Tiệm Giỡn Và St.Mungo

Chương 2: Hàng ngày



Trong phòng bệnh truyền ra tiếng cười khanh khách.

Roseline hơi hoang mang, rõ ràng có người nói với cô phòng bệnh này xảy ra chuyện, thế sao bầu không khí vui vẻ thế này?

“Có chuyện gì thế.”

Cô đẩy cửa vào, y tá đang che miệng cười vui vẻ nhưng trên giường bệnh lại không có ai.

“Hi! Nhìn trên này này!” Bệnh nhân tóc đỏ buổi sáng đang dính sát trần nhà, không mảy may thấy xấy hổ mà chào hỏi với cô, “Không ngờ gặp lại nhanh thế, Roseline.”

Vì thời gian dài máu dồn lên nên mặt anh đỏ lựng, gần như cùng một màu với tóc của anh.

Hóa ra trên thế giới này thật sự có người còn tâm trạng đùa giỡn trong tình huống này.

“Xin hãy gọi tôi là bác sĩ Su.” Vẻ mặt Roseline bình tĩnh nhắc nhở anh.

“Chị không ngờ được đâu, bác sĩ Su.” Y tá nhỏ bị trêu chọc không nhịn cười được, “Anh ấy đúng là người hài hước nhất nay ở lầu năm mà em từng gặp từ trước đến.”

George ở trần nhà làm hành động ngã mũ khiêm tốn.

“Dừng lại… Natalie.” Trên mặt Roseline mang theo nụ cười thương hiệu của cô, vô cùng dịu dàng nói, “Chị nghĩ bây giờ là lúc rèn luyện một chút kỹ thuật của em, kéo anh ta về giường đi.”

Bây giờ y tá mới rút đũa phép ra, gian nan di chuyển George quay lại giường.

Bởi vì kỹ thuật không thành thạo nên nhiều lần bất cẩn khiến anh mất kiểm soát, đụng vào trần nhà mấy lần.

Lần nào George cũng khoa trương la “Á” một tiếng, càng chọc cười y tá nhỏ hơn.

Cuối cùng chờ tới khi anh bị trói về giường thì miệng vết thương sau lưng đã nứt ra, trên áo bệnh nhân toàn là máu.

“Em ra ngoài trước đi.” Roseline bước sang trái vài bước chắn tầm mắt y tá, không để cô ấy phát hiện tấm lưng đổ máu của George.

“Các cô không thể dùng bùa để chữa trị như lúc ban đầu được à?” Lúc Roseline bôi thuốc thì George đau nhe răng trợn mắt, mùi của thuốc mỡ này cũng kỳ la như đang bôi hỗn hợp của dầu ô liu vậy.

Áo thân trên của anh bị cởi ra, tấm lưng dày rộng nhưng trắng nõn, mái tóc đỏ được để dài, gần như che khuất cổ.

“Không đơn giản như vậy.” Cô nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ, kiên nhẫn giải thích, “Lúc trước cánh của anh cắm sâu vào trong thịt.”

George quay đầu nhìn cô.

“Shhh… Đừng nhúc nhích.” Roseline hiếm khi dùng giọng điệu ra lệnh thế này để nói với người khác.

Cô bôi thuốc rất nghiêm túc, nửa ngồi, hô hấp như có như không phả lên người anh.

Hôm nay tóc được búi thấp sau đầu, cũng như mọi khi, tóc được chải vào nếp chỉnh tề.

George quay nửa đầu lại nhìn cô.

Cô ấy có đôi mi cong rất dài, hơi rũ xuống, là màu đen ánh xanh đẹp mắt.

“Ha.” Anh nhẹ giọng hỏi, “Có phải cô có chút lai châu Á đúng không.”

Người đang tập trung rất dễ trả lời theo bản năng, mà Roseline bình thường vẫn luôn kín miệng cũng thế, “Ừ, một nửa.”

Qua một giây cô mới phản ứng, bản thân đã vô thức nói ra thông tin cá nhân mà ngày thường rất chú trọng.

“Ồ, vậy chắc đây là lý do tóc cô thẳng thế này nhỉ.” George nở nụ cười, đắc ý vì mình gài được bác sĩ điều trị hàng ngày lạnh nhạt xa cách nói ra.

Trên mặt Roseline xẹt qua chút ảo não.

Có mùi hương lấn át mùi thuốc mỡ bị George ngửi thấy, anh tán dương, “Chậc, thơm quá.”

“Nếu anh thích mùi thuốc mỡ này thì tốt rồi.” Roseline bỏ mọi thứ vào khay, lúc đứng lên hơi lảo đảo một chút.

George đưa tay đỡ theo bản năng, nhưng cô lại lùi ra sau vài bước như phản xạ có điều kiện, đến góc áo cũng không để anh chạm vào.

“Anh nghỉ ngơi cho khỏe, đừng tự mình xuống giường.” Roseline không chớp mắt mặc áo lại cho anh, trên gương mặt tái nhợt cũng không hiện chút vẻ thẹn thùng nào.

Thật sự có người có thể bình tĩnh khi đối mặt với dáng người như mình à, George có hơi buồn bực.

“Bác sĩ Su.” Anh ở sau kêu cô lại, “Có thể cho tôi mượn một con cú mèo không? Tôi muốn viết thư.”

“Cho người nhà à?” Cô thuận miệng hỏi, “Chúng tôi có phương thức đặc biệt để liên lạc trực tiếp với họ, để họ đến thăm…”

“Không cần.” George vắt tay trên trán khiến cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh, “Cú mèo là đủ rồi.”

Cô cúi đầu ghi lại: “Được.”

Roseline không biết vì sao trong nụ cười của người này lại xen lẫn sự khổ sở mà cô không hiểu, nhưng cô biết mình nên tôn trọng bí mật của người khác, không quan trọng thì không hỏi tới.

Cô không phải kiểu người nhiệt tình, thậm chí có hơi máu lạnh. Chuyện riêng của bệnh nhân không phải thứ cô nên xen vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.