Lúc cả nhà Weasley rời giường đã thấy Roseline đang giúp bà Weasley chuẩn bị bữa sáng.
Cô mang tạp dề, bên trong là áo lông màu trắng gạo và váy đen lông cừu. Tóc được tết thành bím kiểu xương cá, dùng ruy-băng buộc lại thành nơ con bướm.
Bữa sáng có bánh waffle và thịt hun khói, bắp cải tím nướng giòn cắt mỏng.
Thấy George xuống, không ngờ Roseline lại cười dịu dàng với anh: “Dậy rồi à.”
George sợ tới mức dụi mắt, wow! Không phải mình nằm mơ đó chứ!
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc thứ gì đó không phải màu đen, khí chất từ trên xuống dưới cũng thay đổi như thành một Roseline khác vậy.
“Bảy giờ Roseline đã dậy rồi, con thì sao?” Molly chỉ dạy dỗ ngoài miệng thế thôi, chứ trên mặt không hề lộ chút dáng vẻ không vui nào, “Mau ăn sáng đi.”
Tranh thủ lúc mẹ quay lại bếp, George nhìn Roseline bưng cà phê tới cho mình, nhỏ giọng hỏi: “Lần này cô diễn trọn vẹn nhỉ.”
Nụ cười và biểu cảm trên mặt cô vẫn không đổi, hiền hòa trả lời anh: “Qúa khen quá khen.”
“Đêm qua Ron hỏi tôi gài bác sĩ của mình vào tay bằng cách nào, cô đoán xem tôi trả lời nó cái gì?” George hào hứng dạt dào chia sẻ với Roseline.
“Anh đút tình dược cho tôi.” Roseline trả lời.
“Ô là la!” Trò đùa của anh không thành, “Sao cô hiểu tôi rõ thế.”
Roseline quay đầu cho anh một nụ cười giả tạo.
“Có điều nếu quan hệ của cô với Fleur tốt thế, sao chưa thấy cô tới Hogwarts? Theo lý thì năm đó cô nhất định là học sinh của Beauxbatons* mà.” Anh cảm thấy hơi kỳ lạ nên hỏi, “Nếu cô tới, có khi năm đó đã là bạn nhảy của tôi rồi.”
(*Ở đây, George đang nhắc đến việc Roseline không xuất hiện trong số những học sinh của Beauxbatons đến Hogwarts tham gia cuộc thi Tam pháp thuật, trong tập 4 – Harry Potter và Chiếc cốc lửa.)
Roseline ngồi xuống cạnh anh: “Quan hệ giữa tôi với Maxime* rất kém, bà ta dẫn đội thì tôi thà ở Pháp còn hơn.”
(*Hiệu trưởng Học viện pháp thuật Beauxbatons.)
“Mà dù tôi có đi thì tôi cũng không nhận lời với anh đâu.”
“Có điều anh có thể nếm thử bánh xốp cuộn bắp cải tôi làm.” Cô vừa ngồi được mấy giây, mới nói xong lại đứng dậy đi vào bếp, “Không biết có hợp khẩu vị anh không, có điều mẹ anh rất thích.”
George bất ngờ với sự hoạt bát và chân thật hôm nay của cô, dường như đến bây giờ cô mới không treo nụ cười được điểm tô sẵn trên mặt đối với anh.
Vị trí của anh vừa lúc có thể nhìn thấy Roseline và Molly.
Hình ảnh bọn họ ở trong bếp hài hòa như mẹ con ruột vậy, Roseline yên lặng nghe bà lải nhải, trên mặt cũng lộ ra vẻ rất kiên nhẫn và ngoan ngoãn lễ phép.
Nếu có thể cưới Roseline về nhà, chắc mẹ sẽ thích cô ấy lắm nhỉ.
Có điều, ngoài George ra, hình như chưa ai để ý đến chuyện Roseline vẫn không sử dụng đũa phép thì phải. Nhưng mà có thể làm bạn với người kiêu ngạo như Fleur, tốt nghiệp Beauxbatons rồi vào làm ở St.Mungo thì không thể nào là Muggle được.
Chắc là thói quen cá nhân?
Anh tự nhận là một người lịch sự, không thể hỏi cô mấy lời kiểu xúc phạm như: “À sao cô không dùng đũa phép thế.” được.
Trong lúc George còn mãi mê suy nghĩ, Hermione và Ron đã xuống lầu rồi.
“Chào buổi sáng, Hermione.” Roseline bưng bánh xốp cuộn bắp cải ra, lên tiếng chào Hermione trước, “Không biết mọi người ăn quen không.”
Sau đó cô mới chú ý đến Ron đang đánh giá mình từ trên xuống dưới: “Chào buổi sáng, Ron.”
“À, chào.” Sau khi Ron ngồi xuống, ngập ngừng mất một lúc: “Cô… bị đút tình dược thật à?”
“Nói bậy gì đó! Đừng để trong lòng nhé Roseline!” Hermione vội vàng đánh cậu một phát, sau đó thầm thì, “Cũng đâu phải anh chưa thấy qua…”
Cậu nóng nảy, tranh luận với vợ: “Anh chưa thấy qua thật mà! Cái lần Wood với bạn gái anh ta ở lễ giáng sinh cũng mấy năm trước rồi…”
“Nhưng em từng trúng.” George xem náo nhiệt còn chê chuyện chưa đủ lớn nên lên tiếng nhắc nhở, “Romilda hay là ai nhỉ? Anh với…”
Anh dừng một chút: “Lúc anh với Fred thấy em thì em đã nằm trên giường bệnh rồi, bọn anh còn cá với nhau xem ai là bạn gái em nữa kìa.”
Ron bị mấy chuyện cũ làm xấu hổ, vội vàng nói lảng đi: “Món bánh xốp cuốn này ăn ngon quá.”
“Thật không?” Roseline đứng trong bếp nghe cậu nói vậy thì quay đầu cười xán lạn, “Thích thì tốt rồi.”
“Cháu nhất định phải đưa bác sách dạy nấu ăn độc nhất của cháu đó.” Hermione nghe thấy Molly nói vậy với Roseline, không khỏi liếc mắt nhìn bọn họ nhiều hơn hai lần.
“So với lúc đầu mẹ gặp Fleur, cùng là người Pháp, Roseline đúng là được lòng mẹ nhỉ.” Hermione thấy hai người nói chuyện phiếm vui vẻ hài hòa, cảm khái tận đáy lòng.
“Anh có hỏi xem gia cảnh cô ấy thế nào không?” Ron rò mò nhỏ giọng hỏi George, “Cha mẹ hay gì đó.”
“Anh không cần mấy thứ đó.” George nói, “Trong mắt anh, mấy thứ đó không quan trọng, nhưng anh biết cô ấy có nửa dòng máu châu Á.”
“Mẹ cô ấy là người châu Á.” Fleur kéo ghế cạnh George, lại giương giọng nói vọng vào bếp: “Chào buổi sáng nhé Rose, chào buổi sáng nhé mẹ.”
“Nhưng tôi chưa từng gặp cha của Rose.” Cô nàng nói xong nhún vai, dáng vẻ có hơi tiếc nuối, “Hơn nữa cô ấy là người Anh, lúc mới tới Beauxbatons còn chưa nói rành tiếng Pháp đâu.”
“Lúc cô ấy ở Beauxbatons như thế nào?” George hỏi.
Cả người Fleur đều tập trung vào bánh xốp cuốn bắp cải: “Còn thế nào nữa? Thành tích tốt, độc dược thảo dược đứng đầu, vẻ ngoài xinh đẹp, nhiều người theo đuổi chỉ là chưa từng yêu đương…”
Cô nàng liếc nhìn George với vẻ kỳ lạ: “Cậu là bạn trai cô ấy mà cậu không biết cô ấy thế nào à?”
Vậy cũng phải cho tôi cơ hội hiểu cô ấy mới được, George nghĩ thầm trong lòng, ngày nào cũng “chuyện này rất riêng tư”, “ngại quá, đây là chuyện riêng của tôi” thì hiểu thế quái nào được!
“Hồi trước Rose nhà ta biết làm kem bạc hà húng quế Italy, giấm ớt chua cay, cơm hấp củ cải đỏ và đậu tằm…” Fleur lải nhải với Bill, “Không ngờ có ngày được ăn cả món tủ của cô ấy là bánh xốp cuộn bắp cải nữa.”
Ai ai nhìn ra Roseline và anh không phải một cặp chân chính.
George không biết nên thấy may mắn hay tiếc nuối nữa đây.
Nếu Fred ở đây.
Nếu Fred ở đây, nhất định anh ấy sẽ nói: “Người anh em, anh dám cá cô nàng này bị em lừa về đúng không.”
“Tôi phải về St.Mungo làm rồi.” Sau khi người một nhà kết thúc bữa sáng, thấy đã hơn mười giờ nên Roseline nói lời từ biệt với nhà Weasley.
Lúc cô cầm cặp công văn lên đi ngang qua George thì phát hiện đám người trong phòng khách đang trông mong nhìn họ.
Đúng rồi nhỉ.
Bây giờ bọn họ đang là “một cặp” mà.
George ngẩng đầu nhìn cô tính hỏi có cần anh tiễn không, lúc há miệng cũng phát hiện ánh mặt tha thiết từ phòng khách.
Anh định nói gì đó để Roseline không thấy xấu hổ, không ngờ cô lại cúi người xuống trước khi anh kịp phản ứng, nhẹ nhàng làm ra tiếng hôn ở cạnh sườn mặt anh…
“Chụt.”
Môi cô chưa hôn lên, nhưng lại cách má George rất gần.
Cô ấy đổi nước hoa.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu óc trống rỗng của George lúc đó.
Nơi bị hơi thở phả vào lập tức nóng rực lên, anh sững sờ trên ghế với tư thế như muốn đứng dậy vô cùng buồn cười.
Mắt anh vốn đã to, lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng bình thản tiêu sái của Roseline. Thấy mẹ cho cô ấy nụ hôn tạm biệt, lại đưa cô ấy một cái túi, lưu luyến mãi mới tiễn cô ấy ra cửa.
“Không phải hôn có một cái thôi à? Sao em ngây người thế?” Bill cười nhạo anh, ngoài George và Roseline ra thì ai cũng nghĩ cô đã hôn George thật.