Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 1: Có một tiệm quan tài



Bên phố Tây mở một tiệm quan tài mới.

Tiệm quan tài thì không có gì đáng ngạc nhiên.

Chủ tiệm quan tài Phố Tây là một phụ nữ.

Phụ nữ mở tiệm quan tài? Thật đáng ngạc nhiên!

Nàng họ Ly, khuê danh không rõ, mọi người gọi nàng là “Chưởng quầy Ly”.

Tiệm quan tài có một tiểu nhị tên là “Đỗ Tuyền”, ngày ngày trông cửa hàng đón khách.

Cửa hàng còn nuôi một kẻ rảnh rỗi, là một đạo sĩ đạo hiệu “Bạch Nham”.

Bỗng nhiên có một ngày tiệm quan tài lặng lẽ khai trương, không khua chiêng gõ trống, cũng không phô trương tuyên truyền, bởi vì tiệm quan tài vốn chẳng quan hệ với những việc vui. Trong thành vốn có một tiệm quan tài mở cửa buôn bán tại gian hàng này, nhưng mấy ngày trước đã yên lặng đóng cửa, không tiếp tục kinh doanh nữa. Đến tận một tháng sau, mọi người trong thành mới dần dần phát hiện ra sự thay đổi, có vài lời đồn dần truyền ra.

Nghe nói, chủ nhân tiệm quan tài cũ kiếm đủ tiền, vì thế mang theo gia quyến chuyển về nhà cũ.

Nghe nói, chưởng quầy Ly rất trẻ, nhưng lại rất xinh đẹp, là tiểu thiếp của nhà giàu từ kinh thành trốn tới.

Nghe nói, đạo sĩ tên Bạch Nham kia pháp lực cao cường, đối với việc tìm mộ, phong thuỷ, xem tướng đều rất thành thạo.

Nghe nói, chủ nhân thật sự của tiệm quan tài là tình nhân của chưởng quầy Ly, có của cải có thế lực, không chỉ mua gian cửa hàng mặt tiền này, còn mua nghĩa trang hoang ngoài thành, độc quyền thị trường.

Nghe nói…… tiệm quan tài mới mở ở Phố Tây qua lời đồn đại dần dần nổi tiếng ai ai cũng biết.

Mùa hè, ngày tam phục [1], trời nóng như đốt.

Tiệm quan tài khai trương ngày thứ ba mươi bảy.

Tiểu nhị Đỗ Tuyền cởi trần, hai chân dạng ra ngồi ở trong điếm, chầm chậm quạt bằng cái quạt hương bồ [2], mỏi thì đổi tay kia tiếp tục quạt.

Bạch Nham từ trong nội đường đi ra, nhìn Đỗ Tuyền như thế không khỏi nhíu nhíu mày, nhẹ trách mắng:“Tiểu Tuyền, xem cái tướng ngồi của ngươi kìa, vậy thì sao có khách dám tới cửa chứ, để chưởng quầy thấy lại bị mắng cho xem.”

Đỗ Tuyền cúi đầu nhìn Bạch Nham, hắn mặc đạo bào màu xám đã hơi bạc màu, khiến cho người ta nhìn thôi cũng đã phát ngốt. Đỗ Tuyền nhìn sang chỗ khác, đáp:“Đạo trưởng, ta không có đạo hạnh cao thâm như ngươi, nóng như vậy mà vẫn còn có thể dương dương tự đắc. Hôm nay nóng đến mức ngay cả ruồi bọ cũng chẳng thèm bay, xin ngươi thương xót để ta mát mẻ một tẹo đi.”

Bạch Nham cười cười, tự ngồi xuống, bưng Thiết Quan Âm [3] chính mình vừa mới pha lên uống.

Đỗ Tuyền hơi há miệng thở dốc, hai mắt đăm đăm nhìn Bạch Nham uống trà. Trời nóng, uống trà nóng…… Đỗ Tuyền nuốt nuốt nước miếng, đứng dậy đi vào nội đường.

“Ngươi không trông cửa hàng sao?” Bạch Nham hỏi.

“Đi vào uống chút nước giếng cho mát mẻ.” Đỗ Tuyền giật giật khóe miệng, than thở một câu,“Thái bình thịnh thế, kiếm đâu ra việc chứ.”

Bạch Nham cười khẽ lắc đầu, nhìn bóng dáng Đỗ Tuyền rời đi, hô một câu:“Uống nước giếng vừa múc lên, ngươi cẩn thận kẻo tiêu chảy.”

Đỗ Tuyền trông cửa hàng một tháng mà không có lấy một vụ làm ăn nào, thế mà hắn vừa quay người đi vào thì công việc lại tới cửa.

Một nam tử trung niên mặc áo trắng đồ tang phía sau có tùy tùng đi theo đi vào cửa hàng.

Bạch Nham đặt chén trà xuống đứng dậy, vuốt chòm râu dê, lẳng lặng đánh giá người khách vừa tới này. Nam tử trung niên hơi béo, mặt chữ điền, hai ria mép được chăm chút khá kĩ, quần áo trên người không phải hàng thượng đẳng nhưng cũng không kém, xem ra là quản gia nhà giàu. Tùy tùng phía sau hắn cao gầy, hơi hơi khom người.

“Vị khách quan này muốn chọn mua quan tài, hay bài trí tang sự?”

“Ta họ Trần, là tổng quản Lâm phủ ở thành Đông. Lần này tới đây là muốn đặt sắp xếp tang sự cho Lâm lão gia nhà ta. Lâm phủ ở bản thành là nhà giàu có tiếng, lão gia nhà ta làm tang phải mua một cỗ quan tài tốt nhất mới được, phải để cho lão gia nhà ta đi vui vẻ thuận lợi, tiền không thành vấn đề. Làm tốt phu nhân nhà ta tất sẽ có thưởng.”

Bạch Nham gật gật đầu, còn chưa kịp trả lời, Đỗ Tuyền bỗng nhiên từ trong nội đường đi ra, trong tay còn đang cầm một chén nước lớn, gào to:“Mát quá mát quá! Nước trong giếng này mát thật! Lão đạo, ngươi có muốn……”

“A, có khách đến sao, xin lỗi xin lỗi.” Đỗ Tuyền vội vàng cầm áo trên ghế mặc vào, sửa soạn xong lại nói với Trần tổng quản,“Tiểu tử lỗ mãng không có ý đắc tội, xin được lượng thứ.”

Trần tổng quản khoát tay, nói:“Không sao. Tiểu tử ngươi lỗ mãng liều lĩnh, va chạm với ta thì không sao, chớ để đến Lâm phủ lại va chạm với phu nhân và thiếu phu nhân, như vậy mới không tốt!”

Đỗ Tuyền liên thanh nói:“Vâng vâng vâng, tiểu tử hiểu.”

“Trần tổng quản yên tâm, tiểu tử này thoạt nhìn tay chân vụng về, nhưng thật ra làm việc nhanh nhẹn lại cẩn thận, tuyệt đối có thể giải quyết thỏa đáng mọi việc .” Bạch Nham vuốt cằm nói khẽ, chuyển hướng sang Đỗ Tuyền nói,“Còn không đưa Trần tổng quản vào nội đường, để Trần tổng chọn gỗ quan tài.”

“Vâng vâng vâng, Trần tổng quản mời qua bên này.”

Sau khi Trần tổng quản và tùy tùng đi theo Đỗ Tuyền vào, Bạch Nham còn đứng tại chỗ, lẩm bẩm:“Lâm phủ…… từ trước đến nay lão gia Lâm gia xương cốt vẫn còn tốt chán, nghe nói vài ngày trước Lâm thiếu gia tranh chấp với người ta ở trên đường, Lâm lão gia còn tự mình lấy roi dạy dỗ con trai, sao đột nhiên lại chết ?”

“Trần tổng quản đến xem, đây là tử mộc, đây là lim, đều là thượng đẳng, có sẵn , không biết tổng quản muốn loại nào? Hoa văn trên quan tài có thể khắc theo ý tổng quản, nhưng sẽ hơi mất thời gian. Ngoài ra, cửa hàng chúng tôi còn ra bán các đồ dùng mai táng khác, nến, tiền âm, đồ tang …vân vân…, bảo đảm có thể khiến tang sự Lâm lão gia không bị mất mặt……”

Khi Bạch Nham đi vào nội đường, Đỗ Tuyền đang nói thao thao bất tuyệt, nhưng Trần tổng quản cũng toàn gật đầu chọn đắt mà mua, dường như tâm sự hơi nặng nề nên chỉ vô ý thức khẽ gật đầu thôi.

Không chỉ có Bạch Nham nhìn ra điều dị thường ở Trần tổng quản, Đỗ Tuyền cũng phát hiện, liền hỏi:“Trần tổng quản, có phải ngài có yêu cầu gì khác không?”

Trần tổng quản do dự một lát, nói:“Quả thật còn có một chuyện khó có thể mở miệng, chẳng biết có thể nói chuyện với chủ nhân quý cửa hàng được không?”

Đỗ Tuyền nói:“Xin lỗi, chưởng quầy nhà ta hiện nay không ở trong cửa hàng, có chuyện gì Trần tổng quản cứ nói cho đạo trưởng Bạch Nham.”

Bạch Nham mỉm cười gật đầu với Trần tổng quản, nói:“Đợi chưởng quầy Ly trở về, ta sẽ nói lại cho nàng ấy.”

Trần tổng quản sờ sờ ria mép bất đắc dĩ gật gật đầu, nhìn tùy tùng chạy ra ngoài, Đỗ Tuyền cũng thức thời tránh đi.

“Tổng quản mời nói.”

“Đạo trưởng, lần này ngoại trừ đặt sắp xếp tang sự cho lão gia nhà ta, còn muốn đặt một linh cữu nhỏ.”

“Linh cữu nhỏ? Đây là?”

“Là cho trưởng tôn Lâm gia.”

“Hả?” Trưởng tôn Lâm gia? Không phải mới bảy, tám tuổi sao? “Lâm lão gia và Lâm tiểu thiếu gia đã gặp phải tai hoạ gì sao, sao lại ‘hồn về Tây Thiên’ cùng lúc như vậy?”

Trần tổng quản nhíu mày, một hồi lâu mới nói:“Ai, việc này nói ra rất dài dòng, chỉ sợ nói đạo trưởng chưa chắc đã tin. Tuy rằng phu nhân hạ lệnh toàn quý phủ không ai được phép hồ ngôn loạn ngữ, nhưng xảy ra việc kỳ quái thì trong lòng mọi người cũng không yên, việc này có lẽ còn phải mời đạo trưởng ra tay trợ giúp.”

Bạch Nham không tiếp nói, chỉ lẳng lặng chờ Trần tổng quản nói ra.

Hơn nửa tháng trước, tiểu thiếu gia Lâm gia vừa tròn tám tuổi bỗng nhiên nhiễm bệnh, không được mấy ngày thì mất. Trên dưới Lâm gia vô cùng đau đớn, Lâm lão gia đương nhiên chịu đả kích lớn, ngày hôm sau cũng ngã bệnh, mặc dù đã mời danh y tới cứu mệnh, nhưng cũng không đến mười ngày sau vẫn buông tay nhân gian. Đây chẳng khác nào ‘nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm’, gia môn bất hạnh, Lâm phủ gần như sụp đổ. Nhưng chuyện lạ thường quỷ dị cổ quái lúc này mới bắt đầu phát sinh. Trong nhà, người đau đớn nhất là mẹ ruột của tiểu thiếu gia, sau khi Lâm lão gia bị bệnh, Lâm thiếu phu nhân nhất quyết ôm di thể con trai khóc chết đi sống lại, phòng của tiểu thiếu gia cũng không cho phép bất cứ ai vào. Lâm phu nhân bận chăm sóc Lâm lão gia nên cũng không lo toan được cho tang sự của tiểu thiếu gia, mà Lâm thiếu gia lại là kẻ không có chủ kiến. Con ruột chết còn không kịp đau lòng thì phụ thân lại bị bệnh. Hắn vội đến độ xoay mòng mòng, vì thế đã trì hoãn tang sự của tiểu thiếu gia. Đợi sau khi Lâm lão gia đi về cõi tiên, Lâm phu nhân mới nghĩ làm chung tang sự cho hai ông cháu. Khi vào phòng tiểu thiếu gia mới đột nhiên phát hiện Lâm thiếu phu nhân vẫn còn đang ôm xác con không cho bất cứ ai chạm vào, còn si ngốc vui vẻ, nói năng lộn xộn. Mà kì lạ ở chỗ thi thể tiểu thiếu gia trong những ngày nóng như thế này mà không hề có dấu hiệu hư thối, thế cho nên ngay cả Lâm phu nhân cũng có ảo giác rằng đứa nhỏ đáng thương kia còn chưa chết. Trong phủ bắt đầu lan truyền lời đồn đại rằng tiểu thiếu gia là bị yêu quỷ hút tinh khí mới không sống không chết như vậy. Lâm phu nhân là phận nữ lưu không thể đưa ra được chủ ý ngay lập tức, chỉ có thể mặc cho Lâm thiếu gia làm chủ. Lâm thiếu gia nghĩ trước mắt cứ để thế, nhẹ dạ tin lời hạ nhân đến miếu mới cao tăng đắc đạo đến nhà niệm kinh xua đuổi ma quỷ, nhưng dường như không có tác dụng, tiểu thiếu gia vẫn không có mạch đập không có nhiệt độ, cơ thể cũng không hư thôi.

Trần tổng quản chậm rãi nói nói:“Để tránh cho hạ nhân bảy miệng tám lời nói lung tung, làm hỏng thanh danh Lâm gia, phu nhân liền sai ta đến trước chuẩn bị hậu sự, còn mời cao nhân về nhà làm bảy bảy bốn mươi chín ngày cúng bái hành lễ siêu độ vong hồn.”

Bạch Nham nghe xong chuyện của Lâm phủ, sắc mặt dần dần ngưng trọng, nhìn ánh mắt thẳm lặng hơi khẩn cầu của Trần tổng quản, không khỏi âm thầm thở dài, nói:“Việc này lão đạo sẽ mau chóng nói cho chưởng quầy Ly. Mời Trần tổng quản hồi phủ hỏi nếu Lâm phu nhân không ngại, khi nào chưởng quầy Ly về lão đạo sẽ đưa nàng đến phủ xem xét một chuyến. Nếu cần cũng có thể lập tức đo chiều cao tiểu thiếu gia, nhanh chóng chế tác xong quan tài, cũng để cho người quá cố sớm xuống mồ an nghỉ.”

Trần tổng quản nghe vậy, suy nghĩ một lúc nói:“Mấy ngày gần đây tinh thần phu nhân không tốt, vì những chuyện xảy ra trong phủ mà đau đớn không thôi, mong rằng việc này mau chóng giải quyết cũng giảm bớt đi một nỗi lo âu. Đo chiều dài cho tiểu thiếu gia cũng là chuyện nên làm, xin chưởng quầy Ly nhanh chóng tới phủ một chuyến. Mặt khác, mới vừa rồi những lời ta nói hy vọng đạo trưởng có thể giữ bí mật, những chuyện tâm linh kỳ lại này dù thế nào cũng không tốt đối với thanh danh của Lâm phủ.”

“Lão đạo hiểu, xin Trần tổng quản cứ yên tâm.”

“Vậy đa tạ đạo trưởng.”

Bạch Nham nhìn theo Trần tổng quản rời khỏi tiệm quan tài, phân phó Đỗ Tuyền trông cửa hàng còn mình đi theo cửa hông ra ngoài.

Cách tiệm quan tài năm con phố có một biệt viện yên tĩnh, tường cao xám trắng, cửa lớn đỏ thắm, hai con sư tử bằng đá hơn ba trăm cân ngồi ngay ngắn trước cửa, đây là phủ đệ của chưởng quầy Ly tiệm quan tài.

Một cánh cửa son ngăn cách, mở ra là một thế giới u tĩnh khác. Trong sân cây xanh rợp bóng, dưới chân cầu nhỏ là dòng nước, vô cùng mát mẻ, không hề có cảm giác mặt trời chói chang nóng đến phát điên như bên ngoài. Toàn bộ tòa nhà giống như được xây trên mặt nước, Bạch Nham đi thẳng vào bước qua vài chiếc cầu nhỏ. Trong viện cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng nước chảy róc rách, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta bất giác cảm giấy rợn sống lưng.

Bạch Nham đẩy cửa chủ ốc, bước vào trong. Trong phòng khói nhẹ lượn lờ, gió từ ngoài cửa thổi vào nhẹ nhàng lay động những tấm màn lụa trong phòng.

“Còn sớm thế này ngươi trở về làm gì?” Giọng nói của cô gái như chuông bạc, khe khẽ như sương khói phiêu tán trong phòng, tấm màn trướng thật dày che đi bóng dáng nàng chỉ chừa lại một bóng người mờ mờ.

Bạch Nham nói:“Đứng lên đi, trong tiệm có việc.”

“Đã có việc sao ngươi không ở lại trong tiệm giúp Đỗ Tuyền đi?”

“Theo ta đến Lâm phủ.”

“Không đi.” Cô gái kiên quyết, nói,“Mệt, không muốn đứng lên, không muốn đi, lại càng không muốn đi cùng ngươi.”

Bạch Nham đem chuyện Lâm phu nhân kể cho nàng xong nói:“Việc này rất kỳ quái, nàng không hiếu kỳ sao?”

“Mấy tên tiểu yêu tiểu quỷ ngươi tùy tay thu phục là được, cần gì đến làm phiền ta?”

“Trên người Trần tổng quản không có yêu khí.”

“Liên quan gì đến ta, không đi không đi.” Cô gái không kiên nhẫn, nghe ngữ khí đã có ý đuổi người rồi.

“Là ai chọc tới nàng mà tức giận như vậy?”

“Ai chọc tới ta ? Ngươi, chính là ngươi!” Cô gái đi về phía Bạch Nham, đứng sau tấm màn che cuối cùng, giọng nói lạnh lùng,“Trên người ta còn có bảy đạo phong ấn ngươi hạ, lại còn giăng nhiều cấm chú trong phòng như vậy, ta có thể thoải mái được sao?! Ngươi nhốt ta ở đây là có ý gì? Có lợi gì? Ta nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư không thoải mái thì có chết cũng không đi! Muốn ta đi cũng được thôi, trước cởi bỏ một đạo phong ấn trên người ta đã.”

Bạch Nham khẽ cười một tiếng, nói:“Ha ha, phong ấn này chẳng qua chỉ khóa một nửa pháp lực của nàng, cấm chú trong phòng đối với nàng mà nói chẳng khác gì trò trẻ con, nếu nàng muốn phá cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Đừng dỗi nữa, theo ta đi đi. Giải một đạo phong ấn cũng không phải không thể, nhưng xem việc này rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào đã, giải quyết xong mới có thể giải phong ấn cho nàng.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?” Cô gái cố ý kéo dài câu hỏi.

“Không tin ta, nàng còn có thể tin ai?” Bạch Nham vừa trả lời vừa làm cái quyết, cánh tay nhẹ nhàng vung lên. Ánh sáng màu vàng nhẹ nhàng lướt qua, chú văn màu vàng chi chít trên những tấm lụa mỏng trong phòng tiêu tan như tro bụi,“Đi thôi.”

“Hừ.” Cô gái hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn đi theo Bạch Nham ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.