Thái độ của Triệu Vũ tự nhiên mà quen thuộc, làm Tô Anh hoài nghi cái hôn kia là ảo giác của cô, nhưng không phải, môi lưỡi xâm lược của người đàn ông có tình cảm quá mức mãnh liệt, đó không phải là mơ.
Cô đột nhiên kéo chăn, đem môi và mũi che dưới lớp đệm chăn trắng tinh.
Tô Anh chớp chớp mắt, mi tâm nhăn lại từng chút một, có chút nghi ngờ và hoài nghi.
Đột nhiên bàn tay ấm nóng của Triệu Vũ trùm lên cái trán của Tô Anh, đầu ngón tay luồn vào trong tóc, vuốt ve qua lại, mang theo cảm giác ngứa ngáy đến tê dại, anh cảm giác cô gái nhỏ dưới tay anh đột nhiên run nhẹ, làm tâm của anh hình như cũng run lên một chút, lúc Tô Anh phản ứng lại, muốn tránh đi, anh đã kịp thu hồi bàn tay lại.
"À, hình như đêm qua không quá nóng, xem ra em khôi phục rất tốt." Anh cười cười, giọng nói trời sinh lạnh lùng đột nhiên có chút dịu dàng vụng về: "Ngủ thêm một lát đi? Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi."
Anh không tự mình đề cập đến chuyện kia, Tô Anh rụt rụt người, lấy chăn che lại, gật gật đầu.
Tô Anh: "Anh đi nhanh đi, em còn phải ngủ."
Giọng vẫn còn khàn khàn, không thể nào dễ nghe, nhưng Triệu Vũ lại nghe đến ngứa ngáy, anh xoa lỗ tai đứng lên, sải hai bước ra phía cửa.
Tô Anh không thấy người liền thở phào nhẹ nhõm.
Nào biết khi anh chạm tay tới tay nắm cửa, đột nhiên quay lại, ánh mắt của người đàn ông vững vàng, xoay người, sải bước đi tới, đôi tay chống bênh cạnh người cô, thân thể áp tới gần, rồi lại như có như không chạm vào cô, môi của anh suýt nữa đã chạm đến vành tai của cô!
"Anh làm em ghê tởm sao?"
"Anh hôn làm em ghê tởm sao?"
Giọng nói bị đè nặng phảng phất như từ đầu quả tim nói ra, hơi thở nóng bỏng đảo quanh, vờn nhẹ trong lỗ tai cô, vốn dĩ Tô Anh không nhớ rõ cô và Triệu Vũ dây dưa như thế nào, nhưng giờ phút này, cô đột nhiên nhớ tới sự kịch liệt, dữ dội khi được anh ôm vào trong lồng ngực!
Tô Anh lập tức kéo chăn, che đi gương mặt Triệu Vũ, đẩy ra: "Anh điên rồi!"
Cách chăn, Triệu Vũ cười khẽ trong lòng bàn tay Tô Anh, dường như không tốn một chút sức nào, anh đem cô lẫn chăn ôm vào, sau đó rất nhanh chóng lui lại, bảo trì khoảng cách an toàn: "Anh Anh, đừng lộn xộn, chút nữa lại bị cảm lạnh."
Tô Anh trừng lớn mắt, cô cảm thấy không phải Triệu Vũ điên rồi, mà cô mới bị điên, thế mà anh ấy lại...
"Anh biết mình đang làm cái gì không?"
Ánh mắt của cô gái nhỏ chứa sự hoài nghi và kinh ngạc, điều đó làm Triệu Vũ nhíu mày, anh hừ lạnh một tiếng, cười hỏi: "Muốn anh chứng minh lại một lần nữa cho em xem không?"
Tô Anh: "..."
Anh không có nói dối, nếu Tô Anh dám gật đầu, anh thật sự muốn xông lên hôn cô! Lần này anh sẽ không điên cuồng doạ đến cô giống như tối qua, anh sẽ thực dịu dàng trấn an, loại bỏ đi mệt mỏi, kinh hãi trong lòng cô.
Tô Anh nhất thời nghẹn lời, trừng mắt nhìn Triệu Vũ, không biết nên nói gì.
"Em có thể từ chối nhưng không thể nghi ngờ anh." Anh vỗ vỗ cái đầu dưa ngốc nghếch của Tô Anh: "Ngủ đi, anh đi ra ngoài trước, chút nữa lại đến thăm em."
Tô Anh: "Anh đừng tới."
Triệu Vũ liếc cô, cười một tiếng, rất nhanh đã đi ra ngoài.
Phòng yên tĩnh trở lại, Tô Anh nằm xuống, chuyện của Triệu Vũ thật vượt ngoài dự kiến của cô, làm cho tinh thần càng mờ mịt và cơ thể của cô càng khốn đốn, tâm phiền ý loạn, một lúc lâu sau, cô chìm trong giấc ngủ với nỗi lòng đầy hoài nghi.
- --
Giữa trưa Tô Anh tỉnh lại, Trần Thục Phân đã mang tuyết lê hầm đường phèn tới, Tô Anh uống xong hai chén, giọng nói quả nhiên đã trong trẻo trở lại.
Cô cười tủm tỉm: "Cảm ơn dì Trần!"
Trần Thục Phân cực kì đau lòng: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, con mau khoẻ lại đã là sự cảm ơn lớn nhất đối với dì rồi."
Trời mới biết, đêm qua khi Lưu Vận về nhà nói Tô Anh bị bắt cóc, bà đã sợ tới mức suýt nữa lên cơn đau tim! Sáng sớm hôm nay liền đi tới miếu cầu bình an, đem lá bùa nhét chặt vào trong túi Tô Anh: "Mang theo bên mình, giữ an toàn!"
Hai ngày đều xảy ra chuyện phải nhập viện, còn không phải là Thần Xui Xẻo bám vào người sao!
Tô Anh liếc mắt xem thử, là một túi giấy màu vàng nho nhỏ, cô lập tức gật đầu đồng ý, khẳng định mỗi ngày đều mang theo!
Cô nhìn nhìn: "Tiểu Vận đi đâu vậy ạ? Vừa rồi vẫn còn ở đây."
Thần sắc Trần Thục Phân có chút không thích hợp, chỉ nói: "Có thể là đi vệ sinh! Để ý con bé làm gì, con mau ăn cơm đi!"
Tô Anh nhìn bà, nghi hoặc gật đầu, không hỏi nữa.
Lúc này Lưu Vận đang ở phòng bệnh kế bên, bộ dáng thấp thỏm, sợ hãi, càng nhiều hơn là tức giận: "Hôm nay tôi qua nhà Tô Anh lấy quần áo để cô ấy tắm rửa, phát hiện trong phòng của cô ấy bị lục tung lên hết, nhất định tối hôm qua nhằm vào lúc chúng ta không để ý có người đã lẻn vào phòng trộm đồ! May là đêm qua Tô Anh không có ở nhà, nếu có thì còn không biết xảy ra thêm chuyện gì..."
Đương nhiên không loại trừ khả năng người đó thừa dịp Tô Anh không ở nhà mà tới trộm đồ.
Lưu Vận nói xong, sắc mặt mấy người đàn ông trong phòng bệnh càng ngày càng trầm, phòng bệnh yên tĩnh, không có chút âm thanh nào.
An tĩnh như vậy, càng khiến Lưu Vận thêm khẩn trương.
Lâm Thành Phong lập tức hỏi: "Có mất thứ gì hay không?"
Lưu Vận lắc đầu nói: "Cái này tôi cũng không biết, tôi chưa nói với Tô Anh, cô ấy vẫn đang bệnh mà, tối hôm qua lại bị bắt cóc, trong nhà còn xảy ra chuyện nên tôi sợ cô ấy không chịu đựng nổi. Nhưng mà tôi đã báo cảnh sát, hi vọng có thể nhanh nhanh bắt được thủ phạm."
Ngón tay có khớp xương rõ ràng của Tưởng Diễn gõ gõ trên trán, anh nhìn đôi mày đang nhíu lại cùng đôi mắt trầm xuống vag đôi tay đang giao nhau trước bụng của Khương Triết, lại nhìn Triệu Vũ đang nằm ngửa trên sô pha, đôi chân dài đặt trên bàn trà. Hai người này, cả hai đều không phản ứng nhưng khí thế đối chọi gay gắt lại quá lớn mà.
Tưởng Diễn: "Mấy kẻ trộm này vào nhà, trộm đồ hay trộm tiền, nhất định đều có mục đích, chỉ cần xem xem Tô Anh mất gì, thì phỏng đoán người đó là người nào cũng không khó."
Đào Nhiên nói: "Chờ cảnh sát kiểm tra một chút đã, sau đó nói với bé hoa nhài cũng không muộn. Ít nhất hiện giờ để bé hoa nhài yên tâm ăn cơm trưa, chút nữa lại yên tâm mà ngủ."
Tưởng Diễn gật đầu: "Buổi sáng tôi đến thăm cô ấy, cơm ăn còn chưa đến hai phần..."
Anh nhíu mày.
Lâm Thành Phong nhìn về phía Khương Triết, trong lòng đã có đối tượng hoài nghi.
Khương Triết đột nhiên đứng dậy, sửa sang lại một chút nếp nhăn trên quần áo: "Tôi đi qua đây một chút."
Cho đến khi âm thanh đóng cửa truyền đến, Triệu Vũ ngước mắt, cười lạnh một tiếng.
Lưu Vận cắn ngón tay nhìn một phòng đầy đàn ông, có chút nghi ngờ. Cô vẫn luôn cho rằng họ đối tốt với Tô Anh là bởi vì Tô Anh là bạn gái Khương Triết, nhưng hiện tại xem ra, hình như không hoàn toàn là vậy, ít nhất khi nói đến lúc Tô Anh ăn không ngon, ngủ không yên thì trong mắt bọn họ đều là lo lắng.
Lúc cô và Lâm Thành Phong đi trên đường về, cô mới ngẫu nhiên nói: "Các anh thật tốt, thật sự quan tâm đến Tô Anh. Lúc trước còn tưởng các anh chỉ đùa giỡn, thế nên tôi không yên tâm lắm."
Lâm Thành Phong vỗ ngực nói: "Tất nhiên, đó là Anh Anh của chúng tôi mà!"
Lưu Vận nhoẻn miệng cười: "Ừ."
Lâm Thành Phong: "Với lại, cô ấy ngốc như vậy, không có chúng tôi ở bên cạnh nhất định sẽ bị ăn hiếp." Anh lắc đầu, dáng vẻ vô cùng ghét bỏ.
Lưu Vận có chút hâm mộ Tô Anh, hâm mộ cô ấy có nhiều ngươi quan tâm như vậy, nhưng cũng vì cô ấy mà cảm thấy vui vẻ, vui mừng cho cô ấy có nhiều người quan tâm, sẽ không còn cô đơn nữa.
- --
Lúc Khương Triết lại đây, Tô Anh mới vừa ăn xong một chén cháo, chén cháo trắng trắng mềm mềm được nấu thật thơm ngon, không có thêm gia vị nào khác, cô lại thấy thật ngon miệng, một hơi ăn liền hai chén lớn, cái bụng trống rỗng cuối cũng cũng có chút no.
Trần Thục Phân thấy Khương Triết đến đây, vẫn rất có mắt nhìn, thu dọn những thứ tốt để lại, rồi thu dọn đồ rời đi: "Trong nhà còn có chút việc nhỏ, buổi tối dì bảo Tiểu Vận đưa cơm đến cho con!"
Tô Anh cười tủm tỉm nói vâng, rồi tạm biệt.
Ngay cả Khương Triết cũng nói với Trân Thục Phân: "Cảm ơn."
Trân Thục Phân có chút ngoài ý muốn và kinh ngạc mà nhìn Khương Triết, xem ra cậu ta không phải chỉ có dáng vẻ lạnh lẽo, không mang tình người như vậy, bà cười cười xua tay nói việc nhỏ, không có gì.
Bà nhanh chóng thu dọn hộp cơm rời đi.
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Khương Triết ngồi trên mép giường, thấy khuôn mặt Tô Anh trắng sáng hồng hào, như phát ra ánh sáng, đôi mắt xinh đẹp vẫn thanh thấu[1], anh nhịn không được giữ mặt cô lại mà vuốt ve: "Vừa mới ăn cơm xong, xuống dưới đi dạo một chút?"
[1]thanh thấu: rõ ràng, sạch sẽ.
"Không muốn." Cô trùm chăn, cả người đều cảm thấy mệt, ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ."
Thật ra trước khi ăn trưa, cô vừa mới bị đánh thức.
Khương Triết nghe bác sĩ nói qua, thể lực của Tô Anh bị hao tổn quá nhiều, cơ bắp ở trên thân thể cũng bị tổn thương, yêu cầu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng từ lúc Tô Anh nằm trong lồng ngực anh đêm qua, đa số thời gian cô đều đang ngủ, trừ lúc đột nhiên tỉnh lại, thì cứ ngủ như vậy, có vẻ không tốt lắm?
"Nếu thế thì anh đem xe lăn của Tưởng Diễn qua cho em?"
"..."
Cô cười: "Em chỉ bị cảm mạo, còn cần xe lăn sao? A Triết, anh đừng lo lắng, em chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt rồi."
Khương Triết lập tức không nói gì nữa, chỉ là lên giường, nghiêng người, ôm cô vào trong ngực, trấn an: "Được rồi, ngủ đi."
Môi mỏng hôn lên trán cô.
Lâm Thành Phong đẩy cửa đi vào, vừa vặn thấy hình ảnh này, anh nháy mắt, bĩu môi, hừ một tiếng, quay đầu lại nói: "Giải tán, giải tán, bé hoa nhài ngủ."
Đào Nhiên liếc mắt vào bên trong xem xét, Tưởng Diễn cà cà mũi chân, làm xong lúc sau mới phát hiện không phù hợp với thân phận của anh, ho khan một cái, chắp tay sau lưng, ngửa đầu tránh ra.
Triệu Vũ và Khương Triết đối diện nhau, cách một cánh cửa, thấy người đàn ông càng ôm chặt cô gái nhỏ vào trong ngực.
- --
Tô Anh nhắm mắt lại, liền mơ màng ngủ mất đi, cô nghe được âm thanh của Lâm Thành Phong, nhưng giấc ngủ vẫn càng lúc càng trầm.
Cô cũng biết Khương Triết nói đúng, cô buồn ngủ không giống như ngủ một giấc rồi xong, trừ bỏ thời gian bắt buộc phải tỉnh lại, dường như thời gian còn lại cô đều ngủ.
Có khả năng là liên quan với việc cô hao tổn tâm của thực vật lần trước.
Nhưng nói đến cũng thật kì lạ, cô chỉ ngủ mấy giấc, rõ ràng cảm giác được tâm của thực vật đã bị hao tổn hết, thế nhưng nó lại đang ngưng tụ lại từng chút từng chút, sinh trưởng lại, thong thả chữa trị cơ thể tổn thương của cô!
Việc này quá mức ngoài ý muốn, ban đầu vì thân thể không thoải mái, muốn xuất viện, về nhà hấp thụ tâm của thực vật để chữa bệnh, nhưng vào buổi sáng cô tỉnh lại, phát hiện được chuyện này, cô liền chần chờ.
Có lẽ có thể chờ một chút.
Ít nhất đợi đến khi cô biết rõ ràng chuyện này có phải ảo giác hay không.
Lúc Tô Anh biết tiệm hoa của mình bị ăn trộm đột nhập, là vào buổi chiều, phản ứng đầu tiên của cô chính là: "Những khóm hoa của em đâu? Chúng nó không có chuyện gì chứ?"
Mấy người đàn ông trong phòng nhất thời đều trầm mặc.
Lưu Vận: "....cậu đúng là kẻ mê hoa!"
Tô Anh thực lo lắng: "Nhất định là không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì!" Lưu Vận nói: "Người nọ chắc là tới tìm đồ vật, những thứ khác cũng chưa chạm vào, có thể sợ bị người khác phát hiện? Cậu yên tâm đi, đám hoa của cậu đều rất tốt! Tớ cũng chưa từng gặp loài hoa nào có thể nở hoa đẹp như vậy vào mùa đông! Đúng rồi, có phải hoa của cậu trái mùa không?"
Tô Anh nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, làm tớ sợ muốn chết!"