Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 167: Thành Phong xuất viện



Edit: Shelly

Beta: Jiang

Hôm nay Lâm Thành Phong xuất viện, Lưu Vận xin nghỉ nửa ngày để cùng với Tô Anh đến bệnh viện.

Mẹ Lâm cũng ở đó, chuyện Lâm Thành Phong bị tai nạn xe cộ khiến bà rất lo lắng nên phần lớn thời gian đều ở lại bệnh viện. Hai ngày này Lâm Thành Phong bị bà nói mãi đến nỗi muốn khóc một trận.

Thật ra chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là được nhưng bởi vì Lâm Thành Phong lại bị tai nạn xe cộ làm cho thân thể suy yếu, tóc thì bị cắt bớt bởi vết thương, trên đỉnh đầu vẫn còn băng gạc, nhìn qua có chút ngây ngô.

Lưu Vận cười nói: "Tôi còn tưởng rằng tôi phải tốn cho anh một bao thư lớn chứ, nhưng mà hiện giờ nhìn anh cũng đã ổn nên tôi thấy yên tâm rồi."

Lâm Thành Phong nhịn không được mắt trợn trắng: "Đồ tham tiền!"

Tô Anh gọt táo cho Lâm Thành Phong, cô đưa quả nào cho anh thì anh đều ăn sạch sẽ: "Lâm Thành Phong, anh về nhà nghỉ ngơi cho tốt, không có việc gì thì đừng chạy lung tung."

Lâm Thành Phong kêu ca: "Ở nhà chán chết đi được, chờ khi nào khỏi bệnh anh sẽ dẫn em đi chơi."

Tô Anh cười, từ chối: "Không được, anh đừng tới, anh tới thì cửa hàng của em lại phải chứa thêm anh, phiền phức lắm."

Lâm Thành Phong trợn mắt há hốc mồm, có chút tuyệt vọng: "...... Anh Anh, em thực sự ghét bỏ anh sao? Em thật tuyệt tình!"

"Tuyệt tình cái gì?" Triệu Vũ đẩy cửa phòng bệnh tiến vào, nhướng mày nhìn Tô Anh, Tô Anh sờ sờ mũi, cười tủm tỉm cong cong đôi mắt: "Không có gì."

Đào Nhiên đi phía sau Triệu Vũ, nói: "Bé hoa nhài lại làm gì rồi?"

Tưởng Diễn duỗi mình, trên tay cầm quyển [Người đẹp ngủ trong rừng]: "Tôi khẳng định là Tô Anh đã không đáp ứng điều kiện của Tiểu Lâm Tử đưa ra."

Lâm Thành Phong nghiêm túc nói, có chút giận dỗi: "Đúng vậy, hiện tại chúng ta chính là sinh tử có nhau, sao em lại có thể ghét bỏ rồi nói anh phiền phức chứ? Sớm biết thế hôm qua anh sẽ không tha cho em!"

Triệu Vũ kêu một tiếng, nhìn Tô Anh có chút ý tứ, Đào Nhiên cũng vuốt cằm nhìn cô, Tưởng Diễn nhẹ nhàng nói: "Hay là anh kể cho e chút chuyện cổ tích nhỉ? Khơi lại tâm hồn xinh đẹp đã biến mất?"

Tô Anh: "......"

Cô nuốt nước bọt, có cảm giác hình như bản thân đã gây ra tội ác tày trời, lại còn làm như cô bị lão vu bà làm ô nhiễm tâm hồn: "Thật ra là các anh không cần săn sóc em như vậy đâu......"

Lâm Thành Phong: "Ha ha!"

Triệu Vũ cười tủm tỉm vỗ đầu cô: "Ai bảo em là bé hoa nhài, bọn anh không quan tâm em thì còn quan tâm ai nữa?"

Đào Nhiên rất đồng ý gật gật đầu, Tưởng Diễn thì vẫn muốn đọc truyện cổ tích cho cô, giúp cô trở lại là cô gái ngây thơ ngày trước.

Lưu Vận che miệng cười trộm: "Các anh còn tâm trạng vui đùa quá cơ nhỉ."

Lâm Thành Phong giận: "Chúng tôi nghiêm túc như vậy, làm gì có chỗ nào giống đùa giỡn?"

Đào Nhiên thong thả ung dung nói: "Đúng vậy, chúng tôi có câu nào không giống lời nói phát ra từ tận đáy lòng chứ?"

Tưởng Diễn giả vờ như thấy chuyện lạ, gật đầu: "Ừ. Chúng ta giống nói giỡn lắm hay sao nhỉ?"

Lưu Vận thất bại: "...... Ôi, thật là ngượng quá đi."

Tô Anh: "......"

- --

Tô Anh lại gặp lại mẹ Lâm, bà đã không còn là người phụ nữ thất thế ngày hôm đó nữa, cử chỉ đoan trang, tươi cười ưu nhã.

"Các cháu mau tới xem Thành Phong đi, cái thằng con trời đánh này, lần này cô không thể để nó làm chuyện xằng bậy nữa. Cô cũng muốn các cháu trông coi nó giúp cô, nếu có gì không ổn, nhất định phải cho cô biết." Bà cười nói: "Cô nhất định đánh gãy chân chó của nó, gây cho cô bao nhiêu nhọc lòng, coi như không sinh ra đứa con trai này đi." Giọng điệu cảm khái.

Lâm Thành Phong: "Mẹ......"

Mẹ Lâm: "Sao, thu dọn đồ đạc rồi trở về thôi, buổi chiều mẹ còn hẹn người tới nhà đánh bài, thời gian không còn nhiều đâu."

Lâm Thành Phong: "......"

Không nói Lâm Thành Phong, ngay cả Tô Anh cũng ngây người. Mẹ Lâm ngày hôm đó trước giường bệnh khóc chết đi sống lại với mẹ Lâm hiện tại hoàn toàn khác nhau, giống như từ mẹ hiền biến thành hình ảnh một chiến sĩ đang chuẩn bị chiến đấu vậy.

Nhưng Đào Nhiên lại cười ha hả kế bên, bảo đảm nếu Tiểu Lâm Tử có gió thổi cỏ lay (phát sinh chuyện gì) thì anh sẽ là người đầu tiên báo cho bà biết. Tưởng Diễn đưa một ánh mắt đồng tình sang cho Lâm Thành Phong

Triệu Vũ dẩu môi, thấy điệu bộ ngốc nghếch và có chút ngơ ngơ của Tô Anh thì mỉm cười.

Lúc đó mẹ Lâm mới vừa lòng, dẫn người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

Nhưng thật ra người có hành động kì quái chính là Lưu Vận, cô sờ sờ cằm, nói: "Xem ra mẹ Lâm là một người rất lợi hại. Chắc chắn là ba Lâm cũng không kém, nhưng tại sao lại có thể sinh ra một Lâm Thành Phong trông giống một cô nương dịu dàng e thẹn như vậy?"

Tô Anh: "...... Gen thần kỳ chăng?"

Lưu Vận: "......"

Đến lúc rời khỏi bệnh viện, Tô Anh lại gặp Dương Thanh lần nữa, cô và một nữ y tá khác đang đẩy xe y tế đi kiểm tra từng phòng, lúc nhìn thấy Tô Anh, cô ấy cười lịch sự. Lâm Thành Phong tùy tiện nhìn cô ấy rồi phất phất tay, ý muốn cám ơn cô ấy mấy ngày nay đã chăm sóc, Dương Thanh cũng đáp lại một cách lịch sự nhưng không mất nhiệt tình, dáng vẻ tươi cười ôn hòa.

Lưu Vận lẩm bẩm: "Có phải là đang chăm chỉ quá mức cần thiết không, phải chăng nữ y tá nào cũng như vậy hả?"

Tô Anh có chút ngạc nhiên, cô nhớ rất rõ Dương Thanh bởi vì vài lần cô bị bệnh, đều được Dương Thanh chăm sóc. Lần này Lâm Thành Phong bị bệnh, cũng là cô ấy......

Tất nhiên là nhớ rõ rồi.

Nhưng nói thật, tính lại thật ra cũng chỉ ở bệnh viện có vài lần, mỗi lần đều có thể gặp thì xác suất thật sự cũng rất nhỏ.

Ngược lại cô còn thấy Dương Thanh để ý đến Lâm Thành Phong mấy ngày nay, thân thể của Lâm Thành Phong càng ngày càng tốt, không xuất hiện gì ngoài ý muốn, hay đó chỉ là trùng hợp?

Thấy Lâm Thành Phong đáng thương đang bị mẹ Lâm dắt đi, Tô Anh bật cười. Trong lúc cô vô tình quay đầu lại, thấy ban công trên lầu thoáng qua một bóng người mơ hồ, chỉ là lướt ngang qua, phảng phất ảo giác.

- --

"Vị tiểu thiếu gia của Lâm gia nếu nhìn sơ qua cũng được, nghe nói anh ta vì bảo vệ cô gái bên cạnh nên mới quên mình như vậy, bị thương phần đầu, thời nay rất nhiều người hứa rằng sinh tử có nhau, nhưng thực sự làm được điều đó không có mấy người!" Dương Thanh đồng ý nói: "Mấu chốt là Lâm Thành Phong còn rất đẹp trai, những người đàn ông đó cũng rất đẹp!"

Điều này, Dương Thanh đồng ý, Lâm Thành Phong môi hồng răng trắng, mặt mày thư sinh giống một cậu thiếu niên. Triệu Vũ kiêu ngạo bá đạo. Đào Nhiên là một con hổ biết cười. Tưởng Diễn trưởng thành trầm lặng, ai nhìn qua một lần đều không thể lãng quên.

Mà Dương Thanh thích nhất là khi Lâm Thành Phong cười rộ lên, phiền não đến đâu cũng đều có thể tan biến.

Đồng nghiệp nói: "Nghe nói Lâm Thành Phong còn chưa có bạn gái đâu, cô chăm sóc anh ta mấy ngày, sao lại chưa...... chút gì nhỉ?"

Dương Thanh cười nói: "Cô nói bừa cái gì vậy, tôi là y tá, y tá chăm sóc bệnh nhân là chuyện thường, đừng nói bậy."

Đồng nghiệp nói: "Không thú vị gì hết, nói vui một chút thôi mà......"

"Cũng không được nói bậy, truyền ra ngoài không tốt."

"Được rồi."

Buổi tối, Dương Thanh tan ca về nhà, phát hiện trong nhà đèn sáng. Cô đi qua phòng khách, đi đến phòng ngủ, quả nhiên thấy một người đàn ông đang cởi trần, dựa vào đầu giường hút thuốc, người đàn ông tóc đen mắt đen, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cường tráng, gợi cảm đến mê người.

"Về rồi sao?" người đàn ông nói: "Đi tắm đi, em xem cả người em đều là mùi thuốc sát trùng kìa."

"Ừ."

Dương Thanh vào trong tắm rửa sạch sẽ, cô nhớ tới ngày hôm qua, người đàn ông xếp bằng ngồi ở trên giường lẩm bẩm lầm bầm oán giận, vẻ mặt không vui, bày ra bộ mặt chán chường nhạt nhẽo:  "Một miếng thịt cũng không có, trong miệng còn có thể tự cho ra đạm luôn rồi! Anh Anh còn chưa thèm tới thăm tôi......"

Anh Anh, Anh Anh. Cái tên đó được anh nhắc mãi, làm cô hâm mộ đến muốn khóc.

Đột nhiên, cửa phòng tắm bị đẩy ra. Dương Thanh quay đầu lại thì đã bị ôm đè vào vách tường, môi bị hôn một cách nồng nhiệt, cô đẩy ra: "Đừng như vậy......"

"Như vậy là như thế nào? Như vậy?"

Người đàn ông trêu đùa cô, xô đẩy lại trở thành tình thú. Rất nhanh chóng, cô bị anh ta làm cho mất đi năng lực kiềm chế, chỉ có thể ở trên người anh ta xin tha.

"Nói câu dễ nghe chút đi bảo bối."

"Anh Minh, nhẹ một chút......"

"Ngoan."

Tiếng nước chảy vang lên đến nửa đêm, ngày thứ hai lúc Dương Thanh tỉnh lại, giọng nói khô khốc mà khàn khàn, cả người cũng nhức mỏi đến không chịu được.

Cô ra khỏi phòng, thấy người đàn ông đó đang quấn khăn tắm đứng chiên trứng gà, cô đi qua: "Em đến đây."

Anh ta cũng không từ chối, chủ động nhường chỗ cho cô rồi ôm cô từ phía sau, chậm rãi mơn trớn trên cổ cô: "Nghe nói Lâm tiểu tử kia xuất viện?"

"Ừm, xuất viện ngày hôm qua."

"Nhưng mà rất kỳ quái, bên ngoài đều truyền nhau là Lâm Thành Phong bị bệnh rất nặng, còn xin miễn cho mọi người đi thăm bệnh...... Nhưng sao nghe qua lời em kể lại không giống nhỉ?"

Dương Thanh lắc đầu: "Cái này em cũng không biết."

Anh ta lại hỏi: "Khương Tứ đâu?"

Dương Thanh nói: "Khương Tứ có đến bệnh viện hai lần, ngày hôm qua thì không thấy."

Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Tuy là chú Tư của anh nhưng nó khá lợi hại, người phụ nữ kia cũng lợi hại, chỉ là một đứa con gái mà có thể câu dẫn nhiều đàn ông vì cô ta mà thần hồn điên đảo. Khương Tứ còn vì cô ta đối chọi gay gắt với Lão gia tử, thật là không bình thường. Thật ra anh lại thấy rất vui, Khương Tứ càng làm Lão gia tử không vui, anh càng có nhiều cơ hội, anh rất hy vọng Khương Tứ có thể chuyên tâm một chút, cưới bé hoa nhài kia về nhà."

Dương Thanh bình tĩnh nghe, đem trứng gà đã chiên phồng hai mặt cho ra đĩa, rồi lại chiên thịt xông khói với bánh mì.

"Có thể ăn cơm rồi"

"Muốn ăn em."

"......"

Khương Minh cười ha ha: "Đùa với em chút thôi, anh biết em mệt, không làm đâu, sao em vẫn giống như xưa vậy, không biết đùa gì cả."

Dương Thanh cúi đầu, im lặng một lát: "Chúng ta......"

"Cái gì?"

"......"

Cô lắc đầu, nói: "Không có gì."

Khương Minh nheo nheo mắt, bóp cằm cô nói: "Thanh Thanh, em đừng nghĩ đến rời bỏ anh, em muốn cái gì anh đều có thể cho em, nhưng cái này thì không được."

Dương Thanh biết Khương Minh bá đạo, đại khái là người trong Khương gia đều có tính này. Không cho phép cô từ chối anh ta bằng bất kì lí do nào. Cô biết ơn anh, lúc mẹ cô bệnh nặng anh đã giúp cô rất nhiều. Cô cũng từng yêu anh, muốn vì anh đánh cược tất cả, nhưng mà không đoán được anh lại nói với cô một câu sẽ không cưới cô.

Cô cảm thấy, người mà bản thân cô muốn tiến tới chính là Lâm Thành Phong rộng lượng tỏa sáng kia. Vì người mình để ý mà không tiếc điều gì, không có cái gọi là lợi ích, làm người khác không nhịn được mà cứ muốn tới gần.

Khương Minh nói: "Thanh Thanh, giúp anh hỏi thăm rõ ràng, bệnh tình thật sự của Lâm Thành Phong. Còn có người phụ nữ của Khương Tứ nữa, cứ cho đã được bảo vệ, xe bị đâm đến hư hỏng, không đạo lý nào mà cô ta không bị thương!"

Dương Thanh gật đầu: "Em biết rồi."

Khương Minh vừa lòng nói: "Bảo bối ngoan, em muốn thưởng gì?"

"Không cần gì cả."

"Ngoan thật, buổi tối anh sẽ lại đây thưởng cho em."

"Tối nay em trực đêm......"

"Tối mai."

"...... Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.