Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 9: Chạm mặt



Edit: Thiên Hinh

Beta: heka

Cô gái này nhìn có vẻ ôn nhu mỹ lệ nhưng ánh mắt mỉm cười khi liếc xéo của cô ta lại giống Khương Triết như đúc!

Đến nay Phán Phán còn nhớ rõ, mấy tháng trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy Khương Triết, cô đã rất vui mừng và kích động. Cô có dã tâm, có thực lực, nếu đã quyết định đi lối tắt, không bằng chọn một ông chủ tốt? Trước đây cũng có nghe người ta nói qua, Tứ thiếu Khương gia là mỹ nam hiếm gặp, khí vũ hiên ngang, dáng người trác tuyệt, làm người rộng rãi, ra tay hào phóng, nghe nói ngay cả một số người đang nổi tiếng cũng muốn nịnh bợ anh ta.

Ngày đó vừa thấy quả nhiên không làm cô thất vọng, Khương Triết có bề ngoài tuấn lãng, dáng người cao lớn, bộ quần áo khá mỏng vây lấy cơ bắp rắn chắc, mỗi một thứ đều làm cho cô động tâm...

Nếu cô đã động tâm, đương nhiên sẽ dùng tất cả thủ đoạn để đến bên cạnh Khương Triết, lại không nghĩ rằng khi Khương Triết phát hiện ra ý đồ của cô, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua.

Cái thoáng nhìn kia, trong phút chốc khiến cho lòng cô lạnh đi, không có cơ hội.

Sau đó, cô nghe một người chị em nói: "Cô ngốc à, trong giới ai không biết Khương Tứ thích thiếu nữ thuần khiết sạch sẽ, còn phải là xử nữ, cô khẳng định là không có cơ hội đâu!".

Đúng, thiếu nữ thuần khiết sạch sẽ, giống như thiếu nữ trước mắt vậy.

Váy dài trắng tinh, tóc dài xõa trên vai, khuôn mặt mỹ lệ, đôi mắt trong trẻo như mực, khi cười lên khẳng định là nhè nhẹ, ngọt ngào...

Vừa vặn là bộ dáng mà cô chán ghét nhất!

Cô ta nhíu mày, đột nhiên đẩy về phía Tô Anh một cái: "Mau cút đi! Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, muốn tới là có thể tới sao?".

Phán Phán đột nhiên biến đổi thái độ làm người khác kinh ngạc!

Phục vụ sợ sẽ náo loạn, quấy nhiễu đến hứng thú của đám người Khương Triết, đến lúc đó chỉ có anh là người chịu tội! Lại sợ Phán Phán sẽ thổi gió bên tai trước mặt Triệu Vũ, tình thế vô cùng khó xử, không ngờ Phán Phán lại ra tay trước một bước!

Phản ứng của Tô Anh còn nhanh hơn phục vụ rất nhiều, Phán Phán đẩy tới, cô liền bắt lấy tay của đối phương, nhíu mày: "Tiểu thư, cô hãy bình tĩnh một chút."

Phục vụ: "..." Sao hắn cảm thấy cô gái này quá mức bình tĩnh rồi? Nếu là người khác thì đã phải nhảy dựng lên!

Phán Phán rút tay hai lần vẫn không thoát được, không khỏi tức giận hơn: "Buông tay! Tôi nói cô buông tay ra!".

"A."

Tô Anh buông tay, Phán Phán dùng sức tránh thoát, cô ta dùng sức quá mạnh, vô ý một cái liền lảo đảo hai lần sau đó lui lại mấy bước, va mạnh vào cánh cửa.

Một tiếng "Ầm" vang lên.

"Cô!".

Rốt cuộc tranh chấp ở cửa cũng khiến những người trong phòng chú ý. Không lâu sau đã có mấy phụ nữ vây kín trước cửa.

"Đây là ai thế? Sao lại náo loạn ở đây vậy?". Người hỏi là một cô gái trang điểm quyến rũ, ánh mắt nhìn Tô Anh mang theo khinh miệt, hẳn là cũng giống như Phán Phán, xem Tô Anh trở thành một cô gái có lợi thế để câu dẫn Khương Triết.

"Không quen biết, chắc là nghe được tin tức từ chỗ nào đó?".

"Thật là, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, cứ xông loạn như vậy?".

"E là muốn tiền đến điên rồi!".

Bọn họ đánh giá Tô Anh từ trên xuống dưới, tổng kết: "Bộ dáng này... Vì Tứ thiếu mà đến sao?".

Tô Anh không nhịn được muốn cười ra tiếng, rất tốt, ồn ào càng lớn càng tốt.

Trên mặt cô vẫn bảo trì nghi hoặc như cũ: "Các cô đang nói gì vậy?".

Mọi người đồng loạt cười: "Còn giả ngu? Đã giả đến rất giống như vậy còn gì."

Tô Anh khó hiểu, nhưng chàng trai phục vụ lại hiểu rõ. Mỗi lần Khương Tứ đến đây cũng sẽ gặp được một hai cô gái như vậy, muốn nịnh bợ hoặc là hấp dẫn sự chú ý của Khương Tứ. Xem nhiều, nhìn quen, lại gặp Tô Anh, đương nhiên cũng xếp cô vào loại con gái đó.

Anh có cảm tình tốt với Tô Anh, huống chi gặp qua không ít người, nhãn lực vẫn phải có, trực giác nói cho anh biết Tô Anh không phải loại phụ nữ ái mộ hư vinh.

Anh khom người tiến lên nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, quấy rầy mọi người. Tôi sẽ mang vị tiểu thư này rời đi!". Lại nói thêm mấy câu thật xin lỗi, giống như anh có thói quen xin lỗi người khác.

Dù cho Phán Phán có tức giận, nhưng có nhiều người nhìn như vậy, cô cũng muốn bảo trì phong phạm rộng lượng, liền phất phất tay: "Hừ, anh mang cô ta đi đi, sau này biết nhìn một chút, đừng có ai cũng có thể cho vào! Đến lúc đó gây ra việc..."

Phục vụ liên tục vâng dạ, ý bảo Tô Anh đi cùng anh ta.

Tô Anh mờ mịt khó hiểu: "Các người là ai? Tôi không hiểu các người đang nói cái gì."

Phán Phán: "..."

Những người khác: "..."

Phán Phán: "Cô đừng có không biết tốt xấu!".

Cô gái có lớp trang điểm thật dày lên tiếng cảnh cáo, như thể nếu Tô Anh lại không thành thật, cô ta sẽ khiến cho Tô Anh đẹp mặt!

Quả thật Tô Anh là một nhân vật nhỏ, nhưng cô đã từng kết hôn với Khương Triết ba năm. Trong ba năm đó, Tô Anh đi theo bên cạnh Khương Triết và Trình Ngọc Thư, gặp qua những nhân vật lợi hại gấp trăm ngàn lần so với Phán Phán, cô sẽ sợ dạng phụ nữ nhỏ bé ngang ngược xấc láo này sao? Chút thủ đoạn như vậy cô thấy thật chướng mắt.

Tô Anh cười: "Đúng vậy, tôi thật sự có chút không biết tốt xấu, cô phải làm sao bây giờ?".

"Cô!".

Tô Anh tiếp tục nói: "Nơi này chính là Bách Nhạc Môn, mở cửa lớn đón khách, tôi quang minh chính đại đi vào, không trêu chọc thị phi gì, há có thể để cho cô diễu võ dương oai đuổi tôi đi?".

Chàng trai phục vụ bật cười trong lòng, cô gái này thật thông minh, lại lấy Bách Nhạc Môn ra làm lá chắn. Quả nhiên, Phán Phán có thể chỉ vào mũi mắng Tô Anh, nhưng lại không dám ở trong địa bàn Bách Nhạc Môn nói nửa câu không phải với Bách Nhạc Môn.

"Tô... Hoa nhài!". Một anh chàng có râu quai nón dài, đội mũ rơm lớn đột nhiên từ đối diện đi ra, anh mặc quần đùi có hoa văn hai màu đỏ và xanh, cùng với áo sơ mi ngắn tay, trên mũi treo một chiếc kính râm, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng xa hoa xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Lâm Thành Phong cố ý đè nặng giọng nói: "Tô hoa nhài, anh chờ em hồi lâu, thì ra em ở chỗ này. Những người này... Ai vậy?".

Tô Anh nhìn lướt qua: "Không quen biết."

Lâm Thành Phong: "Ừm, vào đi."

Phán Phán kinh ngạc đánh giá Lâm Thành Phong, xì cười một tiếng: "Đúng, đúng, đúng, cô mau đi đi, tôi không quấy rầy chuyện tốt của cô."

Lời này cực kỳ ái muội.

Hiển nhiên, tất cả mọi người hiểu lầm Tô Anh có quan hệ với "Lão già" kia, tiếng cười không hề che giấu càng lúc càng lớn, nhìn Tô Anh và Lâm Thành Phong với ánh mắt cực kì nghiền ngẫm.

Lâm Thành Phong không hề che giấu sự hung tợn trong ánh mắt, chỉ là Phán Phán không thấy. Ở chỗ này, người có quyền thế đều ở phòng bao sau lưng cô ta, một gã đàn ông ăn mặc màu sắc rực rỡ thật không có gì để sợ.

Lâm Thành Phong nén giận mỉm cười, mấy người phụ nữ này, ai mà không dùng mọi biện pháp muốn lên giường anh? Nhưng anh chỉ thay đổi quần áo, vậy mà liền dám cho anh cái sắc mặt này sao?

Nếu không phải Khương Tứ đang ngồi trong kia, chỉ cách Tô Anh có một bức tường...

Động tĩnh ngoài cửa quá lớn, giám đốc vài lần đưa ánh mắt muốn phục vụ xử lý nhanh một chút nhưng lại không hề có hiệu quả, rốt cuộc hấp dẫn được ánh mắt của Đào Nhiên vốn đang nói hứng khởi, anh ta hỏi: "Bên ngoài sao đấy?".

Giám đốc cười ha ha: "Tứ thiếu có mị lực, không người nào có thể chặn lại."

Khương Triết sớm đã thành thói quen, cắn tàn thuốc lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, ánh mắt đen nhánh tùy ý đảo qua.

Mờ mờ tối tối, trong những bóng người hỗn loạn anh thấy được một mảnh màu trắng.

Lúc này, một phục vụ nam bước nhanh đến, ở trước mặt giám đốc thì thầm vài câu, tuy rằng giám đốc đang cười nhưng sắc mặt lại không tốt cho lắm.

"Thật xin lỗi Tứ thiếu, tôi có chút việc phải đi, nếu có yêu cầu gì ngài cứ việc phân phó."

Dứt lời, ông ta xoay người đi ra ngoài, sắc mặt đã không còn vẻ ôn hoà vừa rồi.

Đừng nhìn ông ta khom lưng uốn gối với Khương Triết mà đánh giá, ông ta cũng là dạng người tàn nhẫn, dám gây chuyện ở Bách Nhạc Môn, chán sống rồi!

Ông ta xuất hiện khiến vẻ đắc ý trên mặt Phán Phán càng sâu, đôi mắt nhìn Tô Anh có một loại ngạo mạn cao cao tại thượng và trào phúng.

Lâm Thành Phong làm một cái sắc mặt với Tô Anh, muốn cô đi qua bên anh, đợi chút nữa bị phát hiện cũng dễ trốn hơn!

Tô Anh thấy đôi mắt anh như bị rút gân, bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.

Ai ngờ khi cô mới vừa cất bước, Phán Phán vươn chân tới chặn lại, Tô Anh không cẩn thận, tiện thể tàn nhẫn đạp một cái lên chân cô ta!

"A!". Phán Phán đau nhức thét một tiếng chói tai, cuối cùng không nhịn được hung hăng đẩy về hướng Tô Anh. Tô Anh bị cô ta đẩy thì chới với giống như chim nhỏ, Lâm Thành Phong bị dọa thiếu chút nữa rớt râu xuống, anh bước một bước dài ôm Tô Anh vào trong ngực!

Cô gái nhỏ xinh luôn có thể kích phát ý muốn bảo hộ của đàn ông, huống chi anh thấy Tô Anh khó chịu nhíu mày.

"Con nhỏ thối kia, có phải muốn tìm chết hay không! Dám bắt nạt bé hoa nhài!". Lâm Thành Phong bạo nộ, đá một chân qua, trong từ điển của anh không có câu nói không đánh phụ nữ - nếu không phải khoảng cách quá xa, Phán Phán hét lên một tiếng chạy trốn, nhất định cô ta sẽ bị anh đá bay đi!

"Biến mẹ cô đi, cô là cái thá gì! Triệu Vũ khốn kiếp kia bị mù mắt mới coi trọng cô?!". Lâm Thành Phong thẳng thắn dễ xúc động, Tô Anh bị thương ở trước mặt anh đã làm anh cực kì tức giận, nên cũng quên luôn Khương Triết ở bên kia bức tường, hai tay anh vẫn còn duy trì tư thế lúc đỡ Tô Anh, đôi mắt trừng lớn nhìn Phán Phán và đám người giám đốc.

Tô Anh đẩy đẩy, sức lực của đàn ông rất lớn, cô bị đập mạnh vào ngực anh nên vô cùng khó chịu: "Thành Phong, em không có việc gì."

Lâm Thành Phong hừ một tiếng: "Chờ đó, ông đây cho các người đẹp mặt!".

Ánh mắt của Phán Phán đã biến thành khiếp sợ, lão già ăn mặc màu sắc rực rỡ này biết Triệu Vũ sao? Qua giọng điệu và thái độ vừa rồi có thể thấy là vô cùng quen thuộc lẫn nhau...

Sắc mặt cô ta đột nhiên trắng bệch, Triệu Vũ là cơ hội mà cô ta phải mất rất nhiều sức lực mới có được, nếu...

Cô ta đang lo trái nghĩ phải, lại phát hiện lão già vừa rồi còn diễu võ dương oai phải đối phó với cô ta lại không nói tiếng nào, ánh mắt đột nhiên lo lắng nhìn trái nhìn phải, trên mặt không còn chút tàn nhẫn nào, cuối cùng dứt khoát quay lưng, giấu mặt đi.

Như là chuột thấy mèo vậy, thu hồi móng vuốt.

Mà cô gái còn trong lồng ngực anh ta, chớp đôi mắt nhìn chằm chằm vào phương hướng nào đó, bộ dáng kia, vậy mà có vài phần ngoan ngoãn.

Chung quanh đột nhiên an tĩnh.

Một người đàn ông mặc đồ đen đi đầu được mọi người vây quanh, mặt mày tuấn lãng, mắt đen như mực, sống mũi cao thẳng, bởi vì mấp máy môi mà hàm dưới căng lên, tươi cười trên mặt anh đã biến mất, bởi vì quá mức bình tĩnh, ngược lại làm cho anh thêm vài phần lạnh lùng!

Không khí an tĩnh, mọi âm thanh đều bị biến mất.

"Tô Anh, lại đây."

Ánh mắt chàng trai đen láy thâm thúy, nhìn chằm chằm vào cô.

Giờ khắc này, Tô Anh trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Mà những người lúc trước làm khó Tô Anh, giờ phút này trong lòng khó chịu giống như ăn phải cám bã, ngoài ý muốn, kinh ngạc, nghĩ mà sợ...

Thì ra cô gái này có quen biết với Khương Tứ?!

Tô Anh không nhúc nhích, nhìn anh với ánh mắt bình yên trầm tĩnh.

Khương Triết tức giận đến mức bật cười, cho rằng che mặt thì anh không biết gã đàn ông hoa hoa kia là ai sao?

"Lâm Thành Phong, còn không lấy cái tay bẩn của cậu ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.