Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 58



Chương 58: Manh Manh bị nhốt


Tôn Danh Dương mở quyển thực đơn ra xem: "Sai rồi, giá sao lại thay đổi như này? Vãi thật, hạt dưa 20 tệ một hạt, may mà chúng ta không gọi, một đĩa có bao nhiêu hạt cơ chứ?"


Sơn Miêu nói: "Quan trọng là không ngon bằng ăn chuột, hừ!"


Nam phục vụ cười lạnh: "Nói cứ như cậu từng ăn chuột vậy ấy. Mau thanh toán đi, chúng tôi còn phải buôn bán nữa!"


Đôi tình nhân bên kia cũng không chịu yếu thế, chàng trai nói với đám Trình Tiểu Hoa: "Đây là hắc điếm, chúng ta phải báo cáo họ thôi! Giờ tôi gọi điện thoại báo cảnh sát..."


Còn chưa nói xong, chỉ nghe một tiếng bốp, điện thoại di động của người đó bị một nhân viên cửa hàng giật lấy, vứt đi, rơi vỡ tan.


Cô gái kêu lên: "Mấy người dựa vào cái gì mà ném điện thoại của tôi? Giữa ban ngày ban mặt, còn để pháp luật vào mắt không hả?"


"Cô lấy gì chứng mình là chúng tôi làm hỏng? Rõ là do bạn trai cô cầm không chắc. Pháp luật? Ông đây đánh cô, cô làm gì được nào?"


Lúc nói còn giơ tay lên dọa tát cô gái làm cô ấy bị dọa khóc. Chàng trai không dám cứng đối cứng nữa, kéo bạn gái ra sau lưng: "Bớt, bớt chút được không, chúng tôi không có nhiều tiền như vậy?"


Ông chủ uy hiếp bên kia xong lại xoay người, vứt dao phay lên bàn, nhìn đám Trình Tiểu Hoa: "Sao, các người có muốn ngang ngược không?"


Trình Tiểu Hoa thành thật nói: "Chúng tôi là người văn minh, sẽ không động tay động chân. Thật đấy, ra tay là sẽ có tổn thất."


Ông chủ nói: "Biết có tổn thất là tốt rồi, mau thanh toán thì không có chuyện đâu."


Trình Tiểu Hoa than một câu: "Không có đủ tiền thì phải làm sao giờ?"


"Không có đủ tiền mặt thì có thể quẹt thẻ, chi phiếu, thẻ tín dụng đều được. Nếu chưa đủ thì cô ở đây làm vài ngày cũng được." Ông chủ thấy Trình Tiểu Hoa xinh xắn, duỗi móng vuốt muốn sờ. Mới được nửa chừng thì có tiếng rắc vang lên, lão còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã bị Cảnh Thù bẻ gãy tay rồi.


Trên mặt Cảnh Thù đằng đằng sát khí: "Ngươi dám động vào Hoa Hoa của bản quân?"


Cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể, ông chủ hắc điếm kêu la như một con heo bị chọc tiết: "Oái, buông ta, đau đau, đau!!!"


Trình Tiểu Hoa nói: "Điện hạ, anh mau thả ra, đừng gây tai nạn chết người."


Vì thế Cảnh Thù vung tay lên, ông chủ tiệm bị hất lùi về sau, đập xuống mặt bàn khiến cái bàn vỡ đôi, còn lão thì phun ra một ngụm máu, không biết có bị ảnh hưởng đến nội tạng hay không, thế mà vẫn ngẩng đầu kêu: "Đánh cho ông đây!"


Trình Tiểu Hoa ngồi xuống ghế tựa: "Tôn Danh Dương đóng cửa lại, thả Sơn Miêu ra!"


Sơn Miêu đã nhịn không được, vừa nghe Trình Tiểu Hoa nói vậy là lập tức nhe răng trợn mắt xông lên.


Cho dù là lấy ít đánh nhiều, thực lực hai bên chênh lệch mà chỉ một lúc sau, toàn bộ nhân viên cửa hàng vẻ mặt hung thần ác sát kia đều đã nằm vật trên đất mà kêu rên. Bàn ghế bị gãy nát, hiện trường vô cùng hỗn loạn.


Đôi tình nhân kia không nhịn được muốn khuyên nhủ mà lại bị dọa khiếp vía.


Trình Tiểu Hoa nói: "Tôi đã nói rồi, động tay động chân thì không hay đâu. Sơn Miêu, em nhẹ tay chút, đừng gây đe dọa đến tính mạng nếu không sẽ rất phiền toái đấy."


Tôn Danh Dương chỉ sợ thiên hạ không loại nói: "Lừa ai không lừa, lại đi lừa chúng ta. Hừ, không đánh chết là may cho các người rồi đấy!"


Cảnh Thù ngồi một chỗ, gọi Sơn Miêu: "Mất hai phút, thật phí thời gian. Biết vậy để bản quân thiêu luôn nơi này, nhanh gọn lẹ."


"Chuyện nhỏ ấy mà, không cần anh phải ra tay đâu." Sở dĩ Trình Tiểu Hoa để Sơn Miêu động thủ trước là lo sợ nếu Cảnh Thù ra tay nhất định sẽ dùng U Minh Hỏa đốt sạch nhà hàng này, có khi còn ảnh hưởng đến những nhà bên cạnh ấy chứ.


Sơn Miêu quay đầu, giẫm chân lên mặt lão chủ: "Tôi chưa ăn no, làm sao giờ?"


Lão chủ bị thương nặng nhất, tay bị Cảnh Thù bẻ gãy, cả người đều bị đập đau đớn, giờ lại bị Sơn Miêu giẫm như vậy, lão cảm thấy mình chưa bao giờ cận kề cái chết như vậy.


"Ái, tha mạng, tôi làm cho các người một bàn đồ ăn khác..."


Sơn Miêu nhấc chân, lão chủ thử vài lần vẫn không đứng dậy được.


Sươn Miêu hối hận nói: "Biết vậy đã bọn chúng nấu một bàn nữa, ăn xong rồi mới đánh."


Cuối cũng cảnh sát vẫn tới.


Thấy hiện trường, các chú cảnh sát cũng bị dọa: "Ai đánh ai?"


Lão chủ vẫn còn quỳ trên mặt đất, thở gấp: "Chúng ta tự đánh nhau. Không liên quan đến ai cả!"


Cảnh sát: ".." Tự đánh mình à, chơi vậy vui lắm à? Chơi vậy ra chuồng gà chơi một mình đi!!!


Lão chủ cũng rất khổ tâm ớ, lão cũng muốn khai hết cho cảnh sát biết nhưng mà lão không dám. Trước khi cảnh sát đến, bọn lão đã bị uy hiếp. Nhất là khi nhìn thấy Sơn Miêu lộ ra con ngươi đỏ tươi và hàm răng nhọn hoắt, lão chỉ muốn ôm chặt đồng chí cảnh sát không buông tay.


Bởi vì cả ông chủ lẫn nhân viên nhà hàng đều bị thương quá nặng, cảnh sát chỉ hỏi vài câu đã đưa bọn họ vào xe cứu thương.


Đôi tình nhân kia muốn nói cảm ơn nhưng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Sơn Miêu thì lại không dám nữa.


Sau khi mọi người ra khỏi nhà hàng, Trình Tiểu Hoa mở di động xem hướng dẫn, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau họ.


Xoay người lại thì thấy nhà hàng nhỏ không một bóng người đang bốc hỏa, cô quay đầu nhìn Cảnh Thù. Cảnh Thù vỗ vỗ hai tay vào nhau, vẻ mặt không đổi nói: "Loại nhà hàng như này đúng là tai họa, để lửa thiêu sạch đi thôi."


Trình Tiểu Hoa nói: "Điện hạ, bên cạnh còn có nhà hàng khác mà, anh đốt như này dễ gây ảnh hưởng tới họ lắm đấy."


"Em nghi ngờ U Minh Hỏa của bản quân à? Yên tâm đi, chỉ đốt hắc điếm thôi, sẽ không làm hại người vô tội đâu."


Trình Tiểu Hoa nhìn hai bên: "Chúng ta mau đi thôi, nếu cảnh sát đến mà tra được gì thì chúng ta chỉ có thể ở trong phòng tạm giam của sở cảnh sát thôi ấy."


Cảnh Thù nói: "Bản quân để mồi lửa ở chỗ bọn chúng đặt bếp ga, cho dù cảnh sát muốn điều tra thì cũng chỉ có thể kết luận là trang thiết bị của bọn họ kém, không liên quan đến ai cả."


Vãi, còn có thể làm thế nữa hả?


Trình Tiểu Hoa bỗng nhiên cảm thấy điện hạ cũng rất biết suy tính. Điện hạ như vậy thật sự khiến người ta yêu thích, phải làm sao giờ?


Trình Tiểu Hoa kéo tay Cảnh Thù, nói với Sơn Miêu và Tôn Danh Dương: "Đi thôi, chúng ta đến khách sạn. Đến đó rồi lại mời mọi người ăn tiếp nhé."


Đi theo hướng dẫn của bản đồ, đám Trình Tiểu Hoa nhanh chóng tìm thấy khách sạn bốn sao mà họ đã đặt trước, tổng cộng là hai gian phòng. Trình Tiểu Hoa một mình một phòng. Ba người kia một phòng, mỗi người một giường đơn.


Vốn Trình Tiểu Hoa còn muốn chi mạnh một phen, đặt cho mỗi người một phòng. Cảnh Thù lại nói: "Như vậy quá tốn kém, vừa hay khách sạn này một phòng có ba giường ngủ, dù sao chúng ta đều không phải là người, ngủ hay không ngủ cũng chẳng ảnh hưởng gì cả." Lúc đó Trình Tiểu Hoa vô cùng vui mừng, điện hạ đã nghĩ thông rồi, còn biết thay cô tiết kiệm tiền cơ đấy. Đúng là càng ngày càng giống một người bạn trai tốt mà.


Vừa vào phòng, Sơn Miêu đã mở cửa sổ ra, ngửi tới ngửi lui.


Tôn Danh Dương lại cười nhạo cậu: "Chỗ này rộng như vậy, cho dù mũi cậu có thành tinh cũng không thể ngửi xa như vậy được."


Bỗng nhiên sắc mặt Sơn Miêu trở nên mừng rỡ: "Tôi ngửi được mùi của Manh Manh rồi, em ấy đang ở khách sạn đối diện với chúng ta."


Trình Tiểu Hoa đi đến cạnh cửa sổ nhìn xem, thì cách mấy trăm mét là một khu nghỉ dưỡng vô cùng xa hoa. Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy bên trong khu nghỉ dưỡng này có bể bơi, sân đua ngựa, xây quanh khách sạn Lâm Hải, thậm chí gần đó còn có một bãi biển rất rộng. So ra thì, đám Trình Tiểu Hoa ở tầng cao nhất của khách sạn cũng chỉ có thể thấy bãi biển ở xa xa. Nhưng muốn được thấy biển, thì cũng phải trả một mức phí rất cao cho một đêm.


"Chị Tiểu Hoa, Manh Manh đang ở trong khách sạn kia. Em đi gặp em ấy đây!"


Sơn Miêu rất hưng phấn, leo lên bệ cửa sổ muốn nhảy xuống, Trình Tiểu Hoa vội kéo cậu lại: "Trời sắp tối rồi, em lỗ mãng như vậy sẽ dọa đến bà Vương đấy. Huống chi đây là tầng hai hai, em cứ nhảy xuống như vậy có ổn không hả?"


"Vậy phải làm sao giờ?"


"Hôm nay đã trả tiền phòng ở đây rồi, không thể lãng phí. Vậy để ngày mai chúng ta đổi sang khách sạn bên kia đi, đắt một chút cũng không sao... Tình cờ gặp mặt sẽ không làm người ta thấy phản cảm, em thấy được không?"


Rõ ràng là đi nghỉ đông mà, sao lại thành đi theo đuổi bạn gái nhỏ cho Sơn Miêu thế này? Thật kì lạ mà.


"Cảm ơn chị Tiểu Hoa."


Sắp xếp xong hành lý, đám Trình Tiểu Hoa xuống tầng hai ăn buffet. Tuy một người mất vài trăm tệ, không hề rẻ nhưng mà nhìn Sơn Miêu ăn như rồng cuốn, Trình Tiểu Hoa vẫn thấy tiêu tiền như vậy là hợp lý rồi.


Ăn cơm xong, vài người muốn đi bãi biển gần đó chơi, cũng rất vui vẻ. Trừ việc Sơn Miêu có chút tiếc nuối vì không thể tình cờ gặp Manh Manh.


Hôm nay Vương Manh Manh hơi khó chịu, bà Vương đã đo nhiệt độ mấy lần, đều là 38 độ, cũng không cao. Nhưng lại ảnh hưởng đến tinh thần của con trẻ, cứ nằm trong phòng khách sạn nghỉ ngơi thôi. Bà Vương ở bên chăm sóc, ngay cả dì Liễu Tinh Vân cũng không có tâm trạng ra ngoài chơi.


Ban ngày Vương Manh Manh ngủ nhiều nên đêm đến không hề buồn ngủ. Sau khi ăn xong bát cháo thì cứ nằm trên giường trợn tròn mắt, không ngủ được. Do ban ngày không ngủ, bà Vương mệt mỏi rã rời, vừa đặt mình xuống giường là ngủ ngay.


Vương Manh Manh một mình xem TV, xem được một lúc thì nghe thấy trong toilet có tiếng nước chảy nhỏ giọt.


Chẳng lẽ là vòi nước chưa khóa? Em nhớ thầy cô đã dạy rằng nước là tài nguyên hữu hạn, không thể lãng phí.


Vì thế em đi vào toilet, muốn khóa chặt vòi nước lại. Lạ là vòi nước không hề chảy, nhưng trong bồn tắm thì nước đang xả ào ào.


Vương Manh Manh thấy lạ, hôm nay em sinh bệnh nên không tắm. Bà Vương không có tâm tình tắm bồn, trước khi ngủ chỉ tắm vòi sen. Nước này là ai xả ra?


Vương Manh Manh có chút sợ hãi, xoay người muốn chạy về với mẹ nhưng cửa toilet ngay lập tức đóng lại. Em muốn mở cửa, nhưng cho dù dùng hết sức lực cũng hay xoay tay nắm cửa như nào đi chăng nữa thì cửa vẫn khóa chặt. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.