Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 190: Xảy ra chuyện



Edit: Rine

Beta: Jiang

Gần đây tâm tình của Lâm Thành Phong không tốt lắm, bất kể là ở nhà hay là ở công ty, không còn ôn hoà giống trước kia, anh thường xuyên nhíu mày lâm vào trầm tư, thỉnh thoảng còn ngơ ngác.

Anh khác thường như vậy khiến cả mẹ Lâm cũng chú ý tới, không đành lòng được hỏi: "Con thất tình à?"

Lâm Thành Phong nhìn mẹ mình, ánh mắt dại ra, anh nghĩ cho dù thất tình thì anh cũng sẽ không khổ sở giống như bây giờ.

Vụ tai nạn xe cộ kia đối với anh như một giấc mộng, ở trong mộng anh còn chưa kịp sợ hãi, tỉnh dậy thì biết chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng thật ra cảm thấy mạng của mình rất lớn, nhìn có vẻ bị thương nặng, kỳ thật đều là bị thương ngoài da, làm sao lại khủng bố giống như lời bác sĩ đã nói?

Anh vẫn luôn cho rằng kết quả này là do anh và Tô Anh có vận khí tốt, vì vậy mới có thể gặp tai nạn mà vẫn bình yên vô sự.

Nhưng có một ngày đột nhiên có người nói với anh rằng, anh mạnh khỏe là do có một người khác trả giá rất nhiều rất nhiều mới đổi lấy được, mà anh lại hoàn toàn không biết gì về việc đó cả...

Loại cảm giác này đương nhiên sẽ không dễ chịu, trong lòng trải qua đủ loại cảm xúc, áy náy lại khổ sở, cuối cùng chỉ còn lại đau lòng khó tả.

Anh vẫn luôn muốn đi thăm Tô Anh, nhưng bây giờ rõ ràng Tô Anh đang trốn tránh bọn anh, cô không muốn cho bọn anh biết. Khương Tứ cũng giúp cô lừa gạt mọi người, mà anh lại không cách nào miễn cưỡng cô, bởi vì sợ cô chịu áp lực quá lớn, thậm chí anh còn không đi tìm cô.

Không nói tới anh, chỉ sợ Triệu Nhị cũng không tốt hơn anh bao nhiêu.

Lâm Thành Phong nghe Đào Nhiên nói, mấy ngày gần đây Triệu Vũ vẫn luôn im lặng. Nếu là trước kia, khi anh ấy khổ sở thì sẽ tìm mọi người cùng đi Bách Nhạc Môn uống rượu, mà hiện giờ ngay cả rượu anh ấy cũng không uống, Bách Nhạc Môn càng không đi. Dáng vẻ khác thường như thế thật đúng là làm người ta có chút không thích ứng được, ngay cả mẹ Triệu cũng nói có phải Triệu Vũ thay đổi tính tình hay không, hay là bị quỷ nhập thân?

Đừng nói Lâm Thành Phong và Triệu Vũ, cả Đào Nhiên cũng không dễ chịu trong lòng, trước giờ anh vẫn luôn coi bé hoa nhài như bạn gái Khương Tứ để cư xử, nhưng đi chung lâu rồi, anh lại cảm thấy bé hoa nhài chính là một cô nhóc đơn giản, hẳn là nên được nâng niu mà lớn lên, đương nhiên anh cũng vui vẻ coi cô như em gái để cưng chiều. Anh vẫn luôn cảm thấy trong vụ tai nạn ấy bé hoa nhài là người được bảo vệ, giờ đột nhiên biến thành người phải hi sinh, trong lòng anh thật đúng là vô cùng chấn động.

"Bé hoa nhài này thật sự rất ngốc."

"Hả? Tô Anh đã làm việc gì ngốc nghếch sao?"

Lý Vân Khê nằm trong ổ chăn ngửa đầu nhìn người đàn ông dựa vào đầu giường hút thuốc, ngực anh rộng lớn, cơ bắp rắn chắc nổi lên, khuôn mặt tuấn mỹ. Bởi vì mới làm hai lần nên trên người anh đổ chút mồ hôi ướt át, trong sự lười biếng lộ ra gợi cảm đủ câu dẫn người khác.

Đào Nhiên lắc lắc đầu: "Không có gì."

Lý Vân Khê ngoan ngoãn trả lời: "Đã lâu rồi em không gặp Tô Anh, cô ấy còn nói muốn xem phim truyền hình của em đấy."

Đào Nhiên nghi hoặc ừ một tiếng: "Bé hoa nhài nói? Cô ấy thích xem TV à?"

Lý Vân Khê gật gật đầu, cẩn thận dựa vào anh, cười nói: "Đúng vậy. Cô ấy còn nói nhất định em sẽ nổi tiếng, chỉ là bộ phim này em diễn cũng bình thường thôi, tuy rằng hơi có tiếng tăm nhưng là cách nổi tiếng thật sự còn xa lắm."

Trong lòng Đào Nhiên cân nhắc, anh hút điếu thuốc, phun ra vòng khói, nói: "Nếu bé hoa nhài nói em sẽ nổi tiếng, em nhất định phải nổi tiếng. Cho dù em không làm được, tôi cũng có thể nâng em lên thành ngôi sao hạng nhất."

Dáng vẻ Lý Vân Khê bất ngờ, cô nhìn nhìn Đào Nhiên, anh ngậm điếu thuốc, nhướng mày cười cười: "Để bé hoa nhài cảm thấy mình đã nói đúng, tiên đoán trở thành sự thật, như vậy cô ấy sẽ vui vẻ."

Lý Vân Khê: "..."

Trong nhất thời cô không nói gì, cực kỳ kinh ngạc.

Cô cảm thấy mấy người đàn ông này có khả năng đều đã trúng độc, độc của Tô Anh. Thậm chí cô còn hoài nghi Đào Nhiên có phải cũng thích Tô Anh hay không, anh nâng cô nổi tiếng là vì muốn Tô Anh vui vẻ sao?

Này...

Cũng không thể trách Lý Vân Khê nghĩ nhiều, thật sự do ý tưởng của Đào Nhiên tránh không khỏi quá ái muội.

Đào Nhiên đã dập điếu thuốc vào gạt tàn ở đầu giường, anh vỗ vỗ Lý Vân Khê đang được anh ôm bên cạnh, Lý Vân Khê hiểu ý tránh ra, anh đứng dậy xuống giường, nhặt khăn tắm trên mặt đất lên quấn ngang hông, lắc đầu nói: "Em không hiểu, gần đây tâm tình bé hoa nhài không tốt, Khương Tứ và Triệu Nhị chỉ hận không thể hái trăng sao trên trời xuống đưa tới trước mặt cô ấy, khiến cô ấy vui vẻ."

Lý Vân Khê đứng dậy theo anh, lấy váy ngủ mặc vào, nghi hoặc: "Tô Anh bị làm sao vậy?"

Đào Nhiên nhíu mi: "Không có gì."

Anh vào phòng tắm, thay đổi quần áo sạch sẽ bước ra: "Vân Khê, gần đây cũng đừng tham gia những hoạt động lung tung rối loạn, tôi để trợ lý nhìn xem tài nguyên nào tốt, bảo cậu ta liên hệ em rồi em tự mình chọn."

Anh phải đi.

Lý Vân Khê nói: "Được."

Đương nhiên, đến khi trợ lý của Đào Nhiên đưa những kịch bản điện ảnh và hợp đồng đại diện tốt nhất tới trước mặt để cô lựa chọn, cô vẫn còn cảm thấy hoảng hốt và không dám tin tưởng. Trong lúc nhất thời không biết nên vui vẻ hay nên khổ sở, ngay cả người đại diện của cô cũng kinh ngạc kêu to: "Vân Khê, cô cho Đào Đại thiếu uống thuốc gì? Mà anh ta đối xử tốt với cô như thế!"

Lý Vân Khê lắc đầu: "Tôi không làm gì cả."

"Không? Chẳng lẽ cô theo Đào Đại thiếu mấy năm, hiện giờ rốt cuộc anh ta phát hiện đã yêu cô, lâu ngày sinh tình, cho nên muốn lấy lòng cô sao?"

"Không phải anh muốn như vậy à?"

"Là sao chứ?"

Đừng nói, chỉ sợ ngay cả chính Lý Vân Khê cũng không dám tin tưởng Đào Nhiên cho cô đủ thứ như thế chỉ vì muốn một người vui vẻ.

Càng ngày tài nguyên của Lý Vân Khê càng tốt, cô cũng công nhận là cô càng ngày càng nổi tiếng. Cô vốn là có kỹ thuật diễn lại chịu nỗ lực, cái cô thiếu chỉ là cơ hội mà thôi.

Thế nhưng đây đều là chuyện tạm thời không đề cập tới.

- --

Lại nói sau khi rời đi từ chỗ Lý Vân Khê, Đào Nhiên không về thẳng nhà, ngược lại là đến chỗ Triệu Vũ, Lâm Thành Phong cũng ở đó. Giờ phút này hai người nằm trên sô pha, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, nhìn trần nhà xuất thần.

Trạng thái này, từ ngày rời khỏi ngọn núi đó vẫn luôn tồn tại.

"Buổi tối hai người lại không ngủ, muốn thương lượng gì sao?"

Triệu Vũ và Lâm Thành Phong đồng thời nhìn anh một cái, mặt không cảm xúc dời đi, Đào Nhiên bất đắc dĩ thở dài: "Tôi biết, các cậu lo lắng cho bé hoa nhài, nhưng bé hoa nhài không muốn cho các cậu biết chuyện của cô ấy, chúng ta cũng đồng ý với Khương Tứ phải tỏ ra không biết, cho nên các cậu đều nghỉ ngơi một chút đi, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy."

Lâm Thành Phong giơ bốn ngón tay, nghiêm túc nói: "Em đã nhịn bốn ngày! Bốn ngày! Em sắp thành Ninja rùa!"

Đào Nhiên buông tay: "Không đành lòng vậy thì cậu có thể làm gì?"

Triệu Vũ nằm ngửa đầu, chân dài gác trên bàn trà, trong miệng ngậm điếu thuốc, cả người nhìn qua có chút suy sụp lạnh băng, nói: "Bởi vì cố kỵ, tôi muốn gặp Tô Anh còn phải suy nghĩ thật nhiều, như vậy kỳ thật không tốt, chẳng lẽ chúng ta có thể trốn không gặp cô ấy cả đời sao? Hay là cô ấy có thể né tránh chúng ta cả đời? Chuyện này không có khả năng. Kỳ thật, tôi nghĩ hiện tại hẳn là cô ấy rất cần có người bầu bạn."

Đào Nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, hỏi: "Vậy cậu nghĩ nên làm như thế nào?"

Triệu Vũ lắc lắc đầu, nói: "Không biết. Nhưng chuyện này đã không còn là bí mật, tình huống của Tô Anh không giấu được."

Đạo lý này ai cũng đều hiểu, hiện giờ chỉ là cố kỵ tâm tình Tô Anh nên mới không ai vạch trần.

Thế nhưng cho dù muốn vạch trần, chỉ sợ Khương Tứ cũng sẽ không cho phép.

Bởi vậy, thật sự rất khó làm.

Ba người đàn ông trưởng thành, làm việc không dài dòng, bày mưu lập kế quả quyết dứt khoát, nhưng hiếm khi bởi vì để ý tâm tình một cô nhóc mà rối rắm một buổi tối.

- --

Tô Anh cũng không biết những chuyện này, cô vẫn kiên trì vận dụng "tâm của thực vật" tu bổ tổn thương của thân thể, lại nghe Khương Triết nói tình huống lão A bên kia, nếu bên kia tiến triển thuận lợi, tin tưởng rất nhanh tổ chức khủng bố kia sẽ trồi lên mặt nước. Chỉ là một đời này có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn và không biết, cô muốn chân tướng, khi nào nó mới có thể trồi lên mặt nước? Hoặc là bởi vì hiệu ứng bươm bướm mà bị vùi lấp? Chẳng lẽ thật sự chỉ là Tưởng Hiểu Hiểu nhất thời ghen ghét sao?

Nếu là như thế này, cô thật sự chết có chút oan ức, nghĩ lại, quả nhiên không thể coi khinh lòng người đáng sợ.

Rốt cuộc ở kiếp trước, quan hệ giữa cô và Triệu Vũ thật sự cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi, quá mức bình thường, huống chi cô còn ly hôn với Khương Triết, có tầng quan hệ này, cô làm sao tạo thành uy hiếp với cô ta?

Hơn nữa rất khó khăn, Tô Anh lại một lần nghe được tin tức của Tưởng Nghị.

"Anh Anh, tôi đen hơn một chút rồi, lúc tôi trở về em nhất định không nhận ra tôi."

Tô Anh ngồi ở trên xe lăn tưới hoa, cô rũ mi cười một tiếng, nói: "Anh không bị thương chứ? Vẫn không có tin tức của Tưởng Hiểu Hiểu à?"

Tưởng Nghị nói: "Không có. Mỗi lần có chút manh mối đều bị chặt đứt."

Tô Anh nói: "Tôi nghe nói Vương Thực bên kia cũng bất lực trở về."

Tưởng Nghị cười lạnh một tiếng: "Tôi biết, tôi đã gặp anh ta, thoạt nhìn tinh thần anh ta không tốt lắm, sợ là bị dọa đến bị bệnh thần kinh rồi. Rõ ràng cả dũng khí giết người cũng có, mà lá gan lại nhỏ như vậy."

Vương Thực gặp nguy hiểm mấy lần, suýt mất tính mạng, chấn kinh không nhỏ. Hơn nữa trạng thái tinh thần anh ta vốn là không tốt, kể từ đó, cả người thoạt nhìn có chút điên điên khùng khùng, nói chuyện lộn xộn, tinh thần cực kỳ không ổn định, không biết lúc nào sẽ nổi điên nói có người muốn giết mình, bằng không chính là anh ta táo bạo lên muốn giết người, cảnh sát đã không có biện pháp với anh ta, đã chuẩn bị từ bỏ đường dây bên đó.

Mà sở dĩ anh ta chạm mặt với cảnh sát bên kia là bởi vì bọn họ truy tra cùng một tổ chức, không thể tránh khỏi gặp gỡ.

Lúc này đây bọn họ cũng ra khỏi khu rừng rậm kia, chỉ là vô cùng tiếc nuối, cho dù tìm người địa phương quen thuộc nhất khu rừng nhất để dẫn đường, bọn họ cũng thiếu chút nữa bị lạc ở bên trong ra không được, càng miễn bàn đến tìm người.

Chỉ là, nếu đã xác định người ở trong khu rừng ấy, như vậy chắc chắn sẽ để lại chút dấu vết, tìm kiếm mù quáng cũng không phải biện pháp.

Nếu đã xuyên qua khu rừng thì cũng không cần băn khoăn nhiều như vậy.

Thật ra Tô Anh không biết Vương Thực sẽ như vậy, nhớ tới kiếp trước, lúc này người nọ đã mất mạng, hiện giờ xem ra đã được giải thoát: "Tuy rằng Vương Thực không được, nhưng là gần đây cảnh sát đã bắt được phạm nhân mới, quyền lực của ông ta cũng lớn hơn so với Vương Thực, lần này hẳn là sẽ có thu hoạch."

"Cô nói lão A?"

"Anh cũng nghe nói sao?"

"Nghe nói qua." Tưởng Nghị khẽ hừ một tiếng: "Những người này thật sự giảo hoạt, không tới cuối cùng, ai cũng không thể xác định rốt cuộc có phải ông ta thật tình hối cải hay không, hay là có âm mưu khác."

Tô Anh "Ừ" một tiếng: "Anh nói ông ta dùng kế hoãn binh để chạy trốn sao?"

Tưởng Nghị buông tay: "Ai biết được?"

Kỳ thật cũng không phải không có lý, dù sao so với bị nhốt ở trong ngục giam, ở bên ngoài kia cơ hội chạy trốn cũng sẽ lớn hơn.

Tô Anh nói: "Vậy anh chuẩn bị trở lại sao?"

Qua hồi lâu, Tô Anh mới nghe Tưởng Nghị nói, giọng anh trầm thấp mà lạnh băng: "Tôi phải đòi lại công bằng cho mẹ tôi."

Tô Anh liền hiểu rõ, ngày nào Tưởng Hiểu Hiểu không về thì ngày nấy anh cũng không trở về.

Cúp điện thoại, Tô Anh lắc lắc ấm nước đặt trên đầu gối, không còn nhiều nước lắm, cô di chuyển xe lăn đi lấy một bình nước khoáng.

- --

Mà giờ phút này Tưởng Nghị dựa vào ban công trong phòng hóng gió, quả nhiên là anh bị phơi đen hơn rất nhiều, ngày xưa trông có chút nhợt nhạt như bị bệnh, giờ phút này ngược lại càng thêm vẻ cương nghị của đàn ông.

Trong miệng anh ngậm một điếu thuốc, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy thái dương của anh có một vết sẹo.

Mọi chuyện bọn họ làm cũng không thuận lợi, Tưởng Long có người tiếp ứng, anh liên tục đuổi theo, lại luôn mất dấu. Cho tới bây giờ anh muốn nhất không phải là tìm được Tưởng Hiểu Hiểu, ngược lại là lo lắng cho an nguy của cô ta.

Những người đó quá nguy hiểm, Tưởng Hiểu Hiểu là đứa trẻ được nuông chiều lớn, cho dù có chút tâm kế, dù sao so ra cũng kém những kẻ giết người như ma đó.

Huống chi anh không tin Tưởng Long đưa Tưởng Hiểu Hiểu đi mà không hề có mục đích, hắn ta vốn là ốc còn không mang nổi mình ốc, Tưởng Hiểu Hiểu lại bị thương nặng chưa lành, đối với hắn ta mà nói chính là một gánh nặng mà thôi. Không có giá trị lợi dụng lại mang cô ta đi, chẳng lẽ là sợ Tưởng Hiểu Hiểu làm nhân chứng chỉ tội hắn ta? Vì để chính mình thoát tội?

Tóm lại, bất kể như thế nào, anh đều phải tìm được Tưởng Hiểu Hiểu, nếu không có khả năng anh vĩnh viễn cũng không thể nào xuất hiện trước mộ của mẹ.

- --

Lúc giữa trưa, Khương Triết tới tìm Tô Anh, còn mang đến cơm trưa và một phần tổ yến cho cô.

Tô Anh nhìn thấy anh, không có gì bất ngờ, nhấp miệng cười hỏi: "Hôm nay anh tới ban ngày, công việc không bận rộn sao?"

Khương Triết khom người, xoa xoa đỉnh đầu ấm áp của cô: "Anh chỉ có thể ở lại nửa tiếng thôi."

Nói như vậy thời gian thật sự rất vội vàng, hơn nữa tốn thời gian đi trên đường, chỉ ở lại được trong chốc lát, thật sự không cần thiết phải chạy ra ngoài.

Tô Anh nói: "Khương Triết, kỳ thật anh không cần chạy qua chạy lại như vậy, rất phiền phức, còn mệt người, anh không cần lo lắng cho em, hiện tại em đã hơi quen thuộc, một mình em cũng có thể làm được."

Khương Triết cảm giác trái tim mình như đột nhiên bị người ta bóp một cái, hơi đau nhức, nhưng lại thấu tận xương.

Anh nhìn cô, ánh mắt ôn hòa nhạt nhẽo, giọng nói lại lạnh băng trầm thấp: "Anh đã nói rồi, bé hoa nhài, em có bản lĩnh khiến anh canh cánh trong lòng."

Tô Anh ngửa đầu nhìn anh.

Khương Triết cười: "Đừng nghĩ nhiều, anh biết sắp xếp thời gian hợp lý."

Tô Anh bĩu môi: "Dù sao người mệt cũng không phải em."

Dáng vẻ keo kiệt, làm Khương Triết bật cười.

Anh cùng ăn cơm trưa với Tô Anh, không ở lại lâu, rất nhanh đã rời đi bởi vì công việc bận rộn.

Lúc anh trở lại Khương thị, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Triệu Vũ, Đào Nhiên và Lâm Thành Phong, ba người kia đồng thời chờ anh ở trước cửa văn phòng, nửa ngồi nửa đứng hút thuốc như những tên du côn lưu manh.

Anh nhíu mày, không lưu tình chút nào: "Gọi bảo vệ."

Nữ thư ký vẻ mặt tươi cười: "..."

Trợ lý Diêu: "Phốc —— khụ!"

Ngay cả Triệu Vũ và Đào Nhiên cũng ngẩn ngơ, Lâm Thành Phong muốn mắng người, rốt cuộc nhịn rồi lại nhịn: "Khương Tứ, anh vừa mới ở bên chỗ Anh Anh về à?"

Khương Triết nhướng mày: "Có việc gì?"

Triệu Vũ nói: "Có thời gian không? Đi vào rồi nói."

Khương Triết nói thẳng: "Nếu cậu muốn nói chuyện của bé hoa nhài thì việc này không bàn nữa."

Khương Triết trực tiếp và quyết đoán làm Đào Nhiên kinh ngạc: "Vì sao? Chuyện này nói ra sẽ không có gì không tốt đối với bé hoa nhài mà?"

Khương Triết lạnh lùng cười nói: "Xác thật không có gì tốt, cũng không có gì không tốt. Nhưng là, chỉ cần Anh Anh không muốn, vậy nói gì cũng không được."

Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, chỉ là dựa vào ý nguyện của Tô Anh mà thôi, những chuyện khác duờng như đều đã không còn trong phạm vi suy tính của Khương Triết.

Bọn họ muốn giấu diếm việc mình biết tình huống của Tô Anh, thì Tô Anh cũng đã nghe ngô đồng nói lại.

Mấy ngày gần đây, vào ban đêm, thường thường cô còn chưa ngủ, có thể nghe được lão ngô đồng nói Triệu Vũ tới, Lâm Thành Phong tới, bọn họ tới, lại không tìm cô cũng không xuất hiện, lặng yên không một tiếng động, ở cửa nhà cô bồi hồi do dự, khác thường như vậy, sao Tô Anh có thể không cảm giác được có chuyện không thích hợp đây?

Triệu Vũ từng có tiền lệ, cô cũng không bất ngờ, nhưng là Lâm Thành Phong...

Anh ấy không nên như vậy.

Tô Anh không ngốc, nghĩ tới đoạn thời gian Lâm Thành Phong không tới tìm cô chơi đùa, Triệu Vũ cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, cô liền đoán được có chuyện gì xảy ra.

Cô có chút kinh hoảng và lo âu.

Hôm nay, Khương Triết đưa cô đến chỗ Hà Huệ trở về, ngồi ở ghế sau xe, rốt cuộc cô không nhịn được hỏi Khương Triết: "Anh có chuyện gì muốn nói với em không?"

Trong mắt cô gái có hoài nghi và khẩn trương quá mức, trong lòng Khương Triết rùng mình, anh cụp mi, thanh âm nhàn nhạt trầm thấp: "Làm sao vậy? Hà Huệ nói gì đó?"

Tô Anh lắc đầu: "Không phải Hà Huệ, cô ấy không nói gì cả, là..."

Khương Triết dù bận vẫn ung dung nhìn cô.

"Là anh Triệu Vũ và Thành Phong." Cô nói: "Bọn họ thường xuyên lén lút xuất hiện ở dưới lầu nhà em, rồi lại không nói cho em, vì sao vậy?" Khương Triết giãn mày ra một chút, thật ra không nghĩ tới chuyện này sẽ bị Tô Anh phát hiện, nhưng làm sao cô phát hiện?

"Em thấy bọn họ?"

"Không có, em nghe nói." Tô Anh xoắn xoắn tay: "Khương Triết, anh nói xem có phải bọn họ biết em... hay không?"

Khương Triết rũ mắt, nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn của cô vào trong tay: "Không phải, bọn họ không biết."

"Thật à?"

"Ừ, là thật."

Tô Anh đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ căng chặt, nhíu mày lại, rõ ràng là dáng vẻ bình tĩnh, nhưng cô cắn môi thoạt nhìn yếu ớt dị thường.

"Khương Triết, có phải anh gạt em hay không?"

Tiếng Khương Triết trầm ổn mà bình tĩnh, cô gần như không thể nghe thấy ôn nhu và sủng nịch: "Bé ngốc, sao anh lại lừa em?"

Tô Anh nhìn hắn, nho nhỏ hừ một tiếng: "Cái này thì phải hỏi anh rồi."

Khương Triết xoa xoa đầu cô, rũ mi, trong ánh mắt thâm thúy kia phảng phất ẩn chứa nhiều điều muốn nói, Tô Anh bị nhìn đến không nhịn được quay đầu đi trước, cô cắn môi nhìn nhìn ngoài cửa sổ, lại quay đầu lại nhìn Khương Triết: "Đồ lừa đảo!"

Khương Triết an tĩnh một lát, nói: "Anh Anh, Triệu Nhị không ngốc, ngày đó ở trên núi em ngã vào người cậu ta, nếu lúc đấy cậu ta không phát hiện ra cái gì, anh cũng rất vui vẻ, bởi vì nó chứng tỏ cậu ta đối với em chỉ như thường thôi."

Dường như theo thói quen, Tô Anh cọ xát chân, cô nhấp môi nhìn ngoài cửa sổ: "Kỳ thật hiện tại em đã như vậy, giấu cũng không quá tốt. Cho dù gạt, ở trong mắt bọn họ em vẫn khoẻ, nhưng thật sự em có thể khỏe sao? Hiện tại em đã có thể tiếp thu dáng vẻ của bản thân mình hiện giờ, em cũng đang nỗ lực nghĩ cách đứng lên một lần nữa. Không tới bước cuối cùng, em sẽ không từ bỏ, em cũng sẽ không khóc nữa. Em còn sống tốt, như vậy sẽ có hi vọng, đúng không?"

Khương Triết nhìn cô, giờ khắc này Tô Anh khiến anh cảm thấy hận không thể ôm vào trong lồng ngực yêu thương, phải cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất.

"Đúng vậy." Anh nói: "Chúng ta có rất nhiều hy vọng, anh sẽ ở cạnh em."

Tô Anh nhăn mũi: "Không cần, mới vừa rồi anh còn gạt em."

"Anh xin lỗi." Khương Triết nói: "Xem xét đến việc anh lừa không chút thành ý như vậy, đừng tức giận được không?"

Tô Anh mỉm cười: "Không có thành ý là sao?"

Khương Triết nói: "Anh thông minh như vậy, nếu muốn lừa em thì sẽ bị em phát hiện sao?"

Tô Anh cho anh một ánh mắt xem thường: "Đó là do em đã sớm phát hiện, anh muốn lừa cũng không lừa được em. Không liên quan đến việc anh có thông minh hay không đâu, đồ da mặt dày!"

"À." Anh nhàn nhạt gật đầu: "Thì ra bé hoa nhài thông minh như vậy."

Tô Anh hừ một tiếng, lại hỏi: "Anh Triệu Vũ đã biết, vậy Thành Phong cũng biết sao?"

Khương Triết nhíu mày, ừ một tiếng: "Lúc anh và Triệu Nhị nói chuyện thì cậu ta nghe lén."

Tô Anh: "..."

Này cũng quá không đáng tin.

Cô nghĩ rằng cao thủ giống Khương Triết và Triệu Vũ nhất định sẽ cảnh giác tốt hơn chứ!

Khương Triết nói: "Anh Anh, không cần phải xen vào bọn họ hay theo bọn họ lăn lộn, chúng ta cứ giống như trước kia đi." Tô Anh nghĩ, kỳ thật cô cũng có chút không biết nên đối mặt Triệu Vũ và Lâm Thành Phong như thế nào, nên nói cái gì nên làm cái gì, gần như cô đều vô cùng mờ mịt. Rõ ràng trước kia vẫn rất tốt, giờ phút này nghĩ đến lại cảm thấy xấu hổ.

Trở lại tiệm hoa, Tô Anh được Khương Triết ôm xuống xe, cô đã quen với việc anh chăm sóc mình, đôi tay cô tự nhiên ôm lấy cổ anh, nói: "Em sẽ trông cửa hàng một lát, anh đi làm việc đi, không cần quá để ý đến em."

Khương Triết rũ mắt nhìn cô một cái, dáng người vững vàng, bước chân ổn định, trợ lý Diêu tay chân lanh lẹ cầm chìa khóa mở cửa, đến khi Tô Anh được đặt vào xe lăn, Khương Triết mới nói: "Có mệt không? Muốn đi lên ngủ một giấc không?"

Tô Anh lắc đầu: "Không mệt."

Khương Triết lại nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đứng dậy, trước lúc tạm biệt dặn dò Tô Anh: "Có việc gì thì tìm Dương Lỗi."

Tô Anh gật đầu nói "Được".

Cô nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, không biết vì sao dáng vẻ cao lớn và mạnh mẽ như vậy rõ ràng không nên có chỗ nào sợ hãi, giờ phút này nhìn thấy lại có một chút cảm giác thê lương.

Tô Anh bỗng nhiên kinh sợ!

Kỳ thật cô sớm nên nghĩ đến, Khương Triết để ý cô, trên người cô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí là sắp chết, hẳn là anh vẫn luôn rất lo lắng và khẩn trương, cũng sẽ sợ hãi bất kỳ lúc nào cô cũng có thể chết đi.

Cho dù anh chưa bao giờ biểu lộ cái gì, thậm chí ở trước mặt cô vẫn luôn trấn định và bình thản, an ủi cô, chăm sóc cô, cho cô thêm sức mạnh... giống như kiếp trước vậy, xua đuổi hoảng loạn và bất an trong nội tâm cô.

Anh cũng sẽ mệt chứ? Khổ sở và sợ hãi trong lòng anh làm sao bây giờ?

Tô Anh đột nhiên gọi anh lại: "Khương Triết."

Khương Triết dừng bước chân, quay đầu lại: "Sao vậy?"

"Cảm ơn anh." Cô nói: "Cảm ơn anh luôn bên em, em thật sự không cảm thấy khổ sở."

"Ừ."

Tô Anh cắn môi, nói: "Khương Triết, anh cũng đừng khổ sở, em còn sống mà, chúng ta đều phải vui vẻ lên."

Khương Triết an tĩnh chớp mắt.

Tô Anh cười tủm tỉm phất phất tay: "Được rồi, em nói xong rồi, anh đi đi."

Nụ cười kia, thật khờ.

Có lẽ cô không biết, người đàn ông đang hết sức kiềm chế, anh không chịu nổi một chút trêu chọc nào.

Khương Triết mạnh mẽ tự chủ thiếu chút nữa hỏng mất, thiếu chút nữa anh đã xông tới ôm lấy thân thể nhỏ xinh của cô, hôn lên đôi môi nhỏ mê người, nói cho cô biết anh sợ hãi mất đi cô biết bao nhiêu, muốn cô biết bao nhiêu...

Không có lúc nào không nghĩ tới.

Nhưng rốt cuộc anh vẫn nhịn xuống, chỉ là quay trở lại, ngồi xổm bên chân cô, nói câu "Được".

- --

Sau khi Khương Triết đi, Tô Anh ngơ ngẩn một lát. Cô vẫn luôn cho rằng Khương Triết mạnh mẽ căn bản sẽ không bị đánh bại, cũng sẽ không sợ thương tổn cái gì. Chỉ là cô đã quên, kỳ thật anh cũng giống như cô, đều là bằng xương bằng thịt, có tình cảm thật sự, sao có thể không sợ hãi và khổ sở chứ?

Chỉ là anh đã quen mặt không đổi sắc và bí ẩn khó dò, che giấu hết thảy cảm xúc của mình, rốt cuộc là do cô không đủ hiểu về anh, cho nên cô mới có thể không biết cảm xúc của anh, không biết anh lấy vẻ ngoài lạnh lùng nguỵ trang hết tất cả.

"Anh Anh, Anh Anh! Chị ngẩn người làm gì vậy?" Xương rồng gọi Tô Anh mấy tiếng mà cô cũng đáp lại, nó không nhịn được nghi hoặc.

Hoa nhài khẩn trương nói: "Anh Anh, có phải chị thấy chỗ nào không khoẻ hay không?"

Tiếng cây mắc cỡ mang theo âm thanh khóc nức nở nho nhỏ vang lên: "Có phải chân đau hay không? Có phải chị Anh sẽ chết hay không?"

Hoa lan phi phi phi: "Nói bậy nói bậy, đương nhiên Anh Anh sẽ khoẻ lại."

Bách hợp nói: "Anh Anh có "tâm của thực vật", nhất định sẽ khỏe!"

Cột lông xanh chuyển động vây quanh Tô Anh, lá xanh nhỏ run rẩy, nhiệt tình lại kích động.

Nỗi lòng hỗn loạn của Tô Anh được an ủi bằng những giọng nói quen thuộc, cô bình tĩnh trở lại, cười cười: "Ừ, các em đừng lo lắng, chị chỉ tạm thời không khỏe thôi, đợi khi tìm được biện pháp, chị sẽ khỏe lên rất nhanh."

Xương rồng ưỡn ngực: "Vậy là được rồi, chúng ta còn có thể đi ra ngoài lái xe!"

Bách hợp lập tức phụ họa nói: "Được đó, ta cũng phải học lái xe, chọc thủy tiên tức chết!"

Tô Anh gật đầu: "Được, chị nhất định sẽ đưa các em đi."

Cô thở phào, không hề nghĩ nhiều, bắt đầu ngưng tụ luyện tập "tâm của thực vật", thuận tiện lại đi nhìn nhìn cột lông đỏ đang an tĩnh, truyền "tâm của thực vật" cho nó, lại thử nói chuyện cùng nó mấy câu. Đương nhiên là không hề có phản ứng, nếu không phải cột lông xanh quá đặc biệt, cô đã cho rằng có lẽ đây là một cái cây màu đỏ đơn giản.

Lúc đầu cô còn rất chờ mong nó sẽ làm gì đó, đến bây giờ cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cho dù cả đời nó đều không nói một lời như vậy thì cô có thể sống bao lâu cũng đút nó ăn bấy lâu. Cô đã không còn theo đuổi những thực vật đặc biệt giống trước kia nữa.

- --

Rốt cuộc Tô Anh vẫn gặp được Đào Nhiên, Triệu Vũ và Lâm Thành Phong cùng nhau đến thăm.

Bọn họ tới tiệm hoa của cô, lúc đó Tô Anh đang chơi ô tô điều khiển từ xa, hiện tại đang ngồi trong xe với bách hợp kêu to oa oa, đám hoa bị doạ đang loạn chiến, Tô Anh bị chúng nó chọc đến bật cười, tâm tình vô cùng tốt.

Nhưng ở trong mắt ba người Đào Nhiên, Triệu Vũ, Lâm Thành Phong thì cực kỳ đau lòng và khó chịu.

Hiện giờ cô không thể tự mình đi, chỉ có thể ngồi trong xe đồ chơi...

Mũi Lâm Thành Phong chua xót.

Đào Nhiên ở sau lưng đập anh một phát, đánh cho anh tỉnh táo lại.

Triệu Vũ không có biểu tình gì đặc biệt, anh giống như ngày xưa, dáng vẻ khi cười lên trên mặt đều là kiêu ngạo mà tùy ý, đặc thù thuộc về anh, Triệu Nhị không tim không phổi.

Anh mang theo một cái bánh kem tới trước mặt Tô Anh: "Vị dâu tây."

Tô Anh nhận bánh kem, cười nói: "Cảm ơn anh Triệu Vũ."

Ánh mắt Triệu Vũ càng sâu hơn, anh nặng nề "Ừ" một tiếng.

Tô Anh nói: "Em nghe Khương Triết nói, buổi tối hôm đó anh đã nhận ra có điều bất thường? Làm sao anh nhìn thấy được?" Dáng vẻ cô dường như rất tò mò.

Triệu Vũ dừng một chút, nói: "Đôi mắt và cảm giác."

Tô Anh nhíu mày nói: "Năng lực quan sát của các anh thật sự rất mạnh. Sớm biết thế, em cũng nên đi lính mấy năm để huấn luyện một chút."

Triệu Vũ không nhịn được bật cười, thân thể nhỏ xinh này của Tô Anh, cho dù đi theo Khương Tứ học mấy tay, cũng chỉ có thể so với một đầu ngón tay của anh, cô đi bộ đội nhiều lắm thì có thể cường thân kiện thể, huống chi da thịt non mịn này của cô, thật sự luyến tiếc.

"Đừng có nằm mơ."

"Haha."

Dáng vẻ cô mi cong mắt cong khi cười rộ lên, nhấp khóe miệng ngọt ngào, đã không còn sắc tái nhợt và lo sợ không yên như sáng sớm ngày ấy.

Triệu Vũ còn nhớ rõ khi anh thấy Tô Anh quỳ rạp trên mặt đất nhặt quả táo lên, nếu không phải bị Đào Nhiên và Lâm Thành Phong cản lại, anh đã vọt lên, anh muốn cô vĩnh viễn ở trong lồng ngực của anh, không cần trải qua bất kỳ mưa gió cực khổ gì. Vĩnh viễn, đều là Tô Anh đơn giản, sống vui sướng.

Nhưng cô cần như thế sao? Tận đáy lòng cô, hiện giờ Khương Triết đã trở thành người cô tín nhiệm nhất.

- --

Lâm Thành Phong ngồi xổm trước mặt Tô Anh, anh cúi đầu, ánh mắt luôn không tự chủ được nhìn về phía chân của Tô Anh đang ngồi trên xe lăn: "Anh Anh, anh xin lỗi. Vậy mà hiện tại anh mới biết được..."

Tô Anh lắc đầu, nói: "Không sao cả. Hơn nữa em sẽ tốt lên, anh đừng lo lắng quá, em không nói cho anh biết chính là vì không muốn anh giống như bây giờ."

Trong lòng Lâm Thành Phong khổ sở, rất khổ sở. Anh nắm tay nghiêm túc nói: "Ừ! Anh tin tưởng Anh Anh nhất định sẽ khoẻ lại, cho dù không khoẻ hơn cũng không sao, chân của anh chính là chân của em!"

Đào Nhiên ở sau lưng âm thầm đạp anh một phát, đồ ngu xuẩn! Cái gì cũng có thể nói được à?

Lâm Thành Phong cũng ý thức được chính mình nói điều không nên nói, anh lập tức che miệng lại, phi phi: "Nhổ vào, lời anh nói không đúng, không phải thật!"

Tô Anh cũng không chịu ảnh hưởng chút nào, bật cười: "Em không thèm chân của anh đâu, em muốn chân của chính mình, em nhất định sẽ khoẻ lại."

Lâm Thành Phong ngẩn ngơ, liên tục gật đầu: "Đương nhiên, chân Anh Anh nhất định sẽ khoẻ! Anh tin tưởng em!"

Tô Anh cười tủm tỉm, dáng vẻ tự tin: "Đó là đương nhiên!"

Đào Nhiên cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu Tô Anh, lại đập thêm một phát lên đầu Lâm Thành Phong, đánh đến Lâm Thành Phong kêu "Ai da" một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất, "Đương nhiên là vậy, anh cũng tin tưởng bé hoa nhài."

Tô Anh: "Vâng!"

Đột nhiên Đào Nhiên đưa một cái hộp giấy cho Tô Anh: "Anh nghe Vân Khê nói em muốn xem phim truyền hình của cô ấy, đây là trọn bộ này, lúc em nhàm chán không có việc gì làm có thể xem. Còn muốn xem cái gì nữa, anh đều làm ra cho em."

Tô Anh bất ngờ nhận lấy, suýt nữa cô đã quên, chỉ là lần trước lúc nói chuyện phiếm với Lý Vân Khê cô mới đề ra một câu mà thôi, vậy mà cô ấy lại kể cho Đào Nhiên nghe.

"Vâng, cảm ơn anh. Xem bộ phim này thật sự rất vất vả, cứ chờ mãi hết tập này đến tập khác."

Mà cô còn không biết có thể chờ đến cuối hay không?

Cô ngửa đầu nhìn bọn anh, nói: "Cảm ơn các anh."

Kiếp trước cô không quá quen thuộc với bọn họ, có lẽ là bởi vì ánh mắt cô chỉ biết dừng trên người Khương Triết, cô chỉ nhớ rõ tất cả về Khương Triết mà xem nhẹ thật nhiều thứ khác, nhưng kiếp này sống lại, cô hiểu rất nhiều chuyện.

- --

Đã nói rõ về tình huống của Tô Anh nên Triệu Vũ, Lâm Thành Phong, Đào Nhiên lại chạy đến tiệm hoa của cô như lúc trước, thỉnh thoảng đi ngang qua ghé lại chơi. Triệu Vũ thường xuyên mang bánh kem đến cho cô, mà cô ngồi trong một thời gian dài, đã thật sự mập lên rất nhiều!

Lâm Thành Phong có lẽ là cảm thấy cô thích mấy món đồ chơi, thỉnh thoảng mang đến cho cô mấy thứ thú vị để chơi đùa, xe đồ chơi cũng nhiều hơn vài cái. Hiện tại không chỉ có xương rồng và bách hợp có thể ngồi xe, ngay cả bọn hoa mắc cỡ, hoa nhài cũng có thể ngồi chơi, đáng tiếc chính là chúng nó cũng chỉ có thể ngồi, không thể chạy.

Mỗi lần như thế xương rồng đều sẽ kêu to: "A a, rễ của em quá ngắn, không mở được xe!"

Mà cột lông xanh giống như nắm giữ được kỹ năng mới trong cuộc sống, từ thưởng thức ô tô trở thành bảo mẫu trông xe riêng, nó vứt bỏ cả chậu hoa, mình thì lại chuyển nhà vào trong ô tô. Mỗi ngày đều chạy lung tung khắp nhà, bởi vì tạo hình kỳ quái kí, khiến cho Tô Anh phải chịu vài ánh mắt, cho rằng cô có ham mê kỳ quái gì đó!

Ngay trong lúc này, Tô Anh nghe Khương Triết nói Tưởng Nghị đến tìm Tưởng Diễn giúp đỡ một tay.

"Tưởng Nghị tìm anh Tưởng Diễn sao?" Tô Anh nghi hoặc lại kỳ quái: "Tưởng Nghị muốn làm cái gì?"

Khương Triết nói: "Tưởng Nghị muốn mua một chiếc phi cơ tư nhân, anh ta còn đang tìm Tưởng Hiểu Hiểu, đáng tiếc là vẫn không có tin tức, khu rừng rậm kia rất nguy hiểm, không thể dễ dàng vào được!"

Cái này Tô Anh biết: "Cho nên anh ta mua phi cơ là muốn bay đi tìm từ phía trên?"

"Đúng!"

"..."

Ý tưởng này kỳ thật cũng có thể, nếu có khu vực sinh sống rộng lớn, như vậy sẽ rất dễ dàng bị phát hiện.

Tô Anh nói: "Nhưng mà phi cơ là mục tiêu quá lớn, những người đó có vũ khí trong tay, sẽ có nguy hiểm chứ?"

Khương Triết nói: "Giành thắng lợi trong nguy hiểm."

Tô Anh lắc lắc đầu, có chút lo lắng, chính là Tưởng Nghị không tin tưởng cảnh sát, mà anh ta lại vội vã muốn tìm đến Tưởng Hiểu Hiểu...

Biện pháp tốt nhất hiện giờ đương nhiên là hợp tác cùng cảnh sát chứ không phải đơn đả độc đấu.

Khương Triết nói: "Không cần lo lắng, Tưởng Nghị không phải một mình, anh ta thuê một binh đoàn đã xuất ngũ, bảo vệ tính mạnh an toàn hẳn là không khó."

Tưởng Nghị này tính toán thật sự rất chu đáo, biết rõ trong núi có hổ, sao có thể không chuẩn bị kỹ càng?

Thế nhưng sau chuyện này, thật ra Tô Anh muốn liên hệ với Tưởng Nghị, chỉ là từ trước đến nay chỉ có Tưởng Nghị liên hệ cô, cô nghĩ muốn liên hệ đến anh ta cũng vô cùng khó khăn.

Không biết vì sao, đối với lúc này đây, trong lòng cô có dự cảm vô cùng không tốt.

Cô hy vọng là ảo giác của chính mình nhưng mà ngay sau khi Khương Triết nói cho anh về chuyện của Tưởng Nghị không lâu, Tưởng Diễn bên kia lại truyền đến tin tức, nói Tưởng Nghị mất tích.

Không chỉ có như thế, ngay cả lão A bên kia cũng truyền tới tin, nói là không biết lão A làm như thế nào, có thể ở trên đường liên hệ tới người của ông ta, chuẩn bị tới đoạt ông ta trở về, không thể tránh khỏi xảy ra đánh nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.