"Triệu Vũ, anh ở nhà với anh Thành Phong đi, em muốn ra ngoài mua một vài thứ."
Tô Anh lấy túi tiền lẻ trên bàn trà màu trắng cất vào túi quần. Cô bám vào thành sô pha để đứng lên, đi đến phòng ngủ lấy thêm một cái áo khoác.
Triệu Vũ nhìn cô gái vừa mặc áo vừa đi ra ngoài, hỏi: "Em đi đâu? Siêu thị à?"
Tô Anh nói: "Tủ lạnh trong nhà em đã trống không rồi, em đi mua chút rau củ và hoa quả. Anh ngồi đi, chút nữa em sẽ về, nhanh thôi."
Triệu Vũ đứng lên: "Anh đi với em."
Tô Anh quay đầu lại nhìn người đàn ông cao to đi phía sau cô, anh mặc tây trang sẫm màu, bên ngoài khoác một cái áo gió dài, hẳn là mới từ công ty đến đây. Nhìn như vậy khiến anh bớt đi một chút dã tính và ngang ngược của ngày thường, thêm một chút phong thái của người văn minh, nhưng dù như vậy thì anh cũng không phù hợp với nơi như chợ bán thức ăn.
Tô Anh: "Anh..."
Đột nhiên bàn tay anh đặt lên đỉnh đầu cô, ấn tay xoay cô một vòng, nói kiểu mệnh lệnh: "Nhìn phía trước, nhấc chân, xuống lầu."
Cô đi theo lời anh.
Ở dưới lầu, Lâm Thành Phong đang tưới nước cho cột lông xanh, giọt nước trong vắt rơi trên lá xanh, chiếc lá nhỏ run lên, bọt nước liền rơi xuống đất...
Lâm Thành Phong gãi gãi đầu, không biết vì sao anh có cảm giác cái cây này hơi kỳ quái, nhưng kỳ quái chỗ nào anh lại không thể nói rõ được.
Tô Anh lấy giỏ đựng thức ăn từ đống hàng hoá bên cạnh ra, nói: "Anh Thành Phong, bọn em đi mua đồ ăn, anh ở nhà trông cửa hàng đi."
Cảm giác quái dị trong lòng Lâm Thành Phong lập tức biến mất, anh quơ quơ bình tưới nước, nhìn người phía sau Tô Anh, người nọ bỏ tay trong túi áo, đôi mắt hình viên đạn nhàn nhạt liếc tới: Cậu dám đòi đi theo, tôi đánh gãy hai chân chó của cậu!
Lâm Thành Phong trừng anh một cái, cười nhạo: Còn làm trò khiêu khích trước mặt em, bây giờ Anh Anh không còn ở bên Khương Tứ thì anh nghĩ là không còn cửa ải gì sao? Dám không nghĩ cách lấy lòng em mà còn uy hiếp? Không cho em chút thể diện gì cả!
Triệu Vũ: "Không cần để ý đến cậu ta, chúng ta đi."
Anh vịn lấy bả vai thon gầy của cô, nửa đẩy nửa ôm đưa cô ra cửa.
Tô Anh cảm thấy không ổn lắm, tư thế này quá thân mật, thậm chí như là cô đang nửa dựa vào lồng ngực cứng rắn của anh, hơi thở nam tính phảng phất bao quanh cả người cô.
Ngay khi cô muốn tránh thoát, bàn tay to lớn kia đã dời đi, anh rất tự nhiên tiếp nhận giỏ thức ăn trên tay cô, thần sắc bình tĩnh giống như tất cả mọi việc vừa rồi chỉ là do Tô Anh suy nghĩ lung tung: "Đi thôi."
Tô Anh nhìn bóng lưng người đàn ông đã tránh ra mấy bước, giỏ thức ăn kia bị anh vung vẩy trên vai, cả người anh hoà vào ánh hoàng hôn, thoạt nhìn làm người ta rất buồn cười.
Cô nhấp nhấp môi, chạy nhanh tới phía trước.
- --
Chợ thật sự là một nơi thần kỳ.
Triệu Vũ sống đến giờ nhưng chưa bao giờ đặt chân tới đây, trừ hai nơi là công ty và nhà, nơi anh thường đến nhất chính là trường đua xe, sòng bạc, quán bar... Chợ bán thức ăn, ngay cả nghe từ miệng người khác cũng hiếm có.
Sau khi đi cùng Tô Anh thì mới biết được chợ bán thức ăn có dáng vẻ như thế nào, điều này làm cho tâm tình Triệu Nhị thiếu trở nên thỏa mãn và thích ý một cách kỳ lạ.
"Bé hoa nhài, đây chính là lần đầu tiên của anh đấy."
"... Hả?"
"Lần đầu tiên anh cùng phụ nữ đi dạo ở chợ."
"Có phải rất mới mẻ hay không?"
"..."
Triệu Vũ nhướng mày, cười: "Thật đúng là không giống bình thường."
Anh thấy lúc Tô Anh đi qua một tiệm hoa quả, ngồi xổm trên mặt đất chọn mấy quả táo cất vào trong túi, tỉ mỉ đặt ở cạnh mũi ngửi ngửi, mi mắt cong cong, hỏi anh: "Anh muốn ăn cái gì không?"
Dáng vẻ cô xinh đẹp dịu dàng, tình cảnh này... Cũng thật giống cô vợ nhỏ của anh.
Trong lòng anh đốt lên một ngọn lửa nóng: "Gì cũng được."
Tô Anh nói: "Vậy thì mỗi loại đều mua một ít đi."
Dù sao khi đi cùng một người to cao giúp xách đồ, cô cũng không tính toán tỉ mỉ như lúc còn đi một mình. Mua hoa quả xong cô lại đi mua chút rau củ và trứng gà. Mấy loại thịt này nọ đã lâu chưa xuất hiện trong thực đơn của cô, việc cô bài xích thịt là ý muốn từ cả thân thể và tâm hồn, chỉ sợ sẽ khó thay đổi được.
Đại khái là Triệu Vũ cũng biết việc này nên cũng không nghi hoặc hỏi cô điều gì.
Chỉ là anh không nhịn được nhíu mày, cảm thấy rất đau lòng.
Sau khi bị như vậy một lần anh cảm thấy những đau khổ trong mơ kia đáng sợ tới cỡ nào mới có thể khiến cô mỗi lần phát bệnh thì như là bị lửa thiêu. Bé hoa nhài nên được sống vui sướng vô tư, không nên trải qua những thứ này. Cho dù không ở cạnh anh, anh cũng hy vọng cô có thể vui vẻ hạnh phúc.
Trong lòng sầu lo, anh không nhịn được nhìn về phía Tô Anh, hình dáng cô gái tinh tế, dáng người thướt tha, nếu có thể, anh muốn ôm cô vào ngực, dốc hết sức lực cưng chiều cô.
- --
Tô Anh rất nhanh đã mua đồ xong, cô cười tủm tỉm: "Đi thôi, trở về được rồi."
Triệu Vũ: "Ừ."
Khi thắng lợi trở về, Tô Anh bất ngờ thấy Khương Triết, Đào Nhiên đột nhiên xuất hiện ở tiệm hoa, hơn nữa lại còn đang cùng Lâm Thành Phong... đấu địa chủ??
Cô chớp chớp mắt, tưởng rằng mình hoa mắt nhìn lầm.
Lâm Thành Phong vẫy vẫy móng vuốt với Tô Anh: "Anh Anh ngốc, ngẩn người làm gì, mau tới đây!"
Đào Nhiên cười phúc hậu, vô hại: "Tiểu Lâm Tử đột nhiên gọi điện thoại bảo bọn anh đến đây chơi cho náo nhiệt."
Khương Triết nâng mí mắt, cũng không thèm nhìn Tô Anh và Triệu Vũ, anh rút ra một lá bài: "2." Ván này anh là địa chủ, Lâm Thành Phong lập tức đè ép bằng lá tiểu vương, Đào Nhiên nhìn, Khương Triết trực tiếp ném xuống lá đại vương, chờ bọn họ không đi được nữa, anh lại ra lá nhỏ nhất nhiều lần, cách đánh này chính là muốn giết sạch hai tên Lâm Thành Phong và Đào Nhiên...
Tô Anh chớp chớp mắt, bên tai nghe được tiếng nghiến răng của Triệu Vũ, âm thanh trầm thấp không có ý tốt.
Cô mang những thứ mua về xuống phòng bếp, sắp xếp chỉnh tề tất cả vào một chỗ, lại rửa sạch một chút hoa quả tươi mang lên. Thấy Khương Triết đã đánh thắng Đào Nhiên và Lâm Thành Phong nhưng bọn họ không chơi tiền, Khương Triết thảnh thơi chỉ vào bình nước uống nhà Tô Anh: "Một nửa đi."
Cái bình to như vậy!
Lâm Thành Phong: "..."
Đào Nhiên: "..."
FUCK, bình dấm chua bị đổ rồi, bọn họ bị liên luỵ!
Khương Triết: "Đã đánh cuộc thì phải chịu được thua."
Lâm Thành Phong: "..."
Đào Nhiên: "..."
Trò này cũng thật là khó hiểu mà, đây chính là một kiểu trải nghiệm khác về việc tự vác đá đập chân mình, bây giờ hai người họ coi như nếm được rồi.
Triệu Vũ xì một tiếng, cười ha ha.
Lúc Tô Anh bưng đĩa hoa quả ra liền thấy Lâm Thành Phong và Đào Nhiên ngồi xếp bằng trên sàn nhà, ôm bình nước uống nhà cô uống một cách điên cuồng.
Cô trợn mắt há hốc mồm.
Khương Triết nhàn nhạt: "Bọn họ khát thôi, không cần để ý tới."
Tô Anh bị doạ đến sửng sốt: "... Vậy à?"
Triệu Vũ nói: "Bé hoa nhài, em đừng đi quấy rầy bọn họ hưởng thụ thời gian hiếm có này."
Tô Anh trơ mắt nhìn bình nước nhà cô vơi đi một nửa, Đào Nhiên và Lâm Thành Phong no căng bụng, hơi thở thoi thóp nằm liệt trên mặt đất, rồi lại tranh nhau đi toilet...
Cô không nhịn được che mặt lại, thật mất mặt mà.
- --
Đào Nhiên và Lâm Thành Phong đâu phải là người dễ dàng cho qua, huống chi còn thua lớn như vậy, đương nhiên muốn lấy lại mặt mũi, vung tay lên: "Đấu lại!"
Triệu Vũ cũng gia nhập chiến trường, bốn người đánh một lúc vẫn rất khó phân thắng bại, mưu mô xảo quyệt, tính toán tỉ mỉ, nhìn còn kích động và khẩn trương hơn so với mấy trận đánh cược lớn.
Tô Anh ở bên nhìn cuộc chiến, không thể hiểu được bọn họ đang làm gì.
Cô lắc đầu, đến phòng bếp nấu thức ăn.
Lâm Thành Phong thấp giọng nói: "Khương Tứ, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy, nếu không có em, anh đã bị Triệu Nhị lợi dụng sơ hở rồi."
Triệu Vũ ha ha: "Tôi đây còn phải cảm ơn cậu đấy?"
Lâm Thành Phong cười lớn: "Không dám không dám, em làm sao dám đâu!"
Đào Nhiên hùa theo, xoa bụng đã phình trướng, khó chịu nói: "Aiz, tôi chỉ là tới góp cho đủ quân số thôi, các cậu có chuyện gì cũng đừng liên lụy đến tôi, giờ bụng tôi căng đến chết mất. Tôi không muốn tối nay đang làm một nửa rồi còn phải dừng lại để tìm WC đâu! Rất mất hứng đó."
Khương Triết nhíu mày, Triệu Vũ trực tiếp dùng một chân đá Đào Nhiên, dường như là hai người đều nhìn về phía phòng bếp, thấp giọng nói: "Câm miệng, cái tên sắc quỷ đáng chết này!"
Đào Nhiên uất ức, sao anh lại trở thành sắc quỷ đáng chết? Nói thật cũng không cho à?
Vừa lúc Tô Anh bưng cái rổ nhỏ ra để lột tỏi, nhìn một lượt nhưng không phát hiện không khí khác thường giữa mấy người đàn ông trong phòng khách, nói: "Khi nào các anh đi?"
Đào Nhiên càng uất ức hơn: "Bé hoa nhài, anh còn chưa ngồi nóng ghế em đã đuổi người rồi sao?"
Tô Anh nói: "Không phải như vậy, em thấy sắp đến giờ ăn tối, nếu các anh không đi vậy thì ở lại ăn cơm luôn."
Lâm Thành Phong lập tức nhấc tay nói: "Anh không đi, bọn họ đi!"
Triệu Vũ nói: "Buổi tối anh không bận gì cả."
Đào Nhiên nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc không nhịn được vẫn muốn góp vui: "Anh cũng không có chuyện gì quan trọng."
Khương Triết không nói chuyện, đã cầm bài lên lần nữa.
Tô Anh nói: "Vậy được rồi, nhưng mà một mình em không lo liệu hết được nhiều việc, các anh có thể giúp em lột tỏi rửa rau gì đó không?"
Lâm Thành Phong cười tủm tỉm: "Được nha, nếu ai không muốn làm mà chỉ muốn hưởng thụ thì có thể đi rồi đấy."
Anh lần lượt trừng mắt nhìn từng người Triệu Vũ, Khương Triết và Đào Nhiên.
Khương Triết không có phản ứng gì, Triệu Vũ nhướng mày.
Bàn trà nhỏ dùng đánh bài bị đẩy sang một bên, bốn người đàn ông ban đầu còn đang hơn thua giờ phút này đã ngồi thành một vòng tròn, mỗi người lột một tép tỏi.
Mấy bàn tay to lớn bóp một tép tỏi nhỏ trắng trắng hơi tròn, thoạt nhìn thì rất không nghiêm túc, có chút buồn cười, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô lại đặt một bó đậu đũa vào giữa bốn người, lập tức mấy ánh mắt ngơ ngốc nhìn về phía cô.
... Vẫn còn nữa sao??
Cô chớp chớp mắt, làm mẫu một chút: "Cứ ngắt thành từng đoạn ngắn như vậy là được rồi."
Bốn người: "... À."
Lâm Thành Phong học theo Tô Anh, sau đó vừa lòng gật đầu, cảm thấy mình chính là một thiên tài!
Đào Nhiên cầm một cây đậu đũa lắc lắc, thê thảm nói: "Aiz, tôi vì chung thân đại sự của hai cậu, có thể nói là chịu nhiều đau khổ, nếm trải hết ấm lạnh thế gian, tôi còn phải vẫy đậu đũa an ủi chính bản thân mình đây!"
Triệu Vũ cười một tiếng, cây đậu đũa bị anh ngắt thành đoạn dài đoạn ngắn ném vào rổ, chế nhạo nói: "Đào Đại thiếu, tôi thấy cậu ở cùng phụ nữ lâu rồi, diễn trò cũng diễn càng ngày càng tốt hơn, cậu còn làm người đầu tư cái gì nữa, dứt khoát tự đầu tư cho bản thân đi, không biết chừng có thể thành ảnh đế đó."
Lâm Thành Phong nói: "Em đồng ý, nếu Đào Đại thiếu đi đóng phim, em nhất định bao hết vé ủng hộ mỗi ngày."
Khương Triết làm việc nghiêm túc lại cẩn thận, ngay cả sơ chế thức ăn cũng không nhường ai, anh ngắt từng đoạn đậu đũa rồi đặt cùng nhau một cách chỉnh tề, nâng nâng mí mắt nói: "Tôi cũng cảm thấy có khả năng."
Đào Nhiên kêu to, vẫy cây đậu đũa lung tung rối loạn: "Cút đi, ông đây mặc kệ các cậu! Dù sao so với người nào đó ôm chăn một mình khó ngủ cũng tốt hơn!"
Triệu Vũ và Khương Triết: "Hả, cậu nói cái gì?"
Lâm Thành Phong vừa thấy tình hình không ổn, lập tức bê rổ thức ăn chạy tới phòng bếp: "Anh Anh, em xem này, đây đều là một mình anh ngắt đấy!"
Khương Triết: "Cái gì?"
Triệu Vũ: "Cậu đang đi tìm chết?"
Đào Nhiên: "Cậu dám độc chiếm thành quả lao động cực khổ của tôi, tôi đánh chết cậu!"
Tô Anh: "..."
- --
Quậy phá cãi cọ ồn ào, rốt cuộc khi ăn xong cũng đã hơn 8 giờ tối, sắp đến 9 giờ.
Không chỉ như thế, ngay cả hình ảnh trên vòng bạn bè weibo cũng được cập nhật mấy lần.
Đào Nhiên nói: Lần đầu tiên nấu ăn, phát hiện mình là đầu bếp thiên tài.
【Hình ảnh: Đậu đũa xào.】
Lâm Thành Phong: Lần thứ N xào rau, không có gì để nói.
Trong nháy mắt Đào Nhiên bị so sánh thấp hơn đã bắt đầu điên cuồng chụp ảnh khoe chính bản thân mình! Lâm Thành Phong không cam lòng yếu thế, muốn so với Đào Nhiên. Hai người này đều đã mấy chục tuổi nhưng đua đòi lên thì nhiệt tình giống như trẻ con.
Hai người này ầm ĩ làm phiền người khác, Triệu Vũ lấy di động chụp trộm được sườn mặt Tô Anh.
Cô gái đang mỉm cười, đôi mắt sáng rực cong cong đáng yêu, khuôn mặt hồng nhuận, khẽ nhếch môi lộ ra hàm răng nhỏ...
Cô nói: "Anh Đào Nhiên, Thành Phong, hai người các anh thật ấu trĩ."
Khương Triết dựa vào cửa, đã lâu rồi anh mới có lại cảm giác ấm áp như vậy, thật giống như lại trở về trước kia, không có những đau khổ và âm mưu quỷ kế, tất cả vẫn đơn thuần như cũ, chỉ có hạnh phúc và niềm vui sướng như bình thường này.