Tiệm Giỡn Và St.Mungo

Chương 7: Đuôi heo



Roseline làm ở St.Mungo lâu vậy rồi cũng tổng kết được một quy luật.

80-90% người được đưa đến lầu năm đều đã hôn mê, còn lại thì khóc lóc.

Nếu có người bước vào thảnh thơi, trên người còn thêm mấy thứ kỳ quái, vậy thì nhất định là George Weasley.

“Mời anh ngồi để chúng tôi tiện kiểm tra cho anh.” Roseline nhìn dáng người cao ráo tóc đỏ lại thêm một cái mũi heo, “Chúng ta lại gặp nhau rồi, ngài Weasley.”

“Éc éc.” Anh dùng tiếng heo kêu để trả lời, nắm theo cái đuôi heo vừa mọc ra.

“Ha ha ha ha ha…” Natalie cười ha hả, mái tóc mới nhuộm màu hồng phấn, uốn lọn kiểu thời thượng của cô nàng lắc lư vì cười ngả tới ngả lui.

“Tôi có thể đưa anh xuống lầu một, để bọn họ cắt luôn mất thứ này.” Mặt Roseline không biểu cảm nói với George.

Thật tàn nhẫn.

George éc éc tỏ vẻ bất mãn.

“Làm ơn, bác sĩ Su, đừng cười nhạo anh ấy nữa.” Natalie cười vui vẻ, “Em cá chắc anh ấy bị mấy bức tranh cười suốt dọc đường rồi.”

“Tôi đi lấy thuốc.” Roseline liếc nhìn anh một cái, “Bây giờ anh mọc đuôi rồi thì đứng đi.”

“Éc éc!” Đừng tưởng rằng cô đi rồi thì tôi không thấy cô đang cười nhé!

Cô vừa ra khỏi cửa, khóe miệng đã nâng cao.

Đúng là anh, có mũi heo đuôi heo.

“Cố ý?” Natalie hỏi George, “Tôi không tin anh giải quyết không được.”

“Éc éc.” Trên mặt heo có chút đắc ý, đó là đương nhiên, tôi là Weasley mà.

Lúc Roseline quay lại cầm theo thuốc và kéo.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Uống thuốc trước, ngài Weasley.” Cô nói, “Nếu không có tác dụng thì dùng kéo cắt luôn giúp ngài.”

…Sao đáng sợ thế này!

Sao nụ cười này của cô ấy lại xuất hiện bóng dáng của Snape nữa.

George nhìn chằm chằm cây kéo kia, lấy thuốc uống sạch.

Trong thời gian chờ thuốc phát huy tác dụng, Roseline lại dùng cồn lau thân kéo.

…Hành động này rợn lắm biết không!

Anh không khống chế được lấy tay sờ mũi heo liên tục, xem nó có ngắn bớt đi không.

Có đuôi heo là biến mất rất nhanh.

Trong đôi mắt màu hổ phách của Roseline hiện lên tia chế nhạo.

“Quần của anh còn cái lỗ kìa, ngài Weasley.” Cô nói nghiêm túc với giọng điệu thản nhiên như đang hỏi ‘anh muốn ăn gì không’.

“Reparo.” George lẩm nhẩm dùng đũa phép chỉ vào quần mình.

Mười phút sau, mũi anh cũng bình thường trở lại.

“Tôi có thể hẹn cô một bữa không?” Anh nhìn thẳng vào Roseline hỏi, đôi mắt tròn nhìn chăm chú vào cô.

“À.” Khó có khi cô dừng lại một chút, “Ngại quá, tôi có việc rồi.”

Sau khi Roseline cầm bệnh án ra khỏi cửa, còn nghịch ngợm nói thêm: “Tiện thể, anh có thể xuất viện rồi ngài Weasley ạ.”

Mái tóc màu sợi đay của cô được buộc gọn gàng sau đầu bằng vòng trân châu nhỏ.

“Lại thất bại à, George.” Natalie tặc lưỡi, “Tôi nói anh rồi, rất khó.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Chẳng có gì khó bằng lần đầu cưỡi chổi bay, lần đầu độn thổ, lần đầu…” Đột nhiên George ngừng lại một chút, một lát sau mới tiếp lời, “Tóm lại… Tôi sẽ không từ bỏ.”

“Ít ra lần này cô ấy còn khựng lại một chút, không trôi chảy như lần đầu.”

“Lại thêm vài lần, nói không chừng cô ấy sẽ đồng ý thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.