Tề Duyệt đột nhiên đến đây cũng không làm mọi người thấy bất ngờ, chỉ là cô ta vừa nói muốn trò chuyện riêng với Khương Triết......
Tưởng Diễn đưa mắt nhìn sang Tô Anh đang ngồi tựa vào ngực Khương Triết, lúc này cô đang cười đến sáng lạn. Cười tươi như vậy tạo cảm giác có chút hư hỏng, huống chi không lâu trước đây bọn họ còn nghe tin sổ sách nợ nần của Tề Duyệt rối tinh rối mù hết lên, biết rõ người ta đang gặp khó khăn mà còn cười vui vẻ như vậy, khác nào cố ý chọc người ta tức chết chứ?
Giờ phút này anh cũng nhịn không được mà khẽ cười, nói: "Tề tiểu thư, tôi còn tưởng là cô đến đây thăm tôi, không ngờ cô vì Khương Triết nên mới đến."
Tề Duyệt mỉm cười, ngược lại khá thẳng thắn: "Xin lỗi, hôm nay tôi đến tìm Khương Triết là có chuyện quan trọng, hôm khác lại đến tạ lỗi với anh."
Tưởng Diễn nhìn Khương Triết, phát hiện anh không hề tỏ thái độ gì, ngón tay nhàn nhã cuộn những lọn tóc của cô gái trong lòng hết vòng này đến vòng khác.
Tề Duyệt lại nói: "Khương Triết, anh đừng tránh mặt em nữa, hôm nay nhất định em phải nói chuyện với anh."
Rốt cuộc Khương Triết cũng ngước mắt lên, ánh mắt hời hợt không chút để ý nhìn cô ta: "Cô muốn nói chuyện gì?"
Tề Duyệt giả vờ nhìn xung quanh, lại nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói đi."
Khương Triết cười nhạo: "Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt người khác?"
Trong lòng Tề Duyệt cảm thấy hơi xấu hổ, thái độ tuỳ tiện không chút để tâm của người đàn ông này đã nói nên hết thảy, huống hồ cô ta ghét nhất là người phụ nữ đang được anh ôm trong lòng kia, nhìn vô cùng chướng mắt.
Mà chuyện xảy ra đêm đó đối với cô ta chính là một cơn ác mộng, thái độ của Khương Triết hời hợt như bây giờ làm cho Tề Duyệt lập tức nhớ đến chuyện đêm đó, cảm giác này khiến cho cô ta vô cùng khó chịu, đau lòng không thôi.
Tưởng Hiểu Hiểu bưng trà đến, đặt xuống trước mặt Tề Duyệt, cô cười nói: "Thật ra cũng không có gì không thể nói trước mặt mọi người, chỉ là chị Tiểu Duyệt có chút chuyện quan trọng muốn nói, gặp riêng Khương tiên sinh để thảo luận thì có vẻ thích hợp hơn. Chỉ gặp nhau nói chuyện chốc lát, tin rằng Tô Anh cũng không để bụng đâu đúng không?"
Quả thật Tô Anh có chút tò mò xem Tề Duyệt muốn nói chuyện gì, rõ ràng thái độ của Khương Triết lạnh nhạt như vậy mà cô ta còn "càng cản càng hăng", không hề có ý định lùi bước, mỗi lần gặp mặt đều tự nhiên như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, Tô Anh cũng thật bội phục.
Mà năng lực dùng từ của Tưởng Hiểu Hiểu cũng thật xuất sắc, chỉ tuỳ tiện nói một hai câu đã có thể làm cho Tề Duyệt càng hận cô thêm vài phần.
Cô lắc đầu, từ tốn nói: "Tôi không có ý kiến, cái này phải hỏi xem ý tứ của chính A Triết ấy." Nói xong lại nhìn sang Khương Triết: "Đúng không?"
Sau đó dùng sức chớp mắt ra hiệu với Khương Triết, Khương Triết nhìn thấy mắt cô nháy liên tục như bị rút gân, trên mặt cũng không có biểu tình gì nhưng mà ngón tay đang cuốn tóc cô lại khẽ giật giật.
Động tác nho nhỏ này giữa hai người vừa vặn bị Tưởng Diễn bắt gặp, anh khẽ ho khan một tiếng, nói: "Tề tiểu thư, cô xem.......Bây giờ bọn tôi cũng đang có chuyện cần nói, hay là hôm khác cô lại đến, có được không?"
Tưởng Hiểu Hiểu sốt ruột khuyên nhủ: "Anh Năm à, sáng sớm chị Tiểu Duyệt đã cất công chạy đến đây đó!" Sao đó cô lại chuyển hướng qua Tô Anh: "Tô Anh à, cô giúp tôi khuyên nhủ chút đi. Chỉ một lát thôi, không mất bao nhiêu thời gian đâu, chị Tiểu Duyệt có việc gấp thật đó! Hẳn là cô có thể hiểu mà, nhường nhịn một chút được không."
Tô Anh nhíu mày: "Nhưng mà Tề tiểu thư thích A Triết, cũng vì chuyện này mà giữa chúng tôi có vài chuyện không vui xảy ra, tôi không định khuyên bọn họ đơn độc ở riêng đâu."
Tô Anh nói chuyện quá thẳng thắn, một chút mặt mũi cũng không chừa lại!
Tưởng Hiểu Hiểu còn định nói tiếp, Tề Duyệt đã đưa tay ngăn lại, đứng dậy nói: "Nếu như vậy thì lát nữa tôi lại đến."
Cô ta cũng không nói thêm gì nữa, rất nhanh đã đi ra ngoài.
Tề Duyệt có thể nói bất kỳ lời mềm mỏng gì trước mặt Khương Triết, thậm chí là xin lỗi cũng được, nhưng cô ta lại không có cách nào buông bỏ thể diện trước mặt Tô Anh. Khương Triết là người đàn ông duy nhất khiến cô vừa muốn thần phục vừa muốn chinh phục.
Tề Duyệt vừa đi khỏi, Tưởng Hiểu Hiểu lập tức dùng ánh mắt bất mãn nhìn sang Tô Anh, bộ dáng muốn nói lại khó xử nên không nói, sau đó nôn nóng đuổi theo Tề Duyệt.
Tô Anh: "......"
Cô hất tay Khương Triết ra, đứng dậy xách chậu hoa lan trên bàn trà, bộ dáng cũng chuẩn bị rời khỏi.
Khương Triết nghi hoặc nhìn một loạt động tác của cô, thấy cô không chịu nói tiếng nào, không khỏi nắm lấy vạt áo của Tô Anh: "Đi đâu thế?"
Tô Anh trừng anh một cái: "Tình địch nhiều quá, thật phiền phức."
Khương Triết: "......"
Tưởng Diễn hơi nhấc tay lên: "Tô Anh......" Bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
Tô Anh liếc anh: "Chuyện gì."
Tưởng Diễn: "Anh còn muốn ở bệnh viện thêm vài ngày."
Tô Anh: "...???"
Tưởng Diễn xoa xoa trán, rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói ra: "Phòng của anh bị em dọn trống rỗng hết rồi!"
Tô Anh: ".......Ơ."
Cô nghe được Khương Triết xì cười một tiếng, anh kéo cô ôm vào lòng: "Đừng tức giận, rất nhanh em sẽ không cần phải gặp cô ta nữa."
"Vì sao?"
Anh cũng không đáp lời cô.
- --
Tề Duyệt vẫn chờ để gặp được Khương Triết, cô ta gặp được anh ở cửa lớn Khương gia.
Người đàn ông toàn thân mặc đồ đen ổn trọng bước đến, mang theo một luồng khí lạnh thấu xương tạt vào mặt. Rõ ràng Tề Duyệt rất hận người đàn ông này, hận anh quá tuyệt tình, hận anh quá lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng mà, chỉ cần nhìn thấy anh thì tim cô ta lại cảm thấy ngứa ngáy, khẩn thiết muốn có được trái tim của anh.
"A Triết, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chứ?"
Khương Triết dù vẫn nhưng vẫn rất ung dung: "Cô vẫn luôn muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi cảm thấy giữa chúng ta dường như không có chuyện gì để nói?"
Tề Duyệt nói: "Chúng ta không cần phải đối chọi gay gắt nữa, chuyện lúc trước là do em không đúng, em xin lỗi anh, em cũng hứa sẽ không đến gây phiền toái cho Tô Anh nữa. Chúng ta trở lại hoà hợp như trước kia có được không?"
Thật ra cô ta cũng không chất vấn chuyện của Tiểu Vương có phải do anh mua chuộc hay không, cho dù đúng là anh làm, cô ta có hỏi thì anh cũng không thừa nhận.
Trước kia Tề Duyệt không hề sợ anh, cũng không dễ dàng nao núng hay lùi bước, dù cho muốn đấu một trận thì cô ta cũng sẵn sàng đấu, cô ta muốn cho anh biết rằng mình rất lợi hại, cũng có thể sánh vai cùng với anh. Nhưng mà, lần thất bại này đã làm cho cô ta tỉnh ngộ ra, không thể cứ tiếp tục đấu đá nhau như vậy nữa, nếu không, giữa hai người họ sẽ càng ngày càng tích nhiều hận thù, cũng càng không có khả năng đến với nhau.
Khương Triết lạnh giọng nói: "Tề Duyệt, tôi nghĩ cô hiểu lầm một điều rồi."
"Điều gì?"
"Tôi và cô, hoặc là nói tôi đối với cô không hề có bất kỳ loại tình cảm nào, cũng như người xa lạ. Nếu không phải cô cứ năm lần bảy lượt dây dưa chọc giận đến tôi thì tôi sẽ để cô vào mắt sao?"
Lời này đúng thật là không nể tình, vốn dĩ sắc mặt của Tề Duyệt đã không được tốt, bây giờ, ánh mắt như rắn độc của cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Triết.
Khương Triết lại không để ý chút nào, anh cực kỳ lạnh nhạt, đến một cái biểu cảm châm chọc cũng không thèm bày ra.
Tề Duyệt nghiến răng nghiến lợi, nói: "Là anh làm đúng không?"
Khương Triết chỉ nhướng mày, không nói.
Tề Duyệt: "Viện nghiên cứu của tôi xảy ra chuyện, là anh làm đúng không?"
Khương Triết: "Liên quan gì đến tôi?"
Tề Duyệt: "Chẳng lẽ Tiểu Vương không phải bị anh mua chuộc sao? Tiểu Vương là trợ thủ của tôi, đối với công việc của tôi vô cùng hiểu rõ. Vì con tiện nhân kia mà anh phải hao tổn nhiều tâm huyết nhỉ! Nhưng anh có nghĩ đến, một người có thể dẫn người đến bắt gian lại còn quay video uy hiếp tôi, anh nghĩ cô ta đơn thuần như vẻ ngoài sao? Tôi thật sự muốn nhìn xem Khương Tứ vốn tự cao tự đại khi bị một người phụ nữ lừa sẽ khôi hài như thế nào!"
"Tiện nhân kia có thể giả vờ được nhất thời, tôi không tin cô ta còn có thể giả được cả đời, cứ chờ xem!"
Dường như Tề Duyệt thật sự bị Khương Triết làm tổn thương, không đợi Khương Triết nói gì, cô ta dùng tốc độ nhanh nhất lao lên xe, phóng xe như bay rời khỏi!
Khương Triết nheo nheo mắt, khoé miệng cong thành một nụ cười.
Cô ta nghiêng ngã lảo đảo, chỉ có thể đi đến chỗ Phạm Nghị tìm kiếm sự an ủi, Phạm Nghị cũng rất nghi hoặc: "Em nói khi em bị người khác bắt nạt, người đàn ông kia rõ ràng có thể giúp đỡ nhưng lại không hề nói giúp một tiếng, vì sao em vẫn còn ngây ngốc chung tình với anh ta chứ?"
Tề Duyệt lạnh giọng: "Tôi chính là quá không cam lòng, không có thứ gì mà Tề Duyệt tôi không chiếm được! Người phụ nữ kia, tôi sẽ không để cô ta sống quá tốt!"
"Em muốn làm gì?"
"Làm gì? Tất nhiên là làm chuyện tốt rồi!"
- --
Tô Anh nghe Lưu Vận nói, Phạm Nghị vốn đã biến mất một thời gian nay lại không biết lên cơn điên gì, gần đây hễ rảnh rỗi liền đứng đợi ở dưới lầu nơi làm việc của cô. Anh ta cũng không nói gì, lần nào cũng sai người mang đến một bó hoa hồng kèm theo vài dòng thơ văn, làm cho đồng nghiệp của Lưu Vận đều nghĩ có người muốn theo đuổi cô, ngày nào cũng trêu ghẹo!
Cô bị phiền đến không chịu nổi, liền nói thẳng đây là một tên đàn ông tồi ngoại tình, nên giải tán hết đi!
Lưu Vận suy nghĩ cực kỳ thông suốt: "Còn không phải là ngoại tình hay sao, dù sao người bị mất mặt cũng không phải tớ! Có gì mà khó nói chứ?"
Tô Anh thật sự rất thích tính cách hào sảng này của Lưu Vận, cô ấy thật sự thích cũng thật sự chịu tổn thương, nhưng vẫn mạnh mẽ thản nhiên đối mặt không mềm yếu tha thứ.
Lưu Vận hứng thú bừng bừng, đề nghị: "Đúng rồi, tới thấy thời tiết mấy hôm nay rất đẹp, hay là cuối tuần mình đi dạo phố đi?"
Tô Anh nhớ đến gần đây toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên người Tưởng Diễn, cũng ít có thời gian dành cho Lưu Vận nên đã lập tức đồng ý.
Nhưng mà, điều cô không nghĩ đến chính là, tuỳ ý đi dạo phố cũng có thể gặp chuyện ngoài ý muốn.