Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 41



Chương 41: Điện hạ là con lừa


Có tiền, chất lượng cuộc sống được cải thiện rất nhiều. Trong cửa tiệm mới mua một chiếc TV 42 inch, có rất nhiều chương trình, cũng là một thú vui. Chỉ là hai kẻ dở hơi Sơn Miêu và Tôn Danh Dương, một kẻ thích xem thế giới động vật, một kẻ thích xem tin tức, thường xuyên vì tranh điều khiển ti vi mà mặt đỏ tai hồng.


Tôn Danh Dương nói: “Cậu còn vị thành niên, không được xem động vật giao phối đâu, cẩn thận học thói hư tật xấu.”


Mặt Sơn Miêu đỏ lên: “Tôi mới không muốn xem mấy cái đấy! Còn anh ấy, đã chết nhiều năm như vậy rồi, chuyện quốc gia đại sự đã không liên quan gì đến anh nữa.”


Cuối cùng, Trình Tiểu Hoa đề nghị bọn họ chơi oẳn tù tì xem ai thắng ai thua, người thắng được xem ti vi, người thua thì xem di động, như vậy vụ tranh giành này mới lắng xuống.


Cảnh Thù cũng thoải mái hơn, có máy tính chơi điện tử càng thích hơn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được chểnh mảng công việc.


Tiệm hoành thánh vẫn buốn bán giống như trước đây, ban ngày bán cho người sống, ban đêm bán cho quỷ sai. Lúc rảnh rỗi, Trình Tiểu Hoa cũng sẽ dạy Sơn Miêu học chữ. Mua điện thoại di động nếu không biết chữ thì làm sao dùng được? 


Không an ổn được vài ngày thì lại có chuyện xảy ra.


Sáng nay, ông chủ Vương từ thành phố Yến Vân đích thân tới tìm.


Trình Tiểu Hoa còn tưởng ông ấy tâm huyết dâng trào muốn đến ăn hoành thánh, đang muốn hỏi ông ấy muốn ăn loại nhân nào thì đã nghe ông chủ Vương nói: “Lần này, mọi người nhất định phải cứu con gái tôi với,…” Đường đường một người đàn ông trưởng thành mà chưa nói hết một câu đã nước mắt ngắn nước mắt dài.


Trình Tiểu Hoa kéo ghế dựa đến gần, nói: “Xảy ra chuyện gì, ông cứ ngồi xuống rồi bình tĩnh kể.”


Trước đó, bọn Cảnh Thù bắt được ma đói, ông chủ Vương cũng đã nghiệm thu nên vô cùng an tâm. Sau khi tiễn bọn họ đi thì bắt đầu tính toán khai trương. Vợ với con cũng được đón về thành phố Yến Vân, cùng vào ở trong một tòa biệt thự ở sơn trang. Lúc đầu vẫn còn rất tốt nhưng không được vài ngày thì có chuyện. Lúc nửa đêm thường có tiếng vang kỳ quái. Khi đi tiểu đêm còn có người thấy ngoài cửa sổ có cái bóng kỳ lạ chợt lóe lên. Tuy không gây tai nạn chết người nhưng ông chủ Vương cũng không dám mở cửa nữa. Đúng lúc này lại xảy ra chuyện của con gái ông chủ Vương. Buổi tối bốn ngày trước, ngủ một giấc mãi vẫn không thấy thức dậy.


Ông chủ Vương thấy sai sai nên nghĩ có phải con mình đã bị bệnh gì hay không, vội đưa đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra thì không phát hiện ra có bệnh gì cả. Vì thế ông chủ Vương mới liên tưởng đến mấy chuyện phát sinh gần đây nên mới tìm đến tận chỗ bọn họ.


Ông chủ Vương từ hai bàn tay trắng mà lập nghiệp, vì để tập trung cho sự nghiệp mà nhiều năm không sinh con. Đợi đến lúc có sự nghiệp thành công thì sinh con lại là một chuyện khó khăn. Sau đó, vợ chồng hai người chi rất nhiều tiền, thông qua thụ tinh trong ống nghiệm mới có một đứa con gái nên coi như là viên minh châu trên tay, cưng chiều, yêu thương. Con gái vừa xảy ra chuyện, ông chủ Vương đã mất bình tĩnh.


Trình Tiểu Hoa an ủi nói: “Nếu không chúng tôi sẽ đi xem thử là thứ gì đang tác oai tác quái?”


Cảnh Thù nói: “Không thể có chuyện đó, lần trước bản quân đã tra xét rồi trong sơn trang không hề có âm hồn.”


Ông chủ Vương cẩn thận nói: “Có lẽ nào đã nhầm lẫn, hay là cứ đi kiểm tra lại một lần nữa?”


Cảnh Thù hạ giọng: “Ngươi đang hoài nghi năng lực của ta?”


Ông chủ Vương: “Không, không! Tôi tuyệt đối không có ý đó! Tôi tin tưởng các vị đều là cao nhân, cho nên lúc gặp chuyện đã nghĩ đến việc nhờ các vị giúp đỡ. Con gái của tôi còn nhỏ, sẽ không chịu nổi kinh sợ. Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần các người giúp cho!”


Trình Tiểu Hoa tiến đến trước mặt Cảnh Thù nhỏ giọng nói: “Lần trước người ta trả chúng ta rất nhiều tiền, về tình về lý chúng ta đều không thể không quan tâm đâu.”


Cảnh Thù nói: “Chứ không phải nghe thấy lại kiếm được tiền nên cô kích động à?”


Trình Tiểu Hoa trợn mắt nói: “Tiền lẫn trước cũng còn dư rất nhiều, chúng ta cũng chưa tiêu hết. Tôi mặc dù mê tiền nhưng còn chưa đến mức bị đồng tiền che mờ mắt đây nhé.”


Cảnh Thù hừ một tiếng, vẫn thuận theo: “Được thôi, chúng ta sẽ đi một lần nữa, dù sao cũng đang nhàn rỗi. Coi như là khuyến mãi thêm nhé.”


Ông chủ Vương không ngớt lời cảm ơn, nhanh chóng đưa bọn họ đến thành phố Yến Vân. 


Ở phòng bệnh cao cấp, bọn họ gặp con gái ông chủ Vương, Vương Manh Manh. Tương đối bất ngờ là Vương Manh Manh chính là cô bé lần trước suýt nữa bị xâm hại ở quảng trường Tịch Giang, sau đó được Sơn Miêu cứu kia. Mẹ cô bé cũng ở đây, liếc mắt một cái liền nhận ra Sơn Miêu, sau đó nói với ông chủ Vương, ông ấy càng thêm cảm kích.


“Bà nhà tôi lúc đó cũng bị dọa sợ nên quên mất hỏi xin cách thức liên lạc với ân nhân. Sau đó tôi có đến đồn cảnh sát hỏi thăm nhưng phát hiện số điện thoại đăng ký ở đồn cảnh sát không gọi được. Thật không ngờ lại là mọi người! Có thể thấy mọi người cùng con gái tôi rất có duyên, lần này nhất định cũng có thể cứu được con bé!!”


Bọn Sơn Miêu là ai? Đều không phải là người! Có thể tránh thì sẽ tận lực tránh nên tất nhiên sẽ không thể thật sự lưu lại số điện thoại. Vậy nên lời ông chủ Vương nói đều là thật.


Có điều mới chỉ qua một tháng, một cô bé xinh xắn giờ lại tiều tụy đi nhiều, nằm ở trên giường bệnh màu trắng, mặt mày xanh xao. Bởi vì bác sĩ không kiểm tra ra được nguyên nhân gây bệnh nên không có cách trị bệnh, chỉ có thể duy trì dinh dưỡng, bảo toàn mạng sống.


Sơn Miêu xem xét cũng không nhìn ra được dị tượng. Tất nhiên Trình Tiểu Hoa càng không. Vì thế ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Cảnh Thù.


Cảnh Thù đi qua, nói: “Không có dấu hiệu bị âm hồn quấy phá, nhưng quả thật không giống bị bệnh bình thường. Nhìn qua thì thấy có chút giống Trình Tiểu Hoa bị Sơn Miêu nhốt trong mộng cảnh.”


Trình Tiểu Hoa nhìn Sơn Miêu, hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ là có yêu tinh”


Mắt phượng của Cảnh Thù khẽ híp, đầu ngón tay ngưng tụ một đoàn linh lực, nói một tiếng: “Phá!” Một đạo linh quang bắn vào giữa ấn đường cô bé.


Cô bé hừ nhẹ một tiếng, trong miệng cũng thở ra một hơi khí độc. Một lát sau thì từ từ mở mắt, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ..” Bà Vương ôm con gái vào lòng, bật khóc vì vui mừng.


Ông chủ Vương cũng nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Con gái của tôi rốt cuộc là bị thứ tà ma gì quấy phá?”


Cảnh Thù nói: “Là yêu tinh.”


Trình Tiểu Hoa: “Quả nhiên là yêu tinh! Vì sao lần này anh có thể dễ dàng cứu Vương Manh Manh mà lần trước lại để tôi tự sinh tự diệt trong mơ hả?”


Cảnh Thù nhìn Sơn Miêu: “Hoàn cảnh không giống nhau. Lần trước yêu tinh muốn dồn cô vào chỗ chết, lần này, tuy rằng yêu tinh cực kỳ mạnh nhưng đối phương không có ác ý, thi pháp cũng không phải loại mạnh nhất. Nếu không thì đứa nhóc này đã chết lâu rồi. Ông chủ Vương vẫn nên nghĩ kỹ xem có đắc tội với ai không đi.”


Bà Vương khóc lóc, trừng mắt nhìn ông chủ Vương: “Ông nói xem ông đã chọc phải cái thứ gì, lại liên lụy đến con gái cơ chứ? Vốn ở thành phố Vọng Giang đang sống rất tốt, giờ ông lại đón mẹ con tôi đến đây, nếu không đến Yến Vân, con gái cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy!”


Ông chủ Vương nói: “Tôi chỉ muốn người một nhà được ở gần nhau mà thôi. Ai, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện cơ chứ! Người khác không hiểu, bà còn không hiểu con người tôi sao? Tôi thực sự chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý* cả!”


*thương thiên hại lý: tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tính người.


Cảnh Thù không thèm quản mấy chuyện này, dẫn đầu rời khỏi. Ông chủ Vương thấy hắn muốn đi, vội vàng chạy đến trước cửa ngăn lại: “Thầy Cảnh, ngài giúp đỡ tôi với, con gái tôi…”


Cảnh Thù nói: “Ta đến chỉ để xác định xem có phải tàn dư của chuyện lần trước hay không. Giờ ta xác định là không có liên quan, ta cũng cứu con ông tỉnh lại rồi, coi như là nể tình năm mươi vạn kia của ông.”


Ông chủ Vương nói: “Thầy Cảnh, thầy đã nói là có yêu tinh, vậy nhất định nó sẽ còn đến tìm tôi gây chuyện. Cầu ngài giúp tôi với, ngài muốn bao nhiêu tiền cũng được!”


Cảnh Thù ánh mắt lạnh lùng, Tôn Danh Dương lớn tiếng nói: “Ông có biết lão đại của chúng tôi có thân phận gì không hả? Há có thể bị một chút tiền mua chuộc? Nực cười!”


Cảnh Thù vừa cảm thấy lời này của Tôn Danh Dương vô cùng thể hiện được khí tiết của mình, đang muốn cho gã một ánh mắt tán dương thì thấy con hàng kia giơ hai ngón tay: “Ít nhất cũng phải từng này, hiểu chưa?”*


*hai ngón tay: đại ý Tôn Danh Dương đòi ít nhất 80 vạn tệ :3


“Cút mẹ ngươi đi!” Cảnh Thù nhấc chân đá Tôn Danh Dương qua một bên. Đừng thấy lần trước Cảnh Thù vì tiền mà khom lưng uốn gối, đó là vì lúc đó tiệm hoành thánh thật sự quá nghèo. Giờ đã tốt hơn rồi, tất nhiên ngạo khí lại cao trở lại. Chỉ là phàm nhân mà còn muốn mời hắn à? Đừng đùa!


Tôn Danh Dương nhanh chóng bò lại: “Điện hạ, ngài thực không muốn kiếm nhiều tiền như vậy sao? Thực ra ở Nhân giới, năm mươi vạn cũng nhanh chóng bị tiêu hết lắm. Hơn nữa, tôi nghe nói hiện tại muốn nói chuyện yêu đương là phải tốn nhiều tiền lắm nhé.  Đặc biệt là việc tặng nhà, nếu mua không được nhà thì người đàn ông khó mà kiếm được người yêu lắm đấy. Ở thành phố Vọng Giang phòng đắt lắm, ngài phải cẩn thận cân nhắc nha.”


Cảnh Thù: “Là sao? Khoan đã, bản quân đâu có nói muốn yêu đương.”


Ông chủ Vương sợ Cảnh Thù mặc kệ chuyện này, gấp gáp nói: “Giá như nào cũng được! Hoặc là cũng có thể nhận tiền thù lao trước. Chỉ cần có thể dẹp yên chuyện này để người một nhà chúng tôi bình an sống cùng nhau thì sao cũng được! Thầy Cảnh, cầu xin ông, tôi quỳ xuống cầu xin anh nhé.”


Ông ấy nói xong thì thật sự muốn quỳ xuống, Trình Tiểu Hoa thấy chướng mắt vội chạy đến ngăn ông chủ Vương lại, lườm Tôn Danh Dương: “Lão Tôn, anh thích làm tên vô lại như vậy hả? Ngồi yên một chỗ, đừng có mà nói hồ ngôn loạn ngữ trước mặt điện hạ nữa! Điện hạ, ngài xem, ngài vất vả mới làm cho đứa bé này tỉnh lại, chẳng may lúc ngài vừa đi, yêu vật kia lại đến hại đứa bé thì làm sao. Yêu vật hung tàn. Không biết còn tưởng rằng là năng lực điện hạ yếu kém nên không cứu được đứa bé này đấy. Đây còn không phải là vả mặt ngài sao? Một trăm vạn thì tính là gì cơ chứ? Làm sao có thể so với mặt mũi của ngài, đúng không nào?”


Trình Tiểu Hoa biết, Cảnh Thù là một con lừa, chỉ cần vuốt đúng chiều lông thì mọi việc đều dễ dàng hơn.  Quả nhiên, Cảnh Thù gật đầu, một bộ dáng cô nói rất có lý.


Trình Tiểu Hoa rèn sắt khi còn nóng, nói với ông chủ Vương: “Được rồi, thầy Cảnh của chúng tôi đồng ý rồi. Hai người không cần lo lắng, chỉ cần thầy Cảnh của chúng tôi ra tay, chuyện lớn cũng hóa chuyện nhỏ!”


Tục ngữ nói, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Ở cùng với Tôn Danh Dương càng lâu, khả năng nịnh nọt của Trình Tiểu Hoa cũng lên bậc. 


--- 


Hí hí, có Cảnh Thù điện hạ ra tay thì gạo cũng có thể xay ra tiền nhé :v


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.