Chiếc xe Porsche Cayenne màu đen lao nhanh trên đường, người đàn ông trên xe đang cố nén cơn giận, vừa im lặng vừa lạnh lùng, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn chăm chú về phía trước, tuyệt đối không nói nửa lời làm không khí căng thẳng trong xe ngày một tăng cao.
Tài xế đang tức giận thì không nên nói nhiều lời, cố gắng làm cho bản thân mình ít có cảm giác tồn tại là tốt nhất.
Tô Anh dựa vào cửa xe, ánh mắt hư vô ngắm nhìn các cảnh đẹp ngoài cửa sổ dần lùi về sau.
Thật ra gặp Triệu Vũ là chuyện ngoài ý muốn, huống chi anh ta còn đang tức giận. Tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng mà nhìn vào dáng vẻ lúc này chỉ làm cho người khác thêm cảm giác sợ hãi.
Anh dùng sức đá vào thân xe cho hả giận.
Tô Anh nhìn Triệu Vũ.
Đôi mắt hơi đỏ, ngực phập phồng.
Tính tình của Triệu Vũ rất nóng nảy, gặp một chút chuyện nhỏ cũng khiến anh ta tức giận, có gì nói đó, bực tức thì sẽ phát ra ngoài. Trước giờ vẫn tùy ý như vậy, nhưng từ khi gặp được Tô Anh, hơn phân nửa sự bực tức đều nén lại trong người, không muốn để Tô Anh cảm thấy không thoải mái. Cô như một bông hoa nhỏ nhắn mềm mại, không đáng bị người khác tổn thương, nên anh không nỡ ức hiếp cô một chút nào.
Vậy mà sáng sớm thấy cô bước xuống từ xe một người đàn ông khác, lại còn ăn mặc khác thường ngày, sự giận dữ này đã không còn nén lại được!
Là đàn ông thì tất nhiên sẽ nghĩ ngợi lung tung, huống chi Tô Anh còn là người mà anh luôn mong muốn, Tưởng Nghị là ai chứ?
Tô Anh chần chờ: "Triệu Vũ......"
Người đàn ông đang rũ đôi mắt lập tức nhìn về phía cô, gắt gao nhìn chằm chằm, không hề có ý định thu lại ánh mắt sắc bén, trông giống như một con sói!
Tô Anh bị nhìn chằm chằm đến sợ hãi, tim đập nhanh hơn, cô dừng một chút, "Em và Tưởng nghị không có gì."
Triệu Vũ nhìn tay Tô Anh: "Đây là cái gì? Trong tay em còn cầm danh thiếp của anh ta."
Tô Anh cúi đầu, lúc này mới phát hiện tấm danh thiếp kia bị cô cầm trong tay, tấm danh thiếp màu đen chữ vàng, hai chữ Tưởng Nghị như rồng bay phượng múa, hiện lên một cách tinh tế trên ngón tay trắng nõn của cô.
Cô bỏ nó vào túi xách, vừa cho tay vào túi xong thì nghe được tiếng cười lạnh của Triệu Vũ.
Bị bắt tại trận, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Vũ, người kia ngưng nhìn, cánh tay dài duỗi ra, dùng sức nhẹ nhàng kéo cô một cái, Tô Anh ngã vào người Triệu Vũ, trong nháy mắt hơi thở mãnh liệt của anh bao vây cô, mùi thuốc lá quen thuộc tràn ngập nơi chóp mũi!
"Anh......"
Cánh tay anh vòng ra sau, với vào túi xách, từ trong tay cô anh dễ dàng lấy ra tấm danh thiếp rồi ném nó ra ngoài cửa sổ, bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay Tô Anh, nhéo mấy ngón tay rồi lại cẩn thận vuốt ve từng ngón, lúc mạnh lúc nhẹ, thong thả mà tinh tế, khiến Tô Anh khẽ run rẩy.
Vừa động đậy, cô liền bị ôm chặt, người đàn ông lạnh lùng áp mặt lại gần, hơi thở và ánh mắt hai người giao nhau.
Sắc mặt của anh rất khó coi, ánh mắt tối đi.
Tô Anh nhíu mày không thích, cô tránh né, quay đầu đi để không cho anh tới gần, "Triệu Vũ, anh buông em ra."
"Tiểu quỷ."
"......"
"Tiểu quỷ."
"......"
Cách xưng hô và giọng nói như vậy....
Không biết vì sao, Tô Anh liền giãy dụa, cô nhớ tới mình ở kiếp trước bị bỏ rơi, quay đầu nhìn về phía Triệu Vũ thì đột nhiên cằm bị giữ lại không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể thấy quang cảnh bên ngoài cửa đang chạy như bay về phía sau, hơi thở của anh phả bên tai cô, có chút nóng có chút ngứa.
Cô cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh đang nhìn chằm chằm từng tấc da thịt trên người cô, tiến đến gần ngửi ngửi trên má và cổ cô.
Giọng nói khàn khàn trầm ấm vang lên bên tai, "Tô Anh, có phải là chỉ có Khương Tứ mới có tư cách hỏi em vì sao, tức giận với em, cho em một nụ hôn sâu khi ghen, yêu cầu em tránh xa người đàn ông khác một chút, phải không?"
Tô Anh im lặng một hồi lâu, "Xin lỗi anh, Triệu Vũ."
Triệu Vũ cười lạnh: "Ồ, chưa từng có người phụ nữ nào nói xin lỗi với anh đâu."
Tô Anh: "Chúng ta thực sự không có khả năng."
Anh khịt mũi xem thường, không đồng ý: "Sao lại không có khả năng, vì em và Khương Tứ ở bên nhau lâu rồi sao? Thì sao chứ, không phải bây giờ em đang ở trong ngực anh sao? Chỉ cần anh cúi đầu là có thể hôn cái miệng nhỏ đang chọc giận anh rồi."
Tô Anh: "...... Em không thích anh."
Triệu Vũ: "Không vội, chúng ta ở cạnh nhau lâu sẽ có tình cảm."
Tô Anh nhẹ nhàng cắn môi, lưu manh!
Một lát sau.
Ngững ngón tay trên cằm bỗng nhiên buông ra, cầm ngón tay cô vuốt ve rồi vuốt đến lòng bàn tay, cả người lùi lại, Tô Anh hoảng hổn nhanh chóng thu mình vào một góc xe nhìn Triệu Vũ.
Triệu Vũ không thay đổi sắc mặt, nghiêng người về chỗ của mình, ánh mắt gắt gao nhìn Tô Anh, khóe miệng ngậm một tia lạnh lẽo, bàn tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ, giọng khàn khàn: "Tiểu quỷ, em không biết bây giờ anh muốn làm em khóc thế nào đâu..."
Lại lần nữa, anh rất muốn hóa thân thành cầm thú.
Trong lòng anh rất áp lực, trên người cô không hề ngửi được mùi hương của người đàn ông khác, nếu như có, anh cũng không biết chính mình sẽ làm ra loại chuyện gì, chỉ cần nghĩ đến việc thân hình nhỏ bé kia bị người đàn ông khác đè dưới thân, trong lòng anh lập tức tràn đầy sự táo bạo.
Tô Anh: "......"
Cô thật sự không còn biết dùng lời gì để nói!
Triệu Vũ thu hồi lại ánh mắt, ngồi thẳng dậy, sửa sang lại âu phục màu đen, những nếp nhăn đều được vuốt phẳng lại, bày ra thái độ việc công xử theo phép công, rất có tình người.
"Anh Anh, hiện tại anh cũng nên nghe em nói, vì sao lúc nãy em từ trên xe Tưởng Nghị bước xuống? Sao em và anh ta lại ở cùng một chỗ với nhau?"
Tô Anh lắc đầu: "Hiện tại em không muốn nói chuyện này."
Triệu Vũ nhíu mày, nói: "Tô Anh, Tưởng Nghị rất nguy hiểm, em không nên tiếp xúc với anh ta."
Tô Anh nghĩ nghĩ, nói: "Em biết, lúc trước anh ta đến tiệm hoa của em mua hoa, ngày hôm qua lại tới nữa, sau đó em mới biết anh ta là Tưởng Nghị, nên biết là anh ta cố ý tới. Nhưng chuyện hôm nay, sau này em sẽ nói với anh sau."
Triệu Vũ nhìn Tô Anh lần nữa, liếc mắt một cái, bày ra vẻ đang suy ngẫm chuyện gì đó, Tô Anh nhéo nhéo nắm tay, những lúc căng thẳng cô thường hay làm như vậy, tự cho rằng khi làm vậy bản thân mình sẽ được tiếp thêm năng lượng, mu bàn tay trắng nõn nhìn kĩ một chút sẽ thấy mạch máu li ti, quá yếu ớt, chỉ cần Triệu Vũ động tay một chút là cô sẽ không dám hó hé nữa.
Triệu Vũ đột nhiên cười rồi nắm lấy tay Tô Anh làm cô mở to mắt ngạc nhiên, "Bé hoa nhài, em thật sự rất có bản lĩnh đó, biết rõ anh ta là người xấu mà còn dám đi gặp?"
Tô Anh nhấp môi, lắc đầu: "Triệu Vũ, anh đừng hỏi nữa, hiện tại em thực sự không nói đâu. Tóm lại, em với Tưởng Nghị không giống như anh nghĩ đâu."
Sắc mặt của Triệu Vũ đang tốt lên bỗng nhiên nghe xong thì lại khó coi hơn ban đầu, "Anh mà em còn chẳng cần, chả lẽ dám thèm anh ta chắc?"
Tô Anh: "......"
Triệu Vũ vẫn luôn nhìn Tô Anh, cảm thấy Tô Anh hôm nay rất khác thường, nhưng cô vẫn rất hay đỏ mặt, cô nhìn anh với đôi mắt lạnh lùng và thấu hiểu, đó là điều khác thường sao?
- --
Triệu Vũ chở Tô Anh về nhà, Tô Anh từ bên ngoài trở về nhà, mà còn là Triệu Vũ đưa về, những người canh giữ bên ngoài suýt nữa thì ngã lăn ra. Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy?
Chuyện này mà bị báo lên trên, bọn họ chắc chắn xong đời!
Mấy người họ nhìn nhau, nhưng không thể không báo, việc này là do bọn họ sơ sẩy, lại giấu không nói về sau đừng nghĩ đến việc lăn lộn nữa.
Vì thế ở cuộc họp sớm hôm sau, từ miệng trợ lý Diêu, Khương Triết đã biết được chuyện Tô Anh và Triệu Vũ trở về cùng nhau. Cơ bản là có tức giận, hồ sơ trong tay bị ném lên bàn. Ít khi nào anh biểu lộ ra sự tức giận, nếu có cũng rất yên lặng, giống như bây giờ vậy, thật sự là trăm năm khó gặp.
Anh lạnh lùng nói: "Thuê bọn họ có tác dụng gì?"
Trợ lý Diêu cúi đầu không dám nói lời nào.
Khương Triết: "Chuẩn bị xe."
"Vâng." Trợ lý Diêu lập tức chạy đi, vừa hoang mang vừa rối loạn thông báo tài xế chuẩn bị xe, nhanh nhanh chóng chóng! Tổng giám đốc bị thọc gậy bánh xe, tinh thần đang phức tạp!
- --
Cùng lúc đó, sau một đêm say, Tưởng Hiểu Hiểu cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cả thân thể và đầu đều đau nhức, dạ dày khó chịu vì cơn say rượu hôm qua, cô đi xuống lầu, uống canh giải rượu của dì giúp việc, nói: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Vì say nên hồ đồ, ký ức của cô dừng lại ở việc cô ở khách sạn la hét quậy phá nên được đưa về nhà, nhưng mà về như thế nào thì cô thực sự nhớ không rõ.
Dì giúp việc giải thích: "Tối hôm qua Lý Bỉnh Thành tiên sinh cùng với Lăng Dao tiểu thư đưa cô về. Lăng Dao thấy cô say đến không biết trời trăng nên ở lại. Sáng nay nói là có việc gấp nên mới rời đi không lâu." Lại nói, "Tối hôm qua cô ói đến ngất đi, say bất tỉnh nhân sự, cũng may là có cô ấy giúp đỡ."
Tưởng Hiểu Hiểu gật gật đầu, nhưng Lăng Dao nhiệt tình như vậy cũng khá là bất ngờ, là vì muốn lấy lòng cô để theo đuổi anh trai cô sao?
"Tôi biết rồi, chút nữa sẽ mua tặng cô ấy một cái túi xách."
Dạ dày khó chịu do không ăn gì, nhưng cũng không muốn ăn nên trở về phòng tắm rửa thay quần áo, nhưng lại thấy phòng thay quần áo của mình lộn xộn, sắc mặt thay đổi, lớn tiếng gọi dì giúp việc, nói: "Chuyện gì đây?"
Dì giúp việc nói: "Hình như là Lăng tiểu thư......"
"Lăng Dao? Sao cô ấy lại động vào quần áo của tôi chứ?"
Cô không thích nhất là có người động vào đồ của mình, dù là bạn thân cũng không được!
Cô bực mình, cầm đại một cái áo tắm dài đi vào phòng tắm, "Chỗ này chỗ này, dọn dẹp lại thật tốt cho tôi."
Dì giúp việc thưa vâng, không dám nói nhiều lời.
Dòng nước ấm áp xối trên người, Tưởng Hiểu Hiểu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô lại nghĩ tới Triệu Vũ, nghĩ tới Tô Anh, lạnh lùng cười một tiếng.
Đột nhiên...
Cô mở to mắt, nhìn sàn phòng tắm, gương, bồn rửa mặt....
Tối hôm qua, có phải cô đã nói điều gì không nên nói?
Ánh mắt cô dần trở nên đáng sợ.
Lăng Dao?
Cô ấy chỉ là một đại tiểu thư chỉ biết ăn nhậu chơi bời, sáng sớm sao lại có việc gấp được chứ?
Tắm xong, cô gọi dì giúp việc đến, hỏi kĩ lại việc xảy ra tối qua, càng lúc càng xác định Lăng Dao chắc chắn đã nghe được chuyện không nên nghe, sợ cô biết nên mới bỏ đi sớm như vậy, cô tức giận đến mức xém chút nữa đã đem toàn bộ bình hoa trong phòng quăng xuống đất.