Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 83



Chương 83: Cổ trấn bị lãng quên (phần mười một)


Đối với cái người thần bí mà trước khi chết dơi tinh nhắc đến kia, Cảnh Thù tỏ vẻ không quan tâm, nhún vai nói: "Không biết."


Sơn Miêu nói tiếp: "Trong phim hoạt hình mà tôi xem, lúc nhân vật phản diện chết đều sẽ nói một câu: "Ta sẽ quay lại" hoặc "XX nhất định sẽ báo thù cho ta, các ngươi hãy đợi đấy!". Chắc tại cô ta xem phim hoạt hình hơi nhiều thôi."


Trình Tiểu Hoa bất lực, chậm rãi nói một câu: "Chị cảm thấy cô ta chưa từng xem phim hoạt hình đâu."


Tôn Danh Dương cười: "Miêu này, trước kia cậu xem thế giới động vật cũng được thôi, dù sao cũng có thể học hỏi chút ít tri thức. Từ bao giờ cậu lại thích xem phim hoạt hình thế hả?"


Sơn Miêu vội nói: "Không phải tôi thích, là Manh Manh thích xem nên tôi chỉ có thể cùng em ấy xem thôi."


Dơi tinh đã bị tiêu diệt, bọn họ còn phải về trấn Phượng Minh một lần nữa.


Có kinh nghiệm ngày hôm trước, trước khi trời tối, Trình Tiểu Hoa đã ăn một bữa no nê rồi mới đi lên núi Lạc Nhật.


Lúc ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, đêm đen buông xuống.


Trấn Phượng Minh đã sớm biến mất trên thế gian lại một lần nữa xuất hiện tại sơn cốc trên núi Lạc Nhật.


Một mình Trình Tiểu Hoa đi vào, Từ Phong đang đứng ở đầu cầu chỗ leo lét ánh đèn mỉm cười nhìn cô. Bộ trường bào màu xanh ngọc càng làm nổi bật phong tư xuất chúng của gã, tà áo gã bay bay trong gió đêm.


Trình Tiểu Hoa chậm rãi đi lên cầu đá, hỏi hắn: "Ngươi đang đợi ta?"


Từ Phong cười nhạt: "Ta nghĩ nàng sẽ đến nên đứng ở đây chờ nàng. Ta cũng đã cảm nhận được nguồn năng lượng giam cầm chúng ta đã biến mất rồi. Cảm ơn nàng."


Trình Tiểu Hoa nhìn quanh, bốn phía đều trống rỗng: "Ma trong trấn... người đâu hết rồi?"


Từ Phong nói: "Bọn họ vẫn đang ở đây."


Cùng lúc gã nói, cư dân trên trấn bỗng nhiên xuất hiện. Những đứa trẻ nghịch nước bị mẫu thân nhéo tai xách lên trên bờ, thuyền phu đang chống thuyền chào hỏi nhau, cách đó không xa là kỹ nữ đang đứng trên tầng hai chào mời khách đến. Hết thảy người và những chuyện bọn họ làm đều giống y hệt buổi tối ngày hôm trước, đều rất quỷ dị. Chỉ khác một chỗ là hai tiểu thương bán hoa quả, do lần này không bị Tôn Danh Dương chắn đường nên vừa hô vừa đẩy xe hàng đi xa.


Quả nhiên tất cả đều đúng như cô dự đoán!


Từ Phong thấy cô nhìn chằm chằm những người đó, nói: "Là cảnh tượng vào buổi tối trước ngày trấn này biến mất. Tai nạn ập tới quá bất ngờ, rất thảm thiết. Bọn họ không nhận ra mình đã chết, vẫn cứ lặp đi lặp lại những hành động cuối cùng mình làm trước khi chết, hơn một nghìn năm qua đều như vậy."


"Vậy sao ngươi không làm giống như bọn họ?" Trình Tiểu Hoa nhìn chằm chằm Từ Phong.


Từ Phong cười thê lương: "Đúng vậy, tại sao ta lại rõ ràng? Rõ ràng chính mình đã chết từ lâu, cũng rõ ràng chuyện trấn này đã biến mất, chúng ta đều là ma quỷ. Có nhiều lúc hiểu rõ sẽ đi kèm với đau khổ, cho nên hiểu rõ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì."


Trình Tiểu Hoa lắc đầu: "Ngươi không những hiểu rõ mọi chuyện mà còn giả vờ hồ đồ."


Từ Phong thấy khó hiểu: "Nàng có ý gì?"


"Trong trấn này, chỉ có mình ngươi là quỷ. Về phần bọn họ..." Trình Tiểu Hoa chỉ những bóng người ven sông: "Bọn họ chỉ là do ngươi tạo ra mà thôi, chẳng phải ma quỷ thật sự."


Từ Phong kinh ngạc, sau đó cười lớn: "Lời của nàng thật buồn cười, ha ha..."


Gã cười, người trong trấn giống như phụ họa mà cười theo. Bốn phương tám hướng đều là tiếng cười cổ quái, cực kì quỷ dị. Thậm chí, Trình Tiểu Hoa còn có thể nhìn thấy cảnh vật trong trấn vì tiếng cười của bọn họ mà trở nên vặn vẹo.


Mãi đến khi Từ Phong không cười nữa thì tiếng cười trong toàn bộ trấn mới ngừng lại.


Từ Phong nói: "Tôi qua chúng ta đã đi du thuyền, đêm nay ta đưa nàng dạo chơi chỗ khác nhé. Trấn ta có rất nhiều chỗ hay ho, nhất định nàng sẽ thấy vui..."


"Không cần!" Trình Tiểu Hoa lạnh lùng ngắt lời gã: "Ta không biết lý do tại sao ngươi lại muốn lừa mình dối người, nhưng ngươi không nên tiếp tục ở lại Nhân gian nữa, đi theo ta đi, ta đưa ngươi đến nơi mà ngươi nên đến."


Từ Phong hoài nghi hỏi lại: "Nơi ta nên đến? Trấn Phượng Minh là nhà của ta, nhà của ta không phải là nơi ta nên đến sao?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Ngươi đừng giả bộ nữa, ma quỷ trong trấn đã sớm tan biến! Ta đã kiểm tra rồi, vong hồn ở đây không hề đi đến Minh giới, hơn nữa còn biến mất khỏi sổ sinh tử. Nói như vậy, mặc dù người đã chết nhưng hồn vẫn tồn tại, trừ khi hồn phách bị ăn thì mới hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, mới có thể biến mất khỏi sổ sinh tử."


Lông mày Từ Phong nhíu chặt lại: "Cô nương, rốt cuộc nàng muốn nói gì? Tại sao ta nghe không hiểu một câu nào cả?"


Quả thực Trình Tiểu Hoa đã bị gã chọc tức đến mức cười luôn, đến lúc này rồi còn giả vờ như không biết, nhưng diễn cũng đạt đấy, chẳng lẽ lúc còn sống gã từng làm đào kép à?


Trình Tiểu Hoa quát: "Trấn Phượng Minh, toàn bộ năm nghìn năm trăm linh hai hồn phách đều đã bị ngươi ăn! Ngoài ra, trong suốt hơn một nghìn năm qua, ngươi còn dùng mê thuật mê hoặc người qua đường, sát hại họ rồi ăn hồn phách họ. Nếu không dùng phương pháp cực đoan như vậy thì cho dù ngươi có là một hồn ma nghìn năm tuổi cũng không thể có năng lực mạnh mẽ như giờ được!"


Khóe môi đang cười của Từ Phong cứng đờ, trong con ngươi tràn ra sự thống khổ: "Sao lại nhắc tới? Khó khăn lắm ta mới quên đi được, tại sao ngươi còn muốn làm ta nhớ lại nó?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Quên không có nghĩa là không xảy ra!"


"Không được nói nữa!" Từ Phong đã không còn dáng vẻ ôn hòa nữa, quỷ khí xuất hiện biến khuôn mặt gã thành một màu xanh xám, ánh mắt đầy âm khí, hung ác trừng Trình Tiểu Hoa.


Trình Tiểu Hoa lùi mấy bước đứng trên cầu vào trấn Phượng Minh, cùng lúc đó không ngừng dùng ngôn từ khích tướng: "Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi quên đi thì những chuyện này sẽ giống như chưa từng xảy ra sao? Trấn Phượng Minh là nhà ngươi, tình cảm của ngươi đối với nơi này rất sâu nặng. Nhưng ngươi thật sự rất ích kỷ, chỉ vì muốn trở nên mạnh hơn mà tàn nhẫn cắn nuốt toàn bộ hồn phách của những hương thân phụ lão trong trấn. Ngươi cho rằng ngươi dùng ảo giác tạo ra ảo ảnh của họ một lần nữa thì tội lỗi ngươi phạm phải có thể được xóa sạch sao?"


"Ta nói không được nói nữa! Đừng ép ta!" Móng tay của Từ Phong đã dài ra hơn mười xăng ti mét, cái nào cái đó đều nhọn hoắt, vung tay muốn túm lấy Trình Tiểu Hoa....


Trình Tiểu Hoa cong người tránh được, thân thể cũng thuận thế lăn một vòng, lăn đi một đoạn xa.


Thấy không trúng được, hai tay Từ Phong như dao sắc, lại chém về phía Trình Tiểu Hoa một lần nữa.


Trình Tiểu Hoa vội huy động linh lực toàn thân để lắc Minh Âm Linh, tiếng chuông vang lên, Từ Phong vừa muốn chạm vào Trình Tiểu Hoa đã bị nó hất ngược lại.


Minh Âm Linh là bảo vật của Minh giới, mang theo bên người có thể giúp Trình Tiểu Hoa khỏi bị ma quỷ làm bị thương thân thể. Tuy rằng đây là một lão quỷ nghìn năm tuổi, vô cùng mạnh, mặc dù tiếng chuông không thể làm bị thương gã, nhưng gã cũng không thể gây một chút tổn thương nào cho Trình Tiểu Hoa được. Mà cũng ỷ vào việc có bảo vật này nên Trình Tiểu Hoa mới dám đơn thương độc mã vào đây.


Cả hai lần đều thất bại, lý trí của Từ Phong khôi phục lại đôi chút, xoay người muốn trở về trong trấn, nhưng lúc xoay người thì phát hiện đường vào trấn đã bị một người ngăn lại.


Ánh mắt Cảnh Thù lướt qua Từ Phong, dừng trên người Trình Tiểu Hoa: "Hoa Hoa, em không bị sao chứ?"


Trình Tiểu Hoa đứng dậy, phủi bụi trên người: "Em không sao." Chỉ là lúc lăn đi, người bị đập vào đá có chút đau mà thôi.


Sơn Miêu, Tôn Danh Dương cũng đã tới, một trái một phải hình thành thế giáp công vây Từ Phong ở giữa.


Từ Phong cảnh giác nhìn những người vừa đến: "Các ngươi là ai? Tại sao không muốn tha cho ta?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Vừa rồi ta đã nói với ngươi đấy thôi, ngươi không thể ở đây nữa, hãy theo ta đến nơi mà ngươi nên đến đi thôi."


Từ Phong há miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, gào lên một tiếng: "Các ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại được ta sao?"


Tôn Danh Dương nói: "Trong ảo cảnh của ngươi, ngươi có thể dùng mê thuật mê hoặc chúng ta. Còn giờ đang ở bên ngoài, nếu cứng đối cứng, tất nhiên là chúng ta đánh không lại ngươi, nhưng điện hạ của chúng ta, thực lực hùng hậu, cẩn thận không ngài đánh một cái là ngươi hồn phi phách tán. Ôi ôi, ta nói này, người gào cái gì mà gào, nhe răng làm cái gì? Muốn so xem răng ai nhọn hơn, ai gào to hơn à? Sơn Miêu, cậu gào cho hắn xem!"


Vì thế Sơn Miêu cũng thật sự gào lại một tiếng, cũng nhe răng nang nhọn hoắt ra.


Trong lòng Từ Phong cũng biết lần này gặp kẻ địch mạnh, đang tính toán tìm cách chạy trốn.


Cảnh Thù tạo một kết giới, giống như một chiếc lưới vô hình làm mất đi cơ hội chạy trốn của gã. Đây là nhiệm vụ của Trình Tiểu Hoa, Cảnh Thù chỉ có thể hỗ trợ chút ít, còn lại thì cô phải tự mình hoàn thành, nếu không sẽ bị hệ thống tính là nhiệm vụ thất bại.


Từ Phong không thể chạy trốn, chỉ có thể dùng toàn bộ sức mạnh đánh về phía Trình Tiểu Hoa – theo đánh giá của gã, trong bốn người, Trình Tiểu Hoa yếu nhất.


Trình Tiểu Hoa ngưng tụ linh lực, lay động Minh Âm Linh, trong tiếng chuông thanh thúy, Minh Âm Linh huyễn hóa ra một đạo ánh sáng như một cây roi quất về phía Từ Phong.


Nếu như ở trong ảo cảnh thì Trình Tiểu Hoa tất nhiên không phải là đối thủ của gã, nhưng bên ngoài ảo cảnh, phần lớn lực lượng của Từ Phong đều dùng để duy trì ảo cảnh, chỉ còn lại một phần nhỏ có thể đối kháng với Trình Tiểu Hoa nên gã rơi vào thế yếu hơn.


Cây roi ánh sáng quất lên thân, gã hét lên một tiếng thảm thiết, ngã gục xuống trên đất.


Tất nhiên Trình Tiểu Hoa không cho gã cơ hội thở dốc, lại nhanh chóng vận hành linh lực, từng roi từng roi đánh lên thân gã. Cây roi ánh sáng đó nhanh chóng biến thành một dây thừng ánh sáng, trói chặt cổ gã.


Tôn Danh Dương đứng cạnh liên tục khen ngợi: "Tiểu Hoa thật giỏi, có thể đánh thắng cả lão quỷ nghìn năm tuổi." Trong lời gã tất nhiên là nịnh hót nhiều hơn.


Trình Tiểu Hoa cũng tự hiểu rõ, nếu như không phải có Cảnh Thù bày ra kết giới khoanh vùng này lại thì có lẽ cô còn chưa kịp ra tay Từ Phong đã chạy thoát rồi.


Có một chỗ làm Trình Tiểu Hoa khá bất ngờ, đấy là dù đã rơi vào hoàn cảnh này rồi mà Từ Phong vẫn còn muốn dùng phần lớn sức mạnh để duy trì cái trấn Phượng Minh giả kia.


---


Lời tác giả:


Quảng Bình: "Nghe nói bản quân chỉ là nhân vật qua đường? Tác giả, mi lăn ra đây, chúng ta nói chuyện nhân sinh nào!"


Tác giả ngu ngốc aka Cửu Tiêu: "Ai bảo thế? Rõ ràng Quảng Bình là một nhân vật rất quan trọng!"


Quảng Bình: "Mi còn chối? Tên của nam chính như vậy, nhìn lại tên của ta xem, rõ ràng là đặt bừa mà!"


Tác giả ngu ngốc aka Cửu Tiêu: "Ta thề với trời, cái tên "Quảng Bình" này ta mất rất nhiều thời gian mới nghĩ ra được đấy."


"Thế cơ? Mất bao lâu?"


"1 phút... So với tên nữ chính chỉ mất 3 giây để nghĩ thì đã rất tốn tâm tốn sức rồi đấy."


"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.