Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 26



Chương 26: Đường về quê


Triệu Mỹ Mỹ nắm tay Trình Tiểu Hoa khuyên nhủ: “Mợ cậu vốn là người như vậy. Bà ta cũng muốn ép cậu quay về. Tớ cũng không cho bà ta số di động của cậu, nhưng chuyện dời mộ bố mẹ cậu thì vẫn nên về xem sao.”


Trình Tiểu Hoa gật đầu: “Mình nhất định sẽ về mà.”


Triệu Mỹ Mỹ còn nói: “Chẳng may họ nhốt cậu lại, không cho cậu đi nữa thì cậu nhớ gọi điện cho mình, mình đến giúp cậu.”


Trình Tiểu Hoa cười, nói: “Không sao đâu, mình không sợ.”


Giờ cô là nhân viên chính thức của Địa phủ Tư, đừng nói đến những yêu ma quỷ quái cạnh cô, chỉ dựa vào linh lực của mình, nếu mợ có nhốt cô không thả, cô cũng có thể phóng hỏa đốt nhà. Ừ, thật ra nhậm chức ở Địa phủ Tư cũng không tệ.


Báo tin cho Trình Tiểu Hoa xong, Triệu Mỹ Mỹ xoa tay, nói: “Tiểu Hoa này, hỏi cậu chút chuyện nhé. Anh chàng đẹp trai hôm đó là người quen của cậu à?”


“Anh chàng đẹp trai nào cơ?”


Triệu Mỹ Mỹ đỏ mặt: “Là cái người cao lớn, da đen, ít nói, lạnh lùng ấy.”


Trình Tiểu Hoa nhận ra, ý của cô ấy là Thường Thanh, anh trai của Thường Tiểu Bạch.


“Tớ với anh ấy cũng không thân lắm, sao vậy?’


“Không thân mà cậu dám nhờ anh ấy chiếu cố bọn mình à?”


Trình Tiểu Hoa nói tiếp: “Tớ cùng với em gái anh ấy có nói chuyện mấy lần, biết anh ấy không phải người xấu. Bằng không tớ sao lại yên tâm giao một đại mỹ nữ như cậu cho anh ấy lo.”


Ánh mắt Triệu Mỹ Mỹ sáng ngời: “Không sao, thân thiết với em gái anh ấy cũng tốt lắm. Cậu giúp tớ xin số điện thoại của anh ấy được không? ID Wechat cũng được!”


“Cậu muốn làm gì?”


Triệu Mỹ Mỹ thẹn thùng: “Người ta lần này muốn yêu đương thật sự.”


Trình Tiểu Hoa nói: “Vậy những lần trước đều là giả vờ yêu à?” Vị mỹ nữ này từ lúc học cấp ba đến giờ đã trải qua ít nhất mười mối tình.


Triệu Mỹ Mỹ nói: “Lần này không giống với những lần đó. Từ sau hôm đó, trong đầu tớ đều là anh ấy, ăn không ngon, ngủ cũng không yên, giống như bệnh tương tư mà người ta vẫn hay nói ý. Trước kia tớ cố gắng mãi mà không giảm được cân nào, thế mà lần này mới hơn một tháng, tớ đã giảm hẳn năm cân. Tiểu Hoa, cậu nhất định phải giúp tớ. Cậu không thể trơ mắt nhìn chị em tốt của cậu gầy yếu rồi chết, đúng không nào?”


“Nhưng mà…” anh ấy cũng không phải là người mà. Cho dù quay lại bốn trăm năm trước thì Thường Thanh cũng đã chết rồi. Hiện tại tuy rằng là nhân viên của Địa phủ Tư nhưng vẫn là quỷ mà, vẫn là người quỷ cách biệt với Triệu Mỹ Mỹ. Cuối cùng, Trình Tiểu Hoa không chịu được Triệu Mỹ Mỹ năn nỉ ỉ ôi mà phải tìm Thường Tiểu Bạch xin số điện thoại của Thường Thanh cho Triệu Mỹ Mỹ.


Thường Tiểu Bạch cũng rất tinh quái, vừa nghe Trình Tiểu Hoa xin số điện thoại của anh mình đã trêu ghẹo Trình Tiểu Hoa có phải đã để ý anh cô rồi đúng không. Sau khi Triệu Mỹ Mỹ rời khỏi, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương cùng lúc từ trong bếp đi ra thăm dò.


Tôn Danh Dương nói: “Tiểu Hoa, tôi vừa mới nghe thấy, cô bị người khác bắt nạt à?”


Sơn Miêu nói: “Để em cắn bọn họ, giúp chị hết buồn nhé!”


“…” Trình Tiểu Hoa xấu hổ cười cười: “Không, không cần đâu, tự tôi có thể lo liệu được. Sơn Miêu này, cha mẹ chị phải dời mộ, chắc sẽ cần dùng đến tiền, vốn đã hứa sẽ mua di động cho em, giờ để tháng sau mua có được không?”


Sơn Miêu gãi đầu nói: “Cũng được.”


Trình Tiểu Hoa đi ra sau quầy thu ngân, nói với Cảnh Thù đang mải chơi điện tử: “Điện hạ, tôi muốn thương lượng với anh một chuyện, tiền lương tháng này của anh để tháng sau tôi trả nhé…”


“Không được!” Cảnh Thù dứt khoát từ chối.


“Mộ của cha mẹ tôi phải chuyển chỗ, tuy rằng sẽ có đền bù nhưng tôi sợ không đủ. Cho nên…”


Cảnh Thù nói: “Thế đạo cụ của ta thì sao? Lấy gì mua giờ? Bản quân làm thu ngân cho ngươi một tháng, làm Diêm La cũng không vất vả như vậy. Ngươi còn muốn ăn bớt tiền lương à? Ngươi là Chu Bái Bì à?’


Chu Bái Bì*? Hắn nghe được từ đâu vậy?


*Chu Bái Bì: một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Bảo Ngọc. Vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “Bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da. Chú thích này tìm được trong wordpress của bạn Lelinh2909.


---


Sáng sớm hôm sau, Trình Tiểu Hoa treo một cái bảng trước cửa “Có việc bận, thông báo tạm nghỉ bán hàng” sau đó lên xe khách đường dài về quê. Mới vừa ngồi vào chỗ, chỗ bên cạnh đã có người ngồi xuống theo. Trình Tiểu Hoa liếc nhìn, cả kinh: “Điện hạ, ngài cũng đi cùng sao?”


Cảnh Thù mặc một bồ quần áo thể thao màu xám, trên cổ có một cái headphone, rất đẹp trai. Nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng liếc Trình Tiểu Hoa: “Ta phải giám sát ngươi, tránh cho ngươi dùng hết tiền lương của ta. Nhắc ngươi một câu, năm ngày nữa là đến mùng một, nhớ phải trả lương cho ta!”


Này… cảm giác bị Diêm La giục lương, Trình Tiểu Hoa chỉ biết cười ngượng.


Đúng lúc này, hàng ghế trước có một cái đầu tết tóc quay lại nói: “Tiểu Hoa, theo tôi thấy, điện hạ là sợ cô bị người khác bắt nạt, cho nên…”


“Bốp” một chiếc giày đập thẳng vào đầu gã. Cảnh Thù lạnh lùng nói: “Còn dám nói linh tinh, có tin bản quân cách chức ngươi, cho ngươi đi đầu thai làm gà trống không hả?”


Hàng ghế trước lại có một một cái đầu quay lại nhìn, là gương mặt ngây ngô của thiếu niên mười lăm tuổi.


“Sơn Miêu, sao em cũng ở đây?”


Sơn Miêu cười ngốc: “Em đi theo xem rốt cuộc là ai bắt nặt chị, để em ăn kẻ đó luôn cho.”


“..” Trình Tiểu Hoa nhớ đến một chuyện, nói: “Vé xe đường dài rất đắt, các anh lấy đâu ra tiền?”


Cảnh Thù cười lạnh, vẻ mặt khinh khỉnh.


Tôn Danh Dương xoa cái đầu bị ném trúng, nịnh nọt nói: “Đều là nhờ điện hạ anh minh thần võ của chúng ta, chỉ liếc mắt một cái là những người đó đều mơ mơ hồ hồ cho chúng ta lên xe.”


Trình Tiểu Hoa nói: “Không được đâu. Xe này có rất nhiều người đi, một lát nữa họ lên đủ, sẽ ngồi theo vé đấy. Cho dù các anh lừa được để lên xe nhưng nếu có người ngồi mấy ghế này ngồi đến thì sao?”


Đang nói thì thấy một ông chú cầm vé xe đến, nhìn một lát rồi nói: “Đây rồi, là ghế này, ghế số 5. Chàng trai, cậu ngồi nhầm chỗ rồi, đây là…”


Ông còn chưa nói hết, Cảnh Thù đã liếc mắt một cái. Ông chú không nói tiếp nữa, ánh mắt ngây ngốc, lúng ta lúng túng nói: “Tôi nhìn nhầm rồi, toa số 5. Toa số 5 ở…” Ông chú ngơ ngác đi đến cuối xe, ngồi xuống lối đi, miệng còn lầm bầm lầu bầu: “Toa số 5 ở đây, cuối cùng cũng tìm được rồi.”


Sau khi hết khiếp sợ, Trình Tiểu Hoa cực kỳ sùng bái nhìn Cảnh Thù. Bỗng nhiên nghĩ đến: “Có thể trốn vé sao không nói trước với tôi? Biết vậy tôi đã không mua vé làm gì cả, mất một trăm tám tám đồng, tôi phải bán bao nhiêu chén hoành thánh mới kiêm lại được đây!”


Cảnh Thù đeo headphone lên, tiện tay chỉnh âm lượng lên mức cao nhất. Sơn Miêu giả về không nghe thấy cô oán thán, yên lặng ngồi một chỗ. Tôn Danh Dương chỉ ra ngoài cửa kính, nói với Sơn Miêu: “Cậu xem, thời tiết hôm nay thật đẹp.”


Thôn Trình Tiểu Hoa lớn lên tên là thôn Thanh Thủy, thuộc huyện Linh Thủy. Dù tên mang chữ nước nhưng lại là một thôn ở trên núi. Xe phải chạy qua năm ngọn núi mới tới huyện Linh Thủy.


Trên đường, Trình Tiểu Hoa bị say xe, buổi sáng còn đỡ, đến chiều, cô nhắm mắt ngủ, mới đỡ hơn một chút. Khoảng thời gian qua, chỉ ngủ được bốn tiếng đồng hồ, lúc này xung quanh yên tĩnh nên ngủ rất say. Lần trước ngồi xe, cô dựa vào cửa sổ xe lạnh như băng, mỗi lần xe xóc nảy, đầu sẽ đụng vào cửa kính. Nhưng lần này tốt hơn rất nhiều, suốt buổi chiều cô ngủ rất ngon, không hề bị đụng đầu. Trong lòng cô đang khen ngợi kỹ thuật lái xe của tài xế thật tốt, để cô ngủ được một giấc thật ngon. Vừa mở mắt ra lại thấy đối diện là mặt Cảnh Thù, khuôn mặt đang vô cùng khó chịu. 


Trình Tiểu Hoa vô tội chớp mắt, sau đó kịp phản ứng lại, không biết vào lúc nào mình đã dựa vào vai Cảnh Thù điện hạ ngủ cả một giấc. Vội vàng ngẩng đầu, nhích sang phía bên kia, Trình Tiểu Hoa ra vẻ không có chuyện gì nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp.”


Cảnh Thù nghiến răng nói: “Bên ngoài trời đang mưa.”


“..” Trình Tiểu Hoa tiếp tục cười giả lả: “Không ai quy định là trời mưa thì không phải là thời tiết đẹp.”


Cảnh Thù hầm hừ chỉ vai mình: “Trình Tiểu Hoa, ngươi ngấm ngầm dựa vào vai bản quân ngủ tạm không tính, ngươi vậy mà còn dám chảy nước miếng?”


Trên áo Cảnh Thù thật sự có một mảng bị ướt, còn có chút dính dính, cô nhìn thôi mà còn cảm thấy kinh tởm.


“Hay, hay là lát tôi giặt cho ngài nhé?”


Cảnh Thù nói: “Không cần, ngươi đền cho ta một bộ khác đi!”


“Giặt sạch là được rồi mà..”


Cảnh Thù quát: “Bản quân chỉ mặc một bộ này, ngươi mang đi giặt thì ta mặc cái gì?!!”


“..”


Lúc chạng vạng, xe đến bến xe huyện Linh Thủy, Cảnh Thù một mực đòi đi mua quần áo. Còn uy hiếp Trình Tiểu Hoa, nói nếu có dám không mua, kiếp sau sẽ cho cô đầu thai làm con gà trống trong trại gà đẻ trứng. Cùng đường, Trình Tiểu Hoa chỉ có thể đưa họ đến đường Mậu Lâm.


Đường Mậu Lâm không dài lắm nhưng bởi vì hai bên đường có rất nhiều cửa tiệm nên coi như là chỗ phồn hoa nhất huyện nhỏ này đi. Ngoài dân ở huyện thì dân những thôn trấn quanh đó cũng thường đến đây mua quần áo hợp mốt.


Đến đường Mậu lâm, Trình Tiểu Hoa chọn một tiệm bán quần áo nam. Chọn mãi, lấy một cái áo sơ mi nói với Cảnh Thù: “Cái này không tồi, ngài có thích không?” Quan trọng là rất rẻ, có bốn chín tệ. Còn có thể mặc cả với bà chủ nữa.


Cảnh Thù vẻ mặt ghét bỏ: “Lòe loẹt. Nếu bản quân mặc vào sẽ rất mất thể diện.”


Không đợi cô nói thêm gì nữa, Cảnh Thù rời khỏi tiệm này, đi vào một cửa tiệm thời trang ở đối diện. Tên tiệm bằng tiếng Anh, Trình Tiểu Hoa không hiểu. Nhưng nhìn cách bài trí thì có thể đoán đồ trong này nhất định bán đắt lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.