“Biết mình tạo nghiệp chướng còn lừa hắn đi?” Tiếng chưởng quầy Ly không biết từ đâu truyền ra khiến Bạch Nham hoảng hốt.
Bạch Nham quay người lại, chưởng quầy Ly đã sớm đứng ở phía sau hắn.
“Vết thương của nàng đã khỏi chưa? Sao lại tới đây?” Bạch Nham hỏi.
Chưởng quầy Ly đi đến ngồi ở vị trí bên cạnh Bạch Nham, thản nhiên
đáp:“Chút thương tích ấy tĩnh dưỡng hai ngày còn chưa đủ sao?”
Bạch Nham không ý kiến, lại ngồi xuống.
Chưởng quầy Ly lại hỏi:“Rốt cuộc ngươi có ý gì? Thật sự muốn để tiểu hòa thượng Tòng Tố kia đi tìm Thiên Khê sao? Không sợ Thiên Khê một chưởng
đập chết thằng nhóc kia à?”
Bạch Nham lắc đầu nói:“Ta đã xem mệnh cho Tòng Tố.”
“Ngươi xem rồi?” Chưởng quầy Ly hơi kinh ngạc, từ xưa đến nay Bạch Nham
rất ít khi tính toán mệnh cách của người khác, luôn nói cái gì mà thiên
mệnh không thể sửa, đều là tạo hóa, biết trước thì làm được gì, chỉ tổn
tăng thêm phiền não … vân vân, lần này sao hắn lại tò mò như vậy?
“Chẳng phải chính nàng cũng đã tính rồi sao?” Bạch Nham hỏi ngược lại.
Chưởng quầy Ly gật gật đầu, coi như trả lời.
“Cũng không tính ra đúng không?”
Chưởng quầy Ly lại gật đầu.
“Có thế chứ, nếu chúng ta đều không tính được, thằng nhóc này nhất định
không phải người phàm, có thể để hắn đi dò đường trước.” Bạch Nham
nói,“Dựa vào tuệ căn và đạo hạnh của hắn, cuộc đời này có vài chuyện nên xem tạo hóa, chúng ta tạm thời cứ theo dõi cái đã.”
“Chúng ta không tính ra được không có nghĩa hắn chính là thiên thần
giáng thế, có tấm thân bất tử, ngươi không sợ hắn bị Thiên Khê bóp chết
à.” Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham thoải mái tự tại, thật sự không biết
có phải hắn muốn hại chết Tòng Tố hay không nữa.
Bạch Nham nâng cốc trà, tinh tế ngửi ngửi, nhấp một ngụm, nói:“Ta cũng
không lừa nàng, ta tính mệnh cách của Tòng Tố vốn là vì chuỗi phật châu
trên người hắn. Ban đầu định tìm ra lai lịch của hắn và chuỗi phật châu
đó, nhưng không tính ra được gì. Có lẽ không phải đạo hạnh của chúng ta
không đủ, mà là hắn rất đặc biệt. Có lẽ hắn và phật châu của hắn có thể
khắc chế Thiên Khê. Thế sự vô thường, nói không chừng hắn sẽ là phúc
tinh của chúng ta đấy.”
Chưởng quầy Ly khẽ hừ nhẹ một tiếng, không nói gì nữa. Phúc tinh với
chả không phúc tinh, nàng mặc kệ. Chuyện tới chân chẳng phải vẫn do mình tự gánh vác sao. Ai chẳng có lúc kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, đến lúc đó phúc tinh để làm cái chết tiệt gì.
Chưởng quầy Ly vốn tưởng Bạch Nham sẽ ra ngoài nên mới đến. Nàng nghĩ
rằng hắn sẽ đến Phong Đô thăm dò, ai dè hắn lại chạy tới tiệm phái Tòng
Tố đi. Vì thế nàng cụt hứng về phủ.
Về nhà, chưởng quầy Ly buồn chết, vì thế đi tìm Đỗ Tuyền. Ai ngờ thằng
nhóc này không chịu nằm trên giường mà chạy đi đâu không biết. Nàng sang phòng Đỗ Tuyền, đi vài vòng trong sân mà không thấy bóng người nào, vì
thế gọi hai tiếng:“Tiểu Tuyền! Tiểu Tuyền! Ngươi ở đâu?”
“Ở đây, ở đây!” Đỗ Tuyền giống như con cá chép từ dưới sông nhỏ trong
viện nhảy lên, tung người xoay một vòng rồi lại rơi xuống nước.
Chưởng quầy Ly thấy hắn dường như rất vui vẻ, cười nói:“Ngươi đang làm gì đấy?”
“Chưởng quầy, trong nước rất thoải mái!” Đỗ Tuyền từ trong nước nhô đầu ra, phần thân vẫn còn chìm trong nước.
“Thằng nhóc này…… Khỏe rồi cũng không được chơi đùa như thế, lên đây đi.”
Đỗ Tuyền gật đầu, từ trong nước nhảy lên bờ, đứng cách chưởng quầy Ly một đoạn, sợ nước bắn lên người nàng.
Chưởng quầy Ly nhìn thẳng Đỗ Tuyền toàn thân □, bỗng nhiên ngẩn người,
trải qua một kiếp này hắn đã không còn giống với trước nữa. Trước kia
Đỗ Tuyền giống như một thằng nhóc, vóc người bình thường, thể trạng bình thường. Nhưng giờ linh nguyên đã hòa vào trong thân thể hắn, không chỉ
có pháp lực tăng lên mà ngay cả bề ngoài cũng thay đổi. Người bình
thường có lẽ sẽ không phát hiện ra ngay, cùng lắm cũng chỉ cảm thấy Đỗ
Tuyền cao lớn hơn thôi. Nhưng chưởng quầy Ly liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác biệt. Hắn giống một người đàn ông trưởng thành, sức lực và khí
chất bây giờ Đỗ Tuyền trước kia không thể sánh bằng.
Đỗ Tuyền bị chưởng quầy Ly nhìn có hơi xấu hổ, vội vàng chạy trốn, còn nói vọng lại:“Ta đi mặc quần áo.”
Chưởng quầy Ly cười xùy một tiếng:“Ai bảo ngươi lớn vậy rồi còn thích
chơi đùa ầm ĩ!” Thật ra loại người ngàn năm bất tử như chưởng quầy Ly
thấy cái gì cũng thế, nàng đã sớm không nhớ rõ cảm giác thẹn thùng, mặt
đỏ, tim đập nhanh nữa rồi.
Chưởng quầy Ly đứng ở trong đình viện, tùy ý đi qua đi lại, bỗng nhiên
ánh mắt bị một gốc cây phong lan bên cạnh ao hấp dẫn, lá xanh biếc uyển
chuyển nở ra hoa lan hồng nhạt vô cùng kiều diễm. Nàng khẽ cau mày, vừa
nâng tay đã bị Đỗ Tuyền vội vàng mặc quần áo chạy đến ngăn cản.
“Chưởng quầy, tha cho nó đi.” Đỗ Tuyền nhìn cây phong lan kia, nói:“Nó
đã có cơ hội thành hình chính là may mắn của nó, xin chưởng quầy hạ thủ
lưu tình.”
Chưởng quầy Ly nhìn Đỗ Tuyền nói:“Chẳng qua là cây cỏ, dính linh khí của ngươi mới có thể thành hình. Nếu ta tha cho nó, trong viện này không
biết sẽ có bao nhiêu thứ thành tinh đâu.”
Đỗ Tuyền biết chưởng quầy Ly nói có lý, nhưng đây là lần đầu tiên sau
khi hắn thành hình có khả năng điều khiển sinh mệnh. Sau khi trải qua
một lần sinh tử pháp lực tăng lên đối với người đã tu luyện nhiều năm
như Đỗ Tuyền mà nói, đây quả thực là một sự ủng hộ lớn khiến hắn phấn
khởi. Giờ phút này, Đỗ Tuyền linh lực tràn đầy, cảm thấy toàn thân tràn
ngập sức sống. Hắn còn chưa học được cách áp chế linh lực của mình, cũng chính vì thế mới khiến cây phong lan bên cạnh ao nhiễm linh lực của hắn mà thành tinh. Ở trong lòng hắn đối với cây phong lan này hình thành
một chút tình cảm vướng bận, khiến hắn không đành lòng, thương hại nó.
Chưởng quầy Ly nhìn yêu thương hiện rõ trên mặt Đỗ Tuyền, bất đắc dĩ thở dài nói:“Ai…… Được rồi được rồi, trong nhà này còn thiếu người bưng trà đổ nước, giặt quần áo nấu cơm.”
Dứt lời, chưởng quầy Ly đi đến bên cây phong lan kia, cúi người xuống
nhẹ nhàng thổi khí lên nó. Phong lan kia lắc lư, một quầng sáng màu
trắng bạc hiện ra. Quầng sáng dần dần tỏa ra chậm rãi biến thành hình
người, là một cô gái xinh xắn lanh lợi.
Đỗ Tuyền nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, vừa mừng vừa sợ:“Chưởng quầy, đây…. đây?”
“Đặt tên cho nàng đi.”
Cô gái chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, đầu tiên là nhìn chưởng
quầy Ly cảm kích cười cười, rồi lại nhìn về phía Đỗ Tuyền chờ mong tên
của nàng.
“Hả? Tên? À…… tên là Chỉ Lan được không?”
Cô gái cười ngọt ngào, dường như là rất thích cái tên này.
Chưởng quầy Ly cười khẽ một tiếng, đang định xoay người rời đi, bỗng
nhiên nhớ tới cái gì, lại nói:“Nàng mới thành hình, lại dựa vào linh khí của ngươi và pháp lực của ta mới có thể thành tinh, không thể so với
những kẻ tự tu hành, cho nên còn chưa thể nói. Chúng ta nói gì, nàng
nghe hiểu nhưng muốn nói chuyện được thì phải tu hành thêm một thời gian nữa. Còn có, đừng để nàng ra khỏi tòa nhà này. Trong ngoài nhà đều có
kết giới của ta và Bạch Nham, sẽ không bị người ta nhận ra yêu khí nên
rất an toàn. Nhưng ra ngoài thì một tên tiểu quỷ cũng có thể làm nàng bị thương. Nếu gặp phải mấy kẻ như Tòng Tố chắc chắn sẽ bị đánh cho hồn
phi phách tán.”
Đỗ Tuyền vội gật đầu, vui vẻ nói:“Hiểu rồi hiểu rồi, ta sẽ giúp nàng ấy tu hành!”
Chỉ Lan cũng hiểu được những gì chưởng quầy Ly nói, học Đỗ Tuyền gật đầu.
Đỗ Tuyền vui vẻ kéo Chỉ Lan đi dạo quanh nhà, để nàng làm quen với nơi
này. Tuy rằng cây phong lan này sinh trưởng ở đây, nhưng hôm nay nàng
mới thực sự tự do.
Chưởng quầy Ly ngồi ở trên cầu, nhìn bóng mình phản chiếu trong nước
ngẩn người. Không biết có phải vì sống quá lâu rồi nên nàng bắt đầu có
cảm giác chết lặng đối với mọi chuyện bên người hay không. Hôm nay Đỗ
Tuyền vì một gốc cây phong lan mà vui vẻ, nhưng nàng lại không cảm thấy
gì cả. Cảm giác mất mát như lá thu rơi xuống mặt hồ nhẹ nhàng gợn lên
một vòng sóng. Nàng khát vọng cái gì, đợi chờ cái gì, một người, một
cảnh, một chuyện, dường như đều là khoan thai và hạnh phúc nàng từng có
được trong mơ. Hạnh phúc thuộc về nàng đâu? Nàng mất nó đã bao lâu rồi?
Quên nó đã bao lâu? Chính nàng cũng đã không nhớ rõ, chỉ sợ đây cũng là
một chút tự bi ai hối tiếc trong lòng nàng thôi.
Buổi tối Bạch Nham về ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện tiểu yêu tinh Chỉ Lan không biết chui từ đâu ra này cũng rất giật mình. Hắn mở to mắt ngạc
nhiên nhìn chưởng quầy Ly.
“Nhìn ta chằm chằm như thế làm gì?” Chưởng quầy Ly tức giận trừng lại Bạch Nham.
“Là nàng giúp Chỉ Lan thành hình sao?”
“Thì sao nào?”
Bạch Nham càng không ngừng lắc đầu, thở dài:“Chậc chậc, thật đúng là chuyện lạ!”
“Hừ.” Chưởng quầy Ly hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến hắn.
Chỉ Lan đứng bên nhìn hai người, hoàn toàn không hiểu bọn họ nói thế là có ý gì, vì thế chuyển ánh mắt nghi vấn sang Đỗ Tuyền.
Đỗ Tuyền hơi hơi lắc đầu, ý bảo hắn cũng không hiểu. Chỉ Lan vô cùng tò
mò, nhưng Đỗ Tuyền lại coi như không thấy. Hắn thích thú dạy Chỉ Lan
dùng đũa, nhìn nàng vội vàng uống canh lại bị bỏng lưỡi. Cảnh này thật
giống một gia đình bình thường, hai cha mẹ không biết tranh luận chuyện
gì, anh trai ngồi bên chơi đùa với em gái. Đây chính là cuộc sống Bạch
Nham luôn muốn bảo vệ.
Không khí kỳ lạ này kéo dài đến sau khi ăn xong. Vốn chuyện nấu cơm rửa
bát vặt vãnh linh tinh đều do một mình Đỗ Tuyền làm, giờ có thêm Chỉ Lan giúp đỡ, hắn đương nhiên vui vẻ. Chưởng quầy Ly tính tình tiểu thư ngàn năm không thay đổi, ăn xong rồi đương nhiên là muốn thảnh thơi ngồi
trong đình viện phơi trăng. Bạch Nham cầm chén trà nóng ngồi cùng chưởng quầy Ly trong đình, bị nàng xem thường mà vẫn không biết thức thời,
quấy rầy thanh tịnh của nàng.
“Nếu ngươi có tin tức gì về Thiên Khê thì mau nói đi.” Chưởng quầy Ly
không chịu nổi Bạch Nham cứ nhìn mình chằm chằm như thế, cứ như thể nàng độ chút pháp lực cho Chỉ Lan là làm chuyện đại nghịch bất đạo vậy.
Bạch Nham ho nhẹ hai tiếng che giấu tiếng cười, tiện đà nói:“Nói đến
Thiên Khê, chẳng phải nàng hiểu hắn hơn ta sao. Nàng không đoán ra được
vì sao hắn lại tặng lễ vật cho quỷ mẫu Hỏa Linh ư?”
Chưởng quầy Ly lắc đầu, nói:“Hiểu hắn thì sao, đã ba trăm năm rồi ta
chưa gặp hắn, ai biết hắn muốn làm trò gì chứ, chẳng qua có một chuyện
có thể khẳng định, hắn nhất định không có lòng tốt. Vân Nhai tự phụ mà
Thiên Khê thì cuồng ngạo, cho dù Ngọc Hoàng đại đế mời bọn họ đến tiệc
bàn đào, bọn họ chưa chắc đã nể mặt. Ngoại trừ sư phụ, bọn họ không bao
giờ thành tâm tặng lễ vật cho bất cứ thần, ma nào.”
“Theo lời nàng, bọn họ có hành động kỳ lạ như lần này chỉ sợ vẫn là vì muốn phá phong ấn Ngũ hành sao.”
Chưởng quầy Ly nhăn mày nói:“Bọn họ không biết chán à? Ngàn năm cứ làm mỗi một chuyện, bọn họ không biết tìm niềm vui khác sao?”
Bạch Nham khẽ lắc đầu thở dài:“Chính vì trăm ngàn năm vẫn làm mãi một chuyện, thế nên bọn họ mới càng quyết tâm.”
“Hừ, quyết tâm thì sao? Ứng Long [1] đã chết, đá Vô Sắc giờ không biết ở nơi nào, bọn họ lại không tìm thấy ta. Phong ấn trận pháp Ngũ Hành kia
không thể nào bị phá được.” Tuy Chưởng quầy Ly ngoài miệng nói vậy,
nhưng vẫn không xua tan được bất an trong lòng, dường như nó đang nhắc
nhở nàng chỉ lừa mình dối người mà thôi.