Lâm Thành Phong thật sự thích tiệm hoa tươi của Tô Anh, sau khi rửa chén cũng không vội vã rời đi. Vừa lúc Tô Anh sắp xếp mấy chậu hoa, có vài cái thùng lớn, sức Tô Anh yếu không dọn được. Anh liền giúp đỡ dọn vào tiệm, Tô Anh thì ở phía sau nhà kho lần lượt mở từng thùng ra.
Chưa nói đến đồ rất nặng, trời nóng thôi cũng đã làm cho anh đổ mồ hôi đầy người!
Lâm Thành Phong còn tưởng rằng là cái gì hay ho, ví dụ như quần áo, túi xách, đồ trang điểm, nước hoa linh tinh,... Kết quả lần lượt mở từng cái ra, tất cả đều là chậu hoa đủ loại kiểu dáng!
Anh kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm: "Em mua nhiều chậu hoa như vậy làm gì? Còn có bình hoa, lẵng hoa, có thể dùng hết sao?".
Tô Anh bày một mớ chậu hoa ra, cười nói: "Chỗ của em là cửa hàng bán hoa, chỉ biết chê ít, sẽ không ngại nhiều."
"... Không phải em lấy toàn bộ số tiền chúng ta kiếm được để mua những thứ này đó chứ?".
"Không đâu."
Lâm Thành Phong thở phào, vậy là tốt rồi, dù là cả tiệm hoa này, cũng không dùng nhiều chậu hoa như vậy.
Tô Anh nói: "Em để lại một phần, chuẩn bị hai ngày nữa lại đi chợ hoa nhìn xem."
Cô cười tủm tỉm, rất là chờ mong.
Lâm Thành Phong: "..."
Anh đã hiểu vì sao một chủ tiệm hoa tươi như Tô Anh lại có thể nghèo như vậy, đây hoàn toàn là không có đầu óc kinh doanh mà! Hiện tại trong tiệm vốn đã tồn rất nhiều hoa, một ngày không bán ra cái gì, cũng chưa kiếm tiền, giờ lại muốn mua hàng mới, khẳng định là sẽ lỗ vốn!
Không nghĩ đến việc xuất hàng, chỉ nghĩ nhập hàng, làm gì có nhà ai buôn bán như vậy chứ?
Nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của Tô Anh, Lâm Thành Phong không muốn quét bỏ hưng phấn của cô, chỉ nói: "... Lại nhập hàng, cũng không sợ là không thể đặt hết trong tiệm chứ?".
"Sẽ không! Em chuẩn bị sửa căn nhà này lại, ví dụ như căn phòng này chỉ dùng làm nhà kho thì quá đáng tiếc. Em muốn trang hoàng đơn giản một chút, chỗ cầu thang còn trống một diện tích lớn, đến lúc đó có thể để một loạt giàn trồng hoa, từ dưới lầu lên tới trên lầu. Hơn nữa em sống một mình, không cần không gian quá lớn."
Điều kiện của Tô Anh có hạn, không có cách nào làm giống Khương Triết, tạo một nhà ấm trồng hoa thuộc về chính mình, cô chỉ có thể nghĩ cách sửa lại cấu trúc nhà mà thôi. Lại nói nhà của cô cũng không nhỏ, hai tầng trên dưới cũng có hơn 150 mét vuông, cải tạo thành một cái phòng hoa nhỏ cũng không khó.
Lâm Thành Phong đã nhìn ra, tình yêu của Tô Anh đối với hoa có thể nói là cực kì cuồng nhiệt! Chút tiền kiếm được lúc trước căn bản không đủ để chống đỡ sự cuồng nhiệt của Tô Anh...
Anh không xác định nói: "... Nếu không chúng ta lại làm thêm một lần nữa?".
Đôi mắt Tô Anh sáng lấp lánh: "Có thể chứ?".
"Để anh thử xem!".
"Tốt quá, cái này thật tốt quá!".
"..."
Cũng là do anh lo lắng cô thật sự khiến bản thân bị chết đói...
Lỡ ngày nào đó lại có tin tức "Người chết vì hoa", anh cũng không thể bỏ mặc như vậy được!
- --
Sắc trời dần tối.
Cuối cùng hai người Tô Anh và Lâm Thành Phong đã sửa sang hơn một trăm chậu hoa lớn nhỏ không giống nhau, tất cả đều để trong một góc của nhà kho.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Tô Anh chuẩn bị đi làm cơm chiều, Lâm Thành Phong giúp cô nhiều như vậy, một buổi cơm chiều đơn giản cô vẫn có thể chiêu đãi được.
Nhưng anh lại nhận được điện thoại của Đào Nhiên: "Ở đâu vậy? Tới Quân Duyệt đi, chỉ thiếu cậu thôi, nhanh lên."
Lâm Thành Phong không chút nghĩ ngợi đã nói: "Không đi."
Đi Quân Duyệt ăn cơm, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là cảnh tượng gì, đơn giản là đấu rượu, pha trò, không có ý nghĩa gì. Anh cũng không thích những cái đó, không bằng xem bé hoa nhài nấu cơm còn có ý nghĩa hơn.
Đào Nhiên ai da hai tiếng, hỏi: "Hiện giờ cậu ở đâu? Là ở nhà không đi được hay ở chỗ nào rồi?".
Lâm Thành Phong không hề giấu giếm: "Ở chỗ của bé hoa nhài."
Đào Nhiên kinh ngạc: "Cậu còn ở chỗ Tô Anh sao? Ở đó bao lâu rồi, cậu ở đó làm gì?".
Tô Anh nghe Lâm Thành Phong nói, nhìn nhìn anh, Lâm Thành Phong mỉm cười, che điện thoại lại, đi ra ngoài ban công: "Trong tiệm bé hoa nhài có việc, em giúp một chút. Các anh tự mình chơi đi, em không có hứng thú đến đó."
"Hả, cậu cũng có thể giúp sao? Gây trở ngại chứ không giúp được gì đâu!".
"Em lười nói với anh."
"Được rồi được rồi, cậu mau tới đây đi, thuận tiện đưa bé hoa nhài đến luôn."
"... Hả, làm gì?".
"Còn có thể làm gì chứ, Khương Tứ cũng ở chỗ này. Cả người toàn khí lạnh, bị bé hoa nhài làm cho khốn đốn, khẳng định là mang một bụng lửa nóng! Tôi muốn làm người hòa giải, tác hợp, để Khương Tứ hạ hỏa".
Đào Nhiên đè thấp âm thanh nói chuyện, cố tình để người trong phòng có thể nghe rõ ràng: "Cũng đừng quên chuyện giữa hai người bọn họ đều do cậu gây ra đó!".
Khương Triết nhìn Đào Nhiên, lời nói vừa rồi anh đều nghe được, trong lòng có thể đoán được đại khái. Chỉ là... Dường như từ sau lần trước, Lâm Thành Phong đặc biệt thích dính lấy Tô Anh, Tô Anh cũng ở cùng một chỗ với cậu ta.
Anh duỗi tay, nói với Đào Nhiên: "Đưa điện thoại cho tôi."
Đào Nhiên cười tủm tỉm dâng lên: "Mời ngài!".
Khương Triết nhận lấy điện thoại đặt vào bên tai, âm thanh lạnh lùng trước sau như một: "Thành Phong."
Khó có lúc xưng hô nghiêm túc như vậy.
Lâm Thành Phong run lên như phản xạ có điều kiện: "... Tứ ca?". Có thể chơi bần với Đào Nhiên, nhưng đối Khương Triết thì không dám chút nào.
Khương Triết: "Đưa điện thoại cho Tô Anh."
"... Ừm." Anh trở lại phòng bếp, gọi "Anh Anh", Tô Anh vừa mới đánh xong trứng gà, cho dầu vào trong chảo, thêm vài miếng hành, hương thơm nồng đậm từ trong chảo bay ra, cô không quay đầu lại, chỉ "Ừ?" một tiếng.
... Lâm Thành Phong bị khói hun đến cay mắt.
Anh ngây người một hồi lâu, mãi đến khi Tô Anh cho trứng gà vào chảo, chiên vàng óng, mùi hương bay ra càng nồng đậm. Tô Anh lại hỏi: "Làm sao vậy?".
Lúc này Lâm Thành Phong mới hoàn hồn, xoa xoa đôi mắt, mới nhớ tới chính sự: "À, Tứ ca muốn em nghe điện thoại."
"... Ai?". Tô Anh ngoài ý muốn nhìn chiếc điện thoại di động trước mắt, không quá tình nguyện: "Làm gì?"
Không nói tiếp nữa.
Lâm Thành Phong nhỏ giọng nói: "Kêu chúng ta đến Quân Duyệt cùng ăn cơm."
Quân Duyệt? Khương Triết mang Tô Anh đi qua đó vài lần, cô cũng ở chỗ đó mà biết bọn Lâm Thành Phong và Đào Nhiên, Triệu Vũ, quả thực bọn họ thường đến đó ăn cơm, sau khi ăn xong lại đổi chỗ tiếp tục tụ tập.
"Nhưng em làm cơm sắp xong rồi."
Xèo xèo xèo, cà chua cắt nhỏ cũng được cho vào chảo, mùi hương nồng đậm kết hợp với hương thơm chua chua ngọt ngọt của cà chua, khiến cho ngón tay của ai đó động đậy.
Lâm Thành Phong nuốt nuốt nước miếng: "Đúng rồi..."
Anh lấy lại điện thoai của mình: "Tứ ca, hay là mọi người ăn đi, bọn em không qua đâu."
Khương Triết: "..."
Anh đau đầu xoa xoa trán: "Không sao, nếu làm xong rồi, vậy thì mang tới đây đi!".
Lâm Thành Phong: "..."
Ngắt điện thoại, Lâm Thành Phong gãi gãi đầu, có chút không biết nên nói như thế nào với Tô Anh. Anh biết giữa Tô Anh và Khương Tứ có chút kì quái, cũng không muốn quá miễn cưỡng Tô Anh... Nhưng Đào Nhiên nói cũng đúng, nếu không phải do anh, Tô Anh và Khương Tứ vẫn còn rất tốt.
Tô Anh đã làm xong món cà chua xào trứng, đặt ra mâm.
Cô thấy Lâm Thành Phong muốn nói lại thôi, bộ dáng vô cùng khó xử, không khỏi cười nói: "Anh đi đi, bọn họ tìm anh mà."
Lâm Thành Phong nghĩ nghĩ, nói: "Hay là chúng ta cùng nhau đi?".
Tô Anh không trực tiếp phản đối, mà mím mím môi: "Em còn đang tức giận mà, đến nay Khương Triết vẫn không nói vì sao lại muốn gạt em, anh nói xem anh ấy có ý tứ gì?".
Cô thật sự khó hiểu: "Nếu anh ấy có nỗi khổ gì, hoặc là có chuyện quan trọng gì, có thể trực tiếp nói với em mà, em cũng không phải người không nói lí. Anh ấy không nói, trong lòng em lại hoảng sợ."
"Tính tình Khương Tứ vốn dĩ đã rất kì lạ, lúc nhỏ còn được, càng lớn càng kì lạ!".
"Đúng không! Tính tình kì lạ lại còn cãi bướng, phiền muốn chết."
"... Chúng ta không đi đến đó sao?".
Tô Anh do dự, có chút kì quái, tâm lại không nhịn được mà dao động.
...
Cuối cùng, Tô Anh và Lâm Thành Phong cùng nhau ra cửa, trong tay Tô Anh còn ôm một phần cà chua xào trứng mới làm xong.
So với các loại lo lắng của Lâm Thành Phong, Tô Anh rất chờ mong, cô híp mắt, khẽ cười.
Tới Quân Duyệt, Tô Anh và Lâm Thành Phong trực tiếp lên nhà hàng món Trung ở tầng cao nhất. Quân Duyệt rất lớn, tầng cao nhất này ngoài trừ đồ ăn Trung Quốc, còn có cơm Tây, Hàn Quốc và Nhật Bản. Khi Tô Anh tới ăn cơm cùng bọn họ, ngẫu nhiên cũng sẽ gọi thêm một phần, hương vị cũng không tệ lắm.
Lần này vào phòng riêng, không nghĩ tới bọn Đào Nhiên vậy mà đang chiến đấu với một bàn lẩu, chỉ là Khương Triết không thích, không tham gia náo nhiệt, chỉ một mình lạnh lùng ngồi ở trước bàn tròn, tay cầm điếu xì gà hút được một nửa.
Tô Anh và Lâm Thành Phong vừa đến, Đào Nhiên là người nhảy ra đầu tiên, anh vừa nhìn thấy trong tay Tô Anh cầm hộp cơm thì không được nhịn cười: "Bé hoa nhài, em thật đúng là thành thật!".
Tô Anh thành thật nói: "Để tới ngày mai thì không thể ăn được."
"Đúng đúng đúng, bé hoa nhài nói cái gì cũng đúng hết. Khương Triết của em ở bên kia, đã làm cho căn phòng này của tụi anh đông lạnh thành băng rồi, em mau đi sưởi ấm cho cậu ta đi..." Nói xong, Đào Nhiên vỗ thật mạnh lên vai Lâm Thành Phong: "Đi, chúng ta qua đó."
Đào Nhiên: "Bé hoa nhài, em đi tìm Khương Triết nhà em, bọn anh đi chơi."
Tô Anh mỉm cười: "Vâng."
Cô nhìn cái bàn lẩu kia, rất nhiều người vây quanh, Triệu Vũ bị vây ở giữa, anh đã uống không ít rượu, gương mặt ửng đỏ. Người ngồi bên cạnh anh là một cô gái tóc dài có vẻ thanh thuần. Trừ cô gái này còn có Lý Vân Khê, những người khác lại không thấy.
Lâm Thành Phong bị kéo qua phạt ba ly rượu...
Tô Anh đi đến bên cạnh Khương Triết, ngồi xuống cách anh một khoảng.
Yên lặng nhìn anh.
Khương Triết bật cười, lắc đầu nói: "Anh cũng không biết, thì ra bé hoa nhài sẽ thù dai như vậy."
"Vì ai mà em thù dai?"
"Đúng vậy, là bởi vì anh."
Lại hất hất cằm lên ý nói đếnhộp cơm kia: "Em làm à?"
"Ừm là em làm."
"Cho anh nếm thử đi."
"Ừ."
Tô Anh mở hộp cơm ra, cà chua xào trứng mới làm, bởi vì bị đậy kín trong chốc lát, thoạt nhìn không đẹp như lúc mới nấu xong, tự mình ăn trước một ngụm, không lạnh, nhưng hương vị cũng không ngon như lúc mới vừa xào xong. So với sơn hào hải vị đầy bàn thì hộp cà chua xào trứng này thật không ra gì, đặc biệt khó coi.
"Thôi bỏ đi." Cô nhụt chí.
Cánh tay dài của chàng trai trườn qua ghế dựa, vỗ vỗ đầu Tô Anh.
Cuối cùng anh vẫn nếm một chút, sau đó thì không đụng đến nữa.
Tô Anh biết khẩu vị của Khương Triết, anh không thích ăn cay, không thích đồ ăn quá mặn, cũng không thích ngọt và chua, cà chua chua ngọt cũng không thích. Thứ anh yêu thích cũng lãnh đạm giống như con người anh vậy.
Kiếp trước, lúc vừa mới gả cho Khương Triết cô cũng thích xuống bếp, cảm thấy vì người mình thích mà xuống bếp là một việc thật hạnh phúc. Nhưng làm vài lần đều không hợp khẩu vị của Khương Triết, anh cũng không thích cô xuống bếp, nói tất cả đều giao cho phòng bếp, dần dần, Tô Anh cũng rất ít khi làm vậy.
Tô Anh ăn một lát rồi nói: "Nghe Thành Phong nói, sắp đến sinh nhật anh rồi sao?"
Khương Triết: "Ừ."
"Em nên tặng cái gì cho anh đây? Anh muốn cái gì?" Cô đặc biệt nghiêm túc tự hỏi, càng nghĩ mày nhăn càng sâu, bởi vì cô phát hiện Khương Triết không thiếu cái gì, dù có thiếu, với tài phú của anh thì cũng dễ như trở bàn tay: "Hình như không có gì để tặng..."
Khương Triết cong môi, khẽ cười: "Cũng không phải không có."
Tô Anh: "Hả?"
Hắn đột nhiên tới gần, cách cô chỉ có hai ngón tay, khuôn mặt tuấn lãng được phóng lớn, có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt màu đen của đối phương, thoáng động một chút thì chóp mũi có thể chạm vào nhau...
Tô Anh ngốc không nhúc nhích, như là bị dọa đến choáng váng.
Hai người dựa vào nhau quá gần, không biết là ai hô lên trước, thanh âm hi hi ha ha trêu đùa càng lúc càng náo nhiệt. Tô Anh quay mặt đi, vùi đầu vào ăn cơm, Khương Triết rút thân thể về, lại khôi phục dáng vẻ thanh quý [1] trước đây.
[1] thanh quý: liêm khiết và sang trọng
Anh liếc mắt nhìn người cười lớn nhất, Đào Nhiên, quả nhiên là uống nhiều quá, không có chút ánh mắt nào cả.
Đào Nhiên cười hì hì giơ ly rượu lên: "Tới tới tới, chúng ta kính Khương tổng và bé hoa nhài nhà cậu ấy một ly."
Những người ngồi ở đây thật đúng là không ai không biết bé hoa nhài, lại biết giữa hai người bọn họ có chút kì quái, sôi nổi nâng ly lên phụ họa.
Khương Triết còn tốt, chỉ là Tô Anh bị ồn ào làm cho đỏ mặt, Triệu Vũ còn ngại không đủ loạn, bổ sung thêm: "Rượu giao bôi, rượu giao bôi!"
Tô Anh thẹn thùng nhìn Khương Triết cầu cứu, anh xua xua tay: "Đừng náo loạn, lo chơi trò của các cậu đi."
Đào Nhiên: "A, còn bảo vệ như vậy sao!"
Triệu Vũ nói: "Không phải một ly rượu giao bôi thôi sao, thẹn thùng cái gì chứ? Nào, nào, nào, tôi làm mẫu cho các cậu!"
Anh lôi kéo bạn gái, làm trò "Rượu giao bôi" trước mặt mọi người, lại là một trận cười đùa.
Tô Anh nhìn bọn họ, giờ khắc này, cô hiểu rõ một câu: Sống mơ mơ màng màng.
- --
Tô Anh đi nhà vệ sinh, khi cô rửa tay, Lý Vân Khê và cô gái thanh thuần kia cùng đi đến.
Tô Anh không muốn chào hỏi bọn họ, sau khi liếc mắt nhìn một cái thì không chú ý nữa.
Ngược lại Lý Vân Khê chủ động đi tới, nói: "Tô tiểu thư, chào cô, trước đây chúng ta đã gặp qua vài lần, tôi tên Lý Vân Khê."
Tô Anh mỉm cười: "Chào cô. Kỳ thật tôi đã thấy cô ở trên ti vi, có xem cô đóng Sóng Gió Thương Trường." Đó là một bộ phim đô thị, Lý Vân Khê là nữ chính, đáng tiếc không nổi tiếng lắm.
Lý Vân Khê cười cười, tự giễu: "Chẳng tốt lắm nhỉ, lúc ấy tôi bị mắng rất thảm."
Chuyện trong giới, Tô Anh không chú ý, cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên hợp tác với Lý Vân Khê là một nam diễn viên hình mẫu soái ca có lượng fan nữ đông đảo, sau khi bộ phim kết thúc, xác thật có rất nhiều tiếng đồn không tốt.
Tô Anh nghĩ đến tương lai, nói: "Không sao, cô sẽ nổi tiếng."
"Thật sao?" Bản thân Lý Vân Khê cũng có chút ngạc nhiên.
"Đương nhiên!"
Tô Anh son sắt thề thốt, Lý Vân Khê mỉm cười: "Được rồi, mượn lời may mắn của cô."
Hai lần nhìn thấy Tô Anh, cô phát hiện Tô Anh trang điểm rất tùy ý, đương nhiên sẽ không có vẻ tùy tiện. Ví dụ như lần này cô ấy mặc một chiếc quần đùi màu lam nhạt và áo thun trắng, giày vải màu trắng, tóc dài cột thành một cái đuôi ngựa cao cao, khi cười rộ lên thì đôi mắt cong cong, nhìn giống như một cô bé.
Lý Vân Khê vẫn luôn biết Khương Triết thích các cô gái kiểu này, đáng tiếc cuối cùng đều không kéo dài.
Những cô gái đi theo bên cạnh Khương Triết, có lẽ lúc mới bắt đầu là đơn thuần, đáng yêu, không có dã tâm và hư vinh, nhưng một khi đi theo Khương Triết lâu rồi, sẽ cao ngạo, sẽ hư vinh, nếu muốn thì sẽ muốn rất nhiều rất nhiều... Những thứ chưa từng có trước đây không biết đã cắm rễ trong đáy lòng từ lúc nào, không thể rút ra!
Cô gái trước mắt này thuần khiết hiếm có, nếu cuối cùng cũng bị nhúng chàm, thì thật sự đáng tiếc.
Cho nên Khương Triết mới không cho những phụ nữ đó tới gần cô ấy, khi biết cô ấy muốn tới liền đuổi những người đó đi. Cũng thật buồn cười, cô ở lại, là bởi vì bổn phận.
Tô Anh nói: "Tôi đi trước đây."
Lý Vân Khê lại cười nói: "Ừa."
Cô nhìn Tô Anh đi xa.
"Đó là bé hoa nhài? Bạn gái của Khương Triết sao?" Cô gái bên cạnh Lý Vân Khê nghi hoặc: "Cô ấy là ai, tôi thấy cô ấy và bọn người Nhị thiếu rất quen thân..." Thái độ đối với cô ấy cũng không tùy tiện giống như đối với mình.
Lý Vân Khê: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ gặp qua có hai lần."
"Ừ, cô ấy còn rất xinh đẹp." Khó trách Khương Triết thích.
"Ừ, Tiểu Ngọc, tôi về trước đây."
"Ừ..."
Sau đó liền không nói chuyện nữa.
Tiểu Ngọc bĩu môi, cũng không nói thêm cái gì, rất thức thời. Cô biết phải như thế nào mới có thể tồn tại lâu dài trong giới này, thành thành thật thật đừng nói nhiều hay hỏi nhiều là cơ bản nhất.
- --
Tô Anh rất nghi hoặc, không hiểu sao Lý Vân Khê lại tiếp cận cô?
Nhưng cô ta thật thông minh, không giống Phán Phán, cũng khó trách sẽ đi được xa, đi được lâu, chỉ là không biết Đào Nhiên đối với cô ta tồn tại mấy phần thật tình?
Tô Anh không có tâm tư miệt mài theo đuổi.
Cô trở lại phòng, trong phòng vẫn náo nhiệt như cũ. Khương Triết thấy Tô Anh trở về, đứng dậy gõ gõ mặt bàn: "Tôi đưa bé hoa nhài đi trước, các cậu cứ tiếp tục. Đêm nay tất cả đều tính cho tôi."
Đêm nay, ít nhất phải lên tới sáu con số.
Đào Nhiên cúi chào: "Cảm ơn ông chủ!"
Tô Anh bị chọc cười.
Khương Triết cũng không nhịn được mà nhếch khóe miệng.
Trước khi đi Tô Anh nhìn Lâm Thành Phong, anh bị Triệu Vũ lôi kéo không thể thoát thân, điều vui mừng duy nhất chính là từ nhỏ anh đã luyện được tửu lượng cực kì tốt, bị rót không ít rượu cũng không hề say chút nào.
Có điều anh cũng uống rất vui vẻ.
Khương Triết nói với Tô Anh: "Đi thôi."
Tô Anh gật gật đầu, đi theo vài bước, đột nhiên kêu lên: "Ai da, hộp cơm của em. Từ từ đã."