn có người nhớ mong anh.

Công việc ở lầu năm bề bộn, đối với Roseline mà nói, cô luôn lặng lẽ không kêu ca mà làm nhiều việc hơn. Những bác sĩ khác ở lầu năm vui vẻ vì rảnh rỗi, nên cũng không quản cô.

Natalie không rõ cô đang nghĩ gì, cô vẫn như hồ nước sâu không thấy đáy. Bệnh nhân thường trú ở lầu năm nhiều lắm, bệnh nhân mới đưa vào hầu như phải dựa vào Roseline và một bác sĩ lớn tuổi khác.

Một bác sĩ điều trị khác xuất sắc về mặt bùa chú, Roseline lại nổi trội về độc dược, phương thức trị liệu của hai người khác nhau nhưng lúc hợp tác lại hòa hợp ăn ý.

Dù mệt gần chết, dù có rất nhiều ca khó giải quyết, dù là văn kiện khiến người ta phiền chán hay những bệnh nhân khó tính, thì cô vẫn không sợ hãi, tới giờ vẫn chưa từng oán giận câu nào.

“Lễ giáng sinh sao lại không có cây thông Noel chứ.” Hai tay Roseline cầm tách trà, đột nhiên quay đầu hỏi Natalie.

Natalie hơi ngẫm nghĩ: “Nếu là loại lớn, thì trong trung tâm thương mại hoặc ngoài siêu thị của Muggle sẽ có cây thông Noel rất lớn đó, nhưng chắc không có mấy món trang trí bằng pháp thuật đâu.”

“Cảm ơn.” Roseline nói lời cảm ơn xong thì cầm tách rời khỏi phòng nghỉ. Đánh răng rửa mặt, khoác vào áo đồng phục màu xanh lá của bác sĩ, bắt đầu một ngày làm việc mới thôi.

Chọc cười một cô bé đang khóc lớn, giải nguyền rủa cho một người bị câu thần chú kỳ quái nào đó đánh trúng, giúp đỡ Auror bị thương do chiến đấu.

Cô vẫn gọn gàng chỉnh tề trước sau như một, ngay cả độ cong trên môi cũng dịu dàng như được đo lường kỹ lưỡng từ trước.

Cho dù cô chỉ xuất hiện thôi cũng đủ khiến người ta thấy yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.