Lúc này, có một người đàn ông thân mình cao lớn đĩnh đạc đang nằm trên chiếc ghế mây màu nâu, đôi mắt khép hờ, đôi môi mỏng khẽ mím, trên khuôn mặt mang một vẻ lạnh lùng thâm trầm làm người ta khó có thể nhìn thấu. Anh đan mười ngón tay vào nhau, đặt trước bụng, yên tĩnh ngồi đó.
Trong không gian yên tĩnh, dường như có thể cảm nhận được mặt trời đang dần mọc lên cao, xào xạc...
Một giọng nữ yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, hầu như phải cố gắng lắm mới nghe được cô nói: "Cuối cùng, tôi đã mất đi tất cả, không còn gì cả..."
"Con của tôi đã chết, tôi cũng đã chết."
"Tôi không muốn bị thiêu chết, tôi sợ đau."
- --
Đây là một giấc mơ không thể nào tin được, nó chỉ là một hiện tượng hư ảo phi khoa học. Khương Triết hiểu rất rõ điều này, Tô Anh bị bệnh nên mới cần phải tìm bác sĩ tâm lý, cô ấy cần được khai thông, cần phải bình phục lại.
Nhưng mà không biết vì sao, mỗi một chữ Tô Anh nói ra đều khiến tim của anh như bị thắt chặt lại. Giống như bị một cây kim đâm vào mang đến một tia nhói đau, tuy không thể giết người nhưng lại làm đau tận xương tủy, từng giờ từng phút tra tấn.
Đột nhiên, anh ngồi bật dậy từ ghế mây, hai bàn tay chống lên trán, Hà Huệ "lách tách" một tiếng, tắt đoạn ghi âm lại.
"Bé hoa nhài của tôi bị bệnh đúng không?"
"Tôi cũng thấy mơ hồ không rõ."
Trước nay Hà Huệ chưa từng gặp qua trường hợp nào như Tô Anh, có thể biết trước tương lai nhờ vào những cảnh trong mơ? Tô Anh có nói, trước đây có vài lần cảnh trong mơ đã biết thành hiện thực, đây là một chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, thế nhưng nó lại thực sự xảy ra? Bà cũng thật sự bối rối, nhưng ngẫm lại một ít trường hợp đặc biệt trước đây, chuyện này không phải là không có khả năng.
Khương Triết: "Sao tôi lại có thể làm như vậy, tôi sẽ không bỏ rơi cô ấy."
Hà Huệ: "Cậu yêu cô ấy thật lòng?"
Khương Triết: "Tôi không thể nào chịu được việc rời xa cô ấy, tôi sẽ không bỏ rơi cô ấy."
Hà Huệ: "Cậu yêu cô ấy thật lòng."
Khương Triết: "Tôi không biết."
Khương Triết chưa từng yêu một ai, bất luận là đối với ai anh cũng đều dùng bày tỏ tình cảm theo cách vừa kiềm chế vừa nghiêm cẩn. Cho dù đối mặt với người cha đáng ghét kia thì anh vẫn có thể không chút biểu tình mà "phụng dưỡng" ông ta. Đối với Tô Anh cũng như vậy, anh đều dựa theo thói quen trước giờ cùng với bản tính lúc làm việc anh đó là tự mình nghiêm khắc với bản thân. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không nghĩ rằng mình sẽ thay lòng, sẽ ly hôn với Tô Anh.
Khương Triết: "Có lẽ vì tôi tạo cho cô ấy áp lực quá lớn, nên ban ngày nghĩ gì thì đêm sẽ mơ thấy đúng không?"
Hà Huệ lắc đầu: "Hiện giờ vẫn chưa thể kết luận, tôi cần phải xác nhận lại."
"Xác nhận kiểu gì?"
"Tô Anh nói, ở trong mộng của cô ấy, Tưởng Diễn hẳn đã chết. Nhưng nhờ có cô nhắc nhở mà anh ấy mới có thể sống."
"Tưởng Diễn?"
Khương Triết từng không dưới một lần nghe Tưởng Diễn cảm thán. Cậu ta có thể sống sót trong đợt tai nạn kia, ngoại trừ may mắn cùng kỳ tích thì cũng cần phải cảm ơn cuộc gọi của cô gái bí ẩn kia, nếu không thì cậu ta đã sớm bỏ mạng. Chẳng lẽ cuộc gọi kia... là Tô Anh gọi?
Trầm ngâm giây lát, anh móc di động ra tra danh bạ, quả nhiên ở phía trên cái tên "Lâm Đầu Đất" chính là tên của Tưởng Diễn.
Hoá ra cô đã sớm bị cảnh trong mơ kia làm rối loạn?
Lại nhớ đến dáng vẻ đau đớn của cô những lúc phát bệnh, cả người đều trở nên nóng hổi lại còn phiếm hồng, quả thật trông giống như bị thiêu đốt!
Khó trách dạo gần đây cô lại khác thường như thế, cảm xúc cùng tính cách đều có những biến hoá lớn. Bất luận anh chịu thua nhường nhịn hay là dùng thủ đoạn cường ngạnh, cô cũng không chịu nói gì cả, vì là không muốn...
Hà Huệ nói: "Tô Anh cũng thật phóng khoáng, cô ấy chọn cách lý trí để đối mặt, nhưng mà cô ấy quá nhập tâm vào những biến cố phát sinh trong giấc mơ nên đã vô tình dung nhập bản thân vào cảnh mơ. Cho nên những đau đớn thống khổ lúc cô chết ở trong mơ đã bị cô mang vào hiện thực, cũng vì thế mà dẫn đến căn bệnh khó hiểu này. Cũng giống như vậy, cô ấy có tâm lý bài xích cậu như vậy, cũng là do cô ấy nghĩ cậu cùng với "cậu" ở trong mơ đều là một người."
Khương Triết: "... Anh Anh không như vậy, cô ấy rất ngoan." Anh dừng một chút, lại nói: "Dường như sau lần tôi cầu hôn, cô ấy liền bài xích tôi."
"Hôn nhân chính là một bước ngoặt quan trọng, mà việc cậu cầu hôn chính là việc kích thích đến cô ấy."
"......"
Khương Triết cẩn thận suy xét lại, có lẽ đúng như lời Hồ Huệ nói, việc anh cầu hôn đã kích thích cô. Bởi vì trước kia Tô Anh thật sự rất ngoan, cô ấy rất ngoan ngoãn nghe lời, cho dù thỉnh thoảng có giận hờn, phát cáu thì cũng làm anh thấy đáng yêu, nuông chiều; những lúc anh thân mật với cô, cô sẽ ngoan ngoãn ngửa đầu, khẽ hé môi mềm, sẽ ngậm lấy đầu lưỡi của anh và nhẹ nhàng mút; những lúc anh xoa nắn cơ thể cô, cho dù cô có đỏ mặt xấu hổ đến run rẩy cũng sẽ gắt gao ôm cổ anh, thuận theo ý anh.
Gần đây lại không như vậy, mỗi khi anh đến gần cô đều sợ hãi lui về phía sau, không muốn cho anh thân mật, không cho anh chạm vào người, thậm chí có đôi khi còn phản kháng lại. Ngay cả đối với Triệu Vũ, đôi khi cô cũng sẽ có chút mềm lòng, nhưng đối với anh lại vô cùng lạnh lùng xa cách.
Anh xoa xoa ấn đường, vô cùng đau lòng, cũng có đau lòng.
Bé hoa nhài của anh, anh hy vọng cô sẽ vĩnh viễn như trước kia, không sầu không lo, ngoan ngoãn vui vẻ.
- --
Khương Triết rời khỏi đó một lúc, Triệu Vũ đến tìm Hà Huệ.
Nhưng Hà Huệ cũng không lấy làm lạ, trước khi Tô Anh rời khỏi bà đã hỏi qua cô, nếu có người đến hỏi thì bà nên làm thế nào đây? Nên nói hay không? Nếu Tô Anh đã quyết định nói ta thì sẽ không định giấu diếm nữa, Tô Anh gật đầu.
Hiện giờ Triệu Vũ tìm đến đây, bà cũng làm như lúc Khương Triết đến, mở đoạn ghi âm lên cho anh nghe.
Bà cũng có thể cảm nhận được áp lực trên người đàn ông kia càng lúc càng nén chặt, đôi mắt mở to cuồn cuộn lửa giận như có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Nhưng hết thảy đều bị anh mạnh mẽ áp chế lại, trông anh lúc này đúng là không nên chọc vào.
Anh trầm mặc nghe hết đoạn ghi âm, sắc mặt ngày càng khó phân biệt vui buồn, mãi đến cuối cùng, lúc anh chuẩn bị rời khỏi mới mở miệng hỏi Hà Huệ một câu: "Không có tôi à?"
Hà Huệ: "Hả?"
Triệu Vũ: "Trong giấc mộng của Tô Anh không có tôi sao?"
Hà Huệ sửng sốt một phen, lắc đầu đáp: "Cô ấy không có nhắc đến cậu. Chắc là không có?"
Triệu Vũ rũ mắt xuống, trầm ngâm một lát: "Ừm."
- --
Lúc này Tô Anh đang ăn lẩu, Lâm Thành Phong vừa dẫn cô ra thì chở cô đến thẳng đây ăn lẩu.
Lại là một cái lẩu cay nóng, bên trên được phủ một lớp sa tế thật dày, tiêu cay ớt cay nổi khắp trên mặt, theo từng bọt bóng đang sôi mà trôi nổi.
Tô Anh khịt khịt mũi: "Thơm quá đi!"
Lâm Thành Phong: "Đương nhiên rồi, nhà hàng này là nơi bán lẩu ngon nhất đó!"
Một tay Tô Anh nắm chặt đôi đũa, đôi mắt long lanh nhìn nồi lẩu chăm chú không chớp mắt, miệng cười tủm tỉm.
Lâm Thành Phong nhìn thấy bộ dạng "cún con đòi ăn" đáng yêu kia, nhịn không được bèn đưa tay xoa xoa đầu cô.
Anh nói: "Anh Anh này, tuy rằng không biết đã có chuyện gì xảy ra với em, nhưng anh mong rằng em đừng để bản thân mình chịu khổ. Em muốn làm gì thì cứ làm, muốn vứt bỏ ai thì cứ vứt bỏ! Khương Tứ, Triệu Nhị gì gì đó cứ để bọn họ cút đi cho khuất mắt! Vì sao anh thích tôi thì tôi phải thích lại chứ? Đừng có mà tưởng bở!"
Tô Anh gật đầu: "Ừm, em biết rồi."
"Em đừng chỉ có biết, còn phải làm nữa đó!"
"Em hiểu rõ mà, chỉ là các anh ấy không nghe em."
"Hừ! Hai cái người kia đúng là phiền phức!" Lâm Thành Phong tức giận phì phì mũi: "Chờ anh lợi hại chút, nhất định sẽ có thể che chở cho em!"
Tô Anh nghi hoặc: "Hả? Anh định làm gì?"
Lâm Thành Phong có chút xấu hổ, rốt cuộc anh cũng chỉ mới tưởng tượng thôi chứ vẫn chưa nên hình nên dạng. Anh không giống với Khương Triết hay Triệu Vũ, còn trẻ như vậy đã tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc. Hơn nữa ở trong vòng tài chính này rất cần đến địa vị, địa vị của anh hiện giờ cũng chỉ là tiểu bá vương của Lâm gia, ngoài ra, không có gì cả.
Anh hàm hồ nói: "Cũng không có gì, chỉ là tiện tay đầu tư một chút thôi."
Lập tức Tô Anh liền hiểu ý Lâm Thành Phong, lại nghĩ đến kiếp trước, ba năm sau anh đã trở thành người đặc biệt lợi hại, nói: "Thành Phong, em tin nhất định anh sẽ thành công! So ra còn lợi hại hơn Khương Triết với Triệu Vũ!"
Trong nháy mắt sắc mặt Lâm Thành Phong liền trở nên phấn chấn, nắm tay nói: "Ừm! Anh sẽ cố gắng!"
Đào Nhiên ngồi một bên, nhìn Tô Anh cùng Lâm Thành Phong bằng ánh mắt giống như nhìn hai đứa ngốc, hai người này thật đúng là hai đứa trẻ chơi với nhau, đến suy nghĩ cũng kỳ lạ như nhau. Tên Tiểu Lâm Tử này trong khoản cổ phiếu với đầu tư quả thật có chút tài, nhưng mà muốn siêu việt hơn Khương Tứ với Triệu Nhị thì có hơi quá sức.
Anh tấm tắc lắc đầu, bộ dạng cảm khái sự đời.
Chọc cho Tô Anh cùng Lâm Thành Phong đều hướng ánh mắt về phía anh, tức giận trừng mắt. Làm cho Đào Nhiên nghĩ rằng phản thân chính là nhân vật phản diện. Anh ngửa đầu lên nhìn trời, anh thiện lương như vậy, anh chưa nói gì cả mà.
Đang ăn, Đào Nhiên nhận được điện thoại của Khương Triết, anh đứng dậy đi đến một bên nhận máy.
"Đang ở đâu thế?"
"Lâm Phong, Tiểu Lâm Tử dẫn bé hoa nhài đến đây ăn lẩu, việc bên kia xong hết rồi à?"
"Ừm."
"Cái kia, rốt cuộc chuyện của bé hoa nhài là sao?"
"......"
Hiếm thấy Khương Triết trầm mặc, làm cho Đào Nhiên nhịn không được mà khẩn trương.
Khương Triết: "Giúp tôi chăm sóc tốt cho bé hoa nhài."
Nói xong liền tắt máy.
Giấu đầu hở đuôi làm cho Đào Nhiên càng thêm mờ mịt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tuy rằng anh không thể nào đoán được, nhưng nghe giọng điệu của Khương Triết dường như là chuyện rất nghiêm trọng.
...... Bệnh trầm cảm? Hay là tâm thần phân liệt?
Đào Nhiên vừa trở lại bàn một lúc thì lại nhận được điện thoại của Triệu Vũ.
"Đang ở đâu?"
"Lâm Phong, ăn lẩu. Chuyện của cậu bên kia thế nào rồi?"
"À. Cậu chăm sóc Tô Anh cho tốt."
"Cậu không đến đây à?"
"Mua cho Tô Anh cái bánh kem đi, vị dâu tây."
"........"
Cầm chiếc di động đã sớm bị tắt máy trên tay, Đào Nhiên gãi gãi đầu, một người rồi lại thêm một người, cảm xúc quái lạ như vậy là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Sao lại không nói rõ chứ, làm cho anh thấy tò mò mà không có chỗ để hỏi, ayda mẹ nó! Nói rõ ràng thì chết à!
Ai ngờ, sau khi anh đi tiếp cuộc gọi thứ hai trở về thì hai đứa nhóc kia đã dắt nhau chạy trốn mất rồi???
Bé hoa nhài ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn là tên Tiểu Lâm Tử kia bày đầu!
- --
Lâm Thành Phong dẫn Tô Anh đến khu trò chơi, hấp tấp vội vã chơi cả một ngày, những trò kích thích mạo hiểm như tàu lượn siêu tốc cùng với nhảy tháp đều đã chơi qua một lượt, sảng khoái thét thật to, dường như mang những buồn bực trong lòng trút hết ra ngoài.
Tô Anh thật sự rất biết ơn Lâm Thành Phong, tuy rằng anh không hoàn toàn đứng về phía cô nhưng anh quả thật đã mang đến cho cô rất nhiều niềm vui. Lúc cô không vui, anh sẽ tìm cách chọc cho cô vui, tặng quà cho cô, dẫn cô đi chơi, dẫn cô đi hóng gió, cũng giống như lúc này đây.
Nhưng mà khoảng thời gian vui vẻ quên hết sầu lo không kéo dài được, sớm muộn gì cô cũng phải trở về, vẫn phải đối mặt với những buồn phiền kia.
Cô trở về tiệm hoa tươi, đã thấy ba người Khương Triết, Triệu Vũ cùng Đào Nhiên đứng chờ ở cửa.
Cô bước xuống từ xe của Lâm Thành Phong, Đào Nhiên nhíu mày cằn nhằn la mắng bọn họ một lúc lâu, tức giận đến mức nói không nên lời: "Vậy mà lại dám trốn đi ha! Không nói một tiếng mà trốn đi, hai người các em thật là giỏi đó!"
"Còn cậu nữa đó Tiểu Lâm Tử, đang giữ mùa đông mà lại dám chạy mô tô chở Tô Anh! Thân thể Bé hoa nhài vốn đã suy nhược, nếu lại bệnh thì cậu chịu trách nhiệm được không?"
Lâm Thành Phong bĩu môi, đi xe máy mới sảng khoái chứ! Huống chi anh cũng đã mặc thêm cho Tô Anh mấy cái áo khoác, mũ, khăn choàng cổ... có thiếu cái nào đâu?
Tô Anh cởi mũ bảo hiểm ra, cũng không biết là do gió lạnh hay vẫn còn kích thích mà cô khẽ run một chút. Đào Nhiên thuận tay đón lấy nón từ tay cô, lẩm bẩm lầm bầm nói gì đó.
Cô nhìn thấy Triệu Vũ đang ngồi xổm trước cửa hàng, phía xa xa là Khương Triết đang đứng.
Đều đang trầm mặc, thần sắc trên mặt khiến cô không dò được cảm xúc.
- --
Tô Anh ngồi cuộn tròn trên sô pha, cằm chống lên đầu gối, trong tay được nhét một ly sữa bò ấm nóng.
Bốn người kia ngồi trước mặt cô, toàn là đại nam nhân cao cao tại thượng, lúc này đều đang ngồi dưới đất, ánh mắt nhìn cô chăm chú không rời.
Nhưng lại không có ai mở lời nói trước.
Lâm Thành Phong không biết gì cả, anh yên lặng hết nhìn Khương Triết lại nhìn Triệu Vũ, Đào Nhiên thì cũng chỉ nghe nói thôi, lúc này cũng không biết nên nói gì cho được, chỉ đành sờ sờ cái mũi.
Tô Anh nói: "Nhìn em như vậy làm gì, có chuyện gì thì nói đi chứ."
Khương Triết cùng Triệu Vũ đều không nói lời nào, Đào Nhiên thở dài một tiếng, đúng là nể phục hai cái người điên vì tình này, anh nói: "Bé hoa nhài, nghe nói em mơ thấy Tưởng Diễn vì bị tai nạn xe mà qua đời nên lúc ấy mới lén gọi điện thoại cho cậu ta. Vậy em có biết hung thủ là ai không?"
Tô Anh lắc đầu: "Không có hung thủ, chỉ là tai nạn giao thông liên hoàn thôi." Cô trầm mặc giây lát: "Nhưng mà các anh đều không tin, một hai muốn tra rõ."
"Vậy có tra được gì không? Có thu được kết quả không?"
"Không biết, A Triết không nói với em. Nhưng mà các anh vẫn luôn nghi ngờ Tưởng Nghị, bởi vì sau khi Tưởng Diễn chết thì Tưởng Nghị là người lên nắm quyền, anh ta là ngư ông đắc lợi."
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang Khương Triết, Lâm Thành Phong đang mịt mờ trong sương mù cũng đưa mắt nhìn Khương Triết.
Khương Triết nhíu chặt mày.
Triệu Vũ đột nhiên mở miệng: "Cho nên sáng nay em mới ở bên cạnh Tưởng Nghị?"
Khương Triết liếc nhìn Triệu Vũ, ánh mắt thâm thuý, lúc này khui chuyện ra càng làm cho mọi người khó hiểu, hai nắm tay của anh nắm chặt, hàm răng cắn chặt.
Tô Anh lắc đầu: "Không phải, lúc sau em mới gặp được anh ta. Sáng nay em đến nhà Tưởng Hiểu Hiểu tìm cô ta."
Triệu Vũ kinh ngạc: "Cái gì?"
Không chỉ Triệu vũ, ngay cả Khương Triết cũng hết sức bất ngờ nhìn sang Tô Anh, Đào Nhiên cùng Lâm Thành Phong đã hoàn toàn lọt trong sương mù, mờ mịt không biết xảy ra chuyện gì. Đi tìm Tưởng Hiểu Hiểu, bởi vì cô ta là em gái Tưởng Nghị sao?
Tô Anh: "Lúc em chết có thấy cô ta, nên em nhịn không được muốn gặp cô ta."
Sắc mặt Triệu Vũ càng trầm xuống.
Tô Anh: "Trong lúc cô ta say em có nghe cô ta nói Tưởng Diễn còn có thể thua dưới tay bọn họ, huống chi là một cô gái mồ côi nhỏ bé."
Cô nghi hoặc: "Các anh nói xem, đây là ý gì?"
Quả là có ý tứ!
Lúc này Lâm Thành Phong cũng đã hiểu, anh vỗ tay một cái: "Tai nạn xe của Tưởng Ngũ có liên quan đến Tưởng Hiểu Hiểu?"