“Lão đạo? Sao ngươi đã về rồi?” Đỗ Tuyền tiễn bước vị khác phiền toái kia
mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bạch Nham bước vào trong tiệm.
“Vừa rồi là ai vậy?”
“Người từ kinh thành.” Đỗ Tuyền đưa thiệp mời cho Bạch Nham, giải thích
“Lần trước ngươi giúp chưởng quầy đuổi Bùi Đông Vũ chẳng phải đã nói
ngươi là tướng công của chưởng quầy Ly, còn lấy khối ngọc bài Hoàng
Thượng ban cho để bịt miệng Bùi Đông Vũ còn gì. Không biết Bùi Đông Vũ
nói việc này với ai, mà lại truyền đến tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng
phái giám quan tư thiên đến mời đạo trưởng Bạch Nham vào triều.”
Bạch Nham vừa nghe Đỗ Tuyền giải thích vừa mở thiệp mời ra, trên thư viết: Mùng hai tháng mười, giờ Tuất sơ khắc, Hồng Hồ sơn trang ngoài thành, xin đợi đại giá, mời khanh[1] cùng gia quyến. Không ghi
lạc khoản.[2]
[1] Khanh ở đây chỉ là cách xưng hô tôn trọng
[2] Lạc khoản: Phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ, thư từ.
Bạch Nham nhìn thiệp mời nhíu mày hỏi:“Là ai trong Tư thiên giám đến?”
“Giám chính Thành Đàm.”
“Thành Đàm là ai?” Bạch Nham rời khỏi kinh thành đã lâu, quan viên trong triều thay đổi hắn cũng không rõ, chỉ nhớ năm đó khi bọn họ rời đi Giám chính Tư thiên giám là một tên béo ục ịch họ Lưu.
Đỗ Tuyền lắc đầu nói:“Không biết. Giờ cách giờ Tuất còn một đoạn thời gian, có cần ta đi hỏi thăm một chút không?”
“Ừ, đi nhanh về nhanh.”
Bạch Nham bỏ thiệp mời vào trong tay áo, nghĩ rằng, trên thư tuy viết
“mời khanh cùng gia quyến”, nhưng hắn tạm thời chưa muốn chưởng quầy Ly
biết chuyện này, ít nhất là trước khi hắn biết rõ Thành Đàm này là loại
người nào, chưa cần gọi chưởng quầy Ly từ Thục về. Huống hồ Tòng Tố và
Thanh Vũ ở Phong Đô còn chưa biết thế nào, trước mắt Thiên Khê mới là
chuyện quan trọng nhất. Một Tư thiên giám nho nhỏ Bạch Nham hắn còn chưa để vào mắt.
Hồng Hồ sơn trang là sản nghiệp Bùi gia, lại để một vị khách như Thành
Đàm làm chủ mở tiệc chiêu đãi Bạch Nham, có thể tưởng tượng Thành Đàm là khách quý bậc nào. Trong đó tám chín phần mười là nể mặt người cậu làm
tướng gia của Bùi Đông Vũ. Nhưng một Giám chính Tư thiên giám nhỏ nhoi
có thể khiến đường đường Tể tướng để mắt, cũng là chuyện kỳ lạ.
Bạch Nham ngồi trong nội đường tiệm quan tài uống một chén trà, Đỗ Tuyền đã hỏi thăm tin tức trở về.
Đỗ Tuyền chân trước vừa mới vào cửa, chân sau còn chưa chạm đất, đã bắt
đầu thao thao bất tuyệt:“Lão đạo lão đạo, ta tra được, Thành Đàm kia
từng tu hành ở núi Vân Đài, là đệ tử quan môn của đạo trưởng Minh Dục.
Năm năm trước nhập thế tu hành nhưng người này vừa xuống núi đã trực
tiếp vào kinh. Chưa tới hai tháng đã được khâm điểm làm Giám phó Tư
thiên giám, chưa đến nửa năm đã hạ bệ Giám chính. Giờ hắn là hồng nhân
bên người Hoàng thượng, Hoàng Thượng có ý chỉ, Thành Đàm diện thánh được miễn quỳ lạy, Thành Đàm không cần triệu cũng được phép tự vào hành
cung, thậm chí Hoàng Thượng vì lo Thành Đàm thuở nhỏ thân thể gầy yếu mà để Thành Đàm dùng xe thay đi bộ. Văn võ bá quan cả triều không ai không đỏ mắt, vội vã nịnh bợ hắn.”
“Tiểu Tuyền nói trọng điểm, Thành Đàm này rốt cuộc có năng lực gì mà
khiến Hoàng Thượng coi trọng hắn như thế?” Bạch Nham nghi ngờ nói,“Vân
Đài chính là danh sơn đạo gia thiên hạ đệ nhất, đạo trưởng Minh Dục lại
là chưởng giáo Huyền Tông giáo, là một trong số ít cao nhân tu hành đắc
đạo. Chỉ bằng hai điểm này, Thành Đàm muốn mua quan bán chức ở trong
triều cũng không có gì khó khăn. Nhưng muốn Hoàng Thượng tín nhiệm, kính trọng, ưu ái như thế cũng không dễ, người này tất có chỗ hơn người.”
“Ngươi nói không sai, Thành Đàm này quả thật là có chút năng lực.” Đỗ
Tuyền nói,“Hắn vào triều chuyện đầu tiên là trình tấu xin Hoàng Thượng
tế trời, cũng xây dựng đê sông Hoài để ngừa lũ lụt. Hoàng Thượng vốn là
nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn hạ chỉ phòng lụt. Hai tháng sau sông Hoài quả thật xảy ra lũ lụt, may mắn đê đập xây dựng đúng lúc nên thiệt hại
không nghiêm trọng lắm. Qua lần đó, Hoàng Thượng liền vô cùng coi trọng
Thành Đàm, lập tức thăng chức cho hắn. Sau lại liên tiếp để Thành Đàm
xóc quẻ bói toán, nhưng Thành Đàm làm cao, nói cái gì mà thiên ý khó dò
nếu mọi chuyện đều xóc quẻ bói toán tiết lộ thiên cơ, chắc chắn sẽ gặp
tai ương bất lợi cho Hoàng Thượng trị quốc an bang. Vì thế mỗi tháng chỉ xem cho Hoàng Thượng ba quẻ, cát hung tuyệt đối không thể tiết lộ cho
người thứ ba biết. Hoàng Thượng cũng đáp ứng yêu cầu của hắn. Qua vài
lần, Hoàng Thượng muốn hắn xóc quẻ, đều vì xu cát tị hung cho Hoàng
Thượng, Hoàng Thượng càng tin tưởng Thành Đàm. Thế cho nên sau này dù
Thành Đàm cáo ốm bãi triều, đi xe vào cung, diện thánh không quỳ, cho dù Thành Đàm thị sủng mà kiêu như thế, nhưng vinh sủng vẫn không suy, được ban thưởng không ngừng. Hoàng Thượng còn ban thưởng một tòa phủ đệ cho
hắn, thậm chí còn khâm điểm hai vị ngự y thường trú ở đó chuẩn bị khi
cần gấp. Biểu hiện của các đại thần trong triều thì khỏi phải nói, ban
đầu cũng không đồng ý, sau đó là thử hỏi thăm, tiếp theo là chất vấn
ngăn cản, cuối cùng là nịnh bợ lấy lòng. Chỉ ba năm ngắn ngủn, kinh
thành đã đổi chủ. Ai, lão đạo, ngươi nói Thành Đàm này liệu có phải yêu
ma gì đó hạ mê hồn chú cho Hoàng Thượng không?”
Bạch Nham lắc lắc đầu, nói:“Ta biết nói Hoàng Thượng không phải là quân
chủ ngu ngốc vô đạo, mặc dù có hơi quá tin phật, chuyện gì cũng muốn xóc quẻ, xem thẻ, bốc cát hung, xem vận thế, nhưng còn không đến mức không
phân biệt được thiện ác. Huống hồ những năm gần đây thiên hạ thái bình
mưa thuận gió hoà, Thành Đàm này dường như không lợi dụng lòng tin của
Hoàng Thượng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì.”
“Theo ý ngươi, Thành Đàm này có lẽ giống Tòng Tố là người cực kỳ có tuệ căn thiên phú sao?”
“Nếu những gì ngươi điều tra được là thật, vậy Thành Đàm cũng không chỉ
là người phàm cực kỳ có thiên phú thôi đâu, đạo hạnh của hắn hẳn là cao
hơn Tòng Tố rất nhiều, mới có thể biết thiên ý định nhân sự.”
“Là thật, đương nhiên là thật, ta hỏi nữ thần quan Lạc Thủy và thổ địa
công kinh thành, bọn họ nói không khác nhau là mấy, cho nên không thể
giả được.”
Bạch Nham trầm tư một lát, nói:“Chỉ sợ Thành Đàm này không đơn giản, để ta đi gặp hắn.”
“Vậy chưởng quầy Ly thì tính sao?”
Dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, sau mười hai canh giờ Tòng Tố phải rời khỏi Phong Đô tập hợp cùng bọn họ, từ giờ đến lúc đó còn mấy canh
giờ nữa, chỉ sợ chưởng quầy Ly đã quay lại sơn cốc.
“Bên Chưởng quầy Ly ta sẽ nghĩ cách thông báo cho nàng.” Bạch Nham phân
phó Đỗ Tuyền nói,“Tiểu Tuyền, ngươi thay ta đi xem nàng, chỉ cần nhìn
một cái, bảo đảm nàng không sao là được.”
“Nàng?” Đỗ Tuyền còn chưa kịp phản ứng xem ‘nàng’ là ai.
Bạch Nham gật đầu, vẻ mặt không khỏi để lộ ra chút ưu thương và bất đắc
dĩ, Đỗ Tuyền lập tức hiểu ra “Nàng” là ai, vì thế đáp:“Biết rồi, ta sẽ
đi.”
Bạch Nham đi tới đi lui trong phòng hai vòng, lấy từ trong tay áo ra một tấm đạo phù, lẩm bẩm gì đó rồi thổi lên đạo phù, đạo phù bỗng biến mất. Tờ đạo phù vừa biến mất kia sẽ mang theo lời nhắn của Bạch Nham trở lại sơn cốc núi tuyết Tây Lĩnh, nói cho chưởng quầy Ly hắn có việc chậm
trễ.
Đỗ Tuyền đứng bên nhìn Bạch Nham, trong lòng âm thầm nghĩ đến “người
kia”. Bạch Nham, chưởng quầy Ly, Đỗ Tuyền, ba người sống cùng nhau ba
trăm năm, cho dù đều có bí mật không muốn bị người khác biết, nhưng lâu
dần, cũng có thể tự đoán được bảy tám phần, chỉ là không nói ra mà thôi. Bạch Nham vẫn luôn bảo vệ ‘nàng ta’ suốt ba trăm năm, đã sớm không còn
là bí mật. Tuy rằng hắn chưa bao giờ nói đến chuyện này, chưa từng nói
cho bất cứ kẻ nào nàng là ai, vì sao Bạch Nham phải bảo vệ nàng ta qua
vài kiếp luân hồi, nhưng chưởng quầy Ly và Đỗ Tuyền đều biết, nàng ta
nhất định là người vô cùng quan trong của Bạch Nham. Chưởng quầy Ly nói, Bạch Nham yêu nàng, chẳng qua Đỗ Tuyền vẫn không thể hiểu được từ “Yêu” giải thích thế nào. Đỗ Tuyền nghĩ, nàng ta chẳng qua là một người phàm, đã sớm luân hồi mấy đời. Cho dù nàng từng là người Bạch Nham, nhưng vật đổi sao dời, lấy tu vi của Bạch Nham đáng lẽ phải hiểu nàng ta đã sớm
không phải nàng lúc đầu nữa rồi, nàng ta căn bản không cần Bạch Nham yêu và bảo vệ. Chính như chưởng quầy Ly đã nói, không phải Bạch Nham yêu
quá lâu, mà là tra tấn chính mình quá lâu. Chưởng quầy Ly hiểu được,
nhưng Đỗ Tuyền không hiểu, thời gian nói cho bọn họ biết bản thân họ
chính là một loại tra tấn, một loại giam cầm.
Bạch Nham cầm theo thiệp mời đi dự tiệc, sau đấy Đỗ Tuyền cũng rời khỏi
cửa hàng. Đứng từ xa nhìn thoáng qua đứa bé gái mới ra đời không lâu,
người mà Bạch Nham vẫn không nỡ bỏ rơi.
Chạng vạng, ngoại ô Hồng Hồ sơn trang.
Bạch Nham dùng bộ dạng tuấn lãng văn nhã, thân phận trượng phu của
chưởng quầy Ly đến Hồng Hồ sơn trang. Mới đến cửa sơn trang, nhìn tấm
biển treo trên khung cửa cao lớn hắn lại có chút trầm ngâm. Đang nâng
tay chuẩn bị gõ cửa, cửa chính lại tự động mở ra.
Trong cửa là một đứa bé giữ cửa khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đánh giá
Bạch Nham từ trên xuống dưới một lượt, nói:“Ngài là khách Thành đại nhân nhà ta mời đến sao? Đại nhân nói, ngài sẽ đúng giờ theo lời mời mà đến, sai ta chờ sẵn ở cửa.”
Bạch Nham hơi sửng sốt, cười cười nói:“Thành đại nhân thật có lòng, đây là thiệp mời.”
Đứa bé giữ cửa dùng hai tay nhận thiệp mời, cung kính mời Bạch Nham vào trong trang.
Hồng Hồ sơn trang có tiếng cảnh sắc tuyệt đẹp như họa, như tiên cảnh
nhân gian, vốn là biệt viện của hoàng đế tiền triều, sau bị bỏ hoang. Đã từng có không ít văn nhân nhà thơ, học sĩ uyên bác tới trang viện hoang vắng này thương kim hoài cổ. Mười năm trước bị Bùi gia mua lại tu chỉnh đổi mới hoàn toàn, triệu tập mấy trăm thợ thủ công từ trong thành lẫn
các thôn trấn xung quanh sửa chữa, mất hai năm mới hoàn thành, là chuyện oanh động nhất năm đó.
Cột trụ khắc hoa lan tinh xảo khéo léo, hành lang gấp khúc uốn lượn vô
cùng thanh nhã, đình viện đan xen thanh tịnh, đẹp đẽ hợp lòng người.
Bạch Nham đi theo thằng bé giữ cửa, cũng không có lòng thưởng thức cảnh
đẹp trong trang. Trong trang vô cùng thanh tĩnh, suốt dọc đường bọn họ
không gặp bất cứ hạ nhân nào, xem ra Bùi gia đã dâng cả sơn trang này
cho Thành Đàm rồi, ngay cả thị vệ, hạ nhân cũng không thấy.
Bạch Nham càng tò mò về người tên Thành Đàm này, rốt cuộc hắn là loại người gì?
Thành Đàm phái người đến tiệm quan tài, mang theo thiệp mời, nhưng trên
thiệp mời không viết cụ thể là mời ai, cũng không có lạc khoản. Dường
như hôm nay người đến là chưởng quầy Ly, là Bạch Nham, hoặc là tướng
công giả mạo này đều như nhau. Nhưng câu cuối trong thiệp mời là “mời
khanh cùng gia quyến” hiển nhiên là tỏ vẻ người được mời là chủ nhân
tiệm quan tài phố Tây. Thành Đàm vốn muốn mời ai tới? Sao lại tự tin
rằng nhất định sẽ có người tới? Còn biết hắn sẽ tới Hồng Hồ sơn trang
đúng giờ, cũng sai tiểu đồng ra mở cửa chờ hắn? Thành Đàm này thật sao
có thể bấm đốt tay tính sao? Bạch Nham hơi nhếch khóe môi, làm sao có
thể, cho dù là thần tiên Đại La cũng không thể biết mệnh số của hắn. Cho dù Thành Đàm có bản lĩnh hiểu rõ Thiên Cơ, cũng tuyệt đối không thể
tính ra Bạch Nham.
Tiểu đồng đưa Bạch Nham vào trong viện, trong viện có nhà thuỷ tạ hai
tầng. Nhà thuỷ tạ vô cùng rộng lớn, nhìn từ xa cũng rất tinh xảo xinh
đẹp, cửa sổ tầng một khép chặt, nhưng tầng hai lại rộng mở, vài tấm màn
lụa bay ra ngoài cửa sổ. Trên mặt nước thủy khí lượn lờ, trên nhà thuỷ
tạ treo đèn lồng màu đỏ, thực sự có vài phần như lạc vào tiên cảnh. Bạch Nham nghe thấy từ trong nhà thuỷ tạ truyền ra tiếng đàn đứt quãng không thành điệu, hắn chỉ nghe được vài âm đơn giản không nhận ra được là
khúc nào, chỉ cảm thấy dường như có hơi quen tai, hắn đã từng nghe được ở đâu sao?
Tiểu đồng dừng chân bên hồ, nói:“Đại nhân nhà ta đang đợi ở trong nhà thuỷ tạ, mời.”
Bạch Nham vuốt cằm, bước lên cầu gỗ cửu khúc đi vào nhà thuỷ tạ.