Tô Anh mặc một chiếc váy dài màu trắng, hai bím tóc rũ trước ngực, gương mặt hồng nhuận tươi cười, tinh tế buộc cái nơ trên một cái hộp nhỏ, miệng lẩm bẩm, không biết là đang nói cái gì.
Khương Triết duỗi tay, chuẩn xác lấy tai nghe từ trên lỗ lai Lâm Thành Phong xuống. Lâm Thành Phong xoa xoa lỗ tai, tất nhiên là không dám có ý kiến.
Khương Triết nghe thấy Tô Anh đang nói: "Quà của em, khẳng định A Triết sẽ thích."
Lại nhìn thấy khung cảnh phía sau Tô Anh, cũng hiểu được hai người đang mờ ám cái gì, anh không nghĩ tới Tô Anh sẽ vì anh mà chuẩn bị thứ gì đó, đúng là đứa nhỏ, những thứ chuẩn bị đều mang tính trẻ con.
Triệu Vũ nhìn người ngồi phía sau, hỏi: "Sao lại im lặng rồi?" Lại hỏi Lâm Thành Phong: "Cậu cùng bé hoa nhài đang làm gì?" Như đang chất vấn đứa nhỏ bướng bỉnh trong nhà.
Lâm Thành Phong nhìn Khương Triết, xem thường phun ra mấy chữ: "Cậu đi mà hỏi anh Triết."
Đào Nhiên thúc giục: "Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói"
Lâm Thành Phong bĩu môi: "Anh Anh kêu em phải giữ bí mật"
"Giữ bí mật?" Triệu Vũ cười lạnh, "Bị người ta bắt tại trận còn nói giữ bí mật cái gì?"
Lâm Thành Phong: "............"
Cũng đúng ha, di động cũng bị Khương Triết lấy đi rồi, đương sự đã biết, vậy giữ bí mật hay không cũng có còn quan trọng gì đâu. Vì thế, Lâm Thành Phong cũng không tiếp tục từ chối: "Không phải sắp tới sinh nhật của Tứ ca sao, Anh Anh chuẩn bị bất ngờ nhỏ cho anh ấy."
Đào Nhiên nhướn mày: "Vậy bé hoa nhài tìm cậu làm gì?"
Lâm Thành Phong tất nhiên sẽ không nói ra chuyện mình bày kế giúp Tô Anh: "Em với Anh Anh là bạn tốt, kể cho em nghe có gì không được sao?"
Triệu Vũ hừ một tiếng: "Giỏi, cậu giỏi lắm."
"Đó là tất nhiên." Lâm Thành Phong không chút khách khí nhận lời khen của Triệu Vũ, quay đầu trộm nhìn vào điện thoại, cẩn thận nói: "Tứ ca, anh xem Anh Anh dùng nhiều công sức như vậy, anh có thể xem như không biết hay không? Nếu không cô ấy sẽ rất thất vọng."
Giọng Đào Nhiên đang xem kịch vui vang lên: "Hay là cậu sợ bé hoa nhài biết cậu để lộ chuyện, tức giận mà tuyệt giao với cậu?"
Lâm Thành Phong nói: "Nói bậy, Anh Anh là người keo kiệt như vậy sao?!"
Triệu Vũ nói: "Cái này khó nói lắm."
"......" Lâm Thành Phong yên lặng nhìn về phía Khương Triết, ý xin tha quá rõ ràng. "Bé hoa nhài kì công làm cho anh vui vẻ, anh nỡ để cô ấy thất vọng sao?"
Giỏi, còn biết chọt đúng chỗ.
Khương Triết nhìn nhìn Lâm Thành Phong, thật cảm thấy cậu ta chính là điển hình cho loại người ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói!
Kì thật anh cũng không định làm gì, bé hoa nhài tỉ mỉ chuẩn bị, anh tạm thời xem như không biết cũng không có gì: "Lão nhị, đến tiệm hoa tươi của Tô Anh một chuyến đi."
Triệu Vũ còn chưa nói chuyện, Đào Nhiên huýt sáo: ""Ai da, quả nhiên mỹ nhân mặt mũi lớn."
Bọn họ định không để lộ hành tung, đến buổi tiệc ngày mai mới lộ diện, hiện giờ đi một chuyến đến tiệm hoa tươi cũng không sao, vì dù gì xung quanh cũng đã có người canh chừng.
Trong màn ảnh Tô Anh lải nhải nói một đống, rốt cuộc phát hiện không đúng, "...... Thành Phong, sao cậu không nói gì hết vậy?" Đầu dây không có đáp lại, làm Tô Anh cho rằng Lâm Thành Phong có phải nghe đến ngủ rồi hay không? Như vậy không được!"
Khương Triết đưa điện thoại cho Lâm Thành Phong, "Nói cậu tắt máy."
Đào Nhiên lập tức duỗi cổ tới: "Đừng tắt đừng tắt, tôi còn muốn nghe hai bạn tốt sẽ nói cái gì?"
Lâm Thành Phong lập tức rống lên: "Cút đi!"
Điện thoại vào tay Lâm Thành Phong, lại xấu hổ đi lấy tai nghe còn đang trong trong tay Khương Triết, chỉ có thể đánh chữ: Chúng tôi sắp đến rồi, tắt máy trước đi?
Khương Triết nghe giọng nói rõ ràng truyền đến từ tai nghe: "Sắp tới? Nhanh như vậy, làm sao bây giờ, tôi có chút khẩn trương. Nếu A Triết không thích thì tôi thật sự muốn đánh người."
Khương Triết khẽ nhếch môi.
Lâm Thành Phong xem trong video thấy Tô Anh hoảng loạn đến xoay quanh liền biết cô đang sốt ruột, không nhịn được muốn cười: "Đừng khẩn trương, không có việc gì."
Tô Anh nói: "Cậu đương nhiên không có việc gì, người khẩn trương là tôi. Ấy, từ từ, hình như có người tới."
Tô Anh đặt điện thoại lên một giàn hoa, camera hướng tới phía cửa, cô đi ra ngoài: "Quý khách muốn mua hoa sao? Thật xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi đã đóng cửa rồi."
Lâm Thành Phong không nghe thấy Tô Anh đang nói gì, chỉ là thấy cô có việc đi ra ngoài, liền chống cằm chờ một chút, ai ngờ chớp mắt một cái, trong màn ảnh thấy Tô Anh bị người ta đẩy ngã xuống đất.
Lại dám động thủ?
Lâm Thành Phong lập tức kinh hoảng: "Không tốt, bé hoa nhài xảy ra chuyện!"
Lâm Thành Phong vừa nói ra, Khương Triết đã đoạt lấy di động, tai nghe đang ở trên tai anh, xảy ra chuyện gì tất nhiên anh nghe được rõ ràng.
"Lão nhị, kêu người của cậu mau đi tìm Tô Anh!"
Triệu Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe lời của Lâm Thành Phong cùng thái độ của Khương Triết cũng biết không tốt, lập tức lấy di động ra gọi cho bên kia, chỉ là người anh gọi cũng không phải hai người canh chừng bên ngoài tiệm hoa, quá trình chuyển lời cũng tốn không ít thời gian.
Lâm Thành Phong vô cùng sốt ruột, đi đến bên cạnh Khương Triết, hình ảnh lặng im càng khiến cậu thêm nôn nóng, nhịn không được nhấn mở loa.
"Mua hoa? Cô thấy chúng tôi giống đến mua hoa sao? Tiểu mỹ nhân, quả nhiên là vẻ ngoài xinh đẹp."
Bốn tên đàn ông ăn mặc như lưu manh, trong tay cầm gậy sắt, nhịp nhịp vào lòng bàn tay, đi lòng vòng trong tiệm hoa, thấy thứ không vừa mắt liền đá, giàn hoa cùng chậu hoa hỗn độn đổ bể đầy trên đất.
Tô Anh đứng lên, bước đi lảo đảo, liên tục lui về phía sau, đến khi đụng vào giàn trồng hoa, lui không thể lui, trong video cũng chỉ thấy góc áo của cô.
"Các người là ai? Vì sao lại làm như vậy, làm như vậy là phạm pháp!" Giọng nói run rẩy, nhưng lại làm cho người ta kinh ngạc là sự kiên cường cùng dũng cảm của cô, không hề nhút nhát chút nào.
"Chúng tôi là ai, cô không cần biết. Chúng tôi cũng là lấy tiền của người ta làm việc cho người ta mà thôi, bất đắc dĩ!"
"Mỹ nữ xinh đẹp như vậy, nếu như ngoan ngoãn chiều tụi này, tụi này sẽ tha cho."
"Ha ha! Đừng sợ, tụi này cũng không phải người xấu."
Cùng với cười dâm, là một trận âm thanh gõ bùm bùm.
Sắc mặt Khương Triết lạnh băng như hàn đàm vạn năm, hai tròng mắt điềm tĩnh trở nên sắc bén, bàn tay cầm di động bóp chặt hằn lên những khớp xương, nói lên rằng anh đang tức giận.
Lâm Thành Phong đen mặt: "Con mẹ nó, tôi muốn thiến cả đám người này!".
Triệu Vũ tức giận nắm lấy cần số, đạp chân ga, vượt qua hai cái đèn đỏ: "Sao còn chưa tới? Đám người đó làm cái gì vậy?".
Sắc mặt Đào Nhiên cũng không tốt lắm: "Những người này là ai sai tới?.
Giọng nói Khương Triết lạnh băng: "Lập tức sẽ biết."
"Báo cảnh sát? Ha ha ha!". Một tên đàn ông mắt nhỏ cười ha hả, lấy côn sắt chọt lên mặt Tô Anh: "Có giỏi thì báo cảnh sát đi, để xem bọn chúng làm được gì."
Tô Anh nghiêng đầu tránh thoát: "Người nọ là có tiền hay là có thế?"
"......" Vẻ tươi cười trên mặt gã cứng đờ, đồng bọn quát bảo anh ta im miệng: "Cậm miệng! Nói bừa cái gì?"
"Đại ca!"
Gã hung tợn nhìn Tô Anh, hậm hực ngậm miệng.
Tô Anh nói: "Tôi cũng có thể cho các người tiền, gấp đôi, chỉ cần các người lập tức rời đi."
Tên đại ca nói: "Tiểu nha đầu có chút bản lĩnh, biết tìm kẽ hở trong lời nói của tụi tao, tụi này tuy là lấy tiền làm việc, nhưng đạo nghĩa nên có vẫn phải có, chỉ có thể xin lỗi!"
Gã đá chân lên bàn tròn, bánh kem Tô Anh tự tay làm cũng theo đó rớt xuống đất.
"Bánh kem của tôi!"
Tô Anh thấy thế, nhịn không được tiến lên hai bước, gã đàn ông mắt nhỏ vì vừa rồi mà ghi hận trong lòng thấy vậy, dùng côn sắt đập một cái vào lưng cô, Tô Anh đau đến cả người mềm nhũn, lại lần nữa ngã xuống đất.
Cô không chịu thua, cắn môi vịn giàn hoa đứng lên, hai tròng mắt sáng ngời, không hề sợ hãi mà trừng mắt nhìn gã.
Đôi mắt của cô rất đẹp, dù là ở trường hợp nào.
Gã đàn ông mắt nhỏ nổi cơn háo sắc, lại thấy mình bị xem thường, chuẩn bị đánh thêm một gậy. Lúc này một người từ trong phòng đi ra, trên người mặc tạp dề, tay cầm nồi: "Các người dừng tay, tôi đã báo cảnh sát, họ rất nhanh sẽ đến đây."
Trong tiệm đột nhiên yên tĩnh.
Tên đại ca cười lạnh một tiếng, ném côn sắt qua, vừa thấy chính là muốn đánh chết người, ba tên khác thấy thế cũng đồng loạt nhào lên. May mắn trợ lý Diêu đã từng học thuật phòng thân, miễn cưỡng cũng có thể đỡ được vài đòn, nhưng mà hai tay khó đỡ bốn tay, không tránh khỏi bị thương.
Đúng lúc này, trong tiệm đột nhiên lại xuất hiện ba người áo đen.
Trợ lý Diêu kinh hãi, không xong rồi!
Anb ta vốn đang ở phòng bếp trên lầu làm bò bít tết, nếu không phải muốn hỏi Tô Anh cần bao nhiêu phần ăn, chỉ sợ cũng không biết dưới lầu xảy ra chuyện gì. Ai biết vừa xuống liền thấy cửa hàng bán hoa vốn dĩ xinh đẹp lại trở nên hỗn độn, lại thấy Tô Anh cũng bị thương không nhẹ.
Bây giờ lại tới thêm mấy tên, thật sự sẽ phải chết ở chỗ này.
Ngoài dự đoán chính là, đám người vừa tới thấy tình huống trong tiệm, cả giận nói: "Bắt lại hết, không được để tên nào trốn thoát." Bọn họ được lệnh bảo vệ Tô Anh, hiện giờ xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt, cực kì tức giận.
Không phải đồng bọn?
Hai bên đánh nhau, trợ lý Diêu cẩn thận chạy đến bên cạnh Tô Anh: "Tô tiểu thư, cô không sao chứ?"
Tô Anh lắc lắc đầu: "Không có việc gì."
Trợ lý Diêu nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi!"
Tô Anh gật đầu: "Được."
Cô vừa nhấc chân, cả người liền đau đớn, tinh thần cũng hoảng hốt, cảm thấy trời đất quay cuồng, ngất xỉu.
Trợ lý Diêu kinh hãi: "Tô tiểu thư!"
Hắn muốn đỡ, lại có một cánh tay khác ôm lấy Tô Anh đang ngã xuống. Người này mặc quần áo màu đen, cúi đầu, màu đen bao trùm đôi mắt, cả người lạnh băng, thiếu nữ váy trắng ngã vào lòng ngực của hắn.
Trợ lý Diêu khiếp sợ, ấp úng nói: "Tổng, tổng tài..."
Tô Anh mơ mơ màng màng mở to mắt, cô tựa hồ rất mệt mỏi, "... A Triết?"
Khương Triết ừ một tiếng, bàn tay dày rộng khẽ vuốt má cô, thanh âm trầm thấp, "Anh tới rồi, đừng sợ."
"Ừm!" Cô nhấp môi cười, bộ dạng nho nhỏ ngọt ngào: "Cái này, cho anh."
Khương Triết hiếm thấy ngẩn ra một chút, nhấc mắt, thấy trong tay cô nắm chặt một cái hộp nhỏ.
"Sinh nhật vui vẻ!"
- -
Khương Triết bế ngang Tô Anh lên, cơ thể cô nhỏ nhắn, lúc này nằm trong lòng cực to lớn của anh lại càng trông cỏ vẻ mảnh mai.
Đám người gây chuyện đã bị bắt, mặt mũi bầm dập bị người ta đạp dưới chân, trước đó uy phong bao nhiêu, bây giờ chật vật bấy nhiêu.
Đặc biệt là đám người Lâm Thành Phong cùng Triệu Vũ, bọn họ xuống tay không chút lưu tình, một chân đạp xuống, có thể nghe được tiếng xương lệch khớp, còn chưa kịp kêu ra tiếng, đã có người dùng khăn nhét vào miệng.
Ra tay độc ác, thật sự khiến cho người ta sợ hãi.
Trợ lý Diêu tuy rằng tức giận mình bị đánh, giờ phút này cũng nhịn không được bị bộ dạng tàn nhẫn của Triệu Vũ dọa cho sợ tới phát run. Ác ma, nếu lột lớp da người ra, người ra chính là ác ma.
Đào Nhiên nói: "Kiềm chế một chút, chừa lại cái mạng."
Lâm Thành Phong hừ một tiếng: "Nói, là ai sai tụi mày tới?"
Tên đại ca đúng là giữ đạo nghĩa, tới giờ phút này cũng kiên quyết không mở miệng. Triệu Vũ lại đạp một cái. Khương Triết nhẹ nhàng ôm Tô Anh, lên tiếng: "Thành thật khai ra, ai khai trước được thả!"
Gã đàn ông mắt nhỏ rất có nhãn lực, liếc một cái liền biết trong đám người này lời của Khương Triết có trọng lượng nhất, lập tức bò đến bên chân Khương Triết, liên tục xin tha: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Là anh Phi, anh Phi nhận mối làm ăn này, tôi chỉ là đi theo kiếm chút đỉnh. Anh đi hỏi hắn, chỉ có hắn mới biết!"
Khương Triết nhíu mày, một chân đá văng người ra, cũng không biết là lực quá lớn hay là cái gì, gã đàn ông mắt nhỏ ngã lăn ra mặt đất, nửa ngày không có phản ứng.
"Cái gì cũng không biết? Vậy giữ lại làm gì?!"
- -
Tô Anh đã dần dần tỉnh táo lại, đầu óc mơ hồ lại thanh tỉnh, má cô dựa vào bả vai một người đàn ông, chúp mũi là mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô không nhìn đám người đó, lại nhịn không được mà nhìn cửa hàng bán hoa của mình.
Thật là hỗn độn, không đẹp chút nào.
Cô mang xương rồng đến trên lầu, những cây yếu ớt thì mang xuống nhà kho phía sau, hoặc là đặt ở chỗ nào đó không dễ bị đụng chạm tới, còn lại đều là những cây có thể chịu đựng mà sống sót.
"Hoa của em..."
"Đây là những thứ duy nhất mà mẹ để lại..."
Trước đó bị người ta uy hiếp đánh chửi cũng không kêu một tiếng, lúc này lại đỏ viền mắt. "Sao bọn phải làm như vậy chứ? Em cũng đâu có quen biết họ?".
Tô Anh mờ mịt lại khó hiểu, khổ sở lại thương tâm.
Khương Triết rũ mắt, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, hốc mắt cô hồng hồng, cùng với đôi môi thiếu huyết sắc, trên môi còn có vài dấu răng vì khẩn trương mà cắn vào.
Tô Anh nhịn xuống không khóc, mũi cũng nghẹn đến mức đỏ bừng.
Khương Triết vỗ vỗ đầu cô, "Ngoan, không có việc gì. Bọn chúng..." Anh ngước mắt, con ngươi không chút cảm tình nhìn bốn người trên mặt đất, ánh mắt như đang nhìn con kiến sắp chết: "Làm chuyện không nên làm, phải trả giá lớn."
Mấy người nằm trên đất khẽ run.
Khương Triết cuối cùng nói: "Các cậu mau chóng làm cho bọn chúng khai ra."
Anh ôm Tô Anh, đi ra chiếc xe ở bên ngoài.
Lâm Thành Phong rất muốn đi nhìn xem Tô Anh thế nào, trời biết cậu thấy Tô Anh bị đánh trong video trái tim thiếu chút nữa ngừng đập. Hiện giờ lại thấy cô yếu ớt như vậy, càng lo lắng không thôi.
(Editor: Thế qué nào tôi cứ thấy cái team này giống F4 như vậy?)
Kể từ đó, xuống tay càng nặng. "Mẹ nó, bé hoa nhài là người tụi mày có thể khi dễ sao?"
Đào Nhiên kéo Lâm Thành Phong: "Đừng nóng vội đánh người, để hắn khai ra lại đánh cũng không muộn."
Triệu Vũ nhìn Tô Anh bị ôm đi, thấy váy trắng của cô loang lổ vết bẩn, lại có vài vết máu.
Anh cản thấy cơn giận ở đáy lòng càng nặng, không biết từ đâu lấy ra một con dao.
Vài phút sau, ba người Triệu Vũ, Đào Nhiên, Lâm Thành Phong trở lại bên trong xe, âm thầm gật đầu với Khương Triết.
Khương Triết liền nói: "Đến bệnh viện."
Bàn tay anh vuốt dọc theo mái tóc dài của Tô Anh, cảm nhận được người trong ngực khẽ run, ánh mắt trở nên thâm trầm.
- -
Nột đêm này, người của toàn phố đều bị oanh động.
Rất nhiều cảnh sát xuất động, bắt bọn cướp mang vũ khí đả thương người vào cục cảnh sát.
Nghe nói tiệm hoa tươi chỉ bị đập phá một chút, nhưng là chủ nhân cửa hàng lại bị thương nặng, suốt đêm cấp cứu ở bệnh viện.
Lưu Vận, Trần Thục Phân cùng lão Lưu ba người hoảng loạn chạy tới, chỉ thấy đầy đất hỗn độn, một trương giấy niêm phong, sớm đã người đi nhà trống.
"Người đâu? Người đâu! Tô Anh đâu? Chính là chủ cửa hàng này!" Trần Thục Phân gấp đến sắp khóc, kéo một cảnh sát đang xem kĩ hiện trường lại hỏi.
Cảnh sát nói: "Bạn trai của cô ấy đưa đi rồi, yên tâm, Tô tiểu thư rất an toàn."
Lưu Vận vội nói: "Cô ấy không có chuyện gì chứ? Bên ngoài nói cô ấy sắp chết." Đáng giận là cô gọi không ai bắt máy, lại không có cách liên hệ với Khương Triết.
"Mọi người yên tâm, tạm thời không có trở ngại, Tô tiểu thư hiện tại đã an toàn, sẽ không có việc gì."
Đến khi cảnh sát luôn mãi bảo đảm, Lưu Vận cùng Trần Thục Phân bọn họ mới yên tâm, vốn định đi vào trong tiệm nhìn một cái, cảnh sát lại nói phong tỏa hiện trường, tạm thời còn không thể vào, liền chỉ có thể đi trước về nhà.
Lưu Vận một bên lo lắng Tô Anh, còn phải trấn an mẹ mình: "Không cần gấp, bạn trai của Tô Anh rất lợi hại, khẳng định sẽ bảo hộ cô ấy, nếu Tô Anh ở bên cạnh anh ta, vậy không có việc gì!"
Trần Thục Phân liên tục thở dài: "Nói là nói vậy, nhưng mẹ có thể không lo lắng sao? Tô Anh tâm địa thiện lương ôn hòa, cũng không kết thù với ai, con xem lão ngô đồng bị xét đánh chết nó cũng không đành lòng, muốn cứu, ai lại thù hận lớn như vậy muốn hại nó?"
Lưu Vận cũng nghi hoặc không thôi, lại thầm nghĩ có phải trước đó đắc tội Lý Thế Kiệt cùng Dương Văn Bác, bọn họ tức giận, lại không thể tìm Khương Triết báo thù, cho nên tới bắt nạt Tô Anh hay không?"
Sẽ không sẽ không, những người đó bắt nạt kẻ yếu, nhát như chuột, biết Tô Anh là bạn gái của Khương Triết, bọn họ khẳng định không dám lại đắc tội Tô Anh, nịnh bợ còn không kịp ấy chứ. Vậy thì cuối cùng là ai?
Đương nhiên chuyện này cô có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.