Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 3: Khác biệt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: heka

Beta: 如意 Như Ý

Lâm Thành Phong ngồi một lát thì bị một cuộc điện thoại khẩn cấp kêu đi. Anh đi rồi, Lý Thế Kiệt hỏi: "Bạn của cô?".

Tô Anh cười cười: "Vâng."

Cô cũng không biết Lâm Thành Phong có tính là bạn của cô hay không, vào khoảng thời gian ồn ào vụ ly hôn với Khương Triết, đôi khi Lâm Thành Phong có đến Khương gia, cũng mang vài thứ đồ chơi đến cho cô giải buồn. Nhưng trước sau anh ta vẫn đứng về phía Khương Triết, Khương Triết nói đông, anh ta tuyệt không đi hướng tây.

Không có Lâm Thành Phong, lúc sau liền trò chuyện với nhau thật vui.

Chỉ là vào lúc thanh toán hóa đơn, giám đốc khách sạn nói: "Vừa rồi tiểu thiếu gia đã dặn dò, Tô Anh tiểu thư tới nhà hàng của chúng ta đều miễn phí, mà mọi người đều là bạn của Tô Anh tiểu thư."

Lý Thế Kiệt: "..." Khóe miệng anh kéo ra: "Tiểu thiếu gia?".

Giám đốc cười tủm tỉm: "Đúng vậy. Vừa rồi không phải mọi người còn ngồi nói chuyện cùng nhau sao?".

Ở chỗ này có thể được gọi là tiểu thiếu gia, chỉ có thể là vị kia của Lâm gia. Mà hoàn toàn trùng hợp, khách sạn này cùng tập đoàn Phong Lâm nơi anh làm, đều cùng thuộc về Lâm gia.

Lý Thế Kiệt chỉ cảm thấy gương mặt nóng rát.

Dương Văn Bác ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy?".

Lý Thế Kiệt nghẹn một hơi: "Không có việc gì."

Không phải Tô Anh cũng giống như Lưu Vận, chỉ là con nhà bình thường à? Sao lại quen biết nhân vật như vậy, nhìn qua còn có vẻ rất quen thuộc...

Còn Tứ ca kia là người nào?

Bé hoa nhài, bé hoa nhài...

Cách xưng hô này, sao nghe cứ cảm thấy không đứng đắn.

- --

Kỳ thật nói đến ngọn nguồn của biệt danh bé hoa nhài này thì phải ngược dòng về lúc Tô Anh cùng Khương Triết mới quen biết.

Anh vô tình lao vào cửa hàng bán hoa của cô, nói muốn mua một bó hoa, lúc đó cô đang đùa nghịch bó hoa nhài của khách đặt, hoa nhài nở mấy cái nụ hoa, non nớt mà nhỏ xinh.

Ngược chiều ánh sáng, anh đột nhiên xuất hiện, cô mơ hồ nhìn thấy hình dáng hoàn mỹ của anh...

Anh liền duỗi tay ra chỉ: "Lấy nó đi."

Ngay lúc đó cô nói gì nhỉ? À, cô có chút lắp bắp: "Xin, xin lỗi, hoa này đã có người đặt."

Lúc này Lâm Thành Phong vụt ra từ phía sau: "Không phải một bó hoa sao thôi sao, Tứ ca muốn, cô còn không đưa?". Nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Đây là hoa gì?".

Tô Anh nói: "Hoa nhài."

Lâm Thành Phong: "Hoa nhài? Khó coi nhỉ, trắng bềnh bệch."

Tô Anh không nói chuyện, cúi đầu chạm chạm hoa kia, rõ ràng rất đáng yêu mà.

Lâm Thành Phong lại nói: "Hoa nhài này hãy bán cho tôi đi, tôi trả gấp hai, không, gấp bốn lần, thế nào?".

Lý do đó cũng không làm Tô Anh vui vẻ và thỏa hiệp, cô mím mím môi, lặng lẽ liếc nhìn "Tứ ca" một cái, anh thật sự rất đẹp, từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ minh tinh, cô chưa gặp người nào đẹp như vậy, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ tươi.

Mà dáng người cao lớn thon dài của anh khiến cho cô có một loại cảm giác áp bách rất lớn, so với Lâm Thành Phong vừa đe dọa vừa dụ dỗ, người này càng làm cho cô cảm thấy áp lực.

Vừa lúc anh nhìn qua, cô lập tức dời mắt, khẩn trương một cách kì lạ.

Dù khẩn trương, cô vẫn lắc đầu cự tuyệt: "... Nếu không hai vị nhìn thử hoa khác, được không?".

Tiểu thiếu gia Lâm gia, thật đúng là không bao giờ không chiếm được đồ vật. Tô Anh cự tuyệt càng gợi lên sự cố chấp của anh ta: "Tôi trả cô gấp mười lần, tôi chỉ lấy hoa nhài này!".

Tô Anh: "Nhưng không phải anh nói khó coi, không thích sao?".

Lâm Thành Phong: "Không sao cả, chỉ cần tôi muốn, vậy nó nhất định phải là của tôi!".

Tô Anh: "...Vậy cũng không được đâu."

Lời nói mềm mại kéo dài sự kiên định, làm Lâm Thành Phong buồn bực, Khương Triết cũng nhìn cô.

Cô chớp chớp mắt, hơi hơi cúi đầu, cố tình cố chấp.

Lâm Thành Phong giận quá hóa cười: "Ha ha, anh nói này bé hoa nhài..."

- --

Bé hoa nhài, bé hoa nhài.

Có đôi khi, Khương Triết cũng sẽ kêu cô là bé hoa nhài.

Kỳ thực rất nhiều khi Tô Anh cảm thấy thật thần kỳ, sao cô và Khương Triết lại đi tới bên nhau?

Hai con người ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt, bởi vì một lần ngẫu nhiên gặp mặt, lại tựu thành vô số lần dây dưa khó dứt ở tương lai.

Là duyên cũng là nghiệt.

Như vậy lúc này đây, cô nên làm sao để lựa chọn tương lai?

- --

Lâm Thành Phong không thích Lý Thế Kiệt, anh cảm giác đôi mắt Lý Thế Kiệt nhìn Tô Anh sáng rực, vừa nhìn là biết không có ý tốt! Dám đào góc tường của Tứ ca? Chán sống!

Còn có Tô Anh kia, vậy mà giúp đỡ người ngoài tới đối phó anh...

"Tứ ca! Anh biết hôm nay em gặp ai không? Tô Anh đó! Anh biết cô ấy đang làm cái gì không? Cô ấy ngồi uống cà phê với một anh chàng lạ hoắc ở nhà hàng của em! Em đến tìm cô ấy chơi, thế nhưng cô ấy còn đuổi em đi! Thật thương tâm ~!".

Đây là một tin nhắn.

Khương Triết bận quá, hơn nữa trong ngoài nước lệch múi giờ, Lâm Thành Phong cũng không có cách liên hệ với Khương Triết, rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể gửi tin nhắn.

Chỉ cần Khương Triết cầm di động lên, anh không tin anh ấy không đọc được!

Ha ha, Tứ ca của anh có tính chiếm hữu bá đạo, bé hoa nhài sắp thảm rồi...

- --

Tô Anh cũng không biết bởi vì chuyện hiểu lầm kì quái này mà bị người cáo trạng. Cho dù biết... hẳn là cô cũng sẽ không để ý, nhiều nhất chỉ mỉm cười, cười Lâm Thành Phong nhàn rỗi nhàm chán, không có việc gì làm.

Trải qua ngày hôm nay, Tô Anh đã dần dần tiếp nhận là sau khi chết cô đã sống lại, ngày hôm nay cô tiếp xúc đều là sự sống sinh động, không phải mộng, cũng không phải ảo giác, là chân thật rõ ràng khiến người đau đớn.

Cô theo Lưu Vận đi xem mắt xong liền trở lại tiệm hoa tươi.

Hôm nay cũng chưa mở cửa hàng. Bởi vì địa thế nơi này tương đối hẻo lánh nên việc buôn bán cũng chẳng khá, nhưng cô cũng thích được thanh nhàn.

Hơn nữa khi cô được đứng ở nơi quen thuộc này, cô liền có một loại cảm giác an toàn. Mỗi bông hoa, mỗi chiếc lá nơi này đều là khung cảnh mà cô quen thuộc, là cô cùng mẹ bày biện từng thứ, cho dù sau đó kết hôn rồi gả đến Khương gia, tất cả mọi thứ nơi đây cũng chưa từng thay đổi gì. Cô nhờ người chăm sóc mỗi ngày, thỉnh thoảng cũng sẽ trở về nhìn qua, đặc biệt là khoảng thời gian cuối kia, nơi này có thể nói là nơi cuối cùng để cô dựa vào...

Sau đó vụ nổ mạnh cùng ngọn lửa kia không chỉ lấy đi sinh mạng của cô, còn huỷ hoại đi toàn bộ nơi đây.

Là ai hận cô như vậy? Lại muốn trực tiếp giết người!

Huống chi lúc ấy Tô Anh đã ly hôn với Khương Triết, cô độc một mình, còn uy hiếp được ai mà nhất định phải đoạt đi mạng sống của cô cơ chứ?

Chẳng lẽ lại là ai đó giống như cô gái kia, là tiểu tình nhân nào đó của Khương Triết? Muốn nhổ cỏ tận gốc sao?

Tô Anh nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, cẩn thận hồi tưởng, phát hiện còn rất nhiều người có khả năng giết mình, hơn nữa làm bom cũng không khó, căn bản là không có cách loại trừ...

Đột nhiên!

"Anh."

"Anh Anh."

Tô Anh giật mình hoàn hồn.

"Anh."

Giọng nói này... Lại là giọng nói này!

Lúc này đây, Tô Anh khẳng định chắc chắn là mình không có nghe lầm!

Cô bất động, chỉ tập trung lắng nghe.

Ước chừng an tĩnh như vậy trong sáu, bảy phút, rốt cuộc cô lại nghe được tiếng nho nhỏ, khe khẽ kia: "Anh."

Lần này cô không có nghe lầm, hơn nữa còn cực kì mờ mịt vì kinh ngạc phát hiện ra âm thanh này phát ra không phải từ một vật còn sống nào, mà là một đóa... hoa?

Cô kinh ngạc nhìn bồn hoa nhài trên cái bàn tròn nhỏ, bông hoa nhỏ bé non nớt nở rộ, cô nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào một chút.

"Ai da."

Âm thanh kia lại xuất hiện? Tô Anh khiếp sợ vô cùng!

Cô không biết, bản thân sống lại còn mang thêm một dị năng nữa sao?

Cô có thể nghe được tiếng nói của hoa?

Chẳng lẽ căn bản là cô không chết, cũng không có vụ nổ kia, tất cả đều là một giấc mộng?

Tô Anh phát hiện nhận thức của mình xuất hiện vấn đề.

Cô cắn cắn môi, lại nhẹ nhàng chạm chạm cánh hoa lài.

Một lát: "Anh."

Tô Anh: ".................."

Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cô giống như thật sự bị bệnh, hiện tại không chừng đang ở tại bệnh viện tâm thần?

...... Cứ như vậy suy nghĩ rất nhiều, mãi đến khi một chiếc điện thoại reo lên, kéo cô hoàn hồn.

Trên điện thoại báo: Khương Triết.

Cô nhìn một lát, nhìn cho đến khi màn hình tắt.

Không thể phủ nhận, sắp tới lúc đối mặt với Khương Triết, bất luận là ba năm trước đây hay là ba năm sau, cô phát hiện mình vẫn không có cách nào để đối mặt với anh, giống như sau khi hoàn tất các thủ tục ly hôn, cô thật sự không hề dám liếc mắt nhìn về phía anh một cái nào.

Màn hình di động lại sáng lên một chút, cô cầm lấy đọc: Cứ thoải mái chơi, có việc gì thì tìm Thành Phong.

Dứt khoát lưu loát, là phong cách của Khương Triết.

Mà lời này, hiển nhiên là đã nghe từ chỗ Lâm Thành Phong nói nên biết cô gặp mặt người ta ở quán cà phê. Nếu là trước đây, khẳng định là cô sẽ sợ Khương Triết hiểu lầm, gấp gáp muốn giải thích rõ ràng với anh, hiện tại thì cô cảm thấy chẳng cần thiết.

Ngón tay Tô Anh nhẹ nhàng trượt trên màn hình, tất cả đều là tin nhắc của cô và Khương Triết trong khoảng thời gian này.

Sau khi Khương Triết ra nước ngoài liền rất rất bận, bận đến mức hai ba ngày cũng không thể gọi được một cú điện thoại, tin nhắn liền trở thành phương thức liên lạc chủ yếu của hai người. Nhưng cho dù gửi tin nhắn, Khương Triết cũng hay dự hội nghị, dù có trả lời, cũng chỉ ngắn gọn mấy chữ, anh từng nói qua, anh không thích nhắn tin, trừ phi cần thiết.

Tô Anh nhìn qua mấy cái, đại đa số là dặn Khương Triết nghỉ ngơi cho tốt, ăn cơm đúng bữa, hỏi anh khi nào trở về, uyển chuyển biểu đạt nhớ nhung...

Cô biết Khương Triết không thích nhắn tin, cũng ngại phiền Khương Triết, cho nên một ngày cũng chỉ gửi hai ba tin lải nhải.

Tô Anh phát hiện ba năm trước đây bản thân thật đúng là một đóa giải ngữ hoa ngọt ngào ngốc nghếch, thích một người, toàn tâm toàn ý đều là anh, gọi một tiếng liền tới nói một tiếng liền đi.

So với cô sau này đúng là khác nhau như trời với đất.

Cũng khó trách sau này lại...

Đêm hôm nay, cô không hề nhắn cho Khương Triết một tin nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.