Thân thể Lâm Thành Phong bình phục lại như một kỳ tích, anh không muốn ngồi yên một chỗ nên cứ liên tục đòi xuất viện, bị mẹ Lâm đánh một phát bắt trở về giường. Một mực không cho xuất viện, Lâm Thành Phong dù có nói gì cũng không lung lay được bà nên mặt mày trở nên ỉu xìu.
Lại hỏi: "Anh Anh đâu?"
Anh đã hỏi câu này tới mấy lần rồi.
Mẹ Lâm lại nổi trận lôi đình: "Khỏi cần lo lắng cho người khác, cứ ngoan ngoãn tĩnh dưỡng cho tốt đi!"
Lâm Thành Phong biết chuyện lần này đã doạ bọn họ lo sốt vó một phen nên ngoan ngoan ngậm miệng, lén hỏi Triệu Vũ: "Anh Anh đâu?"
Triệu Vũ nhíu mày: "Tô Anh cảm thấy không khoẻ nên được Khương Tứ đưa về rồi."
Lâm Thành Phong: "Thấy không khoẻ thì phải ở lại bệnh viện chứ!" Lại giận dỗi nói: "Đúng là đồ vô lương tâm mà, không thèm tới thăm em!"
Triệu Vũ cười cười, trong ánh mắt có chút ưu sầu.
Vừa rồi anh có đến phòng bệnh để thăm Tô Anh.
Trạng thái của cô thoạt nhìn cũng khá ổn, thái độ đối với anh cũng rất tốt, tươi cười ngọt ngào lại còn quan tâm hỏi han. Huống hồ, bác sĩ cũng có nói thân thể của cô không có vấn đề gì, ngay cả di chứng chấn động nhỏ ở não cũng dần biến mất. Nhưng mà không hiểu sao, trong lòng anh vẫn thấy rất bất an, Đào Nhiên nói là do anh lo lắng cùng với suy nghĩ quá nhiều thôi. Mặc dù vậy, anh vẫn thấy bất an, giống như là mất đi thứ gì đó....
Thậm chí anh còn chưa từng trò chuyện riêng với cô, an ủi cô, giúp cô bớt sợ.
- --
Sắc trời dần sập tối, một chiếc Maserati dừng lại trước tiệm hoa tươi.
Ánh sáng lờ mờ trong xe chiếu rọi lên ánh mắt thâm thuý của Khương Triết đang dừng lại trên người cô gái. Cô an tĩnh ngồi một bên, chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài không chớp mắt, biểu cảm trên mặt bình tĩnh đến không ngờ, bình tĩnh đến mức làm người ta lo lắng.
"Tô Anh, anh phái một chiếc xe đến cho em, em muốn đi đâu thì cứ việc kêu tài xế đưa đi. Được không?"
"Vâng, cảm ơn anh." Cô gật đầu, lại nói: "A Triết, cảm ơn anh đã đưa em về, anh có muốn vào nhà uống miếng nước không?"
Ánh mắt Khương Triết dần thâm trầm hơn.
Tô Anh nghiêng đầu nhìn anh.
Tài xế phát hiện không khí trong xe có chút là lạ, cẩn thẩn xuống xe, không biết trốn mất hút ở góc nào.
Trên mặt Khương Triết không chút biểu tình, giọng nói trầm thấp: "Anh Anh, em sợ anh à?"
Tô Anh cười cười, lắc đầu: "Sợ gì chứ?"
"Đừng sợ." Anh nói: "Anh sẽ không nói chuyện đấy cho ai biết hết, sống để bụng chết mang theo."
Cô vẫn cứ lắc đầu: "Không quan trọng."
Khương Triết biết có lẽ cô không hoàn toàn tin anh, nhưng cũng không nói thêm gì: "Vào nhà đi, chúc ngủ ngon."
Tô Anh nhìn anh và hỏi: "Anh vào không?"
Khương Triết rũ mắt xuống, ánh mắt mang theo hơi lạnh: "Tô Anh, lập tức xuống xe, về nhà đi."
Mày Tô Anh khẽ nhíu lại, đôi mắt chớp chớp nhìn thẳng vào Khương Triết. Đột nhiên Khương Triết áp sát người vào cô, khẽ quát cô: "Tô Anh, đừng vì người đàn ông khác mà đến thỉnh cầu anh! Cho dù em không thật tình, anh cũng sợ mình sẽ không kìm chế được mà ăn em sạch sẽ! Đến lúc đó em còn muốn anh buông tay em thì trừ phi anh chết đi!"
Tô Anh mấp máy môi, vô cùng lý trí và nghiêm túc: "Em làm vậy là vì chính mình. Em vẫn luôn tìm kiếm chân tướng kia, cái gì cũng không thấy, không muốn tìm tòi hay nghiên cứu bất cứ thứ gì cả. Bất luận là ở bên cạnh anh hay bên người nào khác, em chỉ muốn biết được chân tướng, chỉ muốn báo thù. Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, dại gì mà không thử chứ?"
Bỗng nhiên Khương Triết lui về phía sau, kéo dãn khoảng cách giữa hai người: "Tô Anh, đến việc ra bờ biển em cũng không muốn đi cùng anh, giờ đây lại nguyện ý lên giường với anh? Tại sao chứ?"
Cô cười cười: "Trước kia, em muốn sau khi tìm được chân tướng thì sẽ rời khỏi mọi người, sau đó tìm nơi nào đó sống thật tốt. Cho nên mới không muốn dây dưa với anh, với lại em cảm thấy anh muốn tính kế em."
".....Vậy bây giờ thì sao?" Giọng anh có chút khàn khàn: "Tô Anh, anh biết chuyện hôm nay làm cho em hoảng sợ. Nhưng hiện giờ Thành Phong đã không còn vấn đề gì đáng lo ngại nữa. Em đừng sợ, anh nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, sẽ báo thù cho con chúng ta, anh cũng sẽ thả em đi. Cho dù em có thích Triệu Vũ, muốn ở bên cạnh cậu ta đi chăng nữa anh đều chấp nhận, chỉ cần em muốn thì có ra sao anh cũng chấp nhận."
Rốt cuộc anh vẫn không nhịn được mà xoa xoa đầu cô: "Về sau, bất kể em thích thứ gì hay muốn làm gì anh đều sẽ giúp em, được không?"
Tô Anh lắc đầu: "Em không có thời gian."
Thân thể Khương Triết bất chợt cứng đờ, cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng anh còn nhiều hơn khi nghe đến tin tai nạn xe của Tô Anh: "Cái g.... Cái gì? Không có thời gian?"
Tô Anh đối mắt với anh, khẽ gật đầu.
Sắc mặt anh xanh mét, đôi môi mỏng gắt gao mím chặt thành một đường thẳng: "Em đã làm gì?"
Tô Anh cong môi cười cười: "Đi lên ngồi chứ?"
Ánh mắt Khương Triết hung hăng trừng cô, như thể sắp ăn thịt cô đến nơi.
- --
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rạt, Khương Triết đứng bên ngoài hút thuốc, đôi mắt khẽ híp lại làm cho vẻ mặt anh lúc này thâm sâu khó lường.
Thật ra anh muốn mượn cái cớ "mộng cảnh" để tiếp cận Tô Anh, thậm chí là mời Tô Anh ra biển. Hết thảy đều là anh âm thầm tính toán, anh muốn cùng cô tiến xa hơn, tốt nhất là kết hôn với nhau. Nhưng hiện giờ, khi Tô Anh đã nguyện ý cùng anh tiến thêm bước nữa thì đến lượt anh cảm thấy băn khoăn do dự.
Anh không phải người tốt, anh chịu trách nhiệm với cô vì cô đã nguyện ý ở bên anh, chỉ cần cô còn ở bên anh thì những chuyện khác không quan trọng.
Nhưng......
Chung quy, anh vẫn không chịu được khi thấy cô không hạnh phúc.
Thả ra một làn khói trắng đục, anh bước đến bên ban công, mượn hơi gió mát lạnh của ban đêm để giúp mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu trở nên thanh tĩnh một chút.
Tô Anh nói thời gian của cô không còn nhiều.
Khương Triết chợt nhớ đến dáng vẻ suy yếu của Tô Anh khi ngã trước giường bệnh Lâm Thành Phong. Trên trán thấm đẫm mồ hôi là miếng băng gạc màu trắng nổi bật, đôi môi cắn chặt, khuôn mặt tái nhợt gần như là trong suốt, không từ nào có thể diễn tả được sự thống khổ của cô lúc ấy!
Anh bắt đầu cảm thấy hối hận, vì sao lúc ấy Tô Anh gọi anh tiếng "A Triết" thì anh lại cho cô thêm ba phút!
Tô Anh xoa xoa mái tóc chưa khô hẳn và bước vào phòng khách, băng vải quấn trên đầu cô đã được gỡ ra, và hiển nhiên vết thương trên trán cũng đã biến mất không còn dấu vết. Người đàn ông dập tắt điếu thuốc trong tay, giọng nói trầm trầm đè nén: "Tô Anh, em còn bao nhiêu thời gian?"
"Không biết. Có lẽ là ngày mai? Ngày kia? Một tháng? Hai tháng?"
"Em có thể cứu người khác, lại không thể tự cứu mình sao?"
"Bởi vì em quá yếu nên đã đem sinh mạng lực của mình chuyển hoá thành năng lượng để cứu Thành Phong. Mà sinh mạng lực lại không giống như những vết thương thông thường."
Đột nhiên Khương Triết xoay người lại, lạnh giọng quát: "Mẹ nó, em bị đâm đến choáng váng rồi à? Sao lại không chữa trị từ từ như Tưởng Ngũ trước kia? Nhất định phải liều mạng cứu người như vậy à?"
Tô Anh lắc đầu, vẫn một mực bình tĩnh như cũ: "Thành Phong không chờ được, anh ấy bị thương quá nặng. Lúc em đến gặp anh ấy, tình trạng anh ấy vô cùng xấu. Tuy rằng ca phẫu thuật đã thành công nhưng sức sống của anh ấy đang dần yếu đi, không thấy chuyển biến tốt lên, ngược lại em còn cảm thấy bất cứ khi nào cũng có thể mất mạng...... Em không muốn sau này anh ấy tỉnh lại biến thành một tên ngốc, cũng không muốn anh ấy thành người què, cảm giác đó như thế nào em hoàn toàn hiểu rõ. Em hy vọng anh ấy có thể như trước đây, anh ấy không đáng phải gánh chịu những đau khổ đó!"
Khương Triết: "Vậy em có hiểu cho cảm giác của anh không?"
Tô Anh nhìn anh, cong môi khẽ cười, bình tĩnh nói: "Khương Triết, em tin rằng anh sẽ sống thật tốt. Khương phu nhân thật sự yêu thương anh, Khương lão gia tử luôn ôm ấp hy vọng đối với anh, anh lại còn có huynh đệ bạn bè....... Như vậy thì có chỗ nào không tốt đâu chứ?"
Ánh mắt Khương Triết tối sầm lại, anh rũ mắt xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt, khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Nói rất đúng, làm sao mà không tốt được kia chứ? Con mẹ nó, ai mà thèm để ý đến cô chứ?"
Bỗng nhiên Tô Anh thấy có chút khổ sở, cô nghiêng đầu nhìn Khương Triết.
Anh lại cảm thấy bực bội, dùng tay xoa ấn đường để cho mình bình tĩnh lại. Anh rất ít khi nổi cáu, giờ lại vì Tô Anh mà bùng phát ra.
Tô Anh cầm khăn lông tiếp tục lau khô tóc trên đỉnh đầu, đôi mày liễu nhíu lại: "Kiếp trước các anh đã tìm kiếm lâu như vậy rồi mà vẫn không thể tìm ra người muốn sát hại anh Tưởng Diễn, mãi cho tới khi em chết đi thì mọi thứ lại không xảy ra biến hoá gì, bọn người Tề Duyệt, Tưởng Hiểu Hiểu, Tưởng Long..... đều không xảy ra chuyện gì. Ba năm, lâu quá em không chờ nỗi đâu, nói không chừng có thể xảy ra thêm vài lần tai nạn xe, hoặc giả nếu bọn họ lại đến ném bom, ai có thể đảm bảo mình sẽ sống sót? Cái cảm giác đau đớn khi bị lửa thiêu đốt em không muốn lặp lại lần nữa."
Khương Triết biết, anh biết Tô Anh không chờ được, mà chính anh cũng không chờ được, mỗi giờ mỗi phút trôi qua đều đang sống trong nguy hiểm, kế hoạch giết người điên cuồng của những người kia làm cho người ta đau hết cả đầu! Anh làm nhiều việc như vậy, rốt cuộc vẫn không đámh lại được bọn người đầy tâm cơ, huống hồ, những người đó vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!
Anh bước đến gần, quỳ một gối xuống trước mặt Tô Anh: "Tô Anh, bất luận em còn bao nhiêu thời gian, anh cũng sẽ bên em."
Tô Anh lắc đầu: "Anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn giúp anh khôi phục lại cảnh trong mơ."
Khương Triết: "Cho nên mới đem thân thể của mình tặng cho anh?"
Toi Anh cười, trừng mắt nhìn anh: "Những việc trước đây anh làm, còn không phải là mang ý tứ này hay sao?"
Khương Triết thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy. Trước ngày hôm nay, quả thật anh có tính kế em. Nhưng kể từ hôm nay trở về sau...Tô Anh, thật sự...anh thật sự muốn buông tha cho em, bất luận em muốn ở bên ai, anh cũng sẽ không xen vào. Nhưng nếu em thành người của anh, em muốn anh buông tay kiểu gì đây?"
"Em sắp chết."
Tô Anh nhìn thẳng vào anh, ánh mắt trong veo thuần khiết.
Lại là cái cảm giác kỳ quái này, anh cảm thấy Tô Anh không chỉ mất đi thời gian mà ngay cả cảm xúc cũng trở nên đạm mạc, dù đối mặt với tử vong vẫn vô cùng thong dong.
Sau khi xảy ra tai nạn, nguyên tắc mà cô kiên trì bấy lâu nay bỗng dưng biến mất, ngay cả cảm giác bài xích và căm ghét đối với anh dường như cũng biến mất. Dường như cô không còn để tâm đến điều gì nữa, một người đã từng cự tuyệt ra biển với anh, nay lại nguyện ý lên giường với anh....
Hiện giờ trong mắt cô chỉ mong muốn một điều đó là bắt hết những người đó, lôi ra ngoài ánh sáng công lý! Nhất định phải bảo vệ những người cô muốn bảo vệ, phải bảo vệ được chính bản thân mình, để báo thù, để lấy lại những gì đã mất......
Đột nhiên Khương Triết cảm thấy vừa hối hận lại vừa đau lòng.
"Xin lỗi, Tô Anh."
Là do tính tự cao tự đại của anh đã hại Tô Anh hai kiếp.
Tô Anh ném khăn lông sang một bên: "Khương Triết, anh thật là lề mề chậm chạp! Nói nhiều lời như vậy, rốt cuộc có làm hay là không?"
Khương Triết: "......"
Anh nghiến răng nghiến lợi: "Em đừng có mà hối hận."
Cô lắc đầu: "Không."
Khương Triết: "Tốt lắm."
Anh bế ngang cô vào phòng ngủ, ánh đèn ngủ dìu dịu chiếu sáng, cô gái ngoan ngoãn nằm yên trên giường, tuy cô không làm bất cứ hành động gì nhưng lại làm cho anh dâng lên một loại khát vọng, xúc động mãnh liệt.
Anh nửa quỳ trước giường, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, đặt môi hôn lên.
Tô Anh chớp chớp đôi mắt, chăm chú nhìn anh.
Anh di chuyển nụ hôn lên môi cô, cô giống như kiếp trước phối hợp hơi ngửa đầu lên, hơi hé miệng cùng anh giao thoa. Sự phối hợp mềm mại của cô làm cho hô hấp của anh càng lúc càng thô nặng...... Nhưng lúc này bỗng nhiên anh lại thối lui!
Hít một hơi thật sâu bình ổn nhịp thở, xoay người ngồi tựa bên mép giường, cánh tay gác hờ trên đầu gối sau đó lấy một điếu xì gà ra khỏi túi và châm lửa.
Tô Anh: "A Triết?"
Sắc mặt Khương Triết có chút ủ rũ: "Tô Anh, nếu như Triệu Vũ cũng có thể mơ thấy thì em sẽ chọn ai? Em đối với cậu ta thật quý trọng..... Không như anh." Anh khẽ cười, trong giọng nói khàn khàn mang theo chút chua xót: "Em coi anh là gì đây? Công cụ hồi tưởng kiếp trước?"
Tô Anh ngồi dậy, dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn anh: "......Nhưng rõ ràng anh từng nói là chỉ có em mới có thể giúp anh nhớ lại kiếp trước trong mộng. Không phải em cũng là công cụ của anh sao?"
Khương Triết đột nhiên cười lạnh, liếc cô: "Anh tính kế em là vì muốn giữ em lại bên cạnh mình. Còn em thì chỉ muốn lợi dụng anh, lợi dụng xong liền bỏ rơi. Sao có thể giống nhau chứ?"
Tô Anh lại nằm trở về, chui vào trong lớp chăn dày, lộ ra đôi mắt đáng yêu chớp chớp nhìn Khương Triết: "Khương Triết, anh lắm chuyện thật đấy! Nếu như anh có thể tự nhớ lại thì chúng ta đâu cần phiền như bây giờ chứ."
Khương Triết: "........"
Anh tức giận đến mức đầu muốn xì khói, anh cảm thấy tức giận cả đời anh đều hội tụ vào đêm nay hết rồi!
Anh đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, sau đó cả đêm cũng không quay trở lại nữa. Tô Anh nghe lão ngô đồng nói anh đã ở trong xe suốt một đêm, cô cũng không định ngủ, xoa xoa đầu, đứng cạnh cửa sổ suốt cả đêm.
Cả đêm, cô cũng không biết suy nghĩ thế nào lại nghĩ đến lời Khương Triết, anh nhắc đến Triệu Vũ, anh nói nếu như Triệu Vũ cũng có ký ức kiếp trước thì cô sẽ làm thế nào?
Tô Anh suy nghĩ, hẳn là cô sẽ không đến tìm Triệu Vũ đâu. Người đàn ông kia thích ẩn nhẫn chịu đựng đồng thời còn tuôn trào mãnh liệt, trực tiếp thô bạo. Bất luận là cô như thế nào đi chăng nữa, thì tình cảm anh dành cho cô vẫn như vậy, bất luận là trong mơ hay hiện thực, anh đều sẽ thích cô như bây giờ.
Cô nghĩ hẳn là mình cũng có chút cảm tình với anh, bất luận là lúc anh hung hăng nói muốn đánh gãy chân cô, hay là lúc anh gắt gao ôm chặt cô vào lòng, hết thảy những việc ấy đều làm cô mềm lòng, trái tim cảm nhận được sự ấm áp.....
Trải qua một lần sinh tử, rốt cuộc cô cũng đã bắt đầu nhìn vào những người bên cạnh mình, bọn họ hoàn toàn không giống như "bọn họ" của kiếp trước.
Ánh sáng dần dần mọc lên ở chân trời phía xa, Khương Triết đã quay trở lại, anh ôm lấy cô từ phía sau.
"Thật sự là em sắp chết?"
"Ừm."
"Không còn cách nào khác?"
"Hẳn là không? Em cũng không biết."
"Tô Anh, em đừng hòng hối hận." Từng câu từng chữ lạnh lùng vang lên bên tai cô: "Anh không rộng lượng như em nghĩ, dù cho em có chết, thi thể em cũng là của anh. Một đời này của chúng ta xác định sẽ dây dưa không rõ ràng."
Lúc anh bắt đầu cởi ra từng lớp quần áo của cô, khi anh đặt môi hôn lên khoảng da mềm mại trước ngực cô thì cô lại nhắm nghiền hai mắt.
Anh ngừng lại.
Mồ hôi trên trán anh rơi từng giọt từng giọt xuống làn da trắng như sứ của cô, vòm ngực rộng lớn lộ rõ vân da đè lên người cô, ngón tay cái khẽ điểm vào khoé mắt: "Hối hận? Muộn rồi."
Ngón tay ướt át như vuốt ve trêu chọc vào tim anh, có chút ngượng ngùng.
Cô vẫn lắc đầu như cũ: "Không có."
Khương Triết: "Vậy thì khóc cái gì?"
Cô mở to mắt: "Em nhớ ra rồi."
"Nhớ ra chuyện gì?"
Dường như cô lập tức đẩy người Khương Triết ra, tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo tủ cạnh giường. Khương Triết hít sâu một hơi, xoay người nằm xuống kế bên.
Tô Anh lấy từ ngăn kéo ra một chiếc khăn tay màu đen, chiếc khăn tay kia được Tô Anh xếp vô cùng gọn gàng chỉnh chu, cô giũ khăn ra quả nhiên nhìn thấy trên góc khăn tay có hai chữ: "JZ", Khương Triết.
Cô lẩm bẩm: "Lúc đám tang mẹ em, có một người đưa cho em một chiếc khăn tay, người nọ nói: Có người tuy đã chết nhưng vẫn luôn tồn tại, có người tuy vẫn đang tồn tại nhưng thật ra đã chết từ lâu."
Lúc này Tô Anh mới nhớ ra, hoá ra người kia chính là Khương Triết. Trong lời nói của anh là chỉ mẹ của cô và cha của anh.
Khương Triết ngẩn ngơ một lát, anh từ từ chậm rãi cong môi cười.
Tô Anh mờ mịt: "Hoá ra chúng ta đã sớm gặp nhau?"
Khương Triết: "Vậy à?"
Tô Anh: "........."
Anh cười: "Anh Anh ngốc."
Tô Anh chỉ cảm thấy ký ức kiếp trước càng thêm rõ ràng hơn, cô có chút không phân biệt được kiếp trước hay kiếp này, không biết cô đã chết hay vẫn còn sống: "........Khương Triết, tại sao anh lại ngoại tình? Tại sao chứ...."
Khương Triết ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, vùi mặt vào lưng cô, lớp mồ hôi mỏng cứ thế dính vào, anh vừa tức lại vừa giận nhưng hơn cả lại là cảm giác đau lòng, anh cắn vành tai cô và nói: "Tô Anh, em đã hứa sẽ tin tưởng anh mà, rốt cuộc em vẫn tin lời của Tề Duyệt."
"Không phải Tề Duyệt." Cô lắc đầu nói: "Là Triệu tiên sinh."
Khương Triết kinh ngạc: "Triệu tiên sinh nào? Triệu Sùng Sơn?"
Tô Anh: "Vâng."
Không biết Khương Triết lại nghĩ tới chuyện gì, hiếm khi mất phong độ mà thốt ra câu chửi tục: "Fuck!"
Tô Anh nghi hoặc: "Sao thế? Triệu tiên sinh anh ta....."
Khương Triết: "Triệu Sùng Sơn có vấn đề!" Giọng anh trầm trầm: "Ông đây mà lại bị hắn ta đâm sau lưng, quả nhiên là thâm tàng bất lộ!"
Anh lấy di động, nhanh chóng một tin nhắn đi.
Tô Anh có chút không hiểu.
Anh nói: "Gửi cho Triệu Nhị."
Anh xoay người nằm cạnh bên cô, chỉ chỉ chóp mũi của Tô Anh, nói: "Bọn anh có thể ra tay đánh nhau vì em, nhưng sẽ không tính kế, Triệu Nhị cậu ta cũng sẽ không làm những chuyện như vậy."
Tô Anh gật đầu: "Em biết rồi."
Bàn tay nóng nắm lấy chân cô vuốt ve một lượt giống như kiếp trước, nhẹ nhàng cẩn thận như thể sợ làm cô đau. Cách quần ngủ, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh nóng như thế nào, dường như có thể làm bỏng da cô.