Tiệm Giỡn Và St.Mungo

Chương 3: Làm bạn



“Anh chưa ngủ à.” Một bàn tay của Roseline chống trên cửa, dáng người thon dài thẳng đứng.

Ánh trăng xuyên thấu qua tấm rèm cửa mỏng manh, George nằm trong chăn cựa quậy hai cái, chống dậy nửa thân trên: “Ồ? Hôm nay đến phiên trực của cô à.”

Cô hỏi theo lễ phép: “Anh cần tôi giúp gì không?”

“Ừm, để tôi nghĩ xem.” Cổ áo bệnh nhân của George rũ xuống, lộ ra xương quai xanh và nửa bả vai, “Đúng là có.”

“Mời nói.”

Trên mặt anh vẫn mang nụ cười bất cần trước sau như một: “Tới đây nói chuyện với tôi một lúc đi.”

“Được.” Roseline nhìn bảng thời gian phân công trên tay một cái rồi mới đồng ý, mang giày cao gót, không nhanh không chậm ngồi xuống ghế mềm bên trái giường bệnh.

Động tác của cô tao nhã như cũ, hai chân bắt chéo, nụ cười nhạt nhẽo.

Ánh trăng không chói lọi như ánh mặt trời, lại có thể soi một người rõ ràng trong trẻo lại lạnh lùng – George lại ngửi thấy mùi hoa ngày hôm ấy.

Bệnh nhân không nói lời nào, Roseline cũng yên lặng nương theo ánh sáng bên ngoài để xem văn kiện trên tay mình, bình yên.

“Cô là con một trong nhà à?” George vẫn giữ tư thế lười nhác này.

Cô nghe thế thì ngẩng đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ, “Vấn đề này rất riêng tư.”

“Tôi đoán cô không phải.” Mái tóc màu đỏ của anh như đốm lửa trong bóng tối, “Tôi thì có. Tôi còn có rất nhiều đấy, không chỉ thế, tôi còn có một người anh trai sinh đôi*.”

(*Tác giả để là em trai nhưng tác giả J.K.Rowling xác nhận trên Twitter vào năm 2015 rằng Fred là anh trai.)

Là người đã mất đó, Roseline nghĩ thầm, những điều này đều viết trên hồ sơ của George Weasley. Cô biết mình không nên nói những câu như ‘tôi rất tiếc vì anh đã mất đi một người thân thiết’.

“Tôi biết cô đang nghĩ gì.” George chỉ về hướng trái tim, “Anh ấy luôn ở trong tim tôi.”

“Nhưng từ khi anh ấy không còn trên thế giới này nữa, dường như tôi cũng mất đi khả năng hạnh phúc.”

Roseline nghe rất nghiêm túc.

“Sẽ không còn ai nhận sai chúng tôi…” Anh vén một bên tóc lên, “Tôi đã mất một lỗ tai.”

Càng vì, Fred đã mất.

Anh đổi sang dáng vẻ hối hận, hai tay chống đỡ cơ thể, để lưng dựa vào đệm: “Bắt đầu từ khi còn rất nhỏ, chúng tôi là hai ông hoàng của các trò nghịch ngợm trong nhà. Nhìn chung thì Fred có nhiều ý tưởng hơn – nếu tôi mà so với anh ấy thì đúng là không có sức sáng tạo.”

“Đây là lý do anh thử nghiệm sản phẩm mới lên người mình à?” Roseline hỏi một câu đúng với vai trò bác sĩ.

George ảo não xoa tóc, bày ra vẻ mặt tiếc nuối: “Tôi đảm bảo là nếu Fred ở cạnh tôi – thì tôi đã không đến St.Mungo rồi.”

Ánh mắt của anh không có tiêu cự, dừng ở bức tường trắng xóa đối diện: “Ngay từ đầu anh ấy sẽ túm lấy tôi, không để tôi đâm đầu vào tường, cũng sẽ bỏ đôi cánh kia nhanh hơn đám bác sĩ ở lầu một.”

Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, anh lại cười lỗ mãng: “Chủ yếu là tôi không muốn mất mặt trước một cô gái xinh đẹp như cô, tôi cứ tưởng trưởng thành rồi sẽ không làm chuyện mất mặt trước mọi người chứ.”

George nhìn Roseline, giống như đang chờ phản ứng của cô.

Hiếm khi mà mái tóc dài của cô không được buộc gọn lại, giờ phút này đang mềm mại rũ trên bờ vai. Trên người vẫn mặc áo dài bằng tơ nhung như thường ngày, lại thêm bộ vòng cổ và khuyên tai bằng ngọc lục bảo, tô điểm vừa phải.

Lần đầu nhìn thấy cô, lời khen ngợi của George là phát ra từ nội tâm.

Cả người người phụ nữ này như bị bao phủ bởi một lớp sương mù bí ẩn hấp dẫn người khác, khiến người ta khó mà thấu hiểu.

“Tôi là bác sĩ điều trị, tôi sẽ không thấy anh mất mặt thế nào.” Roseline nhướng mày, cho anh một nụ cười khách sáo.

Nhìn đi, lại là một nụ cười không phát ra từ nội tâm.

“Bắt đầu từ hôm đó, tôi ngủ không yên giấc.” George nhìn cô, “Từng đêm từng đêm không ngủ được.”

George mất Fred, bắt đầu không biết phải thế nào.

Không biết nên làm gì, không biết một mình có thể kinh doanh tiệm giỡn được hay không, còn nghĩ ra được những trò đùa dai nữa hay không.

“Đây không phải lỗi của anh.” Roseline đan chặt hai tay, “Hơn nữa, những điều này sẽ biến thành vấn đề tâm lý nghiêm trọng.”

“Có lẽ không liên quan đến tôi, xin anh tha thứ cho sự bất lịch sự này của tôi.” Cô cười tự giễu một chút, “Nhưng tôi nghe mấy y tá bên ngoài có nhắc tới, gia tộc của anh ở Anh rất lớn…”

Cô hít sâu một hơi, châm chước nói: “Thế nên tôi kiến nghị điều ngu ngốc này, anh có thể tâm sự nhiều hơn với người nhà của mình, đừng mãi tránh né bọn họ.”

“Tất nhiên…” Roseline nâng một bàn tay lên, phất trước mặt George nói, “Nếu anh không muốn vậy, thì xin đừng để trong lòng.”

“Cô nói đúng, tôi đang trốn tránh, ngày nào cũng vậy. Đôi khi nửa đêm tôi sẽ nghĩ, vì sao người chết không phải tôi cơ chứ.” Anh ngơ ngác không biết đang nhìn chằm chằm vào đâu, “Tôi không biết mẹ mình nghĩ thế nào, tôi cũng không biết những người khác trong gia đình nghĩ thế nào.”

“Nhưng cuối cùng tôi lại nghĩ, có khi nào người chết là tôi thì tốt hơn không.”

Trên gương mặt thong dong tự nhiên bấy lâu nay của Roseline lộ ra vẻ ngẩn ngơ ngắn ngủi, rồi khôi phục như lúc ban đầu.

“Sao không thử ngủ một chút đi.” Cô đứng dậy, vuốt phẳng gối đầu và chăn cho George.

“À, cô phải đi rồi.” George nhìn sườn mặt dịu dàng xinh đẹp của cô, đôi môi mỏng đỏ tươi lại ướt át. Đuôi tóc nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt anh, lạnh lẽo nhưng thơm ngát.

“Nếu anh cần, tôi có thể ngồi kia đến khi anh đã ngủ.” Roseline nói, “Vậy thì tôi cũng có thể xem xét xem anh có cần thứ như thuốc ngủ không.”

Anh chỉ lộ đầu với mái tóc màu lửa đỏ bên ngoài, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào cô: “Có thể không?”

Roseline gật nhẹ đầu.

“Vậy xin cô bên cạnh tôi thêm một lúc.”

George ngủ một giấc thật ngon mà lâu rồi không thể.

Trước khi anh tỉnh lại thì Roseline đã đi lâu rồi.

Mấy đóa hoa không biết tên xuất hiện ở tủ đầu giường của anh, được cắm trong bình thủy tinh miệng nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.