Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 37



Chương 37: Biết cách làm giàu


Đúng lúc này, Tôn Danh Dương hùng hùng hổ hổ xông vào tiệm hoành thánh. Vừa sải bước vào đã la thất thanh: “Á, đâu ra nhiều chuột chết thế này? Thật kinh tởm!”


Sơn Miêu nói: “Ngại quá, tôi xử lý ngay đây.”


Vừa dứt lời đã há miệng ra, miệng càng lúc càng to, chiếm hết cả nửa khuôn mặt, chen hai mắt thành một cái khe nhỏ. Sau đó có một lực hút mạnh mẽ, giống như máy hút bụi, hút hết đám chuột chết trên sàn vào trong miệng. Tốc độ cực nhanh, chỉ một vài giây, động tác vô cùng thuần thục. Trình Tiểu Hoa với Tôn Danh Dương nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.


Sơn Miêu ăn hết cả một đống chuột, ợ một tiếng, vỗ vỗ bụng: “Cuối cùng cũng được ăn no rồi, quá thoải mái!” Nói như bình thường mình cậu ăn mười chén hoành thánh vẫn không no vậy!


Trình Tiểu Hoa vội chạy đi nôn.


Tôn Danh Dương vô vai Sơn Miêu, vẻ mặt đồng tình, nói: “Sơn Miêu này, tôi nghe nói sau khi mèo ăn chuột xong sẽ nôn ra lông hả, chờ lát nữa cậu muốn nôn ra thì nhớ kiếm chỗ nào xa xa chút nhé!”


Vẻ mặt Sơn Miêu đầy kiêu ngạo, nói: “Không sao, tôi có thể tiêu hóa hết được, không cần nôn lông ra.”


Tôn Danh Dương: “…”


Trình Tiểu Hoa nôn xong, đi ra mắng Sơn Miêu: “Sơn Miêu, về sau không được ăn chuột nữa! Đói thì ăn cơm, ăn hoành thánh, không được ăn chuột!!!”


Sơn Miêu vô cùng buồn bã, lẩm bẩm: “Không cho ăn thịt người, rồi còn cấm ăn thịt chuột, cuộc sống thật nhàm chán…”


Trình Tiểu Hoa: “Lão Tôn, mấy ngày nay anh đi đâu thế? Vô cớ bỏ bê công việc, tôi muốn trừ lương!”


Lúc này Tôn Danh Dương mới nhớ tới chuyện quan trọng, đến cạnh Tiểu Hoa nói: “Tiểu Hoa, tôi phát hiện ra một mối làm ăn lớn, có thể kiếm rất nhiều tiền đấy!”


Trình Tiểu Hoa cười khẩy: “Đừng nói là lại tham gia tổ chức bán hàng đa cấp nhé? Tôi nói anh này, nếu lần này mà còn bị bắt đến cục cảnh sát, tôi nhất định không trả tiền bảo lãnh cho anh đâu.”


Tôn Danh Dương nói: “Không phải là bán hàng đa cấp đâu! Lần này thật sự có thể kiếm rất nhiều tiền đấy! Mấy hôm trước, tôi ở công trường gặp một người, ông chủ của ông ta gặp chút chuyện tà ma, muốn tìm thầy pháp đến nhà trừ tà. Nhưng không có người chịu nhận việc này. Sau đó tôi giữ liên lạc với họ, mấy ngày vừa qua là đến nhà ông chủ kia…”


“Như vậy là anh kiếm được tiền rồi hả? Quỷ sai đi bắt ma trừ tà, cũng là chuyện đúng chuyên môn rồi còn gì.”


Tôn Danh Dương thở dài: “Vốn dĩ tôi muốn kiếm một khoản tiền lớn rồi mang về cho mọi người một bất ngờ, lúc xin phép đã nhịn không nói rồi. Nhưng mà đến lúc đến đó, tôi mới phát hiện ra mọi chuyện không đơn giản như tôi tưởng tượng.”


Trình Tiểu Hoa nói: “Làm sao? Anh không bắt được nó hả?”


“Cái thứ kia rất dữ, may mà tôi chạy nhanh nếu không hồn đều bị bắt mất rồi. nên tôi trở về tìm viện binh đây này.”


Trình Tiểu Hoa cười khổ: “Anh là Quỷ sai chuyên bắt ma mà còn không bắt được thì tôi làm thế nào được chứ? Linh lực của tôi còn không nhiều bằng anh.”


“Chúng ta không được nhưng có người làm được mà!” Tôn Danh Dương chỉ chỉ trên tầng: “Nếu điện hạ ra tay thì có thứ tà ma nào mà không trị được cơ chứ?”


Trình Tiểu Hoa nghĩ bụng: Với tính cách kiêu ngạo của Cảnh Thù, đã bán sắc rồi thì chớ giờ còn bắt đi bắt ma kiếm tiền, chắc Diêm La điện hạ tức điên lên mất? Nếu không kiềm chế được có khi còn đánh tan hồn phách Tôn Danh Dương ý chớ.


“Hay là anh đưa Sơn Miêu đi cùng đi.”


“Không thể được! Chẳng may lần này không bắt được, ông chủ Vương sẽ không tin nữa đâu. Đây thật sự là một cơ hội tốt để kiếm tiền đấy, chỉ cần điện hạ chịu ra tay…”


Còn chưa nói hết câu, một tia sáng hiện ra, lúc chạm đất thì hiện lên một hình người.


Cảnh Thù nhét hai tay vào túi quần, liếc Tôn Danh Dương: “Ngươi nói gì sau lưng bản quân thế? Đừng tưởng rằng bản quân không nghe thấy gì nhé.”


Tôn Danh Dương cười ha ha, kể lại toàn bộ câu chuyện. Quả nhiên, sắc mặt Cảnh Thù lạnh hẳn đi: “Ngươi nghĩ bản quân có thân phận như nào? Sẽ đi làm mấy việc mà đám đạo sĩ làm à?”


Trình Tiểu Hoa sợ hắn tức giận, vội xoa dịu: “Lão Tôn cũng chỉ muốn kiếm tiền, điện hạ không muốn thì không cần đi đâu. Dù sau kiếm tiền cũng không thể nóng vội được.” Cảnh Thù hừ một tiếng, xoay người muốn đi khỏi.


Tôn Danh Dương nóng nảy: “Thôi rồi, thôi rồi! Năm mươi vạn tệ cứ thể mà bay mất rồi! Lão Tôn ta lại quay lại công trường khuân gạch thôi…”


Đột nhiên Cảnh Thù quay đầu: “Ngươi vừa nói bao nhiêu tiền cơ?”


“Năm mươi vạn.”


Đối phương để Tôn Danh Dương tự mình ra giá. Từ lúc còn là người đến khi làm Quỷ sai, Tôn Danh Dương chưa từng kiếm được nhiều tiền. Tính toán một lúc, giơ năm ngón tay. Nghĩ thầm nếu đối phương thấy năm nghìn tệ quá nhiều thì một nghìn, hai nghìn tệ cũng được, tóm lại vẫn nhiều tiền hơn so với đi khuân gạch. Ai ngờ đối phương tưởng là năm mươi vạn tệ, ngay lập tức sảng khoái đồng ý. Tôn Danh Dương âm thầm tiếc nuối đã không ra giá cao hơn.


Cảnh Thù lại hỏi: “Lúc nào đi? Đến đâu?”


Tôn Danh Dương thấy có cửa, vui mừng khôn tả: “Ở thành phố Yến Vân, ngày mai sẽ có người đặc biệt đến đón.”


Cảnh Thù nhàn nhạt đáp “Ừ” một tiếng, xoay người lên tầng.


Đây là đồng ý rồi? Đơn giản thế?


“Không phải còn ra vẻ cao lãnh sao?” Quả thật Trình Tiểu Hoa có chút không thể tin được. Nhớ ngày đó, xảy ra thảm án ở đường Ngũ Đấu, vì nghĩ cách kéo Cảnh Thù đi cùng mà Trình Tiểu Hoa phải vừa đấm vừa xoa, năn nỉ ỉ ôi mãi, hắn mới đồng ý đi. Một vị thần như hắn, sao đổi tính nhanh thế?


Trên tầng hai.


Cảnh Thù mừng thầm. Cuối cùng cũng không cần phải đối mặt với mấy đứa con gái cứ nhìn hắn chằm chằm đến chảy cả nước miếng kia nữa rồi. Nhớ lại mấy ngày qua, Cảnh Thù cảm thấy vô cùng ghê tởm.


--- 


Sáng ngày hôm sau, có một chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước cửa tiệm hoành thánh 444-1, tài xế mặc comple bước xuống khỏi xe. Vừa thấy Tôn Danh Dương thì vô cùng khách khí hỏi: “Thầy Tôn, bên ngài đã chuẩn bị xong chưa? Lúc nào thì có thể xuất phát được?”


Trình Tiểu Hoa chưa bao giờ ngồi xe tốt như vậy, ghế ngồi thoải mái, cả một chặng đường dài đều không cảm thấy xóc nảy, có say xe cũng không buồn ngủ. Vốn Trình Tiểu Hoa muốn ở lại trông tiệm nhưng Cảnh Thù lại nói: “Nếu cô không đi, năm mươi vạn cũng không chia cho cô chút nào đâu.” Vì thế, nể mặt tiền, Trình Tiểu Hoa vui tươi hớn hở đóng cửa tiệm rồi đi theo, Sơn Miêu cũng đi cùng, dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm.


Đêm qua, Tôn Danh Dương tỉ mỉ kể lại mọi chuyện cho bọn Trình Tiểu Hoa nghe.


Người mời bọn họ là ông chủ Vương, bốn mươi tám tuổi, là một doanh nhân lớn. Ông ấy vốn là người Vọng Giang, năm ngoái có đến thành phố Yên Vân xây dựng một chỗ tên là “Yến Ngữ Lâm Phong” chuyên chở hòn giả sơn ở một thôn trên núi. Trong trang viên trên núi này, không khí, cảnh vật đều rất tốt, nên ông chủ Vương quyết định xây riêng cho mình một biệt thự.* Trang viên được xây xong, trang trí lộng lẫy, đến mùa hè năm nay mới chính thức đi vào hoạt động. Lúc đầu, kinh doanh rất tốt, nhưng không được bao lâu thì khách càng lúc càng ít. Lý do chỉ có hai chữ: “Có ma!”


*chỗ này đọc convert không hiểu lắm nên dịch đại ạ =]]


Nghe nói, lúc đầu chỉ có vài người khách ngủ đến nửa đêm thì thấy ở phòng bên cạnh có tiếng “sàn sạt” cào vào tường, rất dọa người. Trang viên này có rất nhiều biệt thự nhỏ độc lập với nhau, cách vách hoặc là khách khác chưa ngủ, hoặc nhà ăn, hoặc đình viện. Không thể có chuyện có người đùa dai tạo ra âm thanh như vậy được. Huống hồ có rất nhiều người nghe thấy.


Sau này, có vị khách nửa đêm đi toilet, thấy bóng ma ở trong gương, bị dọa ngất đi. Quản lý sơn trang cũng đã để ý đến chuyện này, cho người tìm thầy pháp đến trừ tà, nói là chỉ cần thay hết đồ dùng trong biệt thự là sẽ ổn thỏa. Sau đó, tuy rằng kinh doanh không tốt như trước nhưng vẫn có một vài vị khách ưa mạo hiểm tìm kiếm kích thích nên đến ở.


Hay ho là lần này không phải âm thanh kinh dị hay bóng ma mà là có khách chết luôn. Tình trạng rất thảm, đỉnh đầu bị đục một lỗ rất to, không hề thấy não đâu cả. Tất nhiên cảnh sát sẽ tới. Khám nghiệm tử thi, theo dõi, tóm lại là làm hết những việc cần làm nhưng vẫn không có manh mối gì cả. Việc này kinh động đến các lãnh đạo cao cấp trong bộ công an, nên được phong tỏa tin tức.


Trang viên không thể tiếp tục kinh doanh, khách cũng không được đến cửa. Ông chủ Vương không còn cách nào, chỉ có thể để lại mười mấy người ở lại trông coi. Nào ngờ mấy người bảo vệ này cũng gặp chuyện không may. Một đêm chết ba mạng người, tình trạng giống y hệt người đầu tiên, vết thương chí mạng ở trên đầu, óc bị lấy mất. Những bảo vệ còn lại đều bị dọa chạy, không ai dám ở lại nữa.


Ngay cả ông chủ Vương cũng bị dọa, chi một khoản tiền lớn, tìm kiếm thầy pháp ở khắp nơi đến trừ tà. Tốn không ít tiền nhưng lại không có hiệu quả gì. Thậm chí có những kẻ tự nhận cao tay đều táng mạng ở nơi đó.


Lúc Tôn Danh Dương đến đó, hai đêm đầu tiên vẫn còn yên ổn, gã ngủ một mạch đến lúc trời sáng mới tỉnh. Đến đêm ngày thứ ba thì có chuyện. Tôn Danh Dương mới ngủ được một lúc thì bị một cơn gió lạnh làm tỉnh giấc. Sau đó thì bị một bóng đen hung ác tấn công. Sau khi giao thủ, Tôn Danh Dương lại bại trận, nếu không phải gã nhanh nhẹn thoát được thì chắc là hồn phách đều phải bỏ lại ở đó rồi.


Sau khi trời sáng, Tôn Danh Dương ngại ngùng nói mình đã bại trận. Gã nói với ông chủ Vương, ác ma kia rất hung ác, gã đánh với nó mấy trận mới làm cho nó lui bước. Nhưng muốn thu phục nó thì rất khó khăn. Gã muốn mời đại ca đến trợ giúp, sau đó thì tâng bốc năng lực của Cảnh Thù.


Ông chủ Vương thấy hắn một mình ở bên trong ba ngày mà còn bình yên vô sự, so với những người trước lợi hại hơn nhiều, nên ngay lập tức nói sẽ phái xe đưa đón đến, biểu thị sự tôn trọng.


Thành phố Yến Vân cách thành phố Vọng Giang không xa, có hơn một trăm kilomet, ngồi xe hai giờ đồng hồ là đến. Đi khỏi nội thành náo nhiệt, xuôi theo phía nam đến một chỗ phong cảnh u nhã, sau đó xa rẽ phải thì thấy có một bia đá màu xanh có khắc mấy chữ vàng ở trên: “Yên Ngữ Lâm Phong sơn trang”.


Lại đi thêm một lát thì đến một cánh cổng lớn. Cách cổng có thể nhìn thấy vài tòa biệt thự ẩn trong một mảnh xanh ngắt. 


Trước cổng có một chiếc xe đang dậu, nhìn thấy xe của bọn Trình Tiểu Hoa dừng lại thì người ngồi bên trong bước ra. Là một người đàn ông mặc comple chừng hơn bốn mươi tuổi.


Tôn Danh Dương giới thiệu: “Đây là ông chủ Vương.”


Ông chủ Vương không làm ra vẻ, tiến lên chủ động nói: “Thầy Tôn vất vả rồi. Đây là mấy cao nhận mà ngài mời đến sao?” Mấy người trước mặt này tuy không xấu nhưng cũng có vẻ còn rất trẻ. Một nam một nữ nhìn như sinh viên, còn có một người là trẻ vị thành niên mà. So ra thì nhìn Tôn Danh Dương mặc cổ trang, tuổi có vẻ lớn hơn lại càng giống cao nhân hơn.


Cảnh Thù cười lạnh: “Có phải cao nhân hay không, đêm nay ông sẽ biết thôi.”


Ông chủ Vương liên tục xua tay: “Không, không, buổi tối tôi không thể đi theo các vị đây được. Tôi tin các vị có thể đối phó được.”


--- 


Đúng là có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần mà =]] Cảnh Thù ơi, ngài đánh rơi nguyên tắc ở chỗ Mị rồi nạ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.