Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 7: Khai trương tiệm hoành thánh Tiểu Hoa



Chương 7: Khai trương tiệm hoành thánh Tiểu Hoa


Thật ra, Địa phủ Tư ở Nhân gian mở tiệm hoành thánh mới chỉ là chuyện của năm năm gần đây mà thôi. Lãnh đạo cao cấp của Địa phủ Tư đều là những lão thần đã Tịch Cốc* từ lâu nên không hề biết gì về ẩm thực trên Nhân gian. Chủ trương mở tiệm hoành thánh cũng chỉ là để giải quyết vấn đề ăn uống của Quỷ sai. Vậy nên khẩu vị hoành thánh mấy năm qua đều không có gì thay đổi. Dù đã có phản hồi, góp ý về việc thực đơn quá đơn điệu nhưng phản hồi đến phản hồi đi, cấp trên cũng không biết phản hồi đã được gửi tới nơi nào. Tóm lại là không hề có một chút hồi âm nào cả.


*Tịch Cốc: ý chỉ những người tu luyện, từ bỏ việc ăn uống. Nói chung là không cần ăn uống vẫn sống


Hơn nữa, nhân viên trong cửa tiệm cũng không dựa vào việc buôn bán này để kiếm cơm, nên cũng sẽ không để tâm suy nghĩ làm sao để nhóm Quỷ sai đến nhiều hơn mà tự bỏ tiền túi làm đa dạng thực đơn. Đặc biệt là còn có sự khác biệt tiền tệ giữa hai nơi.


Còn Trình Tiểu Hoa vì muốn bán hoành thánh kiếm thêm một khoản thu nhập để sống nên mới nhịn đau bỏ chút vốn, thêm vị hoành thánh mới. Coi như là tìm đường sống từ ngõ cụt vậy.


Thường Tiểu Bạch vừa ăn một miếng đã gật đầu khen: “Ngon thật đó!” Lại thò đũa vào trong bát của A Phòng gắp một miếng nhân rau hẹ trứng gà, cắn một miếng là cảm nhận được mùi thơm của rau hẹ hòa với trứng gà mềm xốp, rất ngon.


A Phòng nhìn tướng ăn của Thường Tiểu Bạch, không nhịn được nói: “Địa phủ Tư thật là không có tình người, cứ nhất nhất bắt chúng ta phải ăn ở tiệm hoành thánh của Ban Hậu cần, mà ngày nào cũng chỉ có một vị nhân. Nhìn con nhóc này xem, không biết đã bao lâu rồi chưa được ăn món mới!”


A Phòng cũng không tuân thủ quy định như Thường Tiểu Bạch, những món ngon trên Nhân gian cô đều đã thử qua. Nên dù cảm thấy hoành thánh Trình Tiểu Hoa làm ăn cũng khá ngon nhưng biểu hiện cũng không quá khoa trương như Thường Tiểu Bạch.


Thường Tiểu Bạch nói: “Không phải tuân thủ quy định đâu. Chẳng qua là tôi vừa dùng hết số nhân dân tệ tích cóp được để mua điện thoại mới rồi. Đúng rồi, làm cho tôi một phần nhân rau thơm thịt bò và rau hẹ trứng gà để mang về cho anh tôi nhé.”


Đối với Trình Tiểu Hoa mà nói, có thể bán được như này đã là vượt khỏi sự mong đợi rồi. Cô chạy ra sau bếp, nấu hai bát hoành thánh, gói lại rồi mang ra đưa cho Thường Tiểu Bạch: “Xong rồi đây, tôi có bỏ thêm chút gia vị để trộn. Lúc anh cô ăn, hoành thánh sẽ không bị nở ra quá nhiều, nhưng vẫn nên ăn ngay cho nóng nhé.”


Thường Tiểu Bạch hỏi: “Được, tổng cộng hết bao nhiêu tiền vậy?”


Trình Tiểu Hoa xoa xoa tay, cười nói: “Thịt bò mười hai tệ, rau hẹ mười tệ. Tổng cộng hết 44 tệ. Hôm nay cứ trả bằng minh tệ đi. Lần sau nếu muốn ăn hai loại nhân này thì trả bằng nhân dân tệ nhé. Tôi sẽ giảm giá 50% cho.”


Trình Tiểu Hoa đã tính qua rồi, không mất tiền thuê cửa hàng nên cô cũng có thể tiết kiệm rất nhiều, chỉ tốn tiền nguyên liệu nấu ăn thôi. Thành phố Vọng Giang cũng không quá đắt đỏ như những thành phố khác. Nên là có giảm 50% thì cô vẫn có thể có chút ít lãi.


Nghe đến việc không thể trả bằng Minh tệ, Thường Tiểu Bạch có chút thất vọng. Nhưng ngay sau đó lại thấy có thể được giảm giá 50% thì cảm thấy chấp nhận được. Dù sao thì Quỷ sai bọn họ cũng có thể kiếm chút ít thù lao nhân dân tệ. Đa số bọn họ không dám bén mảng tới cửa tiệm bình thường là do sợ vi phạm quy định.


Sau khi Thường Tiểu Bạch và A Phòng rời đi, thì có một vị khách mới tới, là một người đàn ông khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Anh ta cao, gầy, để tóc dài, tóc còn tết lại theo kiểu thời phong kiến. Trên người mặc một bộ cổ trang màu xanh xám, chân đi giày vải đã cũ, tay cầm một chiếc quạt giấy. Giữa đêm khuya lạnh lẽo, anh ta còn phe phẩy cây quạt, làm người khác có cảm giác không rét mà run.


Trình Tiểu Hoa mở lời: “Hoan nghênh quý khách. Ngài muốn ăn hoành thánh chay hay là ăn có canh?”


Nam cổ nhân khịt khịt mũi ngửi: “Sao ta lại ngửi được mùi rau hẹ, rau thơm, thịt bò nhỉ? Chẳng lẽ, những lão nhân cổ hủ ở Địa phủ Tư kia cuối cùng cũng đã biết đến nỗi khổ của những nhân viên tuyến cơ sở như chúng ta mà thêm vào những loại nhân mới à?”


Nếu anh ta không nhắc tới Địa phủ Tư, Trình Tiểu Hoa đã nghĩ rằng mình xuyên không rồi.


Trình Tiểu Hoa vội nói: “Không đâu, là tôi tự mình gói một chút nhân rau hẹ trứng gà và nhân rau thơm thịt bò. Nếu anh muốn ăn, tôi sẽ đi nấu ngay đây. Nhưng mà, do nguyên liệu nấu ăn do tôi mua trên Nhân gian nên sẽ không thể thanh toán bằng Minh tệ. Tuy nhiên, tôi sẽ giảm giá cho anh. Nhân trứng 5 tệ, nhân thịt bò 6 tệ. Vẫn có nhân thịt lợn đấy, cái này có thể dùng Minh tệ để trả!”


Nam cổ nhân nói: “Ra thế! Tuy hơi buồn vì không thể dùng Minh tệ, nhưng so với những quán khác cũng đã ưu đãi hơn nhiều, ta quyết định hôm nay sẽ xa xỉ một phen. Làm cho ta hai phần nhân rau hẹ trứng gà. Ta ăn khô.”


Trình Tiểu Hoa nghĩ bụng: 5 tệ mua hoành thánh mà cũng xa xỉ sao? Cuộc sống của những nhân viên tuyến cơ sở của Địa phủ Tư thật không dễ dàng mà!


“Có ngay đây!”


Trình Tiểu Hoa vui mừng chạy đến sau bếp nấu hoành thánh. Cô vốn nghĩ chỉ có thể bán vào ban ngày, giờ nhóm Quỷ sai cũng muốn mua. Tuy rằng so với các tiệm khác thì lợi nhuận ít hơn nhưng có tiền là tốt rồi.


Cổ nam nhân chắc cũng ít đi tiệm cơm của người thường ăn, nên giống như Thường Tiểu Bạch, cắn một miếng hoành thánh, cao giọng khen ngon: “Ngon quá, thật giống vị mẫu thân làm!”


Đến khi ăn hết một bát hoành thánh, anh ta gạt nước mắt nói: “Những năm ta còn sống, lúc vui vẻ nhất là được gia mẫu làm hoành thánh nhân rau hẹ cho ăn. Nay ăn hoành thánh các hạ làm, lại bất ngờ có mùi vị những năm đó. Thật khiến tại hạ hoài niệm!”


Trình Tiểu Hoa thấp giọng hỏi: “Xin hỏi lúc ngài còn sống là lúc nào vậy?”


Cổ nam nhân thở dài: “Tính kỹ đã hơn 300 năm rồi.” Nói đến đây, sắc mặt anh ta bỗng nhiên thay đổi, bi phẫn nói: “Thật giận Thát Tử chiếm giang sơn ta, giết hại dân chúng ta, hại ta uổng phí mạng này! Mối hận này, KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG!!!”


Cảm xúc bị kích động, giọng điệu khẳng khái, người không biết chắc sẽ nghĩ anh ta đang diễn kịch cổ.


Trình Tiểu Hoa xấu hổ, chỉ có thể nói: “Đừng kích động, đừng kích động! Triều Thanh đã sớm diệt vọng, thù của ngài đã được báo rồi.”


“May mà Địa phủ Tư thấy tấm lòng trung thành của ta, mời ta về làm Quỷ sai, ta mới có thể nhìn thấy ngày Thát Tử trả lại giang sơn này.” Thần sắc cổ nam nhân có chút dịu xuống, nói một câu: “Thiên đạo sáng tỏ, ắt có báo ứng!”


Sau đó chắp tay, ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái rời đi.


Trình Tiểu Hoa sửng sốt mất vài giây, bỗng hồi hồn: “Này! Này! Anh chưa trả tiền hoành thánh! 10 tệ!!!!”


Lúc đuổi đến cửa đã thấy bên ngoài chỉ còn lại bóng cây lay động, không một bóng người.


Ta khinh! Quỷ sai mà cũng ăn quỵt! Còn ngang nhiên như vậy!!!


Trình Tiểu Hoa vừa đau lòng 10 tệ bị quỵt, vừa buồn bực dọn bàn.


Lúc này, vừa đúng lúc Cảnh Thù trở về. Vừa bước chân vào trong tiệm đã ngửi được mùi rau thơm, rau hẹ, đôi lông mày cau lại: “Cô mua hương tệ quá, càng đốt càng thối.”


Trình Tiểu Hoa nói: “Hương gì chứ! Không ngửi được ra sao? Đây là mùi hoành thánh rau thơm thịt bò với rau hẹ trứng gà. Tuy mùi hơi nồng nhưng ăn rất ngon. Anh có muốn ăn thử không? Tôi sẽ lấy rẻ, 5 tệ thôi.”


Cảnh Thù đáp: “Không cần, tôi đã sớm Tịch Cốc.”


Thảo nào đến giờ Trình Tiểu Hoa chưa từng thấy hăn ăn cái gì, hóa ra là đã Tịch Cốc rồi.


Trình Tiểu Hoa hỏi hắn: “Quỷ sai ở Địa phủ Tư có phải anh đều quen hết không?”


Cảnh Thù nói: “Có việc gì sao?”


“Vừa rồi có một vị khách đến ăn, tầm khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc đồ cổ, há mồm ngập miệng đều rất nho nhả, anh có biết anh ta là ai không?”


Cảnh Thù nghĩ một chút rồi nói: “Quỷ sai mặc cổ trang ở Vọng Giang cũng chỉ có mình Tôn Danh Dương. Sao vậy?”


“Không sao, anh ta quên không trả tiền. Tôi phải biết tên chứ, như vậy mới có thể đòi nợ được.”


“…”


Trình Tiểu Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Tính ra có thể coi anh ta là trung thần, năm đó cũng từng vì nước vì dân góp sức. Tôi đành không so đo với anh ta 10 tệ kia nữa.”


Cảnh Thù hoài nghi: “Trung thần? Theo tôi biết, lúc sống, anh ta không hề làm quan.”


Trình Tiểu Hoa đơ người: “Anh ta nói vì nước mà mất mạng, không phải là trung thần, nghĩa sĩ thì là cái gì?”


Cảnh Thù nói: “Theo tôi biết, Tôn Danh Dương sinh vào thời kì suy vi nhà Minh, khi còn niên thiếu có say mê đọc sách, muốn tham gia thi cử. Nhưng sau đó, không trúng thi Hương. Sau khi nhà Thanh mang binh vào, trên đường chạy trốn, vô ý ngã sông chết đuối. Lúc đó chiến loạn, người chết nhiều, lượng công việc ở Địa phủ Tư tăng đột biến nên đưa hắn về làm Quỷ sai.”


“Vậy…” Sự thật cùng suy nghĩ của Tiểu Hoa khác biệt quá lớn. Hóa ra cái anh ta nói là trung thần nơi được mời về làm việc, chỉ là ảo tưởng thôi à?


Sau khi hết ca, Trình Tiểu Hoa vội vàng đi ngủ, còn đặt một báo thức hàng ngày vào lúc mười giờ sáng.


Tỉnh dậy, cô vội vàng làm vệ sinh cá nhân. Sau đó, treo băng rôn “Tiệm hoành thánh Tiểu Hoa” treo lên, đợi đến trưa bắt đầu mở bán. Lúc mười một giờ, có bốn vị khách bước vào. Sau khi ăn đều khen ngon. Nhất là có ba người ăn hoành thánh nhân thịt lợn đều nói là thịt này ngon quá, vừa mềm, vừa thơm.


Nghe được đánh giá này, Trình Tiểu Hoa cũng không cảm thấy bất ngời. Cảnh Thù nói, Xưởng Luyện ngục vì muốn mà rộng quy mô tiệm hoành thánh 444 mà đã đến Nhân gian thuê hẳn một trang trại nuôi lợn.


Người Địa phủ Tư không có nhiều mưu toan như người phàm, nuôi lợn đều cho ăn đồ tốt, sạch sẽ, lại còn không có thuốc tăng trọng. Nuôi như vậy sao thịt lại không ngon được?


Chẳng qua nhóm Quỷ sai đã ăn suốt năm năm nên cảm thấy phát chán mà thôi. Chứ nguyên liệu làm nhân đâu có vấn đề gì đâu. Trình Tiểu Hoa lần đầu ăn cũng rất ngạc nhiên.


Hết giờ bán hàng buổi trưa, Trình Tiểu Hoa ngồi đếm tiền, bốn vị khách mua sáu chén hoành thánh, thu về sáu mươi hai tệ.


Cô cảm thấy thật vui vẻ, cầm tiền, khóa cửa lại rồi đi đến chợ gần đó mua nguyên liệu gói hoành thánh, cũng tính toán nên in thêm một số tờ rơi nữa.


Có lẽ do danh tiếng lúc trưa và mới phát thêm tờ rơi nữa nên buổi tối khách đến đông hơn chút. Thu được một trăm hai mươi tệ. Một ngày này, trừ đi tiền vốn, cô thu được một trăm tệ tiền lãi.


Trình Tiểu Hoa vô cùng vô cùng vui vẻ. Cứ như vậy, một tháng cô có thể kiếm được ba nghìn tệ. Cũng may, do không phải trả tiền thuê mặt bằng, nếu không cũng đã không lãi được nhiều như vậy.


Lúc mười giờ tối, Cảnh Thù lại đi ra ngoài. Chỉ cần đến ca đêm là hắn lại đi.


Lúc đi ra cửa, nhìn thấy biển hiệu từ “Tiệm hoành thánh 444-1” thành “Tiệm hoành thánh Tiêu Hoa”, hắn có chút ngạc nhiên.


Trình Tiểu Hoa thấy hắn đứng ở cửa chưa rời đi, mới nhớ ra mình vẫn chưa đổi biển hiệu, vội chạy ra đổi lại.


Cảnh Thù: “…Tên này tục quá”


Trình Tiểu Hoa: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.