Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 64



Chương 64: Làm cách nào để giải trừ tội nghiệt?


Năm năm trước, sự nghiệp của Liễu Tinh Vân chững lại, vì muốn có được cơ hội diễn xuất, cô ta đã đổi tình lấy vai diễn với một đạo diễn. Sau đó lại bị đối phương chối bỏ. Thế nhưng cô ta đã mang thai. Lúc đó, cô ta đã nghĩ sẽ sinh đứa bé ra, rồi bình thản sống qua ngày.


Huyết mạch tương liên, cô ta có thể cảm nhận đứa bé mỗi ngày lại lớn thêm một chút, từ lúc chưa có động tĩnh gì cho đến lúc có máy thai lần đầu tiên. Mạng sống cứ vậy mà hình thành, thật sự rất thần kỳ. Cô ta cũng đã từng vuốt ve, vỗ về, cũng đã từng đoán xem thai nhi là con trai hay con gái, có dáng vẻ gì, có giống cô ta hay không.


Cô ta không dám tưởng tượng, sự nổi tiếng của một siêu sao mất đi, cô ta biến thành một người phụ nữ bình thường sẽ như thế nào? Sau khi người ngoài biết sẽ có hậu quả gì? Nhất là một đám tiểu nhân chỉ quan tâm đến lợi ích, chắc chắn sẽ châm chọc, khiêu khích cô ta.


Tóm lại, cô ta vẫn luyến tiếc rời khỏi vòng danh lợi, lúc thai nhi trong bụng đã được sáu tháng tuổi đã nhẫn tâm phá bỏ. Liễu Tinh Vân xoay người sang chỗ khác, chầm chậm đi đến trước mặt tiểu quỷ, rồi quỳ xuống, cô tay run rẩy chạm vào khuôn mặt xấu xí, rách nát: "Rất xin lỗi, con yêu... Xin lỗi... Đều là lỗi của mẹ...."


Dường như tiểu quỷ cảm nhận được, nó mở mắt ra, lúc nhìn thấy Liễu Tinh Vân thì cười nhẹ: "Mẹ ơi, đừng bỏ con..." Liễu Tinh Vân không còn ghét bỏ vẻ xấu xí của tiểu quỷ nữa mà ôm nó vào lòng, khóc nghẹn.


Rõ ràng là do người lớn tạo nghiệt nhưng chịu khổ lại là đứa con vô tội!


Khóc xong, cô ta quỳ xuống trước mặt Cảnh Thù: "Tôi không muốn tiễn con bé đi nữa, nó là con của tôi mà, tôi không thể vứt bỏ nó một lần nữa. Giúp tôi giữ nó lại có được không? Cầu xin ngài, thầy Cảnh, tôi cầu xin ngài đấy."


Cảnh Thù nói: "Nuôi nó là ngươi, nói muốn tiễn bước nó đi cũng là ngươi, giờ lại nói muốn giữ nó lại? Ngươi nghĩ nó là cái gì, muốn gọi đến là đến, đuổi đi là đi à?"


Tôn Danh Dương nói: "Tiểu Vân này, không nên tiếp tục cưỡng chế nó ở lại. Tiểu quỷ vốn nên đến Minh giới từ năm năm trước rồi. Sau đó nó lại bị thuật sĩ bắt hồn, cưỡng bức ở lại dương gian. Lúc cô nuôi nó cũng đã giúp cô chuyển mệnh, số mệnh vốn dĩ đã được sắp đặt, nó lại giúp cô thay đổi, lúc vận số của cô tăng lên thì vận số của những người khác cũng giảm đi. Cái này vốn là trái đạo trời, sớm muộn sẽ phải nhận trừng phạt. Cho dù là cô, tiểu quỷ hay là thuật sĩ giúp cô nuôi quỷ kia đều không tránh được. Thời gian nuôi dưỡng càng dài, tội nghiệt sẽ càng sâu, trừng phạt phải nhận cũng nặng hơn."


Liễu Tinh Vân không khóc nữa, vội vàng hỏi: "Tôi làm sai, tương lai sẽ nhận báo ứng. Nhưng đứa bé này vô tội, chẳng lẽ cũng sẽ bị trừng phạt sao? Con bé sẽ làm sao?"


Tôn Danh Dương nhìn Cảnh Thù. Gã chỉ là một quỷ sai cấp thấp, chuyện phán quyết định tội, gã không có quyền biết quá nhiều.


Cảnh Thù nói: "Ít nhất thì hơn trăm năm sẽ không được chuyển kiếp. Sau một trăm năm có được chuyển kiếp cũng sẽ không được làm người. Nếu ngươi tiếp tục cưỡng chế nó ở lại, sẽ càng thêm tội nghiệt, trừng phạt sẽ càng nặng hơn."


Lòng Liễu Tinh Vân đau như dao cắt, sao lại có thể như vậy?


"Chẳng lẽ không có cách khác sao?" Có lẽ là do thương tâm quá mức, bụng Liễu Tinh Vân lại bắt đầu đau, sắc mặt cô ta tái nhợt, mồ hôi vã ra.


Trình Tiểu Hoa thấy vậy, vội đỡ cô ta dậy, dìu cô ta đến ngồi lên ghế: "Cô đừng quá kích động, đừng quên trong bụng cô còn có một đứa bé nữa, đó cũng là một sinh mệnh, không thể lại để xảy ra chuyện."


Liễu Tinh Vân giữ chặt tay Trình Tiểu Hoa, cầu xin nói: "Cô Trình, có cách nào có thể giảm bớt tội nghiệt cho con tôi không? Đều là do lòng tham của tôi, đứa bé vô tội, nó rất đáng thương."


Trình Tiểu Hoa đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lấy di động ra mở web bán hàng của Địa phủ Tư –


"Vé Vãng Sinh, tôi nhớ đã từng thấy có bán Vé Vãng Sinh..."


Từ lúc có quyền truy cập vào web bán hàng, Trình Tiểu Hoa cũng hay lên đó mua đồ, mua đan dược có lợi cho việc tu luyện, cũng hay mua cho Tôn Danh Dương và Sơn Miêu, coi như là phần thưởng vậy. Ngoại trừ các loại đan dược ra, trên đó còn bán rất nhiều món cổ quái, Trình Tiểu Hoa nhớ đã từng thấy Vé Vãng Sinh nhưng lúc đó cũng không xem kỹ.


"Thấy rồi!" Trình Tiểu Hoa nở nụ cười: "Cũng không đắt lắm, có hơn một nghìn thôi."


Cảnh Thù nói: "Rẻ, nhưng cách sử dụng không dễ dàng đâu. Nếu không thì những kẻ ác đều chỉ cần tiêu tiền là có thể được đầu thai à? Trong mười tám tầng địa ngục sẽ chỉ còn lại người nghèo sao."


Cẩn thận đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, Trình Tiểu Hoa đã hiểu rõ ý tứ của Cảnh Thù, nói với Liễu Tinh Vân: "Vé Vãn Sinh có rất nhiều điều kiện hà khắc..."


Liễu Tinh Vân vội hỏi: "Điều kiện gì cũng được, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, mấy năm nay tôi kinh doanh lời không ít."


Trình Tiểu Hoa nói: "Không cần tiền, chỉ cần công đức và tuổi thọ."


Liễu Tinh Vân: "Có ý gì?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Một nghìn Minh tệ chỉ là giá để có được vé. Cô muốn nó được chuyển kiếp thì phải thay nó rửa sạch tội nghiệt, đã từng tạo ra bao nhiêu nghiệt thì phải tạo công đức bằng từng đó. Cụ thể thì phải mua vé xong mới biết được. Ngoại trừ cái này, cô còn phải đồng ý bỏ ra một số tuổi thọ nhất định, cho tiểu quỷ mượn."


Liễu Tinh Vân nghe vậy thì có chút do dự, nhưng khi cô ta cúi đầu nhìn thấy những vết thương, vết sẹo trên người tiểu quỷ, cảm giác áy náy cũng tội lỗi lại dâng lên.


Cô ta cắn răng, hạ quyết tâm: "Phiền cô giúp tôi mua nó, tôi đồng ý tích công đức, cũng đồng ý giảm thọ."


Trình Tiểu Hoa nhanh chóng mua xong, lúc chạm vào vật phẩm thì tờ Vé Vãng Sinh kia đã xuất hiện trên tay cô. Bất ngờ là cả hai mặt đều trắng, cũng không khác gì một tờ giấy trắng bình thường.


Theo hướng dẫn sử dụng ghi trên web, Trình Tiểu Hoa viết ngày tháng năm sinh của Trình Tiểu Hoa và ngày chết của tiểu quỷ lên mặt trước của tờ giấy. Xong khi viết xong, trên Vé Vãng Sinh xuất hiện những đóa hoa màu đen, chia thành hai mươi hàng, mỗi hàng năm mươi đóa, tổng cộng là một nghìn đóa. Mặt sau của tờ giấy xuất hiện một dòng chữ số: 3650 ngày.


Trình Tiểu Hoa đưa Vé Vãng Sinh cho Liễu Tinh Vân xem, nói: "Tội nghiệt của tiểu quỷ cần một nghìn phần công đức để tẩy sạch, sau này mỗi lần cô làm việc thiện sẽ thấy một đóa hóa sáng lên. Chờ khi một nghìn đóa hoa đều phát sáng, tội nghiệt của nó sẽ được tẩy sạch. Mặt sau ghi 3650 ngày, thể hiện số thọ mệnh mà tiểu quỷ sẽ mượn của cô. 3650 ngày vừa đúng mười năm, cô sẽ bớt đi mười năm tuổi thọ còn tiểu quỷ sẽ có thêm mười năm được sống. Thời gian mười năm cũng là thời hạn phải hoàn thành một nghìn công đức."


"Cô cân nhắc cho kỹ, mười năm phải hoàn thành một nghìn công đức, cũng không dễ, cô sẽ không thể tiếp tục đi làm diễn viên, nhận hợp đồng đại diện. Nếu cô đã quyết tâm thì lấy một giọt máu ở đầu ngón tay, nhỏ xuống Vé Vãng Sinh, coi như đã đồng ý với khế ước, không được phép thay đổi. Mười năm sau, nếu như cô công đức viên mãn, tiểu quỷ sẽ chết đi, duyên phận mẹ con giữa hai người sẽ hoàn toàn chấm dứt, nó có thể đi đầu thai làm người một lần nữa. Nếu như không thể thực hiện được thì mọi thứ sẽ uổng phí."


Vé Vãng Sinh ở trong tay Liễu Tinh Vân nóng rực, một ngàn đóa hoa nhỏ màu đen kia, chính là nhiệm vụ mà cô ta phải hoàn thành trong tương lại, cũng là những tội nghiệt đã phạm phải.


Gục đầu xuống, cô ta nhìn tiểu quỷ vẫn ngủ say. Khuôn mặt xấu xí đầy vết sẹo kia hình như có vài chỗ giống mình. Một đứa con như vậy, sao lúc trước lại có thể ngoan độc quyết tâm phá bỏ đi?


Cuối cùng, Liễu Tinh Vân cắn ngón tay. Máu đỏ thẫm nhỏ xuống Vé Vãng Sinh, một đóa hoa màu đen bị nhuộm đỏ, phát ra ánh sáng.


Trình Tiểu Hoa cười: "Chúc mừng cô đã đạt thành phần công đức đầu tiên."


Cùng lúc đó, thời gian ở sau Vé Vãng Sinh cũng bắt đầu đếm ngược.


Sắc mặt tiểu quỷ chậm rãi khôi phục như bình thường, lúc mở mắt ra, đôi mắt cũng đã giống như những đứa trẻ bình thường, nó có một đôi mắt đen sẫm.


Liễu Tinh Vân hôn khắp khuôn mặt nhỏ bé: "Con ngoan, sau này mẹ sẽ bồi thường cho con gấp bội."


Cho dù cô ta biết, duyên phận mẹ con chỉ có mười năm, nhưng ít nhất có cơ hội bù đắp lại những tiếc nuối.


Trên người tiểu quỷ đã không còn quỷ khí, tựa như những đứa bé bình thường rúc vào vòng ôm của mẹ. Đôi mắt to tròn tò mò đánh giá đám Trình Tiểu Hoa, Cảnh Thù, Tôn Danh Dương.


Trình Tiểu Hoa lại tiêu tiền mua một viên đan làm đẹp đưa cho Liễu Tinh Vân: "Cho con bé ăn đi, vết thương, vết sẹo trên người con bé sẽ biến mất. Trí nhớ của con bé cũng sẽ thay đổi, trừ việc nhớ rõ cô là mẹ nó ra thì những chuyện đen tối kia nó sẽ quên hết, trở thành một đứa bé bình thường."


Liễu Tinh Vân vô cùng cảm kích bọn họ, thậm chí còn muốn trả họ tám mươi vạn tệ ngay lập tức.


Trình Tiểu Hoa từ chối: "Tích đức làm việc thiện đôi khi cũng tốn rất nhiều tiền, cô giữ lại đi. Làm công đức cho tốt, thật ra cũng là giúp chính cô tích âm đức."


Ra khỏi phòng Liễu Tinh Vân, lúc trở về, Trình Tiểu Hoa lẳng lặng nói với Cảnh Thù: "Thật ra điện hạ anh vẫn có lòng thương cảm đấy. Nếu anh không nói toạc ra chuyện tiểu quỷ là con của Liễu Tinh Vân thì cô ấy đã không mềm lòng rồi. Giờ cũng tốt, mọi việc đều được giải quyết êm đẹp."


Cảnh Thù kiêu ngạo ngẩng đầu, mặt đều vẻ đắc ý.


Tôn Danh Dương không bỏ lỡ cơ hội nịnh nọt: "Đúng thế! Điện hạ của chúng ta anh minh thần võ, uy vũ bất phàm, tâm địa còn tốt nữa, không hổ là người đứng đầu Thập Điện Diêm La, đối tượng được toàn bộ viên chức Địa phủ Tư kính trọng, ngưỡng mộ, thần tượng trọn đời của lão Tôn tôi mà!"


Trình Tiểu Hoa hỏi: "Không phải anh thần tượng Liễu Tinh Vân à?"


Tôn Danh Dương nghẹn họng, đằng hắng một cái, đúng lý hợp tình nói: "Lão Tôn tôi không được thần tượng nhiều người à?"


Trình Tiểu Hoa bật cười.


Cảnh Thù nói: "Nếu không phải sớm biết rõ lai lịch của ngươi, bản quân sẽ hoài nghi lúc còn sống ngươi làm Hán gian đấy. Sao lời nịnh nọt lại giống mấy tên Hán gian trong các vở kịch thế hử?"


"Thì ra là mượn từ trong phim truyền hình!" Trình Tiểu Hoa đang đùa bỡn với bọn họ, bỗng nhiên hỏi: "Tôi cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy... À, sao mãi không thấy Sơn Miêu nhỉ?"


Tôn Danh Dương nói: "Còn phải hỏi à? Chắc chắn là đi tìm Manh Manh rồi. Hừ, con mèo chết tiệt, thấy sắc bỏ bạn!"


Cùng lúc đó, trong trung tâm nuôi dưỡng thú cưng của khách sạn, Sơn Miêu vaaxn còn kêu rên: "Chị Tiểu Hoa, lão Tôn, bao giờ hai người mới đến cứu em. Em đói lắm, đói,..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.