Roseline vốn đang ngồi yên ổn trong phòng làm việc đọc tài liệu, bỗng dưng nghe thấy tiếng ầm ĩ ồn ào ngoài phòng.
Xảy ra chuyện gì à.
Cô nín thở nghe ngóng một chút, cảm thấy hình như tình hình có hơi nghiêm trọng mới đẩy ghế đứng dậy, bước ra hành lang.
“Tụi mày làm gì thế? Mau cứu con tao!!”
Tiếng quát tháo gắt gỏng xuyên qua lớp cửa gỗ dày nặng, Roseline nghe thấy giọng nói này rất quen tai, trong lòng cũng đoán được đại khái.
Đẩy cửa ra, đối mặt với Natalie.
“Chuyện gì vậy?” Cô thấy Natalie chảy mồ hôi ròng ròng, nhanh chóng dịu dàng hỏi cô nàng.
Natalie hơi lắp bắp: “Selwyn ôm con ông ấy tới đây, nhưng con ông ấy bị thương nặng quá, tụi em không biết phải làm thế nào, bà Pierre đã ra rồi.”
Roseline vội vàng đi ra, lấy đũa phép ra nắm trong tay.
“Tụi em phán đoán là do độn thổ dẫn tới phân thể.” Natalie theo sát sau lưng cô, mái tóc màu hồng nhạt hơi run rẩy, “Nhưng sau khi ông ta ghé khu điều trị của mấy tầng khác lại phát hiện có thêm mấy nguyên nhân khác, đến giờ chúng ta vẫn chưa biết là gì.”
Cửa vào lầu năm truyền tới tiếng hét táo bạo: “Không được đụng vào nó!”
Bà Pierre bị Selwyn đẩy lảo đảo, tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Sao ngài dám đẩy bác sĩ!” Natalie bước tới, “Rõ ràng là ngài la hét muốn bác sĩ của chúng tôi tới chữa mà!”
Roseline lén lút giữ cô nàng lại, bảo vệ sau lưng, bản thân lại quay mặt về phía Selwyn đang bế con trai nói: “Phiền ngài đên phòng bệnh với chúng tôi được không?”
“Không, không.” Ông ta ôm con trai chặt hơn, đề phòng như muốn phát điên.
Ánh mắt mờ mịt, gần như đục ngầu, trông tiều tụy hơn lần gặp trước rất nhiều.
Áo choàng vô cùng bẩn, râu và tóc lôi thôi lếch thếch.
Hơi thở của đứa bé trong lòng Selwyn ngày càng nhẹ, mặt mũi cũng ngày càng trắng bệch.
Natalie tinh mắt, thấy cổ tay thằng bé có hai chấm tròn chảy máu, hét lên: “Chắc chắn là thằng bé bị rắn cắn rồi, ngài dẫn nó xuống lầu hai nhanh đi!”
“Đợi đã.”
Không chờ Selwyn xoay người, Roseline đã lạnh lùng gọi ông ta lại.
Trên mặt cô vẫn là nụ cười khéo léo, nhưng lúc này lại trông có vẻ khó lường: “Là câu thần chú nào thế?”