Lúc Khương Triết đi thì Tô Anh vẫn luôn trong trạng thái thẫn thờ.
Cô đã thầm đoán được việc mình gặp tai nạn xe là chuyện không đơn giản, nhưng lại không đoán được rằng tai nạn của mình và Tưởng Diễn có liên quan với nhau, đều do một nhóm người ra tay. Việc này đã chứng minh Tề Duyệt không hề đơn giản, thậm chí cô ta cũng giống với Tưởng Hiểu Hiểu và Tưởng Long, lần tai nạn này và lần hạ độc có thể liên quan với nhau. Nếu không thì tại sao đối phương có thể bỏ qua một mạng người và làm Tề Duyệt thỏa mãn với việc khiến cô chết đi.
Muốn biết sự thật cần phải đẩy hết sương mù xung quanh ra, trong giấc mơ cô đã cố tình không để Khương Triết thấy! Tô Anh vốn luôn bình tĩnh nhưng giờ phút này không tránh khỏi có chút bối rối, đã lỡ mất một bước lớn...
Cuối cùng trước khi đi, Khương Triết cũng không yêu cầu cô phối hợp bất cứ điều gì, ngược lại anh cũng không đề ra bất cứ yêu cầu nào, lại không nói thêm gì.
Điều này làm Tô Anh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô nghĩ rằng anh sẽ giống lúc trước, đề nghị cô cùng ra biển, nhưng anh cứ đồng ý như vậy làm Tô Anh cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Buổi tối Lâm Thành Phong trở về, ăn đồ ăn chỉ cảm nhận được mỗi vị mặn, thiếu chút nữa là phun hết ra: "Anh Anh, lúc xào rau em đang nghĩ gì thế? Em nếm thử đi, đây là hương vị tiễn anh đi chầu trời đó hả?
Tô Anh: "......"
Cô gắp một lá cải lên ăn, mới vừa cắn hai miếng đã phun ra, vẻ mặt đau khổ nói: "Em không hề cho nhiều muối như vậy mà."
Lâm Thành Phong cười ha ha: "Anh Anh ngốc! Tới đây uống miếng nước đi."
Tô Anh ôm ly nước, xem ra một bàn đồ ăn này đều không thể ăn được: "Em đi nấu mì."
Cô vừa mới đứng lên thì Lâm Thành Phong ấn bả vai cô ngồi xuống: "Để anh."
Người đàn ông cao 1m87, đeo cái tạp dề nhỏ nhắn của cô phía trước, bóng dáng cao to, từng góc mặt đều nhu hòa, Tô Anh nhìn một chút thì ngây người: "Anh Thành Phong, bạn gái anh sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Anh vẫn làm nhưng gật đầu và không xem đó là chuyện lạ: "Đương nhiên rồi, anh cũng nghĩ vậy!"
Tô Anh nhoẻn miệng cười.
Đã có kinh nghiệm khi thực hiện, Lâm Thành Phong xem như cũng khá thành thục, bắc nước sôi, lột vỏ cà chua, chiên hai quả trứng gà, Tô Anh đứng kế bên giúp đỡ rửa vài lá cải.
Lưu Vận lộc cộc chạy tới tìm Tô Anh, nhìn thấy một bàn đồ ăn đã nguội lạnh, còn Tô Anh và Lâm Thành Phong lại ở trong phòng bếp nấu mì sợi.
"Hở? Ở đây đồ ăn không ăn, sao còn nấu mì sợi nữa?"
Lâm Thành Phong cười hì hì: "Để dành cho cô đó."
Lưu Vận mếu máo không tin, Tô Anh cười trộm, cũng không nói gì.
Lâm Thành Phong nghiêm túc nói: "Chúng tôi đợi cô lâu quá không tới, lại không thể ăn trước nên chỉ có thể nấu mì sợi chống đói."
Lưu Vận trợn trắng mắt: "Thôi đi, tôi còn tin anh sao!"
"Ý cô là tôi nói dối hả? Không tin cô hỏi Anh Anh đi!" Anh huých nhẹ khuỷu tay vào vai Tô Anh: "Anh Anh nói đi, có phải là em cố tình để dành không?"
Tô Anh nói: "Đúng vậy!"
Lưu Vận lé mắt, mặt đầy hoài nghi: "Mấy người bỏ độc vào đó rồi cho tôi làm chuột bạch hả?"
Lâm Thành Phong kinh hãi: "Vậy mà cô cũng nhìn ra, bội phục bội phục!"
Lưu Vận trợn trắng mắt, tấm tắc lắc đầu, trở lại phòng khách, ngửa đầu nằm ở trên sô pha, thật sự cô vẫn là khá tò mò tại sao Tô Anh và Lâm Thành Phong có đồ ăn không ăn, lại đi nấu cái khác? Cô nhịn không được nên nhón lấy một miếng thịt nếm thử, nhai hai lần, trong nháy mắt đã biểu lộ ra vẻ mặt đau khổ!
Cô kêu to: "Ai da Tô Anh, cậu đánh cướp người bán muối sao?"
Tô Anh chớp đôi mắt, cười trộm, Lâm Thành Phong chọc chọc trán cô, cười đáng yêu.
- --
Thật ra Lưu Vận tới tìm Tô Anh là có việc.
"Cuối tuần này cùng nhau ăn cơm không?"
Tô Anh gật đầu: "Ở nhà sao?"
Lưu Vận nói: "Ừ, nhưng tớ không có nhiều hiểu biết về bạn trai lắm? Hiện tại mang về nhà quá sớm nên là đi ăn bên ngoài nhé? Giữa trưa thì ở nhà, buổi tối đi ra ngoài ăn."
Tô Anh cười cười: "Hai người các cậu một thế giới riêng, muốn tìm mấy cái bóng đèn lớn đến làm gì vậy?"
"Còn đồng nghiệp nữa mà, tất cả đến nhà hết thì ba mẹ tớ mệt chết mất, nghĩ đi nghĩ lại, buổi trưa ăn cơm với ba mẹ, buổi tối ăn với bạn bè là tốt nhất. "
Lâm Thành Phong hỏi: "Tôi đâu? Tôi đâu hả? Mấy người các cô quên tôi rồi hả?"
Lưu Vận bình thản: "Nếu anh không bận thì cùng tới đi."
Lâm Thành Phong trợn trắng mắt.
Lúc Tô Vận đi rồi, Tô Anh mới nói: "Cuối tuần là sinh nhật Tiểu Vận."
Lâm Thành Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Trước khi ngủ, Tô Anh vẫn không nhịn được hỏi Lâm Thành Phong: "Lần gần nhất các anh điều tra có phải rất nguy hiểm không?
Lâm Thành Phong sắc mặt nghiêm túc, gật đầu: "Ừ, bọn anh phát hiện ra là có thể sẽ không đơn giản chỉ là gia tộc tranh tài sản, sau lưng còn liên quan rất lớn đến quyền lợi mỗi người, còn có...... Triệu Nhị và Đào Nhiên, bọn họ đi Đế Đô rồi."
Tô Anh sửng sốt liếc mắt, khó trách gần đây cô không thấy Triệu Vũ, cô cố ý không hỏi tới, cũng nghĩ nếu anh không tới với cô cũng tốt, nhưng lại không nghĩ tới anh lại đi Đế Đô.
"Vì vụ tai nạn xe sao?"
"Ừ, lúc tìm được lão K, lão ta là người có mặt tại hiện trường, nghe nói là ngoài ra còn có một đứa bé nữa, hình như là tầm mười mấy tuổi. Nổ súng giết người không chớp mắt, thật đáng sợ."
Tô Anh nói: "Bắt được người đó hả?"
Anh lắc đầu: "Bị đánh gục ngay tại chỗ."
Tô Anh căng thẳng, thực sự cô có một chút lo lắng: "Triệu Vũ đâu? Anh ấy không có việc gì chứ?"
Lâm Thành Phong cười cười, trấn an, vỗ đầu Tô Anh: "Yên tâm, Triệu Nhị là ai chứ, tai họa của thế giới đó! Người ta hay nói người tốt sống không lâu, tai họa lưu nghìn năm, sao anh ấy lại có việc gì được chứ? Đừng lo lắng, bị thương chút thôi."
Tô Anh: "Anh ấy nhìn sơ qua thì rất mạnh nhưng anh ấy cũng là người trần mắt thịt thôi, dao kiếm đao pháp là cứng đối cứng, việc này thật không an toàn. Anh Đào Nhiên thì sao? Cũng không có việc gì chứ?"
"Yên tâm đi, cả hai đều không sao."
".... Tình hình hiện tại có phải đang rất gấp rút không?
"Ừ, không tìm được lão K, nhất định sẽ bứt dây động rừng, bên kia nhất định sẽ phát hiện, lần hành động tiếp theo phải thực sự cẩn thận, phiền toái rắc rối cũng sẽ tăng nhiều hơn. Ngoài ra còn có Tưởng Long với Tưởng Hiểu Hiểu nữa, càng không được hành động thiếu suy nghĩ." Lâm Thành Phong nghĩ nghĩ: "Nếu lỡ như những người đó phát điên lên, hay là chúng ta nên cẩn thận một chút nhỉ Anh Anh, gần đây em không nên ra ngoài nhiều biết chưa?
Tô Anh gật đầu: "Vâng."
Cô tưởng rằng nếu những cảnh trong mơ của Khương Triết hoàn chỉnh một chút thì tốt rồi, chỉ cần anh ấy có thể mơ thấy thì hầu hết mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng, tội gì bây giờ phải lấy thân mạo hiểm chứ.
- --
Ở Đế Đô phía xa kia, Triệu Vũ đang thay băng, cả thân trên màu đồng, khuôn ngực rộng lớn vững chải, cơ bắp lộ ra vừa đẹp vừa gợi cảm. Khi anh bắt giữ lão K, viên đạn lướt qua bả vai, không thể tránh khỏi việc bị thương một chút.
""Tôi nói này, chuyện lần này có chút không giống cách làm việc của Triệu! Nhị nha?
"Cái quỷ gì?"
"Có ai không biết Triệu Nhị đánh nhau đều liều mạng đến chết, thích nhất là việc đả thương, địch thủ bị thương một ngàn thì bản thân cũng tự tổn hại hết tám trăm, nhưng mà mấy ngày trước, tôi lại nhìn thấy được vẻ mặt kinh hãi của cậu! Thật hoảng sợ" Anh gác chân chữ ngũ lên gối, miệng ngậm thuốc lá cười lớn: "Triệu Nhị cũng có lúc sợ sao?"
Người bên cạnh cười nhẹ, lúc đó anh là hậu phương, không trực tiếp tham gia vào, tất nhiên có thể biết vì sao Triệu Vũ sợ hãi: "Sợ không gặp được bé hoa nhài nữa hả?"
Tưởng Diễn cười, gật đầu: "Tôi cũng thấy vậy."
Triệu Quyền tò mò hỏi: "Hả? Bé hoa nhài là ai? Tiên nữ nhà ai có thể thu phục đại nhân phong lưu này vậy?"
Đào Nhiên chế nhạo: "Cái gì thu phục? Là cậu ta tự đem mình dâng hiến, nhưng mà người ta còn chưa quyết định có thu nhận hay không đó nha!"
Triệu Vũ giận, quăng đống băng gạc cũ dính máu và nước muối vào Đào Nhiên: "Biến!"
Đào Nhiên ghét bỏ chạy nhanh: "Đại ca, anh xem Triệu Nhị đi, đây là thẹn quá thành giận đó!"
Triệu Quyền nhướng mày, ngậm thuốc lá ha ha cười một tiếng, tấm tắc lắc đầu: "Chuyện khó vậy cũng có được, cũng không biết là con gái nhà ai lại có bản lĩnh lớn vậy! Nếu có cơ hội tôi rất muốn gặp thử."
Triệu Vũ đá Triệu Quyền một cái: "Gặp cái gì mà gặp, anh như hung thần ác quỷ vậy, đi dọa người ta hả?"
"Sao? Anh muốn nhìn mặt em dâu tương lai cũng không được hả?"
"......"
Triệu Vũ mặc kệ nhưng kiểu xưng hô này anh lại rất thích!!
Khi nào thì mới có thể kêu Anh Anh là vợ......
Nhưng quả trứng thối kia quả thật là quả trứng thối không có lương tâm! Anh đã không đi tìm cô lâu như vậy rồi mà cô cũng không chủ động liên lạc lại!
Nói vui vài câu trong lúc thay băng xong, cuối cùng đề tài cũng quay lại chuyện chính.
Đào Nhiên nói: "Tưởng Long gần đây có động tĩnh gì không?"
Tưởng Diễn lắc đầu: "Lão K chết làm anh ta rất cảnh giác, gần đây rất yên lặng, ở công ty cũng khó có thể làm ầm ĩ được, xem ra là biết sợ. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng Tưởng Nghị và Tưởng Long là một đám, nhưng nhìn lại tình huống gần nhất thì có thể chuyện không phải như vậy?"
Triệu Vũ nói: "Cũng không nói trước được gì, không chừng lại chuẩn bị diễn trò!"
Anh uống một ngụm Whiskey: "Chuyện bên này tạm thời hạ màn, tôi cần phải trở về."
Triệu Vũ nói phải đi về, nhưng mà nơi này trừ Triệu Quyền, có ai không biết lí do làm anh nóng lòng về nhà chỉ có một? Đáng tiếc, Khương Tứ hiện giờ là gần quan được ban lộc, Triệu Nhị thì......
- --
Ngày sinh nhật Lưu Vận cũng tới gần, Tô Anh mua một cái lắc tay có ba ngôi sao nhỏ làm quà tặng, Lâm Thành Phong đề nghị mang bánh mang dĩa tới đây rồi sau đó tiến hành theo thủ tục tặng cho cô một bao lì xí lớn.
Lưu Vận cũng không ngại mà nói: "Anh Thành Phong, em thích những người có tính cách như vậy, hôm nay em nhìn anh rất vừa mắt!"
Lâm Thành Phong muốn quăng cho Lưu Vận một ánh mắt xem thường, thế nhưng vì hôm nay là sinh nhật cô nên anh nhịn.
Tô Anh cười, mi mắt cong cong.
Trần Thục Phân và Lưu thúc thúc đã sớm bưng đồ ăn ngon lên bàn, một bàn năm người náo nhiệt một lúc lâu, cũng không uống rượu nhiều, Tô Anh chỉ nhấp một ly nhỏ, uống đến khi khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, sau khi kết thúc buổi trưa thì nói chuyện phiếm vui đùa trong chốc lát, cô không trụ được nên bị Lâm Thành Phong cõng về nhà cho đi ngủ.
Lưu Vận đến xem, liếc mắt một cái: "Tô Anh từ nhỏ đã không thể uống rượu, tửu lượng cũng rất kém."
Lâm Thành Phong kêu than: "Khó trách Khương Tứ chưa bao giờ cho Tô Anh chạm vào rượu."
Nhắc tới Khương Triết, Lưu Vận im lặng một lát: "Khương Tứ vẫn chưa từ bỏ Tô Anh hả? Anh ấy có ý gì, không phải vì anh ấy có tiền, có thế nên muốn chiếm đoạt Tô Anh không chịu bỏ đó chứ?"
Lâm Thành Phong: "Khương Tứ tự hạn chế bản thân lại, nếu không phải anh ta thật sự thích Tô Anh, anh ấy sẽ không dây dưa lâu như vậy đâu. Huống chi......"
Khương Tứ và Tô Anh còn có chung một giấc mơ về tương lai, sao có thể dễ dàng tách ra được chứ?
Lâm Thành Phong thúc giục: "Được rồi được rồi, cô không phải là còn có buổi hẹn hò sao? Còn không đi mau đi!"
Lưu Vận hừ một tiếng, trước khi đi lại nói: "Buổi tối nhớ đừng đến trễ!"
Rồi nhanh nhanh chóng chóng chạy đi.
Tô Anh ngủ một giấc dậy thì đã thấy sao mọc đầy trời, cô duỗi người, cảm giác hư hư thực thực đã biến mất hoàn toàn, quả thật có tâm thực vật chữa trị cơ thể đã tốt hơn.
Cô đứng dậy xuống giường thấy Lâm Thành Phong ngồi ở trước bàn, gõ gõ máy tính, càng nhìn điệu bộ nghiêm túc đó càng thấy đẹp, thật sạch sẽ có khí chất.
Hình như anh không phát hiện cô đã tỉnh, Tô Anh cẩn thận ngồi vào sô pha bên cạnh.
Đã qua một lúc lâu, anh cuối cùng cũng từ máy tính ngẩng đầu lên, xoa xoa bả vai và cổ, một ly nước ấm đưa tới trước mặt, anh cười: "Anh Anh."
Tô Anh cười: "Anh bây giờ có cố gắng quá ha, em vẫn lười biếng hơn nhiều, bị anh bỏ xa luôn."
Lâm Thành Phong uống một ngụm nước ấm, nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy em có muốn làm gì không?"
Tô Anh nói: "Chờ những việc này chấm dứt, có lẽ em sẽ biết nên làm cái gì."
Lâm Thành Phong: "Được, dù sao cũng không gấp gáp."
Tô Anh "ừ" một tiếng, cô nhìn đồng hồ: "Không còn thời gian nữa? Chúng ta đi trước đã."
Lâm Thành Phong tắt máy tính, Tô Anh cầm túi xách và chìa khóa chuẩn bị ra cửa.
Tài xế đã chờ ở cửa.
Tô Anh và Lâm Thành Phong ngồi ở ghế sau.
Lần này điểm đến không phải Quân Duyệt mà là đi Lâm gia ăn lẩu. Lâm Thành Phong còn nói sẽ miễn phí, bị Lưu Vận đá một cái nên phải đành thỏa hiệp tặng một phiếu giảm giá 50% cô mới chịu gọi một tiếng anh em tốt rồi vỗ vỗ vai anh.
Thật ra Lâm Thành Phong thấy Lưu Vận là một cô gái rất khó hiểu, nhưng anh lại thích tính cách hào phóng của cô, không giống những cô gái cố ý ra vẻ khác, điểm chủ yếu chính là cô thấy anh sẽ không có ngại ngùng, ánh mắt kia rất rõ ràng, không có nhiều suy nghĩ phức tạp, ở bên cạnh cũng thấy rất thoải mái.
Tô Anh nói: "Tiểu Vận rất tốt đó, nhưng mà ở mặt tình cảm thì có hơi lận đận, hy vọng lần này có thể suôn sẻ."
Lâm Thành Phong vung tay: "Không có việc gì, hôm nay anh sẽ giúp cô ấy nhìn thử, sau đó sẽ tìm người điều tra anh ta và bối cảnh gia đình cũng như tình sử, nhất định biết được anh ta có phải kẻ xấu hay không!"
Thật sự mà nói thì Tô Anh cũng không thích việc điều tra sau lưng, nhưng nghĩ đến những người bạn trai trước đây của Lưu Vận chỉ được mỗi vẻ bề ngoài bắt mắt, nghiêm trang, nhưng sau lưng lại lén lén lút lút...
Cô bối rối, quay đầu nhìn Lâm Thành Phong: "Tiểu Vận có tức giận không?"
Lâm Thành Phong: "Em không biết anh là một thám tử bí mật sao!"
Tô Anh bật cười, bất đắc dĩ: "Anh thật là biết tìm lí do!"
Đột nhiên, nụ cười của cô cứng đờ.
- --
Bởi vì cô thấy một chiếc xe màu đen từ bên phải lao tới, tốc độ hoàn toàn không có dấu hiệu giảm! Nếu là sự cố ngoài ý muốn cô sẽ không khiếp sợ như thế, nhưng bởi vì nhìn xuyên thấu qua cửa sổ xe kia, gương mặt đó đã xuất hiện trong mơ của cô quá nhiều lần nên cô nhớ rõ, cô mãi mãi sẽ không quên đứa con của cô chết chính là do hắn ta gây ra!
Hôm nay hắn lại tới nữa, hắn bị rượu làm cả khuôn mặt đỏ au nhưng vẻ mặt lại như đang chết lặng, trong mắt không có kinh ngạc cũng không có sợ hãi, thậm chí là có chút hưng phấn cùng với mong chờ! Lâm Thành Phong còn đang nói cười, nếu Lưu Vận phát hiện thì phải giải thích như thế nào mới có thể giấu diếm được việc đi điều tra bạn trai của cô ấy một cách chi tiết thì tim của Tô Anh đã đập nhanh đến mức muốn rơi ra ngoài, cô đứng dậy la to: "Cẩn thận!"
"Bên phải có xe!"
Cô nhào lên ôm lấy Lâm Thành Phong, giơ tay chặn ở trước cửa, tâm thực vật cuồn cuộn không ngừng mà phun ra ——
Lâm Thành Phong sửng sốt, khóe mắt quét thấy một chiếc xe hơi màu đen vọt tới!
Két ——
Anh phản xạ rất nhanh! Theo bản năng xoay người đem Tô Anh đè xuống dưới, thân hình nhỏ nhắn bị anh dùng cả thân mình che chắn chặt chẽ, một lúc sau Tô Anh bật khóc ——