Tô Anh trở lại tiệm hoa tươi, phát hiện ra bồn hoa rách nát cùng với giàn hoa đã được sửa sang thật tốt, bóng bay cùng bánh kem bị đổ đều không thấy. Lúc cô đi hỗn độn đầy mặt đất, giờ phút này đã sạch sẽ hơn phân nửa.
Cô đặc biệt chú ý những hoa hoa cỏ cỏ đó, ngoại trừ cành lá có chút dập nát, những thứ còn lại không bị hư tổn quá lớn.
Tô Anh chạy lên trên lầu, quả nhiên, xương rồng cùng hoa nhài đã sớm ầm ĩ lên, ai ai nha nha kêu to, giờ phút này nhìn thấy Tô Anh, càng kích động không dừng được.
“Anh Anh!!!!!”.
“Chị đã trở lại!”.
Từ khi Tô Anh dọn chúng lên lầu trên, chúng nó vẫn luôn lo lắng, bởi vì không biết chuyện gì đã xảy ra, cho nên nhịn không được mà miên man suy nghĩ, tưởng tượng. Nhịn không được lại càng sợ hãi, tuy rằng sau đó lão ngô đồng có an ủi chúng nó, nói Tô Anh được mấy người đàn ông cứu đi, nhưng chúng vẫn lo lắng như cũ đó!
Đối mặt với sự quan tâm này, Tô Anh nhảy vài cái tại chỗ chứng minh mình không có việc gì: “Thật sự không có việc gì, các em xem không phải chị vẫn đang tung tăng nhảy nhót sao? Đừng nóng vội mà”.
Hoa nhài nức nở lên án cô: “Thật sự quá đáng sợ, em ở phía trên nghe được âm thanh, đều nhịn không được phát run. Chị còn không nghe theo chúng em trốn đi”.
Cây mắc cỡ cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, em bị hù chết”.
Tô Anh sờ sờ chúng nó: “Ngoan!”.
“Hừ!”. Chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, thế nhưng hoa nhài vô cùng kiêu ngạo: “Em cũng không quá tin tưởng chị!”.
Cây mắc cỡ nhỏ giọng phụ họa: “Em cũng vậy!”.
Tô Anh: “…”
Xương rồng còn tới cáo trạng: “Ai da, trợ lý Diêu kia thật ngốc, â. thanh dưới lầu lớn như vậy em cũng nghe được, nhưng anh ta lại không có phản ứng, em kêu anh ta, anh ta cũng không đáp trả”.
“Đúng vậy, anh ta có phải bị đãng tai hay không?”.
“Chỉ là hình như anh ta cũng bị đánh…”.
“Được rồi…. Vậy tha thứ cho anh ấy”.
Tô Anh nói: “Trợ lý Diêu không sao, chỉ bị thương chút ngoài da, qua mấy ngày sẽ không có việc gì”.
Tợ lý Diêu xuống chậm, thật ra cũng ngoài dự đoán của Tô Anh, chỉ là cuối cùng kế hoạch cũng không theo kịp biến hóa, so với kiếp trước, kết quả của kiếp này đã có thể nói là rất tốt rồi. Người gây họa hiện tại còn ở cục cảnh sát, chủ mưu tòng phạm cũng đều bắt được, đây là kết quả cô muốn, bị thương một chút, căn bản Tô Anh không xem đó là vấn đề.
Tiệm hoa tươi bị đổ vỡ, vừa lúc cô có thể sửa sang lại một chút, triển khai kế hoạch ban đầu của mình.
Trấn an tốt nhóm hoa nhỏ, Tô Anh xuống lầu, chuẩn bị đến nhà Lưu Vận cách vách, chỉ là cô vừa đến dưới lầu, liền nghe được âm thanh của Trần Thục Phân.
“Tô Anh, Tô Anh? Cháu đã trở về?”.
Tô Anh bước nhanh đi qua, nói: “Dì Trần, cháu đã trở về”.
Trần Thục Phân cảm thấy may mắn, lại cảm khái nói: “Dì nghe người ta nói cháu mở cửa hàng hoa, cho nên tới đây nhìn xem, may mắn là cháu đã trở lại, chuyện tối hôm qua… Những người đó rốt cuộc muốn gì? Tại sao lại muốn tới làm phiền cháu?”.
Tô Anh lắc lắc đầu: “Cái này cháu cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà có cảnh sát điều tra, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả. Dì đừng gấp, những người đó đã bị bắt lại, sẽ không đến làm phiền cháu nữa!”.
“Sao có thể không lo lắng chứ? Đi vào rồi chẳng lẽ không thể ra được? Khẳng định không được bao lâu, chỉ sợ những người đó ghi hận trong lòng, lại đi báo thù!”. Tàn nhẫn như vậy, lại đến một lần nữa, chỉ sợ muốn cả mạng người.
Tô Anh hiểu đạo lý này, nhưng cô có thể làm thế nào, nơi này cô sẽ không rời đi, chỉ nói: “Về sau cháu sẽ chuẩn bị một ít đồ vật bảo vệ mình ở trong tiệm, ra ngoài cũng sẽ cẩn thận một chút”.
Trần Thục Phân nghĩ, cũng chỉ có thể như thế, bất đắc dĩ lại dặn dò vài câu, chỉ hi vọng chuyện đáng sợ như vậy sẽ không xảy ra nữa.
Tô Anh nói: “Đúng rồi dì Trần, dì có biết thợ thủ công nào tay nghề không tồi không? Dì xem cửa hàng bán hoa đã thành như vậy, cháu muốn nhân cơ hội này sửa chữa một chút, trước kia cũng quá chật chội, đi đường hay di chuyển đều khó khăn”.
Trần Thục Phân nghĩ nghĩ nói: “Trở về dì sẽ hỏi giúp cháu một chút, lúc nào thích hợp nói với dì, dì sẽ mang người đến”.
“Vâng, cảm ơn dì Trần”.
Tô Anh cùng đường với Trần Thục Phân, đưa cô đến trức cửa nhà mình, dì Trần không khỏi kì quái: “Cháu muốn đi đâu?”.
Tô Anh: “À, cháu đi xem cây ngô đồng thế nào”.
Trần Thục Phân: “…”.
Bà nghĩ bà giờ phút này, khẳng định một lời khó nói hết.
“Cháu mau trở về nghỉ ngơi đi, trên người còn đang bị thương kìa, đừng chạy loạn”. Trần Thục Phân bất đắc dĩ: “Dì nghe người ta nói, cây ngô đồng kia bị sét đánh, không sống được đâu!”.
Tô Anh mỉm cười nói: “Cháu biết rồi, cháu chỉ muốn đi xem. Nếu có thể sống sót tất nhiên là tốt, không sống được, cũng là ý trời thôi”.
Trần Thục Phân cảm thấy cô thật khó khuyên bảo. Tô Anh muốn đi thì đi, dù sao cô nhìn một cái, cũng sẽ không còn lòng tốt vô ích đó nữa, chỉ dặn dò: “Buổi tối tới nhà ăn cơm”.
Tô Anh gật đầu: “Vâng, cảm ơn dì Trần”.
Tô Anh đi nhìn lão ngô đồng, đương nhiên, cô càng muốn cảm ơn lão đã giúp mình giám thị xung quanh, cũng muốn cảm ơn lão đã tốt bụng nhắc nhở, cho cô té xỉu vừa lúc.
Chỉ là cô không có khả năng nói chuyện không kiêng nể gì như lúc trước, cô hoài nghi bên cạnh mình còn có người của Khương Triết phái tới.
“Ừ, chung quanh cô có năm người đi theo, hai người ở đường cái đối diện, một người ở phía trước, một người ở phía sau, còn có một người canh giữ ở cửa tiệm hoa tươi”.
Tô Anh hừ một tiếng nho nhỏ, nàng cúi người, cằm vùi vào trong khuỷu tay, sờ sờ nơi bị sét đánh đen của lão ngô đồng, lực lượng tinh khiết vượt qua một chút.
Lão ngô đồng thoải mái thở dài, lại nói: “Trong đó có hai người lúc trước vẫn luôn ở gần tiệm hoa tươi theo dõi cô… Bọn họ chắc là người Khương Triết phái tới bảo vệ cô?”.
“Chắc vậy, chỉ là, nếu bọn họ có dị động gì, cũng mong ông nói với tôi trước”.
Lão ngô đồng thật không hiểu tại sao Tô Anh muốn làm như vậy, chỉ là thấy sắc mặt cô tái nhợt, liền đáp ứng, Tô Anh đã cho lão sinh mệnh thứ hai, lão chỉ là hỗ trợ cá nhân, cũng không có việc gì khó.
Tô Anh đột nhiên nói: “Đúng rồi lão ngô đồng, hiện tại ông có thể theo dõi tình huống nhiều nhất trong phạm vi mấy dặm?”
“Ba dặm xung quanh”.
Tô Anh nghĩ nghĩ, bốn dặm không tính là gần, chỉ là: “Còn có thể xa hơn không?”.
“Chắc là có thể, chỉ là tôi yêu cầu mượn những cây khác giám thị thay, nếu chúng nó giúp tôi, thì có thể xa hơn”.
“Vậy ông có thể hỏi giúp tôi họ có nguyện ý hay không? Đương nhiên nếu có yêu cầu gì, tôi cũng có thể giúp họ”.
Lão ngô đồng suy tư một lát: “Được, tôi đi hỏi một chút”.
Tô Anh cười nói: “Cảm ơn”.
Lão ngô đồng khó hiểu hỏi: “Tô Anh, cô muốn làm gì?”.
Tô Anh nói: “Không làm gì cả, tôi chỉ hi vọng mình không bị bắt nạt”.
Lời này của Tô Anh lão ngô đồng cực kì hiểu, thời điểm Tô Anh bị bắt nạt, lão cũng hận chính mình không giúp được gì, hiện giờ rốt cuộc có cơ hội, lão liền nhiệt tình mười phần: “Được, tôi nhất định sẽ tận lực”.
Tô Anh mỉm cười: “Cảm ơn”.
- --
Bảy giờ, Khương trạch.
Trời còn chưa tối, Khương trạch đã đèn đuốc sáng trưng, cửa sắt màu đen trước siêu xe của khách quý nối liền không dứt, người đến người đi, cực kì náo nhiệt.
Khương Triết đã thay một bộ âu phục màu đen cao lãnh, đầu tóc gọn gàng, áo sơ mi mở đường viền cổ áo, lộ ra yết hầu gợi cảm cùng một chút da thịt phía dưới.
Khuôn mặt anh tuấn mỹ, một đôi mắt sắc bén như ưng, khí thế nghiêm nghị.
Trợ lý Diêu thường xuyên đi theo bên người Khương Triết, giờ phút này cũng không khỏi bị ánh sáng lạnh lẽo trong mắt anh giữ lại, sửng sốt một hồi lâu, mới nói: “Tổng tài, phu nhân tìm anh”.
Dưới lầu rất nhiều khách khứa đã tới, tất cả đều là những nhân vật có danh dự uy tín ở thành phố C, không chỉ có thế, người ở đế đô bên kia cũng tới, Tưởng gia ngoại trừ Tưởng Diễn, mấy anh em khác cũng đưa quà tặng tới.
Thần sắc Khương Triết lãnh đạm, ừ một tiếng.
Trợ lý Diêu liền thức thời không nói.
Thời điểm xuống dưới lầu, quả nhiên đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, nối liền không dứt.
Trình Ngọc Thư ưu nhã quý phái, ứng đối tự nhiên với khách khứa lui tới, trường hợp này đối với nàng đã sớm thành thói quen, cho dù mang giày cao gót đi tới đi lui, cũng chưa từng nhăn mày một chút.
Giờ phút này nhìn thấy Khương Triết, bà mỉm cười đi qua, sửa sang lại quần áo Khương Triết: “Con trai mẹ trưởng thành rồi”.
Một phụ nhân quen biết ở một bên cười nói: “Đúng vậy, không tới hai năm sẽ được ôm cháu trai rồi”.
Trình Ngọc Thư mỉm cười: “Chuyện này tôi không vội, còn phải xem ý tứ A Triết”.
Khương Triết gật đầu: “Mẹ, con đi ra ngoài trước”.
Trình Ngọc Thư: “Được”.
Khí chất của anh lãnh đạm, mà ngay cả một nụ cười cũng không cho.
Phu nhân kia vẫn cười khanh khách như cũ, bước chân lại thong thả đi nơi khác, bà ta gọi điện thoại: “Duyệt Duyệt, con ở đâu? Khương Triết đã ra rồi”.
Hôm nay cô ta cũng chuẩn bị một cái váy đỏ, theo lý thuyết cô ta đi dự yến hội nhà người khác, không nên trang điểm lóa mắt như thế, để tránh đoạt đi phong thái của chủ nhà, cô ta lại không cho là vậy, cho rằng, Khương Triết là nam chủ nhân, tương lai cô ta sẽ là nữ chủ nhân, ăn mặc sặc sỡ lóa mắt một tí có gì không thể?
Cô ta hi vọng anh có thể liếc mắt liền nhìn thấy mình.
Lại không biết giây đầu tiên cô ta xuất hiện ở yến hội, Lâm Thành Phong đã nhíu mày nói: “Mặc màu đỏ cái gì, còn không đẹp bằng Anh Anh đâu!”.
Tô Anh thật sự rất thích hợp với màu đỏ, cô vốn đã xinh đẹp, ngũ quan lại vô cùng nhu hòa tinh xảo, da thịt trắng nõn như tuyết, giống như nõn nà nhất, không chút tì vết nào, mặc đồ màu đỏ vào, cùng đôi mắt linh động xinh đẹp của cô, thoạt nhìn vô cùng kinh diễm động lòng người.
Mà Tề Duyệt…. Cũng không biết có phải bởi vì Lâm Thành Phong mang lòng bất mãn với Tề Duyệt hay không, nhìn cô ta mặc đồ màu đỏ, liền cảm giác như thấy được ác bà bà, sự thật Tề Duyệt lớn lên không xấu, ngược lại cũng là mỹ diễm đường hoàng.
Triệu Vũ méo mó dựa vào bên cạnh bàn, một tay chống ở mép bàn, một tay cầm ly rượu vang đỏ, thong thả đong đưa.
Có chút nhàm chán, ánh mắt nhìn Tề Duyệt, xác thật, không bằng nửa phần của Tô Anh.