Tô Anh ngồi trên xe, nhìn thấy phương hướng Lâm Thành Phong lái đi càng ngày càng xa lạ, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Không phải nói đi ăn cơm chiều sao?” Bọn người Khương Triết và Triệu Vũ thường ăn cơm ở Quân Duyệt, nhưng con đường này lại không phải đường đến Quân Duyệt.
Triệu Vũ cười hỏi: “Sao thế, sợ bọn anh mang em đi bán à?”
Khoé miệng anh treo một nụ cười, Tô Anh liếc anh một cái rồi bĩu môi, nói: “Cái này còn không biết được nha, em cảm thấy mình cũng rất đáng giá!”
“Như vậy xem ra, anh đúng là nên mang em đi bán.”
“Cũng không sao, dù anh có mang em đi bán, A Triết cũng sẽ chuộc em về.”
Triệu Vũ cười lạnh một tiếng, liếc cô: “Bé hoa nhài, em cũng đừng lạc quan như vậy, chuyện này cũng khó nói trước được.”
Tô Anh khẽ nhíu mày, hỏi lại: “Vậy anh nói xem thế nào?”.
Triệu Vũ chậm rãi giải thích: “Bé hoa nhài, em ngoan như vậy, khẳng định không biết được thế giới này đen tối như thế nào, muốn mang một người đi giấu thật sự rất dễ dàng, chỉ cần……”
Lâm Thành Phong lên tiếng cắt ngang lời của Triệu Vũ: “Này này này Triệu Nhị, anh đừng nói hươu nói vượn hù doạ Anh Anh!”
Tô Anh nói: “Không sao đâu, em cũng không sợ anh ấy.” Cô quay sang nhìn Triệu Vũ: “Anh Triệu Vũ, anh nói tiếp đi.”
Triệu Vũ lại nhún nhún vai thật sự không nói nữa.
Chuyện này thật hiếm hoi, lần đầu tiên anh nghe theo lời của Lâm Thành Phong.
Anh nhàn nhạt: “Quên đi, anh sợ anh dọa em.”
Tô Anh thật sự không thích nói chuyện một nửa rồi lại không nói tiếp như vậy, làm cô rất tò mò: “……Em thấy các anh đang cố ý trêu chọc em đúng không?”
Lâm Thành Phong xuyên qua kính chiếu hậu mà liếc Tô Anh một cái: “Anh Anh, anh chính là muốn tốt cho em, sợ em nghe xong đến tối ngủ sẽ mơ thấy ác mộng!”
Tô Anh nghiêng nghiêng đầu, quay sang nhìn về phía Triệu Vũ.
Triệu Vũ gật đầu tỏ vẻ tán đồng, cũng không biết vì sao, anh đột nhiên hiểu được tại sao Khương Triết lại thích búng trán Tô Anh như vậy, thật sự ngây thơ, làm cho người ta muốn bắt nạt.
Tô Anh bất đắc dĩ trợn hai mắt: “Các anh càng nói càng làm em thấy tò mò.”
Tô Anh thật sự muốn nghe Triệu Vũ nói tiếp, cô biết Triệu Vũ không đơn giản, thân phận của anh cùng với bối cảnh gia đình đều không đơn giản. Có thể mở được công ty giải trí, đầu tư vào nhiều ngành khác nhau, cũng đều có ít nhiều quan hệ với giới hắc đạo. Mỗi lần cô gặp Triệu Vũ, đều thấy một vài người đàn ông cao to lực lưỡng đi theo phía sau anh, chắc chắn không phải người tầm thường. Anh hẳn là hiểu rất rõ về thứ bóng tối mà cô chưa bao giờ tiếp xúc.
Triệu gia nhìn tổng thể cũng không quá to lớn, ít nhất Tô Anh từng nghe Trình Ngọc Thư nói qua về việc kinh doanh và nền tảng của Triệu gia ở ngoài sáng, còn về phía trong tối cũng thật sự ít nghe.
Kiếp trước, cô không tiếp xúc nhiều với Triệu Vũ, cũng giống như Lâm Thành Phong. Mà lúc này hoàn toàn không giống với tình hình hiện tại, cô đâu hề nghĩ tới sẽ có lúc ngồi nói đùa với bọn họ như bây giờ?
- --
Xe nhanh chóng rời khỏi thành phố C phồn hoa náo nhiệt, không tiến vào đường cao tốc mà chạy trên một con đường nhỏ hẻo lánh, khoảng chừng nửa tiếng sau, xe bắt đầu chạy vào một biệt thự nguy nga lộng lẫy ở trên núi.
Sau khi xuống xe, Tô Anh không thể không nhìn ngó xung quanh, đây là lần đầu tiên cô đến đây.
Cô mấp máy môi, không thể hiểu được: “Ăn một bữa cơm cũng chạy xa như vậy ư?"
Lâm Thành Phong giao xe cho người phục vụ, trông bộ dạng anh vô cùng kích động, ai da ai da quở trách Tô Anh: “Ăn ăn ăn, em chỉ biết có ăn, mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới chạy đến đây, ăn cơm đương nhiên không phải việc quan trọng nhất rồi! Còn có thứ chơi vui hơn, đi thôi, dẫn em đi học thêm kiến thức!”
Anh nắm lấy cổ tay Tô Anh, kéo cô chạy như điên trên nền đá cẩm thạch bóng loáng đẹp đẽ, làm cho mọi người xung quanh tò mò nhìn sang, Tô Anh cảm thấy cô thật may mắn vì lúc ra khỏi cửa đã mang đôi giày đế bằng, bằng không hiện tại khẳng định đã ngã rồi! Muốn đánh người!
Triệu Vũ khẽ nhíu mày.
“Nhị thiếu.” Tổng giám đốc chậm rãi từ phía cửa tiến lại: “Tứ thiếu và Nhiên ở phòng đầu tiên.”
Triệu Vũ không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, ý bảo ông ta không cần để ý đến anh, giám đốc rất thức thời mà tránh đi.
Lúc này Lâm Thành Phong đã kéo Tô Anh chạy xa.
- --
Qua một lúc sau Tô Anh mới phát hiện, hoá ra trò vui mà Lâm Thành Phong nói chính là đua xe!
Thời điểm cô đến đây thật không khéo, thông qua lớp kính thuỷ tinh trong suốt, vừa vặn thấy được cảnh một chiếc xe đua màu trắng chạy tới khúc cua. Nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh lại phanh xe không kịp nên xe cứ thế bay ra ngoài—— ‘Ầm’ một tiếng! Chiếc xe quay cuồng, khói trắng bốc lên nghi ngút!
Trái tim Tô Anh co thắt lại, cơ thể cũng theo đó mà run lên!
Rất nhanh có nhân viên cứu hộ chạy đến, chuyên nghiệp mở cửa xe ra, nâng người bị thương đặt lên cáng nhanh chóng mang đi.
Giọng nói của cô có chút nghẹn: “Đây là thứ anh nói chơi rất vui đó sao?”
Lâm Thành Phong đã thấy cảnh tượng này nhiều nên cũng không ngạc nhiên, thần sắc anh nhàn nhạt: “Đua xe vốn nguy hiểm, khó tránh khỏi sẽ có sự cố ngoài ý muốn. Anh Anh đừng sợ, người kia không chết được đâu, nằm bệnh viện một thời gian sẽ khoẻ thôi.”
Tô Anh: “………”
Cho đến khi gặp được Khương Triết và Đào Nhiên ở phòng riêng, Tô Anh vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại được. Cảm giác này giống như bất thình lình nhìn thấy một tai nạn xe, mà cô thì lại rất sợ tai nạn xe.
Khương Triết đến đây vào buổi chiều, sau khi bàn xong công việc thì phát hiện Đào Nhiên cũng ở đây, cả hai người đều nhiệt huyết dâng trào nên quyết định ở lại đây chơi một chút. Cũng đúng lúc Khương Triết muốn gặp mặt Tô Anh nên đã nhờ Lâm Thành Phong đưa cô đến đây, lúc này nhìn thấy biểu tình có chút hoảng hốt của Tô Anh thì anh khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn sang Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong bất đắc dĩ buông tay: “Làm sao biết được trùng hợp như vậy, bọn em vừa đến thì gặp ngay cảnh tượng có người lật xe.”
Triệu Vũ từ phía sau đi tới: “Bé hoa nhài bị sao thế?”
Lâm Thành Phong: “ Nhát gan, bị doạ sợ rồi.”
Đào Nhiên giơ ly rượu tiến lại: “Bé hoa nhài, muốn uống một hớp để bình tâm lại không?”
Tô Anh nhìn về phía Đào Nhiên, Khương Triết đã nhanh hơn một bước trực tiếp đẩy Đào Nhiên ra: “Không được.”
Đào Nhiên bị đẩy ‘roạt’ một cái, hai mắt trợn tròn.
Khương Triết nửa ôm Tô Anh lại ngồi xuống trước bàn, xoa xoa tóc Tô Anh, có chút bất đắc dĩ dỗ dành: “Ngoan, sợ gì chứ?”
Tô Anh mấp máy môi nói: “Là chuyện vừa nãy có chút doạ người.”
Anh tỏ vẻ không có gì đáng kể: “Đó đều là việc khó tránh khỏi.”
Tô Anh bĩu môi, nói: “Vừa rồi anh Thành Phong cũng nói với em như vậy, xem ra các anh có thể chơi cùng với nhau, không phải là không có nguyên nhân.”
Khương Triết ngước mí mắt hỏi lại: “Em cho rằng tên thằng nhóc kia thật sự ngu ngốc sao?”
“Em mặc kệ anh ấy ngốc thật hay giả vờ, dù sao em vẫn cảm thấy anh ấy rất tốt.” Qua cửa sổ sát đất to lớn, cô nhìn thấy được Lâm Thành Phong lái xe thể thao chạy như bay: “Anh ấy là người tốt.”
Khương Triết mỉm cười, không nghĩ tới còn có một ngày, anh có thể nghe được người khác khen Lâm Thành Phong là người tốt?
Đào Nhiên bởi vì câu nói của Tô Anh mà nở nụ cười: “Bé hoa nhài à, em có biết không, mỗi lần gặp được em anh đều thấy vui vẻ! Em nhìn xem nếp nhăn của anh có phải nhiều hơn mấy cái rồi không?”
“……Anh Đào Nhiên, em chắc chắn lời anh nói không phải lời gì tốt lành.”
“Ha ha ha!”
“……”
- --
Toàn bộ căn phòng, ngoại trừ cửa sổ sát đất có thể nhìn thẳng ra trường đua xe. Ở trên đó có một cái TV treo trên vách tường để tiến hành phát sóng trực tiếp, được bình luận giải thích bởi hai người, một nam một nữ.
Bọn họ đặt cược vào các xe, có thể những người đàn ông đều thích trò chơi vừa mạo hiểm vừa kích thích này, dường như chỉ có đua xe mới có thể kích phát ra sự cuồng dã và dục vọng chôn sâu dưới đáy lòng của họ.
Khương Triết, Triệu Vũ, Đào Nhiên và Lâm Thành Phong cũng đánh cược, mỗi người tuỳ tiện nói ra một con số đều có thể làm cho Tô Anh líu lưỡi, những cậu ấm này, họ tiêu tiền để tìm niềm vui.
Khương Triết: “Anh Anh, giúp anh đặt cược một xe.”
Tô Anh: “Không đâu, em không biết cái này.”
“Không khó đâu, tuỳ ý chọn một cái đường băng là được rồi.”
“……Nhỡ em chọn sai thì sao?”
“Sai thì cứ sai thôi.”
Anh cũng không quan tâm.
Tô Anh vẫn còn đang rối rắm không biết làm sao.
Đột nhiên Triệu Vũ đứng lên, anh nói: “Tôi đi chơi một ván.”
Trong nhất thời, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Triệu Vũ, có lẽ là không nghĩ đến việc anh sẽ đột nhiên lên sân khấu cho nên cảm thấy rất ngạc nhiên.
Tô Anh cũng rất bất gờ, cô cho rằng bọn họ chỉ đến xem người khác chơi, hiện giờ còn muốn tự mình đua? Thật nguy hiểm nha!
Lâm Thành Phong hưng phấn vẫy tay: “Nhị ca Nhị ca, em cũng đi em cũng đi!”
Triệu Vũ lạnh lùng liếc Lâm Thành Phong: “Có chết cũng đừng về tìm tôi.”
“Phi phi phi, thật không may mắn!”. Lâm Thành Phong ‘phì phì’ phun nước miếng, lại nói: “Anh đừng có nói vậy nha! Em cũng không định đi chết trước khi xuất sư đâu!”
Triệu Vũ cười nhẹ một tiếng.
Đào Nhiên lúc này là một bộ dạng chuẩn bị xem kịch vui, nói với Triệu Vũ: “Này này, Nhị ca à, không phải lâu rồi cậu không chơi sao? Hôm nay sao lại có được tâm tình tốt thế? Muốn bộc lộ bản lĩnh cho anh em xem à?”
Triệu Vũ: “À, rãnh đến phát hoảng.”
Đào Nhiên ‘a’ một tiếng.
“Anh Anh, em nhớ đặt anh thắng nha!” Lâm Thành Phong làm mặt quỷ với Tô Anh, anh đã chuẩn bị tốt để đi làm chuyện ‘đại sự’: “Sẵn tiện hôm nay cho em mở mang kiến thức về kỹ thuật lái xe của anh đây!”
Đào Nhiên ho khan một tiếng, Triệu Vũ nhấc chân đá bay Lâm Thành Phong: “Mau cút đi!”
Lâm Thành Phong oan ức than: “……Vì sao chứ?”
Khương Triết luồn tay vào mái tóc dài của Tô Anh, anh liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, miệng lại nói với Tô Anh: “Đừng đặt vào người này.”
Tô Anh ‘xì’ cười: “Em đặt cho anh Triệu Vũ.”
Lâm Thành Phong khổ sở nói: “Bé hoa nhài, em cũng không thể đối xử với anh như vậy!”.
Tô Anh vô tội: “…… Chuyện này không liên quan đến em nha, chính là A Triết không cho em đặt.”
Lâm Thành Phong: “……” Anh phát hiện, hoá ra Tô Anh đi theo bên người Khương Tứ lâu ngày, đến tính cách cũng có chút xấu xa! 😂
- --
Chưa kể, Triệu Vũ và Lâm Thành Phong sau khi thay đồ đua xe đều làm cho cảm xúc người khác thay đổi. Hai người có chút khí thế oai hùng pha chút dáng vẻ lãng tử phiêu bạt, mà tham gia loại vận động nguy hiểm này có thể bộc phát dã tính của con người.
Lúc này Triệu Vũ đang dựa nửa người vào trước xe đua hút thuốc, khiến cho người ta cảm giác được có một loại ngang ngược, phóng túng, bất cần cùng nguy hiểm.
“Có muốn chơi không?” Người đàn ông hơi khom người, bờ môi lành lạnh áp xuống gần tai cô hỏi: “Đợi chút nữa dẫn em đi xem như thế nào, hửm?”
Tô Anh nhìn sân đua ngoài cửa sổ, sắc trời đã dần chuyển sang tối, trên trường đua lúc này đã bật đèn đuốc sáng trưng, nhìn cũng không khác gì ban ngày, cô nhẹ nhàng lắc đầu đáp: “Em không thích loại trò chơi này, quá nguy hiểm.”