Gần đây St.Mungo có một bệnh nhân rất phiền phức – còn phiền đến mức nào thì đại khái là ông ta có thể phun nước bọt về phía bác sĩ, chọc y tá khóc to bỏ chạy.
Dù là người vĩnh viễn cười ôn hòa với bệnh nhân như Roseline, cũng bị kích thích tới nụ cười trên mặt vài lần, nắm tay để sau lưng hết thả lại nắm chặt, nắm chặt rồi lại thả.
Nể tình ông ta chỉ dẫn con tới chữa bệnh nên mọi người ở lầu năm đều nhường nhịn.
“Cô ở nhà nào.” Ông ta vô lý hỏi Natalie vừa tới kiểm tra phòng.
“Hufflepuff.” Natalie không muốn nhiều lời với ông ta, quay đầu tính bỏ đi.
Gã đàn ông dùng tông giọng đủ để cô ấy nghe thấy, nói sau lưng cô: “Thùng cơm.”
“Con ngài còn đứng cạnh đấy! Mời ngài đừng bất lịch sự mắng tôi với nhà của tôi như vậy!” Natalie tức đến mức đỏ mặt, không nhịn nữa nên lên tiếng đôi co.
Gã đàn ông lại tỏ vẻ không quan tâm và khinh miệt thấy rõ: “Gia tộc Selwyn nhà ta khinh thường nói chuyện với cô, hơn nữa con tôi được giáo dục như vậy không sai chỗ nào.”
Lúc này Roseline tới cứu cánh, lúc đi ngang Natalie còn nắm lấy bàn tay đang phát run của cô nàng để an ủi.
“Nếu ngài còn quấy rầy y tá của St.Mungo nữa thì chúng tôi có quyền bỏ nghĩa vụ điều trị cho con trai ngài, trừ thẳng phí điều trị qua Gringotts.” Cô nhìn Selwyn từ trên cao xuống, dù trên mặt vẫn giữ nụ cười nhưng giọng nói lại tràn đầy sự uy hiếp.
Đương nhiên cô biết trong hầm chứa tài sản của đám già lấy thuần huyết làm vinh này đang thiếu hụt, để bọn họ trả phí điều trị chẳng khác nào dọn hết chút tài sản cuối cùng trong nhà họ đi.
Qủa nhiên Selwyn câm miệng ngay, đôi mắt đục ngầu lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, dường như rất bất mãn vì bị cô uy hiếp.
Có điều nếu để ý mấy chuyện nhỏ xíu thế này thì cô đã không phải Roseline rồi.
Kiểm tra như lệ thường cho cậu bé kia, đút thuốc cho cậu bé uống rồi dặn dò vài câu nghỉ ngơi cho khỏe.
Trong lòng bọn họ đều rõ cậu bé này đã đọc thần chú gì mới khiến mình ra nông nỗi này, chỉ là không chọc thủng mà thôi.
“Không biết còn đắc ý cái gì.” Natalie không thể phát giận, chỉ đành oán giận trong phòng nghỉ, “Tưởng mình còn là huyết thống thượng đẳng à?”
Roseline thong thả đổi quần áo: “Sau này bọn họ còn nói em thì em cứ lơ đi.”
“Lúc trước ông ta còn phun nước bọt với chị và bà Pierre đó!” Natalie càng nghĩ càng bốc lửa, “Sao lại có người như thế nhỉ! Chị xem đi, ông ta vừa tới, đến người dễ tính như chị cũng không muốn quan tâm thêm!”
Roseline xếp áo bác sĩ rồi treo lên giá: “Đừng nói vậy.”
Cô đứng trước gương sửa sang lại tóc, trời bên ngoài đã tối rồi.
Tùy đã đầu xuân nhưng cô vẫn tan tầm khá muộn, bây giờ đã hơn bảy giờ mới chuẩn bị về nhà.
Vốn dĩ cô cũng chả khác gì đang sống tại St.Mungo, nhưng nay trong nhà lúc nào cũng có khả năng có người tới kêu gào đòi ăn, ngày nào không về thử một chuyến là cứ thấy không yên lòng, sợ cho anh leo cây.
“Hôm nay ăn gì thế? Anh vào bếp đứng cạnh cô.
“Chim cút nướng.” Cô quét dầu lên thân chim cút, “Anh rảnh thì cắt khoai tây giúp tôi đi.”
George ngoan ngoãn đứng cạnh cô xắt thức ăn.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tối nào hai người bọn họ cũng nấu cơm cùng nhau như cặp vợ chồng son, Roseline cũng chấp nhận cho người khác bước vào gian bếp của mình, thậm chí yên tâm giao việc xắt rau cho anh.
George xắt rất đều, cô rất yên tâm khi anh làm trợ thủ.
“Cắt ít cà rốt thôi.” Cô hắt hơi vào khuỷu tay một cái, “Tôi không ăn.”
“Cô bị cảm à?” George thấy cô chạy đi rửa tay, lo lắng hỏi. “Do tiêu thôi.” Cô lau nước ở khóe mắt, “Hơi sặc.”
“Chủ nhật này có muốn về thăm mẹ với tôi không.” George hỏi lúc đưa cô tăm xỉa răng.
Roseline nhét nhân vào chim cút, nhận lấy tăm gài lại: “Được.”
Cô cho chim cút vào lò nướng, rửa tay.
“Lần trước mẹ hỏi tôi sao cô cứ mặc đồ đen thế.” Anh nhướng mày, “Không lẽ mấy lần cô đi thăm bà ấy đều mặc đồ đen hết à.”
Cô làm ra vẻ suy tư.
“Đi theo tôi.”
George tung ta tung tăng theo gót cô.
“Đây.” Cô mở tủ quần áo ra, “Tủ quần áo của tôi.”
Một mảnh đen nghìn nghịt, chỉ có bộ đồng phục Beauxbatons nằm lẻ loi trong góc là màu xanh dương nhạt, bị mớ quần áo màu đen vây quanh trông thảm thương vô cùng.
“Cái áo lông tôi mặc hôm ở nhà anh chắc là cái áo màu nhạt duy nhất của tôi rồi.” Roseline đẩy một đống đồ đen ra để tìm nó, “Vậy nên tôi chỉ có đồ đen thôi.”
“Trừ khi anh muốn tôi mặc đồng phục Beauxbatons, chứ lâu rồi tôi không mua quần áo màu khác ngoài màu đen, cũng quên mất mình có thể mặc thêm màu gì.”
Roseline cũng thấy bất đắc dĩ.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mua quần áo? Cô có tiền nhưng không có tâm trạng để làm.
“Vậy nên…” George móc hộp giấy từ sau lưng ra như làm ảo thuật, “Tôi mua cho cô rồi nè.”
“Anh cố ý.” Roseline ảo não khoanh tay tay trước ngực, “Anh chuẩn bị từ trước rồi chứ gì.”
George cười hưng phấn vì đạt được mục đích: “Coi như tặng quà cho cô thôi.”
Trên gương mặt tái nhợt của cô dần ửng đỏ: “Tôi xem thường anh rồi, còn lấy mẹ anh ra hù tôi nữa.”
“Nhận đi, mặc hay không là quyết định của cô.” Anh mở to mắt, cố gắng dùng vẻ thật lòng thật dạ của mình cảm hóa cô.
Roseline đưa tay ra nhưng vẫn còn do dự. George không chờ cô có cơ hội từ chối, nhét hộp vào tay cô.
Đương nhiên anh cũng đoán được vận mệnh của cái váy này – thảm thương kẻ tám lạng người nửa cân so với bộ đồng phục Beauxbatons kia.
Trong lúc chờ chim chút nướng xong, anh ngồi xem phim với Roseline.
Mấy cái phim điện ảnh của Muggle vô cùng phi logic lại không có nội dung, nhưng trông có vẻ Roseline lại rất thích.
Cô gác chân lên ghế nhỏ, trên người bọc tấm chăn mỏng, xem phim kinh dị rất tập trung.
George ngồi đầu khác của sô pha xem cùng cô, nhìn một lát đã ngáp dài.
Cô nàng này à, quen thân rồi là biết khác hẳn với hồi chưa thân.
Thân rồi thì sao à, sẽ phát hiện cô không thích cười chút nào, thích ôm cái gì đó trong ngực còn mặt thì không biểu cảm, còn thích nói móc người ta nữa.
Cứ lần nào George làm chuyện ngu xuẩn gì đó, là cô cũng liếc anh với vẻ mặt ghét bỏ, sau đó lại nhận việc trên tay anh làm tiếp.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nhưng nói thế nào thì anh cũng thích cô thế này hơn.
“Nhanh lên nhanh lên, nướng xong rồi kìa, anh đi lấy đi.” Roseline sắp xem tới đoạn kết rồi, mắt không nỡ rời khỏi TV.
Vì thế – tất nhiên là George phải đi lấy rồi.
George tung tăng bưng mâm ra, lấy sốt Roseline làm từ trước phết lên thân chim cút.
Quay đầu nhìn vị bác sĩ nào đó đang ngồi ở sô pha, cô xem đến đoan gay cấn nên ôm chặt gối dựa.
Sau khi nhân vật chính ra chuồng gà, final girl* ra đời, bộ phim tuyên bố kết thúc cô mới đứng lên đi ăn cơm dù chưa đã ghiền.
(*The final girl: Danh từ dùng để chỉ nhân vật nữ duy nhất sống sót vào cuối thể loại phim kinh dị, sau khi cô ấy đó đánh bại kẻ giết người hàng loạt, ma quỷ…)
Lấy mì đã nấu chín từ nồi ra cho vào đĩa, trộn đều với sốt rồi bưng lên bàn ăn, tháng này bọn họ đã ăn cơm cùng nhau nhiều lần rồi.
“Vậy… thứ bảy tôi tới đón cô nhé?” George hỏi.
Roseline cắt cho mình một miếng chim cút: “Sáng thứ bảy tôi có việc rồi, tới tối tôi tự đi.”
“Qua đó ăn tối?”
“Ừ.”
Lúc cô cầm dao hơi dùng sức ở ngón trỏ, móng tay được sơn một lớp sơn bóng hơi ửng đỏ.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
George có hứng thú nhìn chằm chằm Roseline.
Không biết, nếu cô ấy mặc cái váy mình đưa thì trông thế nào nhỉ.