Người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời dường như phát hiện ra sự tồn tại của Tô Anh, quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh lẽo như ánh mặt trời sáng sớm.
"Mặc thêm áo của anh vào."
Tô Anh cảm giác trên người mình ngày càng lạnh đi, đặc biệt là mới tỉnh lại nên sự lạnh lẽo này càng nhiều. Cô vừa đứng lên lại không chịu được rùng mình một cái.
Cô nhặt áo khoác trên mặt đất quấn chặt lên người, lúc này mới cảm thấy ấm áp.
"Thật xin lỗi, em không cẩn thận ngủ quên mất." Cô nhíu mày suy nghĩ hồi lâu nhưng ký ức đêm qua vẫn rất mơ hồ. Thậm chí cô còn cảm thấy mình mới chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi tỉnh lại mới biết bây giờ đã là sáng sớm ngày thứ hai. Cũng không biết có phải vì gần tới mùa xuân hay không, gần đây cô rất dễ mệt mỏi, đã ngủ rồi thì không muốn dậy nữa.
"Anh còn nghĩ là em sẽ bỏ lỡ." Khoé môi Khương Triết hơi cong lên, anh vẫy tay: "Tỉnh lại rất đúng lúc. Tới đây, tới xem mặt trời mọc."
Tô Anh xoa mắt đi qua thì thấy mặt trời vừa nhô lên, nửa vòng tròn màu vàng rực hoạt bát nhảy lên từ đường chân trời trong một mảnh sương mù mênh mông, tựa như là tiên cảnh.
Tô Anh tán thưởng: "Thật là đẹp."
Cô gái xinh đẹp đứng dưới ánh mặt trời, cả người như được mạ một lớp vàng, đôi mắt rạng rỡ ánh sáng, loá mắt đến không thể tưởng tượng.
Chỉ liếc mắt một cái là có thể xua tan mây mù trong đáy lòng anh.
Thật ra tâm tình Tô Anh rất tốt, cong cong đôi mắt nhìn anh.
Mấy ngày nay Tô Anh đã bắt đầu suy nghĩ sau khi mình chết thì nên làm những việc gì, cẩn thận ngẫm lại, dường như cô cũng không có điều gì vướng bận, cái gì cũng có thể buông. Thứ duy nhất cô không an tâm chính là cả phòng hoa hoa cỏ cỏ kia, bọn xương rồng và hoa nhài đã không còn giống hoa nữa, huống chi còn có cột lông xanh thích chạy lung tung, cột lông đỏ lại rất an tĩnh, không nhúc nhích. Tô Anh nhét nó ở trong một góc nó cũng không có phản ứng gì. Chỉ khi Tô Anh truyền "tâm của thực vật" cho nó mới có thể cảm giác được sức sống của nó.
Vốn dĩ cô tìm đến đám hoa này chỉ để tăng thêm sức mạnh của bản thân nhưng hiện giờ chúng lại trở thành một phần trong cuộc sống của cô. Cô không thể buông xuống được mà còn nhớ mong chúng rất nhiều, dường như nó đã trở thành sự ràng buộc đối với cô.
- --
Lúc mặt trời nhô lên cao thì màn sương mù cũng tan đi, Khương Triết đưa Tô Anh đến trước cửa tiệm hoa.
Khương Triết: "Anh bảo người đem bữa sáng tới cho em, ăn xong rồi hẵng ngủ tiếp."
Tô Anh đứng ngoài xe: "Cảm ơn."
"Ừ."
"Đúng rồi." Tô Anh nói: "Lúc trước em thấy Khương Minh và Dương Thanh ở bên nhau. Dương Thanh là y tá chăm sóc em và Thành Phong khi bọn em nằm viện."
Đôi mắt Khương Triết hơi hơi nheo lại, anh không có ký ức gì với Dương Thanh nhưng mà với nữ y tá chăm sóc Tô Anh và Lâm Thành Phong lại nhớ rõ, anh gật đầu nói: "Được, anh biết rồi."
Tô Anh: "Anh nhớ phải đi bệnh viện thay thuốc."
Khương Triết gật đầu, giơ tay ý bảo tài xế có thể đi tiếp.
Nhìn thấy chiếc xe màu đen nghênh ngang rời đi, Tô Anh xoay người trở về tiệm hoa, thuận tiện hỏi ngô đồng chuyện ném bình rượu kia đã xử lý thế nào?
Ngô đồng nói: "Nghe nói là một thanh niên thất nghiệp ở nhà say rượu, uống nhiều quá nên say đến phát điên, cậu ta bị người của Khương Triết đánh một trận rồi đưa đến cục cảnh sát."
Tô Anh gật gật đầu: "Không có điểm gì khả nghi à?"
Ngô đồng: "Không có, bình thường cũng không thấy cậu ta kỳ quái chỗ nào."
"Ừ, vậy là tốt rồi." Tô Anh phát hiện mình bây giờ còn hơi thần hồn nát thần tính, chỉ một việc nhỏ đã cảm thấy không đơn giản, không dám thiếu cảnh giác.
Xương rồng, hoa nhài và thủy tiên cũng đã sớm biết chuyện sáng sớm ngày hôm qua, tuy biết rằng sự tình không nghiêm trọng nhưng giờ phút này cũng lo lắng sốt ruột: "Anh Anh, gần đây chúng ta hơi xui xẻo nha, có cần phải mua cỏ bốn lá về để tăng may mắn hay không?"
Hoa nhài đặc biệt tán đồng: "Bằng không mua mấy loại như đào hay ngải cứu về, để trong nhà đuổi tà cũng rất tốt."
Thủy tiên nói: "Được đó, gần đây trong lòng em luôn cảm thấy sợ hãi, có phải sắp xảy ra chuyện gì không?"
Bách hợp nói: "Chuyện gì? Ngươi chỉ lo lắng lung tung thôi, ta không tin giác quan thứ sáu của hoa!"
Thủy tiên: "Tốt hơn ngươi là được."
Hoa lan nói: "Đừng nói nữa, quá mê tín! Xin các ngươi tin tưởng vào khoa học đi!"
Tô Anh:... Như thế này mà còn tin tưởng khoa học, tin được mới là lạ đó.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Về đến nhà chưa được bao lâu thì Tô Anh thấy một người mặc đồ đen đưa hộp thức ăn tới. Lần lượt mở từng cái ra, ngoại trừ bữa sáng tinh xảo ngon miệng, còn có một chén canh gừng làm ấm người.
Vừa lúc Lưu Vận đến đây, hôm nay là ngày cuối tuần nên cô ở nhà: "Tô Anh, nghe nói cậu lại gặp xui xẻo?"
"... Lại cái gì mà lại?"
"Không phải ai đó ném bình rượu mà ném nhầm vào cậu sao? Sau đó Khương Triết diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, đều truyền ra khắp phố rồi! Khương Triết không có vấn đề gì chứ?"
Tô Anh nghĩ nghĩ: "Nhìn qua thì anh ấy không sao."
Anh ấy chỉ mới làm giải phẫu, chưa nghỉ ngơi đã trực tiếp xuất viện. Tối hôm qua còn cùng cô ở trong núi đợi một đêm, dù người anh có làm bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi.
Lưu Vận nhún vai, nói: "Tớ thấy Khương Triết đối xử với cậu cũng không phải quá tuyệt tình, cậu thật sự không tính quay lại với anh ấy sao?"
Tô Anh lắc đầu, dáng vẻ không muốn nhiều lời. Cô biết giữa cô và Khương Triết có chuyện hiểu lầm, cô cũng phát hiện anh có điểm khác với người đàn ông cô nhận định kia. Nhưng chung quy sau những gì đã trải qua đó thì vấn đề trong tương lai giữa hai người vẫn tồn tại, sự dịu dàng bây giờ của anh cũng không thể xoá mờ.
Lưu Vận thở dài: "Đúng rồi, gần đây Lâm Thành Phong thế nào? Lâu rồi mình chưa thấy anh ấy đến đây chơi, bị người nhà quản lý nghiêm quá à?"
"Hẳn là như vậy, tai nạn xe cộ lần này làm ba mẹ Lâm rất lo lắng. Chắc là không đồng ý với việc anh ấy sẽ tiếp tục chạy khắp nơi."
"Cũng tốt, ở nhà là tốt nhất mà."
"Ừ."
Tô Anh đã uống xong canh gừng, cảm giác cả người đều ấm lên.
"Tiểu Vận, tớ hơi mệt, muốn lên lầu ngủ một lát."
"Được, cậu đi đi, vừa lúc tớ không có việc gì nên sẽ giúp cậu trông cửa hàng."
"Được."
Tô Anh lên lầu. Dạo này cô rất buồn ngủ, tắm xong nằm lên giường là ngủ luôn, không biết ngủ trong bao lâu, cô bị Lưu Vận đánh thức, Lưu Vận thấy Tô Anh tỉnh lại thì nhẹ nhàng thở ra!
"Tô Anh, cậu ngủ cũng say thật đấy, tớ gọi cậu nửa tiếng đồng hồ mà cậu vẫn không tỉnh, tớ còn cho rằng cậu ngủ đến chết rồi!"
"Chắc là tớ mệt mỏi quá thôi." Tô Anh ngồi dậy dựa vào đầu giường: "Làm sao vậy? Có việc gì thế?"
"Có!" Lưu Vận đưa điện thoại cho Tô Anh, "Vừa rồi Đào Nhiên gọi điện thoại tới, nói là miệng vết thương của Khương Triết nhiễm trùng, hiện tại đang ở bệnh viện."
Tô Anh: "Hả?"
Cơn buồn ngủ dường như lập tức biến mất, cô nhíu mày: "Miệng vết thương nhiễm trùng?"
Cô nghĩ lại nhất định là tối hôm qua trời gió lạnh, còn có sương mù sáng sớm dính vào miệng vết thương, nên mới làm miệng vết thương nhiễm trùng. Nhưng thoạt nhìn anh thật sự là không có chút vấn đề gì, nếu không phải ở gáy của anh có quấn băng gạc thì không khác gì người bình thường cả.
Tô Anh nói: "Tớ vẫn nên đến xem, dù sao anh ấy cũng vì chắn cho tớ nên mới bị thương."
Lưu Vận gật gật đầu: "Đúng vậy, cậu nên đến thăm anh ấy. Cậu đi đi, tớ giúp cậu coi tiệm."
Tô Anh cười tủm tỉm: "Ừ, cảm ơn nha."
Tô Anh đứng dậy rửa mặt rất nhanh, thay quần áo sạch sẽ, ai ngờ lúc cô ra cửa trước thì nghe được ngô đồng nói: "Vừa rồi Triệu Sùng Sơn lén lút đến một khu nhà xa lạ, chúng tôi chỉ nhìn thấy anh ta vào một căn nhà rất lâu, còn trong đó thì không biết. Thế nhưng sau khi anh ta đi không bao lâu thì chúng tôi lại thấy Khương Minh, anh ta cũng vào đúng căn nhà đó."
Tô Anh suy tư nói: "Chẳng lẽ bọn họ là một nhóm sao?"
Cái này ngô đồng cũng không biết.
Tô Anh nói: "Ông nói địa chỉ cụ thể cho tôi, tôi sẽ nhớ kỹ."
Cô nghĩ, nếu chân trước chân sau hẹn nhau gặp mặt ở một chỗ thì không giống như là thương lượng công việc. Giống như là có thứ gì đó yêu cầu giao dịch thì đúng hơn. Như thế thì lại càng kỳ quái, giữa Khương Minh và Triệu Sùng Sơn có giao dịch gì sao?
Tô Anh ghi nhớ địa chỉ, sau đó kêu taxi đi đến bệnh viện.
- --
Khi Tô Anh nghe ngô đồng truyền tin tức xong, Đào Nhiên cũng nghe người bên dưới báo cáo, nói hôm nay anh ta theo dõi Triệu Sùng Sơn nhưng bị đối phương cắt đuôi, sau đó anh ta biến mất trong một thời gian rất dài, càng không biết anh ta quay trở về văn phòng thám tử khi nào.
Đào Nhiên tức giận mắng vài tiếng phế vật!
Nhưng nghĩ lại, Triệu Sùng Sơn đương nhiên sẽ dùng kỹ xảo cắt đuôi người theo dõi, nếu có thể bị tóm nhược điểm một cách đơn giản như vậy thì có vẻ anh ta quá mức vô năng.
"Tra ngay, bất luận thế nào cũng phải điều tra ra nơi mà Triệu Sùng Sơn biến mất trong hai giờ này!" Anh uy nghiêm ra lệnh, lại hỏi: "Bên Khương Minh và Khương Hạo có động tĩnh gì không?"
"Khương Hạo ở công ty, Khương Minh đến nhà bạn gái Dương Thanh đến giờ vẫn chưa đi."
"Tốt, tiếp tục theo dõi."
"Nhiên thiếu yên tâm."
Cúp điện thoại, Đào Nhiên vẫn ngẫm nghĩ lúc Triệu Sùng Sơn biến mất đã đi làm những gì?
- --
Lúc Tô Anh đến bệnh viện, thấy Đào Nhiên ở cửa phòng bệnh trầm tư, mà Khương Triết đã kết thúc lần giải phẫu thứ hai, đang nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi. Dường như lần này anh còn bị nghiêm trọng hơn so với hôm qua, ngay cả Trình Ngọc Thư cũng tới.
Lúc Tô Anh nhìn thấy Trình Ngọc Thư thì có một chút bất ngờ, thậm chí trong lòng còn rất khẩn trương và hoảng loạn, cô bình tĩnh lại rất nhanh, nói: "Chào bà, Khương phu nhân."
Trình Ngọc Thư nhìn cô, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trong chớp mắt, không khí có chút kỳ lạ.
Đào Nhiên đứng ở cửa, cười ha hả nói: "Tô Anh nghe nói Khương Tứ nằm viện nên đến đây thăm, chúng con đều là bạn tốt mà..."
Bạn tốt cái quỷ!
Trình Ngọc Thư liếc mắt nhìn anh, cười ôn hòa. Đào Nhiên bị nhìn một chút đã không còn lời gì để nói.
Khương Triết nói: "Mẹ, mẹ về nhà trước đi."
Trình Ngọc Thư liếc mắt nhìn Khương Triết một cái, cuối cùng không nói cái gì, bà đứng lên, dịu dàng đoan trang cười nói: "Được, con ở bệnh viện tĩnh dưỡng cho tốt, không tốt thì cũng đừng chạy đi khắp nơi, bằng không thì lần sau ông nội con sẽ đích thân đến đây."
Khương Triết ừ một tiếng.
Trình Ngọc Thư không nói thêm gì nữa, cũng không chú ý Tô Anh, rời đi rất nhanh.
Đào Nhiên sờ sờ mũi, tình huống vừa rồi anh đúng là một chữ đều khó nói.
Nhưng thật ra nhìn Tô Anh có vẻ rất bình thường, ngay cả thần sắc cũng không thay đổi chút nào, bình tĩnh tự nhiên giống như chỉ là gặp một người bình thường vậy.
"Anh vẫn tốt chứ?"
"Ừ, không có việc gì."
"Lần này anh không thể không nghe bác sĩ nói mà tiếp tục bôn ba."
Nhìn anh như là ngại phiền toái nên mới nhíu mày: "Ừ." Ánh mắt lại nhìn sang Đào Nhiên đang ngồi ở trên sô pha, Đào Nhiên lại sờ sờ mũi, mắt trợn trắng, cuối cùng vẫn phải đi ra ngoài.
Đào Nhiên vừa đi, Tô Anh lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra: "Cho anh cái này."
Khương Triết cầm lấy nhìn, hỏi: "Cái này là địa chỉ à?"