Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 155: Phát hiện bí mật của Tô Anh



Edit: Hiền Chăn

Beta: Mun

Tưởng Hiểu Hiểu sắp tức điên lên rồi, cô không ngờ vòng cổ của mình đột nhiên lại không cánh mà bay!

Cô cất công dậy sớm trang điểm, vốn là muốn phối với chiếc vòng cổ ấy, không ngờ nó lại biến mất?

Cô đã tìm khắp bàn trang điểm cũng không nhìn thấy, hỏi dì giúp việc thì dì cũng bảo không biết. Nhưng cô nhớ rõ ràng đêm qua đã tự tay cất vòng cổ vào trong hộp, mà hộp kia cũng không chỉ có một cái vòng cổ. Trong đó toàn là những món trang sức cô thường hay mang, huống chi chúng cũng rất quan trọng và quý giá nên cô đã dặn dì ấy đừng chạm vào nhiều, sao bây giờ mới ngủ một giấc mà biến mất rồi?

Tưởng Hiểu Hiểu liền nghĩ nhất định đã có người trộm mất!

Dường như không chần chừ, cô lập tức đánh điện thoại gọi cho ai đó, giọng đầy chất vấn: "Anh làm vậy là có ý gì?"

Người đàn ông kia: "Ý gì là ý gì?"

Khẩu khí của Tưởng Hiểu Hiểu không được tốt lắm: "Haha, lời này tôi phải hỏi anh. Đang yên đang lành, sao lại phái người đến nhà tôi, là muốn trộm cái gì?"

Vẻ mặt người đàn ông nghiêm lại, khẩn trưng nói: "Hiểu Hiểu, đồ của cô bị trộm?"

"Anh giờ giả vờ giả vịt cái gì nữa? Ngoài anh ra, còn ai muốn trộm đồ của tôi chứ?"

"Fuck! Tưởng Hiểu Hiểu, có phải đoạn ghi âm bị trộm mất thật không? Bây giờ ông đây không có ở thành phố C, trộm kiểu quái nào?" Giọng người đàn ông có chút sốt ruột: "Cô bị mất đoạn ghi âm nào? Tôi nói cho cô biết, một khi chuyện này bị lộ ra, tôi với cô coi như xong đời!"

Tưởng Hiểu Hiểu nhíu mày: "Không phải anh sao? Chuyện này sao lại......"

Đột nhiên nghĩ đến: "Hay là do tên đàn ông mặc đồ đen hôm trước đến nhà anh nghe lén gây ra chuyện này? Nhưng làm sao anh ta biết được tôi đang giữ đoạn ghi âm? Trước giờ anh ta vẫn luôn điều tra chúng ta, có khi nào chuyện này cũng là do anh ta?"

"Bây giờ nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, việc quan trọng là phải tìm đoạn ghi âm ấy về!" Anh cười lạnh một tiếng: "Theo tôi thấy, nhất định là Tưởng Nghị. Tên mặc đồ đen lần trước bị chúng ta đâm bị thương chính là anh ta, nhưng cô cứ một mực phủ nhận. Lần này, anh ta cũng ở lỳ thành phố C không chịu rời đi!"

"Không thể nào, nếu anh ấy thật sự bị thương thì lúc tôi ấn vào miệng vết thương của anh ấy, không thể nào không có phản ứng được..."

"Đồ ngốc này, người đàn ông có thể nhẫn nhịn chính là người tàn nhẫn nhất. Huống hồ, anh Ba này của cô cũng không giống những người đàn ông bình thường, nếu giống thì lúc Tưởng Diễn hôn mê, Tưởng thị có thể đến lượt anh ta nắm quyền sao?"

Tưởng Hiểu Hiểu trầm mặc xuống, đối với Tưởng Nghị, cô thật không biết nên làm thế nào. Đối với cô mà nói, Tưởng Nghị chính là người thân duy nhất của cô, cô có thể tính kế với Tưởng Diễn, lại không muốn phải tính kế với Tưởng Nghị. Rốt cuộc là trước đây, cô cũng đã từng rất vui mừng khi Tưởng Nghị có thể có chỗ đứng nhất định ở trong Tưởng thị.

Người ở đầu dây bên kia đã dần mất kiên nhẫn: "Cô mau suy ngẫm lại đi, thường ngày Tưởng Nghị hay đi đến chỗ nào?"

Tưởng Hiểu Hiểu trầm mặc hồi lâu, mới run rẩy nói ra hai chữ: "Nghĩa trang."

Nếu Tưởng Nghị không có ở nhà hay là công ty thì khả năng lớn nhất là anh đã đến nghĩa trang.

"Mẹ nó, xem ra lần này không thể không giết anh ta!"

Rất nhanh, điện thoại đã bị ngắt máy, Tưởng Hiểu Hiểu cảm thấy vô cùng khổ sở, vừa tức lại vừa rối bời, nhịn không được lại nhào lên giường nằm khóc thút thít.

Nếu thật là Tưởng Nghị, vậy thì anh ấy làm sao đến đây trộm đồ được? Với lại, làm sao anh ấy biết cô đang giữ đoạn ghi âm, không thể nào, không thể nào, rốt cuộc anh ấy đã biết được bao nhiêu?

Lại nói bên kia, Tô Anh bị Tưởng Nghị kéo chạy nhanh vào rừng, phía sau là những người đàn ông bám theo không dứt, ai ai cũng đều mang vẻ hung thần ác sát. Dáng vẻ ấy giống như không bắt được bọn họ thì sẽ không buông tha!

Tô Anh: "Tưởng Nghị, có phải anh đã bị phát hiện rồi không?"

Trước đó nếu bị bắt lại tra khảo thì cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng là bắt tận tay. Nhưng bây giờ, hiển nhiên là không phải như vậy, đã đoán được anh ấy ở đây nên phái người đến tìm. Điều này chứng minh Tưởng Nghị đã bị đối phương phát hiện.

Tưởng Nghị: "Bọn chúng không có chứng cứ."

Tô Anh cũng không biết nên nói gì, nhưng mà cô cũng không thể nói được quá nhiều, tình huống ngày càng cấp bách nhưng thể lực của hai người bọn họ cũng đã dần cạn kiệt. Huống chi, chỗ này lại hẻo lánh như vậy, dân cư vô cùng thưa thớt, khi nãy do vội vàng trốn chạy nên đã không chọn kỹ đường, bây giờ cũng không biết mình đang ở nơi nao.

"Cứ như vậy không phải là cách hay, hay là báo cảnh sát đi!"

"Không, tôi không tin cảnh sát."

Tưởng Nghị buông Tô Anh ra, nhanh chóng nhảy lên một cái sườn núi nhỏ dốc tầm 90 độ, sau khi anh lên đấy thì duỗi tay xuống với Tô Anh: "Lên!"

Tô Anh đưa tay cho anh, anh dùng sức kéo một cái đã thành công kéo Tô Anh lên cùng mình. Người đàn ông này lại mạnh như vậy, chỉ nhìn hình thể của anh thì không thể nào ngờ tới, chỉ là nhìn cái thân thủ hơn người kia của anh, hẳn là con nhà võ rồi.

Nhưng mà bọn họ vừa mới đi lên, đối diện là ba người đàn ông nghênh ngang đứng đó, tay cầm theo côn sắt, nét mặt dữ tợn. Vừa nhìn đã biết là không có ý tốt, lại quay đầu nhìn về phía sau, có vài tên đã sắp đuổi tới.

Dường như là theo bản năng, Tưởng Nghị ngay lập tức đẩy Tô Anh ra sau lưng để bảo vệ: "Tìm cơ hội chạy thoát đi."

Tô Anh nấp ở sau lưng anh, nắm lấy quần áo của anh, lập tức đáp: "Được!"

Tưởng Nghị không thể tin nổi, cảm thán: "Theo tôi thấy cô lại là một cô gái ác độc tuyệt tình?"

Tô Anh: "......."

Trong đám người vừa đuổi tới có một tên giống như tên cầm đầu nói: "Muốn chạy? Không dễ vậy đâu! Đừng có nói nhảm nữa, nếu biết điều thì đem đồ vật giao ra đây nhanh, nếu không thì đừng có trách!"

Tưởng Nghị nhớ rõ hắn, tên này chính là người đã đâm anh bị thương ở biệt thự của Tưởng Long. Thân thủ không tồi, một mình anh thì có thể chạy thoát, nhưng còn Tô Anh thì...

Tưởng Nghị: "Anh đang nói gì thế? Chỉ là bọn tôi đang lén lút hẹn hò, tự dưng thấy có người đuổi theo, cứ tưởng là chồng của cô ấy đuổi đến, xem ra chỉ là hiểu lầm thôi."

Tô Anh: ".....???"

Tên đàn ông kia: "......Fuck!"

Hắn ta giơ tay ra: "Đưa đây cho tao! Đừng để con nhỏ kia chạy thoát!"

Một cuộc ẩu đả lập tức nổ ra, Tô Anh cũng không có cơ hội để chạy trốn. Mục tiêu của bọn chúng không chỉ có Tưởng Nghị mà còn có cả cô, có lẽ là sợ Tưởng Nghị giấu đồ nơi khác không chịu đưa ra nên muốn bắt cô để uy hiếp.

Hơn nữa, mấy người này vừa nhìn đã biết không đơn giản như lưu manh đầu đường xó chợ, sẽ đánh nhau thật sự. Tưởng Nghị lại còn có một đồng đội gà mờ chuyên kéo chân sau lại dễ bị thương, mắt thấy lại có  người cầm côn sắt chuẩn bị đánh vào đầu Tưởng Nghị, Tô Anh không do dự mà bắt lấy, dùng hết sức bình sinh vung, người nọ vì bất ngờ nên chưa kịp phòng bị, lảo đảo ngã xuống đất, rất lâu vẫn chưa đứng dậy được!

Biến cố này làm cho những người đang đánh nhau kịch liệt xung quanh đều sửng sốt, ngay cả Tưởng Nghị cũng nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Chính bản thân Tô Anh cũng không hiểu nổi, sức của cô đâu có mạnh đến vậy!

Nhưng mà chỉ mất mấy giây sửng sốt, sau đó đánh nhau lại càng mãnh liệt hơn!

Chỉ một lúc sau, Tưởng Nghị đã phát hiện ra sức mạnh kỳ lạ của Tô Anh, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, anh túm được người nào cũng sẽ đẩy sang hướng của Tô Anh, Tô Anh liền nhân cơ hội ấy mà bồi thêm một cước, những tên bị cô đá lăn trên đất hầu hết đều dậy không nổi!

Trước mắt cũng chỉ còn hai ba người đang đứng.

Ngược lại, có vẻ như lúc này Tô Anh cùng Tưởng Nghị đang chiếm thế thượng phong!

Nhưng đột nhiên, Tưởng Nghị ôm lấy cô xoay người lại: "Cẩn thận!"

Cô chỉ kịp nghe được một tiếng trầm đục, là gậy sắt đập vào lưng anh, Tưởng Nghị không rên lấy một tiếng, nhấc chân đá mạnh!

Nhưng lúc này Tô Anh lại nhìn thấy tên cầm đầu rút một khẩu súng từ trong áo!

Họng súng đen ngòm hướng về phía bọn họ——

Dường như Tô Anh không kịp nghĩ ngợi quá nhiều, lập tức ôm lấy Tưởng Nghị lăn vài vòng trên mặt đất để né tránh: "Có súng!"

Tưởng Nghị ôm lấy cô gái đang nằm trên người mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy họng súng đen tuyền đang chĩa thẳng vào hai người họ! Ánh mắt anh dần chuyển sang âm trầm lạnh lùng đáng sợ, đáng sợ như có thể ăn tươi nuốt sống người ta ngay lúc này!

Người nọ bị nhìn như vậy, bất chợt trong lòng cảm thấy một trận sợ hãi—— nếu để người này chạy thoát thì người phải chết chính là bản thân mình, lúc này, trong lòng hắn ta đặc biệt tin tưởng chuyện này rất có khả năng xảy ra.

Lúc này, hắn ta không chút do dự kéo chốt an toàn, nhấc cánh tay lên——Tưởng Nghị lập tức lật người lại che chắn Tô Anh ở dưới thân!

Tô Anh mở to hai mắt, bàn tay cô luồn qua khe hở dưới nách của anh, đưa tay muốn bắt! Trong tay cô có "tâm của thực vật", nguồn sức mạnh thuần khiết này nhanh chóng ngưng tụ thành từng lớp rào chắn.

Không một tiếng động nào, Tưởng Nghị cảm thấy trên bả vai mình truyền đến một cơn đau đớn, toàn thân anh đều có chút chấn động nhưng lại không đáng sợ như trong tưởng tượng của anh. Mà lúc này, Tô Anh đã đổ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt, vô lực nằm trong lồng ngực anh.

Tưởng Nghị nhíu mày, giây tiếp theo lại nhìn thấy bàn tay nhuộm đỏ màu máu của Tô Anh.

"Tô Anh!"

Bây giờ Tô Anh đã không thể nào phản ứng lại với Tưởng Nghị, bởi vì cô nghe tiếng nói chuyện loáng thoáng của cây cỏ quanh đây. Những âm thanh ríu rít và trong trẻo non nớt, dường như trận đánh nhau này đã làm kinh động đến bọn chúng.

Trong lòng của cô thầm kêu: Xin hãy giúp chúng tôi........

"Hả?"

"Cô ấy đang nói chuyện với chúng ta sao?"

"Hình như là vậy, sao cô ấy lại có thể nói chuyện được với chúng ta thế!?"

"Dường như cô ấy đang cầu cứu kìa!"

"Mau báo cho sơn trưởng đi!"

Sau đó, Tô Anh không thể nghe thấy gì nữa, cô bị ngất đi.

Nhưng Tưởng Nghị lại thấy rất rõ, rừng cây vốn dĩ rất yên tĩnh lại đột nhiên nổi lên giông tố! Tro bụi cùng những cành cây khô bị gió thổi bay tán loạn, gió mạnh đến mức làm người ta không thể đứng vững. Tưởng Nghị đột nhiên ra tay phản đòn, anh nhảy đến đoạt lấy súng từ trong tay người nọ, trong ánh mắt hoảng sợ của người nọ, anh bắn chuẩn xác ba phát vào tay hắn ta mà mặt vẫn không đổi chút sắc.

Tiếng thét chói tai vang lên! Người nọ đau đến mức suýt ngất đi!

"Xin hãy tha cho tôi, tha cho tôi, giết người là phạm pháp đó!"

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi!"

Đáp lại hắn ta chính là một phát súng nữa bắn vào cẳng chân.

Lại là một tiếng thét chói tai.

Những người còn lại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần hơi có động tĩnh thì họng súng lạnh lẽo đen tuyền kia liền hướng đến mình.

Thủ pháp của Tưởng Nghị vô cùng chuẩn xác, khiến hắn ta chịu nỗi đau thấu xương nhưng lại không đến mức mất mạng, mồ hôi của người nọ đổ từng giọt từng giọt hoà lẫn với nước mắt nước mũi rơi xuống đất.

- --       

Tưởng Nghị nhanh chóng bế Tô Anh rời khỏi nơi này.

Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng của hai người họ, gió lớn lúc này mới dần ngưng.

"Anh Thao, anh Thao, anh không sao chứ?"

"Anh Thao, bọn em sẽ lập tức đưa anh về!"

Người đàn ông được gọi là "anh Thao" tức giận mắng: "Mẹ nó, vừa rồi bọn mày chết hết rồi hả? Còn thất thần gì nữa, đuổi theo cho tao! Không bắt được người thì đừng mong sống tốt!"

Còn sót lại hai tên đàn em lúc nãy may mắn không bị Tô Anh đá, do dự nhìn nhau: "Nhưng trong tay bọn họ có súng......"

Anh Thao đau đến suýt ngất: "Đuổi theo cho tao!"

Hai người liếc nhìn nhau rồi chạy đuổi theo, những người nằm la liệt trên mặt đất cũng dần ngồi dậy được. Bọn chúng chỉ chừa lại hai tên đưa anh Thao về trị thương, còn những người khác đều đuổi theo Tưởng Nghị.

"Để xem ông đây có giết mày hay không!"

- --   

Lúc Tô Anh tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong một phòng trong căn nhà nhỏ. Phòng ốc thoạt nhìn cũng khá cũ kỹ, trên một vài vật dụng vẫn còn phủ vải trắng, ở góc tường toàn là mạng nhện, có vẻ như đã lâu rồi không có người ở.

Cô còn tưởng rằng mình đã bị bắt, lúc này đang ở kho hàng nào đó sắp bị dụng hình bức cung.

Cô xoa xoa đầu, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi đưa một tấm lưng trần trụi tráng kiện về phía cô, cơ bắp cùng với những đường cong hoàn mỹ của anh cứ thể mà hiện ra trước mắt, trên vai anh còn quấn một băng vải trắng. Cô lại xem tay của mình, ngón trỏ với ngón giữa đều bị quấn vải, gọn gàng sạch sẽ, một vết máu cũng không thấy.

Cô cảm thấy sự suy yếu của mình rất rõ rệt sau khi đã dùng hết sức lực: "Này...."

Giọng nói khàn đặc khô khốc.

Dường như âm thanh này Tưởng Nghị bừng tỉnh, anh lập tức quay đầu lại, thấy cô đang nhíu mày nhìn mình.

"Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào rồi?"

Tô Anh nói: "Tôi đương nhiên là tốt rồi, hình như anh bị thương nặng lắm?"

Ánh mắt Tưởng Nghị thâm thuý khó dò, nhìn xoáy vào cô rồi đột nhiên cười cười véo má cô: "Cô bé này."

Anh đứng dậy rót cho Tô Anh ly nước ấm, Tô Anh ngồi dậy nhanh chóng uống hết: "Muốn uống nữa."

"Được."

Sau khi uống hết hai ly nước ấm, cuối cùng cô cũng cảm thấy cổ họng dễ chịu đôi chút: "Chúng ta đang ở đâu thế?"

Tưởng Nghị: "Nhà tôi."

Anh đứng dậy, đặt chiếc ly lên mặt bàn.

Tô Anh hỏi: "Chúng ta đã tẩu thoát như thế nào, còn vòng cổ thì sao? Những người kia thế nào rồi?"

Cô quả thật rất tò mò, trước khi ngất đi cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ của anh, cùng với nhữngg tiếng ríu rít của cây cối xung quanh, còn những chuyện sau đó cô hoàn toàn không nhớ được gì cả.

Tưởng Nghị nói: "Sau khi cô ngất đi, có một trận gió to thổi đến, tôi liền nhân cơ hội đó đưa cô chạy thoát." Anh cười cười: "Muốn nghe đoạn ghi âm hay không?"

Tô Anh không chút nghĩ ngợi lập tức gật đầu, ngay sau đó lại nghi hoặc nhìn Tưởng Nghị, tốt bụng như vậy sao?

Tưởng Nghị lại duỗi tay về phía cô: "Nó ở trong túi cô đấy."

Tô Anh liền sờ vào túi, không ngờ lại phát hiện chiếc vòng cổ kia thế mà lại nằm trên người cô, cô kinh ngạc hỏi: "Anh nhét nó vào trong người tôi lúc nào thế?"

Tưởng Nghị liếc xéo cô một cái: "Đương nhiên là trong lúc cái người nhẫn tâm nào đó đồng ý muốn chạy thoát một mình rồi."

Tô Anh gãi gãi mũi, ngại ngùng cười: "Oh."

Tưởng Nghị búng trán cô: "Không được khoe mã.[1]"

[1] Khoe mã: 卖乖 bán manh, bán ngoan, ra vẻ dễ thương, chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ.

Tô Anh tìm kiếm chốt mở vòng cổ nhưng lại không phát hiện được chỗ nào bất thường, đến một cái nút nhỏ cũng không có. Cô tỉ mỉ xem xét, nếu không có một trận đuổi giết kia, cô còn tưởng Tưởng Nghị cố tình chơi khăm mình!

"Mở kiểu gì đây?"

"Đồ ngốc này."

Tưởng Nghị đưa tay nhận lấy, lại không phải vuốt ve trên mặt vòng cổ mà là lấy mũi dao mở một viên kim cương nhỏ ra, chỗ đó dường như có một cái nút nhỏ.

Nhấn vào công tắc.

Tô Anh cẩn thận lắng nghe, ngoài Tưởng Hiểu Hiểu ra, còn có giọng của một vài người đàn ông, mãi đến khi có một giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm vang lên.

"Tưởng Long?"

"Ừ."

"Bọn họ......" Tô Anh cũng không bất ngờ cho lắm: "Tôi cứ nghĩ Tưởng tiểu thư thân thiết với anh hơn chứ."

Tưởng Nghị cười một tiếng: "Ừm, nếu nói về huyết thống thì quả thật là như vậy."

Tô Anh cẩn thận nghe hết đoạn ghi âm, phát hiện đoạn ghi âm này hẳn là cách đây không lâu. Bởi vì nội dung bọn họ thảo luận có liên quan đến Tưởng Diễn, lúc đó anh ấy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Tưởng Long nói: "Tưởng Diễn đã thành người thực vật, không đáng ngại nữa, chỉ là Tưởng Nghị...... Bình thường người này luôn thành thành thật thật giống như ma ốm, không ngờ vậy mà bây giờ lại xoay người thành phượng hoàng!"

Lại là một giọng nói xa lạ khác: "Hiểu Hiểu, cô là người thân nhất với Tưởng Nghị, không nghe anh ta tính toán gì sao?"

Tưởng Hiểu Hiểu cũng tỏ vẻ rất khó xử: "Aizzz, anh Ba này của em bình thường cũng ít khi nói chuyện với em. Trước khi ba lập di chúc em đã thử dò hỏi vài lần nhưng mà anh ấy không tỏ vẻ gì cả. Em cũng không còn cách nào khác, em cũng không ngờ anh ấy đã lên kế hoạch lâu đến như vậy!"

"Hừ, chúng ta dùng hết tâm tư mới lật đổ được một tên Tưởng Diễn, bây giờ lại xuất hiện một tên Tưởng Nghị nữa!"

- --        

Tô Anh nghi hoặc nói: "Xem ra anh Tưởng Diễn thật sự bị người ta bày mưu tính kế, nhưng tại sao lại không tìm được chứng cứ chứ? Lúc đấy bọn Khương Triết đều đến Đế Đô điều tra, sao vẫn không thể ra được?"

Tưởng Nghị cười lạnh: "Đi đến đó thì sao chứ? Bọn họ đến nơi đi cũng quá muộn rồi, hơn nữa cô cho rằng chuyện này chỉ có một mình Tưởng Long gây ra à? Sau lưng anh ta còn có cả một chuỗi người có quan hệ lợi ích với nhau kia kìa. Chỉ cần ai làm ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ thì người đó chính là chướng ngại vật, mà chướng ngại vật thì sẽ không có kết cục tốt."

Tô Anh kinh ngạc: "Sau lưng Tưởng Long còn có người khác?"

"Có."

"Là ai?"

"Không biết."

Tô Anh nói: "Sao anh không giao những bằng chứng này cho phía cảnh sát đi. Như vậy thì khẳng định Tưởng Long sẽ không thể nào kiêu ngạo nữa, hay là anh nghĩ đến Tưởng tiểu thư?"

Tưởng Nghị: "Tôi còn một số vấn đề vẫn chưa rõ. Với lại, đoạn ghi âm này cũng chỉ chứng minh được tai nạn của Tưởng Diễn có can hệ đến bọn họ. Nhưng mà tôi thừa biết, bọn họ sẽ không chịu thừa nhận."

Anh nhìn thấy Tô Anh nhíu mày, hiển nhiên lại đang lo lắng gì đó. Anh lại nhịn không được mà véo gương mặt tái nhợt của cô: "Cô cứ nghe đi, tôi đi kiếm gì đó cho cô ăn."

Tô Anh gật đầu, nhìn thấy Tưởng Nghị khoác áo rời khỏi phòng, cô nhịn không được sờ lại trong túi của mình, trong người cô không mang di động. Cô cố gắng lê tấm thân mệt mỏi xuống giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngoài kia trống trải và yên tĩnh, cách đó không xa là đồi núi.

Tưởng Nghị - người vốn dĩ đã rời đi đột nhiên quay trở lại, anh đứng dựa ở cửa, nhìn cô đầy hàm ý: "Anh Anh, đừng bảo là cô định cầm theo đoạn ghi âm mà bỏ chạy nha?"

Tô Anh lắc đầu nói: "Không có, tôi chỉ muốn đi dạo thôi."

Tưởng Nghị cười tủm tỉm, Tô Anh nhìn thấy di động của mình đang bị anh kẹp trong tay, quơ qua quơ lại.

"Ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi đi, chưa khoẻ lại thì đừng nghĩ đến việc đi đâu hết."

"..... Được rồi."

Tưởng Nghị nhìn thấy cô đã quay lại nằm lên giường, ngoan ngoãn đắp chăn lên, lúc này anh mới yên tâm xoay người đi ra ngoài.

Kỳ thật anh đã nhận ra cô gái này không giống người thường, chỉ cần nhìn vết đạn sượt qua trên vai anh liền biết. Anh không nghĩ Tô Anh chỉ đơn thuần dùng tay không chắn bớt lực bắn của đạn, bàn tay kia nhỏ nhắn mềm mại như vậy, một chút sức lực cũng không có, có thể chống đỡ nổi sao?

Nhưng mà mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cô đã liều mình cứu anh, đương nhiên anh sẽ giữ bí mật cho cô.

- --       

Tưởng Nghị đi đến quán ăn gần đó mua vài món về, chờ đến gần giờ cơm quả nhiên không ngoài ý muốn nhận được một cuộc gọi, anh tuỳ tiện đưa tay tắt máy.

Khi anh trở lại phòng, không ngờ lại thấy Tô Anh nằm ngủ say, có vẻ cô thật sự mệt mỏi. Nhưng mà so với gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc lúc nãy của cô, lúc này đây, trông cô có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều, ít ra thì đôi môi khô khốc đã có chút hồng hào.

Kỳ thật anh cảm thấy khá thất vọng, bởi vì đoạn ghi âm này không có tin tức anh cần.

Tưởng Hiểu Hiểu là một người rất cẩn trọng, cô chủ yếu mang theo vòng cổ này trong những dịp công tác. Huống chi, cô đã theo những người đó lâu như vậy rồi, thỏ khôn thường đào ba hang, đương nhiên không chỉ có một đoạn ghi âm nay, chỉ là không biết những đoạn khác bị cô giấu ở đâu?

Anh đi đến bên mép giường ngồi xuống, nhìn những ngón tay tinh tế bọc đầy những miếng băng vải trắng. Anh đặt bàn tay mềm mại kia vào trong lòng bàn tay mình, đặt môi hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.