Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 117: Gặp lão gia tử



Edit: Rine

Beta: Jiang

Tưởng Long muốn cảm ơn Tô Anh sao?

Thần sắc Khương Triết nhàn nhạt: "Nếu có thời gian nói cảm ơn Anh Anh, vậy không biết anh đã điều tra ra nguyên nhân xảy ra tai nạn xe cộ chưa? Bây giờ việc diệt trừ gốc rễ của mầm tai hoạ này mới là cấp bách."

Đào Nhiên cười nói: "Khương Tứ nói rất đúng, bằng không lúc Tưởng Ngũ trở lại đế đô lại bị tai nạn hôn mê bất tỉnh thêm lần nữa thì không biết có thể may mắn như vậy không."

Tưởng Long lo lắng nói: "Đúng vậy, kẻ chủ mưu còn chưa tìm được, người gọi điện cảnh báo chú Năm cũng không có manh mối, chúng ta ở ngoài sáng còn địch ở trong tối, thật sự rất khó xử lý."

Đào Nhiên gật đầu phụ họa: "Anh Cả nói rất đúng! Mấy tháng nay anh Cả vẫn luôn ở đế đô, anh có thấy kẻ nào đáng nghi hay không? Anh hãy nói một chút để chúng ta cùng nhau thảo luận."

Tưởng Diễn nhìn Đào Nhiên.

"Này..." Tưởng Long nhíu mày trầm tư một lát, dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng lại mở miệng: "Chuyện này thật sự anh cũng không biết."

"Tưởng Tam đâu?" Đào Nhiên giơ tay vẫy vẫy Tưởng Nghị đứng cạnh cửa sổ: "Tới đây, chúng ta cùng nhau nói chuyện, hiếm khi mà mọi người đều có mặt, thật là một ngày tốt lành, dù thế nào cũng không nên chỉ bàn chuyện công chứ?"

Tưởng Nghị dựa vào cửa sổ, nói: "Đêm nay rất tốt, vì sao phải lo nghĩ những chuyện phàm trần thế tục? Còn phải cảm ơn Tô tiểu thư, nếu không phải Tô tiểu thư ngắm nghía cảnh đêm ở đây, tôi cũng không được ngắm phong cảnh đẹp như vậy."

Triệu Vũ và Khương Triết gần như đồng thời nhíu mày, Tô Anh ngước mắt nhìn Tưởng Nghị. Tưởng Nghị nâng chén với cô, môi mỏng còn dính rượu hơi cười, ý cười nhạt nhẽo trong mắt anh ta làm lòng Tô Anh hơi khẩn trương, càng thêm kiêng kị với anh ta.

Cô rũ mắt, sau đó nhìn Tưởng Hiểu Hiểu đang ngồi ở một bên, xem bộ dáng cô ta dường như rất quan tâm tới hung thủ mưu sát Tưởng Diễn. Đương nhiên, quan tâm Tưởng Diễn mới là quan trọng nhất.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng cười.

Những người trong phòng này không ai đơn giản.

Chỉ là giả vờ khoe khoang, thử nhau để tìm hiểu tin tức mà thôi.

- --

Khương Triết nói không cần cảm ơn nhưng Tưởng Long vẫn tới trước mặt Tô Anh, Tưởng Diễn chủ động giới thiệu: "Đây là Tô Anh, bạn gái của Khương Tứ."

Tưởng Long chủ động bắt tay Tô Anh: "Tô Anh quả nhiên lợi hại, nhiều chuyên gia như vậy cũng không có biện pháp giải quyết, cô chỉ niệm mấy câu chuyện lưu truyền dân gian ngày xưa vậy mà có thể khiến em trai tôi tỉnh lại."

Tô Anh cười cười: "Đó là do ý chí sống sót của anh Tưởng Diễn mạnh mẽ, tôi cũng không làm gì."

Khương Triết đi tới, anh ôm lấy bả vai Tô Anh, nói: "Tưởng tổng nói không sai, Anh Anh của tôi chính là một phúc tinh."

Đào Nhiên cười nói: "Chắc là do Anh Anh lải nhải quá nhiều nên đã làm cho Tưởng Ngũ tỉnh lại."

Lâm Thành Phong nhìn mặt người nào đó ám chỉ: "Anh Anh lải nhải đáng yêu hơn nhiều so với người nào đó nhìn một cái cũng thấy phiền toái, đúng không?"

Triệu Vũ nhướng mày: "Người mà nhìn một cái cũng thấy phiền toái?"

Lâm Thành Phong chỉ cười không nói gì.

Tô Anh rũ mắt, thấy khuôn mặt Tưởng Hiểu Hiểu tươi cười không đổi, thậm chí còn nói: "Này, tôi cảm thấy lời nói của anh có ẩn ý, làm sao tôi lại không quan tâm anh năm?"

Thật sự rất khó hiểu.

Tưởng Long mỉm cười không nói, nãy giờ Tưởng Nghị lại nói rất ít, lúc này nhìn Tô Anh, hơi hơi híp mắt không rõ thần sắc.

- --

Bữa tối kết thúc khoảng 11 giờ, Tô Anh chống cằm mơ màng sắp ngủ, tài xế đưa cô về nhà. Mấy người Khương Triết, Triệu Vũ, cùng Tưởng Diễn còn có việc muốn bàn bởi vì Tưởng Diễn phải về đế đô.

Về tới nhà, khẩu khí mạnh mẽ chống đỡ lúc trước của Tô Anh liền buông lỏng. Cô thuận thế nằm xuống sàn nhà ở trong tiệm, đầu ngón tay cào cào mặt đất.

Nếu Lâm Thành Phong nói không sai, vậy thì Khương Triết đã bắt đầu chuẩn bị. Cô vẫn suy nghĩ anh sẽ kéo dài việc cầu hôn tới lúc nào, hiện giờ chuyện đã tới trước mắt cô lại có chút sợ hãi.

Ở kiếp trước, vào thời khắc hạnh phúc nhất hôm ấy, cô quyết định giao cuộc sống của mình cũng như bản thân mình cho anh. Nhưng cái cô nhận được chỉ là đơn ly hôn, kết cục lại bất ngờ chết sớm.

Hiện giờ, bước ngoặt cuộc đời này lại đang tới lần nữa...

Còn Tưởng Nghị, rốt cuộc anh ta có tâm tư gì? Anh ta có quan hệ gì tới cái chết kiếp trước của cô, khả năng rất lớn là do em gái ruột Tưởng Hiểu Hiểu của anh ta.

Móng tay Tô Anh cào tấm ván gỗ, nhíu mày trầm tư.

Đám hoa thấy Tô Anh về nhà liền nằm trên mặt đất, không nói một lời không rên một tiếng, còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì, tất cả đều quan tâm cô. Tô Anh nâng nâng tay: "Không có việc gì, chị đang muốn yên tĩnh suy nghĩ vài chuyện, các em đừng lo lắng."

Xương rồng, hoa nhài cùng cây mắc cỡ nhìn mặt nhau, thủy tiên nói: "Có chuyện gì chị nói ra cho bọn em nghe, bọn em sẽ cùng suy nghĩ với chị."

Bách hợp nói: "Đúng rồi đúng rồi, ba anh thợ đóng giày còn hơn một Gia Cát Lượng, bọn em giống như thợ đóng giày vậy đó."

Xương rồng lập tức nói: "Ngươi mới giống, ta không phải thợ đóng giày, ta là thiên tài! Ngươi nhìn các ngươi xem, hiện tại không có cách nào lợi hại giống ta đâu."

Thủy tiên: "... QAQ"

Xương rồng nói: "Ta quyết định tự đặt cho mình một cái tên, về sau các ngươi đừng gọi ta xương rồng nữa, phải gọi ta là súng máy."

Tô Anh bật cười một tiếng: "Xương rồng, em là một tên đầu đất!"

Xương rồng uất ức la lên: "Anh Anh, chị mắng hoa. Súng máy rất uy phong, tại sao lại là đầu đất?"

"Vậy không bằng kêu ngươi là Thịch Thịch Thịch đi."

Tô Anh cười, bò lên từ dưới mặt đất, khi lên lầu đi qua nhìn cây kỳ dị, cành lá nó tốt tươi, thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Nếu không có gì đặc biệt thì không bình thường lắm, Tô Anh nhịn không được muốn ngắt đi một lá cây, chỉ là cô vừa mới đụng tới, lá cây kia liền lùi về, cô hướng bên trái nó trốn về bên trái, cô hướng bên phải nó cũng trốn về bên phải, thật giống như đang sống vậy.

Tô Anh nháy mắt lui ra phía sau hai bước: "Ây..."

Cô kêu: "Xương rồng, cây kỳ dị này ngày thường không có gì đặc biệt chứ?"

"Không có, có chuyện gì sao?"

"... Chị cảm thấy nó hơi tà môn."

Hoa nhài yên lặng: "Kỳ thật xương rồng là tà môn nhất."

Tô Anh tưởng tượng thấy cũng đúng, cây kỳ dị này cùng lắm chỉ động đậy hai cái, thật đúng là không thể so với xương rồng có thể sử dụng ám khí, cô thử sờ sờ thêm lần nữa, lần này nó không tránh né, ngược lại cọ cọ trong lòng bàn tay cô.

Tô Anh: "..."

Cô đưa "tâm của thực vật" vào cho nó như trước, lập tức cảm giác được một hơi thở vui sướng.

Cái cây này thật tà môn!

Cô cũng chăm sóc cây đước bên cạnh cây kì dị giống như vậy, sau khi đưa "tâm của thực vật" vào cho nó, cô mới xoay người lên lầu.

Một đêm thật thanh tĩnh.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Vận đang bận việc công tác đột nhiên chạy tới, dáng vẻ cô ấy thoạt nhìn có chút không đúng, Tô Anh kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

"Phạm Nghị xảy ra tai nạn xe cộ, nghe nói cánh tay bị gãy."

"..."

Phạm Nghị gặp tai nạn, ở thành phố C anh ta cũng không có bạn bè nào, cha mẹ lại ở nước ngoài, vì vậy anh ta liền nghĩ tới Lưu Vận.

Tô Anh nói: "Cậu muốn đi thăm anh ta sao?"

Dường như không chút do dự, Lưu Vận nói: "Không đi! Tớ sợ nếu đi sẽ không nhịn được đánh gãy luôn chân anh ta."

Tô Anh trợn trắng mắt: "Vậy cậu còn nói với tớ chuyện này làm gì?"

Lưu Vận nghi hoặc nói: "Chỉ là tớ thấy hơi kỳ quái, Tề Duyệt còn ở ngục giam, Phạm Nghị mới được thả ra mấy ngày thì gặp phải tai nạn. Người gây ra vụ này còn chưa bị bắt, cậu nói xem có phải quá trùng hợp hay không?"

"Cậu hoài nghi có người cố ý sao?"

Lưu Vận chần chờ lắc lắc đầu: "Không có, có thể là tớ suy nghĩ nhiều rồi."

Tô Anh nói: "Chắc là sự cố ngoài ý muốn thôi, dù sao cũng là xã hội pháp chế, ai lại dám xằng bậy?"

"Hừ, cậu đã bị bắt cóc thì còn chuyện gì không thể xảy ra?"

"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, dù sao chuyện của Phạm Nghị cũng không liên quan tới chúng ta."

"Phải không?"

Không biết vì sao, Lưu Vận luôn cảm thấy không yên lòng.

So với Lưu Vận đang mờ mịt nghi hoặc thì Tô Anh lại biết một vài chuyện. Tai nạn xe cộ của Phạm Nghị là do Tề Viễn hạ mệnh lệnh. Em gái anh ta đang ở ngục giam chịu khổ chịu tội, không lý nào kẻ đồng loã như Phạm Nghị lại được ung dung ngoài vòng pháp luật, bạn giường mỗi tối đều không lặp lại, mỗi ngày nhảy nhót khắp nơi nhìn rất chướng mắt.

Tô Anh cũng cảm thấy Phạm Nghị đang tự tìm đường chết, không biết khép mình. Lẽ ra anh ta phải lo chạy đi chứ không phải ăn chơi ở thành phố C, huống chi còn ở dưới mí mắt người nhà họ Tề, không xảy ra chuyện gì mới kỳ quái.

- --

Gần tới cuối năm, Khương Triết càng ngày càng bận, cơ hội cô gặp mặt anh cũng ít lại. Đừng nói Khương Triết, ngay cả thời gian Lâm Thành Phong xuất hiện cũng ít, lần đó Triệu Vũ đưa lắc chân cho cô xong cũng không còn xuất hiện. Cho dù như thế, Tô Anh vẫn muốn mời mọi người đến giúp cô tu sửa cửa sổ.

Sau khi Tưởng Diễn trở về đế đô cũng không có tin tức gì của anh nữa, chắc là đang rất bận, đấu đá tranh giành quyền lợi không thể có chút sơ sẩy nào.

Tưởng Nghị cùng Tưởng Hiểu Hiểu sau đó cũng trở về đế đô, Tưởng Nghị phải đi về cầm quyền, Tưởng Hiểu Hiểu đương nhiên cũng giống vậy. Tô Anh đã nhìn ra, tuy rằng Tưởng Hiểu Hiểu thích Triệu Vũ nhưng cô ta cũng thích quyền lợi cùng tiền tài hơn. Hơn nữa, cô ta còn biết giả vờ hơn so với Tề Duyệt, có lẽ cũng giống như bạch liên hoa vậy, chẳng qua nếu như bạch liên hoa giả ngây thơ thì cô ta lại tỏ vẻ ta đây.

Chỉ cần có thể làm kẻ thù lơi lỏng đề phòng với cô ta, giả vờ một chút thì có làm sao?

Tô Anh rất bội phục điểm này của Tưởng Hiểu Hiểu.

Tới một ngày trước ba mươi tết, Tô Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp Khương lão gia tử, Khương Chí Thành.

Đột nhiên có hai người đàn ông mặc tây trang đen xuất hiện trong cửa hàng của cô, nói là lão gia tử cho mời. Tô Anh nhận ra hai người kia, mỗi lần Khương Chí Thành ra ngoài đều là bọn họ đi theo bên cạnh bảo vệ. Hiện giờ họ tới cửa hàng của cô, vậy không cần nói cũng biết người muốn gặp cô là ai.

Nhưng cô vẫn biểu hiện ra sự chần chờ như cũ, không tiến lên, chỉ là đối phương rất mạnh mẽ, cho dù Tô Anh cự tuyệt cũng vẫn bị mời vào trong xe.

Nghe nói nhà cũ Khương gia đã có trăm năm lịch sử, chỉ nhìn xa xa cũng có thể cảm nhận được một hơi thở dày nặng đè ép, làm người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Tô Anh lại lần nữa bước vào nơi xa lạ nhưng quen thuộc này, cô chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo sâu kín xâm nhập vào cốt tủy.

Cô nghĩ rằng về sau mình sẽ vĩnh viễn không xuất hiện ở chỗ này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.