“Nhìn em giống người có khả năng tiên tri không? Sao em đoán được ông ta sẽ tấn công bác sĩ chứ.” Cô ngồi bắt chéo chân uống trà đậm, trong giọng còn ít giọng mũi do mới ngủ dậy.
Bùa choáng đúng là không dễ chịu chút nào.
“Cuối cùng Selwyn bị phán quyết ra sao?” Cô ngáp một cái hỏi George.
George mở cái túi bên người ra, vừa lấy vừa nói: “Ừm, Harry nói hình như sẽ nhốt một thời gian… ông ta dạy ma thuật đen với độn thổ cho một đứa trẻ chưa đủ tuổi học pháp thuật, khác nào tự chuốc lấy không.”
Trong túi là hộp giấy đựng bánh biscuits do bà Weasley tự mình nướng, bà còn dặn riêng cú mèo mang đến cho Roseline.
Roseline chọn vị quế mình thích cắn một miếng.
“Nói thật cho anh biết đi…” George lại nắm lấy cô, “Có phải đã tính toán trước rồi không? Vì báo thù cho anh?”
Cô mỉm cười liếc mắt nhìn anh: “Em chỉ đúng lúc tố cáo có người dùng ma thuật đen.”
Tội tấn công bác sĩ nặng hơn tấn công y tá gấp mấy lần, bình thường St.Mungo cũng không xen vào và không phủ nhận ma thuât đen, càng khó có chuyện tố cáo.
Vậy nên việc Roseline làm cuối cùng là vì chính nghĩa, hay thật sự nhìn Selwyn không thuận mắt, hoặc là trả thù ông ta thay cho George…
Thì cô không nói, ai mà biết được.
St.Mungo cho cô một ngày nghỉ, George cũng ném hết công việc ở tiệm giỡn cho Ron và Varity để tới chăm cô.
Cả ngày nằm lỳ trong nhà trọ thì còn gì bằng nữa.
Roseline dùng bùa lơ lửng để chuyển sô pha đến cạnh cửa sổ sát đất, làm một mâm khoai tây nướng, lại hâm nóng bánh cookies đã nướng sẵn và bánh biscuits bà Weasley cho giúp George.
Cô nâng quyển sách ngồi trên sô pha phơi nắng, chân trần gác trên ghế nhỏ.
George tỏ vẻ ‘anh biết ngay mà’, sau đó móc ra một xấp lớn đơn đặt hàng như làm ảo thuật, cầm cây bút lông chim thật lớn bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Trước cửa sổ nhà trọ Muggle ở London vào đầu mùa hạ, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật trang và tiếng nhấm nuốt.
Người phụ nữ mặc quần áo ở nhà mỏng manh, hình như được làm từ bông, vừa người lại mát mẻ. Bên cạnh cô là người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ, tay áo xắn tận khuỷu tay đang cầm xấp giấy đọc chăm chú.
Không biết vì sao, mới đọc sách một lúc đã thấy mí mắt lim dim.
Quyển sách rơi xuống thảm, phát ra tiếng vang.
George quay đầu nhìn bạn gái mình, phát hiện cô đã gối đầu lên đệm dựa sô pha, hiển nhiên là ngủ quên mất rồi.
Tác dụng phụ của bùa choáng – hay buồn ngủ.
Anh lặng lẽ bước tới, vươn bàn tay đầy tội ác đến mái tóc mềm mại màu đay của cô – dùng sức xoa, xoa cả buổi cũng không thấy tỉnh dậy.
Tóc Roseline có mùi rất thơm, hình như dùng cùng một mùi với nước hoa, có hương thơm của trà và quả lê.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đôi môi vẫn hồng hào như mọi ngày, không biết môi có được tô thêm một lớp thạch dẻo hay không mà lại mang theo chút cảm giác ướt át.
George chỉnh cho cô nằm thẳng lại, nhưng tìm mãi trong phòng khách cũng không thấy tấm thảm lông nào.
…Vậy có nên vào phòng ngủ của Roseline tìm không nhỉ.
Đấu tranh trong lòng một lúc, cuối cùng dũng khí của Gryffindor cũng chiếm thế thượng phong.
Trong phòng ngủ có hương thơm thoang thoảng, nệm được trải drap màu nhạt đặt trên giường to có bốn trụ, còn có tủ đầu giường bằng gỗ hồ đào và bàn trang điểm.
Nhìn qua cũng mộc mạc đơn giản như phòng khách, trên bàn trang điểm chỉ có vài món văn phòng phẩm linh tinh và đồ trang điểm, ít nhưng tinh xảo.
Chăn được gấp gọn gàng đặt trên tủ đầu giường, bên cạnh còn hai hộp trang sức một lớn một nhỏ và ảnh chụp.
George lấy chăn, lại bị ảnh chụp thu hút sự chú ý.
Là một tấm ảnh khá lớn, một người phụ nữ có dáng vẻ dịu dàng đang ôm con gái. Cô bé cười khá thẹn thùng, có vẻ là Roseline lúc khoảng mười tuổi, mà người phụ nữ có gương mặt thanh tú kia lại có mái tóc đen xoăn dài như sa tanh.
Bọn họ cứ cười mãi nhìn về phía đối phương, nhìn thoáng qua cũng biết lúc chụp bức ảnh này đang rất hạnh phúc.
Vòng tay Nam Hồng quen thuộc, lúc bấy giờ đang mang trên tay người phụ nữ kia.
Còn một bức ảnh khác là ảnh một mình Roseline.
Cô mặc đồng phục xanh bằng sa tanh của Beauxbatons, mái tóc màu đay được nhét vào mũ, dáng đứng thẳng tắp nghiêm túc. Dù trông có vẻ non nớt hơn bây giờ rất nhiều, nhưng từ khí chất lẫn biểu cảm đã phảng phất có phong thái như hiện tại.
Cuối cùng là tấm ảnh gồm vài nữ sinh Beauxbatons ngồi trong sân, có khoảng bảy tám người. Có lẽ lúc chụp tấm ảnh này là vào mùa xuân hoa nở, từng mảng hoa tường vi lớn nở rộ sau lưng mấy cô gái, Fleur ngồi giữa nghiêng về bên trái một chút, vẻ mặt kiêu căng, tay Roseline khoác lên vai cô ấy.
Khi đó Roseline cắt tóc ngắn, mềm mại rũ ngang vai. Nữ sinh Beauxbatons xung quanh hoặc đứng hoặc ngồi, trông có vẻ đều có quan hệ không tồi.
Qủa nhiên từ nhỏ tới lớn Roseline đều xinh cả.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Anh cầm chăn về đắp cho cô, ngồi cạnh tiếp tục sắp xếp hóa đơn đặt hàng.
Vì ngủ cả buổi chiều nên lúc hơn chín giờ tối, Roseline lại thấy vô cùng tỉnh táo.
Hai người ngồi ở phòng khách xem phim.
Nữ chính trong bộ phim này giống Roseline ba bốn phần, nội dung cũng không tệ, ngay cả người không thích xem phim như George cũng thấy thú vị.
Roseline mặc váy ngủ, gác chân lên người George, tay cầm một ly đế cao rượu nho trắng.
“Ôi, diễn viên này đẹp trai quá.” Cô nói thế, mông lại dịch sang ngồi sát bên George.
Ngày hè oi bức, mỗi lần về nhà Roseline đều phải tắm một cái mới thấy thoải mái được.
Tóc vừa khô mang theo mùi hương thơm ngát, rối tung phủ lên bờ vai của anh, dụi đầu vào người anh hệt một con thú con.
Nam nữ chính trong phim bắt đầu hôn nhau.
George nghiêng đầu hôn cô, hôn nhẹ vài cái.
“Là ý trời sắp đặt sẵn.” Nam chính nói thế với nữ chính.
“Nhưng anh vẫn chưa hiểu em.” Nữ chính trả lời.
Vì uống rượu nên Roseline dần nhiễm chút men say, bất ngờ đứng thẳng dậy ngồi lên đùi George.
Cô nhìn George từ trên cao xuống, ánh mắt mơ màng.
Sau đó cúi đầu, ôm cổ hôn anh.
Bàn tay ôm lấy cổ anh mang theo hơi lạnh, khiến anh hơi run rẩy.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
George ôm cô, bàn tay to lớn ghì chặt cổ cô.
Gắn bó thân mật, khoang miệng cô mang theo vị ngọt của rượu.