Tiệm Giỡn Và St.Mungo

Chương 14: Gặp lại



Gõ cửa, hay là không gõ cửa.

Đó là cả vấn đề.

George vẫn không buông tay Roseline, Roseline đã hoàn toàn từ bỏ ý định giãy ra, mặc kệ anh vậy.

Tay kia của anh cứ chuẩn bị gõ cửa thì rụt lại, xong rồi lại vươn lên.

Vào lúc này, sự kiên nhẫn của bác sĩ cũng thể hiện ra.

Roseline yên lặng đứng một bên, qua mười phút rồi vẫn không lên tiếng hối thúc.

Trong nhà truyền ra tiếng cười nói hân hoan, có nam có nữ.

Có ai đó đang cười nói bước về phía cửa.

George buông tay, hít sâu rồi nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra như đang phó mặc cho số phận. Roseline nắm chặt tay anh hơn, như thể đang truyền sức mạnh thêm cho anh.

Cửa mở.

Mùi thức ăn hòa cùng hương vị nhà cửa được vệ sinh sạch sẽ vây lấy Roseline.

Một người phụ nữ trung niên mũm mỉm hoảng sợ đứng dại ra ở cửa, trên mặt còn sót lại chút ý cười.

“Leng keng”, chậu đồng trên tay bà rơi xuống đất, bà ôm lấy George khóc rống.

Roseline chủ động buông tay anh ra, để anh có thể ôm mẹ mình.

Mọi người trong phòng khách đã nhận ra điều gì đó khác thường, đều bỏ việc trên tay xuống ra cửa nhìn xem.

Mãi đến khi tiếng khóc của Molly đã ngừng, George mới yên lặng ôm anh chị em của mình.

Ron gật đầu chào Roseline.

Cậu ấy nói đúng thật, Roseline nghĩ, đúng là cả nhà Weasley đều tóc đỏ.

Đôi mắt bà Molly đỏ ửng, nhưng lại vô cùng vui vẻ bắt tay với Roseline đang đứng một bên.

“Cháu nhất định là bạn gái của George đúng không, xin lỗi vì bác không chuẩn bị quà giáng sinh cho cháu, vào thôi, vào thôi.” Bà lôi kéo tay cô như một người mẹ thực thụ, dẫn cô vào Trang trại Hang sóc.

Sau khi nhóm Weasley ôm chầm lấy George thì mọi người cũng kéo nhau đến phòng khách hỗn độn nhưng ấm áp.

Trên bàn trà là bộ bài xì-náp nổ, những món bánh ngọt tự làm tại nhà và bình thủy tinh đựng eggnog*. Liếc mắt một cái là biết trước khi George về, mọi người đang túm tụm lại chơi bài xì-náp nổ.

(*Một loại đồ uống được làm từ trứng đánh chung với đường, sữa hoặc kem, thường pha thêm với rượu mạnh.)

“Cháu đẹp quá, cô gái nhỏ.” Trên mặt Molly toàn là vẻ sung sướng hạnh phúc, con trai về nhà khiến bà thấy rất có cảm tỉnh với “cô con dâu” Roseline này, “Cháu tên gì?”

Mấy năm nay Roseline luôn đối xử khéo léo với người ngoài, nhưng trong nháy mắt bàn tay ấm áp của Molly nắm chặt lấy tay cô đã khiến điều đó sụp đổ hoàn toàn, chẳng sót chút gì.

“Roseline, Roseline Su ạ.” Cô cẩn thận chào hỏi, trong giọng nói mang theo chút run rẩy mà bản thân cô cũng không ý thức được: “Xin chào, bác Weasley, cháu, cháu cũng… cháu cũng xin lỗi vì cháu không chuẩn bị quà giáng sinh ạ.”

“Đừng nói thế, cháu với George về đã là món quà giáng sinh tuyệt vời nhất rồi.” Molly lau hàng nước mắt không chịu nghe lời, “Hai đứa ăn uống gì chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Cô thành thật trả lời, mặc dù cô không biết George có ăn hay chưa.

“Cháu ngồi một lát, để bác đi làm cho hai đứa.” Bà vui vẻ hưng phấn chạy vào bếp.

Roseline ngồi co quắp trên ghế tay vịn, thậm chí còn không dám ngồi thả lỏng.

Cô nhìn về phía George ở cửa. Anh tựa như giọt nước, dù có đi xa đến đâu, chỉ cần xuống sông là có thể về với biển rộng, dung hòa vào thân mật gắn kết.

Lại qua một lúc lâu, bọn họ mới thoát ra khỏi trạng thái lưu luyến bịn rịn này.

George vào phòng khách chung với họ: “Đây là Roseline Su.” Anh giới thiệu.

Sau đó đến cạnh Roseline: “Đây là Percy, đây là Charles, đây là Ron, đây là vợ nó Hermione, đây là Ginny, còn có bạn trai con bé là Harry.”

Roseline bắt tay với từng người.

“Anh là Bill.” Một người tóc đỏ khác bắt tay với cô, trên mặt anh ấy có vết thương nhạt màu, phá hủy làn da vốn có.

“Xin chào, Bill.”

“Đây là cha tôi.” George giới thiệu người đàn ông trung niên với cô, “Cha, đây là Roseline.”

“Xin chào ngài Weasley.”

“Fleur đâu?” George hỏi Bill, “Có lẽ chị ấy sẽ biết Roseline đấy.”

“Chắc là trên lầu, em ấy mới bị phấn màu của bài xì-náp nổ vươn đầy váy.” Bill nói, “À, em ấy xuống kìa.”

Người phụ nữ xin đẹp chói mắt với mái tóc bạc lướt từ trên lầu xuống: “George!”

Cô ấy tươi cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp!”

Roseline sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn Fleur.

“Fleur.” Cô cẩn thận dò hỏi, “Là cậu thật à?”

Đến bây giờ Fleur mới để ý đến phòng khách có một vị khách không thuộc về gia tộc Weasley.

Cô ấy mở to mắt, hít một ngụm khí lạnh: “Roseline!”

“À.” George nhìn Fleur xách váy chạy ào xuống lầu, bình tĩnh nói với Bill đang tỏ vẻ kinh ngạc: “Quên nói với anh, Roseline cũng là học sinh của Beauxbatons.”

Roseline ôm Fleur.

Hai người nhanh chóng trao cho đối phương một nụ hôn xã giao, thuần thục trao đổi bằng tiếng Pháp, vừa khóc vừa cười.

“Em chưa từng nghe cô ấy nói tiếng Pháp bao giờ đó.” George hăng hái nhìn Roseline, đây xem như lần đầu anh thấy cô vui vẻ nhiệt tình thế này.

Fleur lôi kéo Roseline không chịu buông tay, còn ôm cô vào ngực như đang an ủi điều gì.

Ginny nhìn thấy cảnh này, lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Harry: “Lại là người Pháp à?”

Harry lắc đầu: “Anh nghĩ không phải, lúc trước anh có gặp cô ấy ở St.Mungo, lúc nói chuyện không nhấn mạnh như Fleur.”

“Cô ấy ở St.Mungo? Bác sĩ ư?” Ginny khó hiểu, chợt lo lắng, “Anh bị thương hồi nào? Có nặng không?”

“Không sao, là người bên cạnh bị thương, là Auror khác…”

“Vậy anh cũng phải cẩn thận hơn…”

“Bị thương là vợ của Wood, em không biết anh ta hoảng sợ tới mức nào đâu…”

“Tới, nếm thử gà tây nướng này.” Molly bưng mâm tới, vui vẻ phát hiện George và Roseline đã hoàn toàn hòa nhập với gia đình.

Bà đi vào giữa đám con cái đang chơi bài uống rượu, đưa bữa tối cho Roseline và George.

Roseline còn đang ôn chuyện với Fleur, bà cũng không cắt ngang hai người.

“Cảm ơn mẹ.” George nhận mâm, một tay nắm lấy bà.

Molly lại nghẹn ngạo.

Fleur lôi kéo Roseline quay lại sô pha chỉ mình đánh bài, George lại đi chơi chổi bay với Harry và Ron.

Bàn tròn dưới cây thông Noel vẫn giữ nguyên trạng.

Cô ấy vui vẻ nói với Bill và Hermione: “Rose nhà chúng ta đánh bài lợi hại lắm đó, mấy người đừng hòng phun phấn màu lên người tôi nữa!”

Đám người bắt đầu dụ dỗ Roseline lộ bản lĩnh.

Cô đứng giữa đám người đang nói cười, nghiêng đầu nhìn Fleur đã nhiều năm không gặp.

Mái tóc bạch kim xinh đẹp, quanh thân như tỏa ra ánh sáng.

Từ sâu tận đáy lòng có cảm giác, thế giới này được an bài một cách thật kỳ diệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.