Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 23: Bí mật của Phong Đô



Dường như từ lúc quen biết Bạch Nham, Tòng Tố bắt đầu biết được đủ loại bí mật. Hắn vốn chỉ thu phục tiểu yêu, đánh tiểu quỷ, nhưng trong hai tháng ngắn ngủn, hắn thấy nữ Bạt, gặp “Thiên tai”, vào Phong Đô. Dường như từ lúc quen Bạch Nham mới bắt đầu thấy rõ đầu đuôi ngọn gốc của thế giới này.

Thanh Vũ mở to mắt nhìn Bạch Nham, vội vàng chờ Bạch Nham nói ra bí mật này, nàng tò mò hưng phấn, khó có thể kiềm chế muốn biết càng nhiều càng nhiều, cho dù tai ương ở núi tuyết vừa rồi vẫn làm cho nàng sợ hãi, cho dù Phong Đô khủng bố rợn tóc gáy.

“Chúng sinh tam giới đều có mệnh số riêng, trong trời đất chỉ có ba thứ biết được thiên mệnh chúng sinh — sổ Sinh Tử trong điện diêm vương; kính Thông Thiên ở Thiên Vân đài; đèn Lưu Ly trong Tháp Linh Lung. Mà ba thứ đây lại có chút khác biệt, sổ Sinh Tử tính sinh tử luân hồi của mỗi người, cũng chỉ có thể tra được mệnh số con người, yêu ma và thần tiên không ở trong đó; kính Thông Thiên là bảo vật của thiên đình, cũng biết mọi chuyện vạn vật trong trời đất, quá khứ hiện tại tương lai, không gì không biết. Thiên Vân đài có năm vạn thiên binh gác, không có ý chỉ của Ngọc Đế, Vương Mẫu không ai được đến gần kính Thông Thiên; Mà vô sinh hỏa của đèn Lưu Ly lại ghi lại quá khứ của sinh linh tam giới, nếu vô sinh hỏa tắt, tức là sinh mệnh đó đã mất, nhưng ba hồn bảy vía không thể tiêu tan cũng không được luân hồi chuyển thế, trọn đời chịu dày vò.”

“Trọn đời dày vò……” Tòng Tố thì thào nhắc lại, đây là bí mật của Phong Đô?“Vậy chẳng phải ai có đèn Lưu Ly là có thể chưởng quản sinh tử của tất cả sinh linh trong tam giới sao?”

Bạch Nham gật đầu rồi lại lắc đầu, giải thích nói:“Có thể nói như vậy, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Phong Đô được xây dựng từ bao giờ không ai biết, nhưng có một loại truyền thuyết, Phong Đô được xây nên để bảo vệ đèn Lưu Ly, cho nên Phong Đô vốn không thuộc tam giới. Mà tháp Linh Lung ở nơi nào trong Phong Đô căn bản không có người biết, nếu muốn vào tháp Linh Lung trước phải tìm được người bảo vệ tháp Linh Lung, được người đó cho phép mới có thể vào. Mà bấc đèn Lưu Ly cũng không phải chỉ có một cái hoặc mấy cái, mà là vô số. Mỗi một sinh mệnh đều một bấc đèn Lưu Ly, có vô sinh hỏa thuộc về riêng mình, không phải ai muốn thắp thì thắp, muốn dập thì dập. Về cách tắt vô sinh hỏa, căn bản không ai biết. Ngược lại người tiến vào tháp Linh Lung, nếu không tuân theo quy định mưu đồ nắm giữ đèn Lưu Ly sẽ tự chịu diệt vong, người bảo vệ sẽ không để đèn Lưu Ly ra khỏi tháp Linh Lung. Nếu không thần bí nguy hiểm như thế, thiên hạ này đã loạn từ lâu rồi.”

Tòng Tố thở phào, là hắn suy nghĩ quá thiển cận. Trong trời đất đều có phép tắc, sổ Sinh Sử ở điện diêm vương có quỷ sai địa phủ trông giữ bảo vệ, kính Thông Thiên cũng được bảo vệ chặt chẽ cho dù là thần tiên cũng khó tới gần, đèn Lưu Ly sao có thể bị kẻ khác dễ dàng lấy được?

Thanh Vũ chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi:“Đạo trưởng đạo trưởng, ta có thể đi xem vô sinh hỏa của ta không? Ta, ta muốn biết cha mẹ mình ở đâu.”

Bạch Nham ngẩn người, mỉm cười nói:“Ta không phải là người bảo vệ tháp Linh Lung, không biết cô có thể vào được không, cũng không biết nếu cô vào còn có thể ra được không. Nhưng Thanh Vũ à, nghe lão đạo một câu, vô sinh hỏa tốt nhất đừng xem, rình coi thiên cơ là xúc phạm luật lệ của trời đất, tuyệt không không có kết quả tốt đâu.”

Thanh Vũ nghe không hiểu hoàn toàn, chỉ sững sờ gật gật đầu, nghĩ rằng dường như không xem thì hơn, nếu muốn xem mà có thể xem vậy đã không đặt ở Phong Đô quỷ quái kia.

Tòng Tố mở miệng hỏi nói:“Luật lệ của trời đất là gì?”

Bạch Nham nâng vỗ trán, tiểu hòa thượng này thật nhiều vấn đề quá, nếu hắn giải thích hết cho Tòng Tố chẳng phải sẽ tốn mất ba năm sao?

“Thiên luật là quy định đối với thần tiên đứng hàng tiên ban trên thiên giới, nhân gian có luật pháp quy định cho quan viên dân chúng, mà ở Ma giới cũng có vài quy định phải tuân thủ. Nhưng đại đa số đều là cá lớn nuốt cá bé, ai đạo hạnh cao thâm, pháp lực mạnh mẽ thì làm chủ. Những quy định đó đều gọi là = luật lệ của trời đất, về phần điều mục chi tiết trong đó, tiểu sư phụ tự mình nghiên cứu thì hơn.” Bạch Nham vừa giải thích vừa đưa cho Tòng Tố một quyển trục.

Tòng Tố mở quyển trục ra xem thấy trong đó ghi lại rất nhiều điều cấm luật pháp, giống như chỉ có đầu không có cuối. Hắn không ngừng dải quyển trục ra những mãi vẫn không hết, quyển trục kia nhìn qua không dày, nhưng dải ra đầy đất mà vẫn chưa hết, Tòng Tố và Thanh Vũ nghẹn họng nhìn trân trối.

Bạch Nham lộ ra một tia cười xấu xa, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nín cười, cho Tòng Tố một câu khẩu quyết quyển trục dài dằng dặc kia tự động thu về.

“Trở lại chuyện chính, các ngươi vào Phong Đô thuận lợi không? Có bị con rối binh hoặc yêu làm khó không?” Bạch Nham hỏi.

Thanh Vũ lắc đầu, Tòng Tố hồi đáp:“Có làm khó hay không thì không thể nói rõ, nhưng lần đầu tiên đến Phong Đô lần đầu tiên nhìn thấy con rối binh, trong lòng có chút bỡ ngỡ. Nhưng chúng nó chỉ canh giữ ở cửa thành, cũng không ngăn ai lại, giống như sư tử đá trước cửa nhà giàu, chỉ để làm cảnh.”

Bạch Nham hơi gật đầu, nói:“Chúng nó bất động thì tốt nhất không nên dây vào. Tiếp tục nói đi.”

Tòng Tố nói:“Chúng ta dựa theo chỉ thị của đạo trưởng vào Phong Đô lập tức đi tìm khách sạn Bất Quy kia. Giống như đạo trưởng nới, khách sạn này quả thật rất kỳ bí, từ cửa thành đi theo đường đá qua ngã tư, qua cầu vào rừng trúc, bên ngoài khách sạn này nhìn giống như một ngôi miếu hoang. Đi vào mới phát hiện bên trong vô cùng ngăn nắp đường hoàng.”

“Vậy hai người có phát hiện gì không?”

Một ngày trước khi rời khỏi núi tuyết Tây Lĩnh, Bạch Nham đã hướng dẫn kỹ càng cho Tòng Tố và Thanh Vũ cách vào Phong Đô, những chuyện cần cẩn thận, cùng với sau khi vào Phong Đô thì nên làm như thế nào.

Tòng Tố và Thanh Vũ mang theo Bạch Bạch xuất hiện ở Phong Đô thực tế vô cùng khiến người ta để mắt. Trong Phong Đô yêu ma quỷ quái gì cũng có, chỉ có người là ít, huống chi hai người kia còn mang theo một con báo tuyết đạo hạnh thâm sâu bên người. Bọn họ xuất hiện vô cùng chói mắt, yêu ma quỷ quái trên đường Phong Đô đều nhìn bọn họ chằm chằm, nhưng không tấn công. Bạch Bạch vẫn đi theo phía sau bọn họ luôn luôn đề cao cảnh giác. Thanh Vũ còn nhỏ, tuy là từ nhỏ lớn lên trong núi rừng, nhưng chưa từng gặp nhiều quỷ quái như vậy trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi, vì thế dính sát vào bên người Tòng Tố tìm cảm giác an toàn. Mà Tòng Tố mới vào Phong Đô, trong lòng cũng lo sợ bất an, yên lặng nhẩm kinh Phật trấn an tinh thần, dần dần cũng quen với hoàn cảnh khủng bố này, toàn tâm toàn ý bắt đầu tìm Bất Quy Lâu Bạch Nham nói.

Phong Đô ngoại trừ kì lạ thần bí, truyền thuyết, yêu ma, thì thật ra không khác thành trấn ở nhân gian lắm. Ở Phong Đô nếu muốn biết tình báo, thám thính tin tức, như vậy nhất định phải đến Bất Quy Lâu.

Bất Quy Lâu là một cái khách sạn ở Phong Đô, có một quy định, chỉ ngủ lại một đêm. Tất cả người, quỷ, yêu vào Bất Quy Lâu đều chỉ có thể ở lại một buổi tối, nếu vượt quá canh giờ còn chưa đi thì vĩnh viễn sẽ không thể rời đi. Đó là vì sao nơi này có tên là Bất Quy Lâu. Về phần vì sao qua một đêm thì không đi được, người thông minh sẽ không cố chấp đi tìm hiểu làm ai, không ai muốn dấn thân vào nguy hiểm đi tìm hiểu xem truyền thuyết này là thật hay giả. Nhưng ai ở Phong Đô lâu đều biết, Phong Đô nhiều yêu ma quỷ quái lui tới như vậy, luôn có một số ít là vào Bất Quy Lâu sau đó biến mất tăm. Chưởng quầy Ly từng ở Phong Đô tám năm, ngày ngày nhìn yêu ma người phàm ra ra vào vào, biết rõ các loại quy định ngầm ở Phong Đô. Lúc Bạch Nham nói Tòng Tố và Thanh Vũ vào Bất Quy Lâu điều tra tin tức, nàng đã bất giác hoài nghi lai lịch của Bạch Nham, lại khó kiềm nén bất an và nghi ngờ trong lòng, quyết định tự mình đến Phong Đô, vào tháp Linh Lung một chuyến.

Tòng Tố và Thanh Vũ dựa theo chỉ thị của Bạch Nham tìm được Bất Quy Lâu, tòa nhà giấu trong chùa miếu Phật tháp.

Trong Bất Quy Lâu, gần như tất cả quỷ mị, yêu vật đều là hình người. Thanh Vũ đi vào cũng thấy kỳ lạ, quả thực đã cho rằng khách khứa ở Bất Quy Lâu đều là con người, mà Bạch Bạch không dễ lừa như vậy, mũi nó rất nhạy, đi vào một cái là đã nhận ra nguyên hình của không ít yêu quái, nhưng có mấy kẻ nó cũng không phân biệt được. Cảm giác kỳ lạ này rất giống chưởng quầy Ly, nhưng đám ma quỷ trong Bất Quy Lâu này khiến nó rất không thoải mái, mà trên người chưởng quầy Ly lại không có hương vị khiến người ta ghê tởm này.

Bạch Nham lúc ấy chỉ dẫn Tòng Tố và Thanh Vũ đến Bất Quy Lâu quả thật là kế một mũi tên hạ hai con chim. Thứ nhất, những kẻ tụ tập trong Bất Quy Lâu đều là yêu ma có chút đạo hạnh, tiểu yêu tiểu quỷ bình thường cho dù vào Phong Đô cũng sẽ không dám đến Bất Quy Lâu trêu chọc đám yêu ma này, mà Tòng Tố và Thanh Vũ lại hoàn toàn không biết Bất Quy Lâu nguy cơ tứ phía. Chính “Không biết” như vậy ngược lại có thể làm cho đám yêu ma này sinh ra tò mò, tự mình đưa lên cửa, thế nên tin tình báo dù không cần thiết nhưng nhất định sẽ chuẩn xác, hoặc ít ra sẽ không khiến cho Thiên Khê phát hiện. Thứ hai, Bạch Nham và chưởng quầy Ly đều chưa rõ thân phận của Thanh Vũ, đưa nàng vào Bất Quy Lâu, vừa khéo thử con báo tuyết cùng Thanh Vũ.

Chưởng quầy Ly đương nhiên sớm đoán được ý đồ của Bạch Nham, nàng không ngăn cản tức là đã đồng ý. Thiên Khê va Vân Nhai đều là kẻ địch của nàng, vốn không liên quan đến Bạch Nham, lại càng không liên quan đến Tòng Tố và Thanh Vũ. Nói dối, thử, lợi dụng đều là chuyện nàng khinh thường, việc này tuy rằng đều do Bạch Nham làm, nhưng trong lòng chưởng quầy Ly vẫn không thoải mái.

Tòng Tố nói đến Bất Quy Lâu, nói đến đám yêu ma trong Bất Quy Lâu này hóa thành hình người, bọn họ người người yêu mị, thấy Thanh Vũ và Tòng Tố trong mắt tràn ngập địch ý.

Bạch Nham hỏi:“Có ai chủ động tìm tới hai người không?”

Thanh Vũ gật đầu nói:“Có có, là một cô gái rất xinh, mặc quần áo màu xanh biếc, thật khá, quả thực xinh đẹp giống chưởng quầy Ly.”

Bạch Nham nghe xong hơi hơi sửng sốt, nhìn về phía chưởng quầy Ly, Thanh Vũ đang khen nàng xinh đẹp sao? Chưởng quầy Ly vẫn tựa vào tường, mặt không chút thay đổi, nàng đang chăm chú nghe bọn họ nói chuyện, cũng bị câu nói bất ngờ của Thanh Vũ làm cho kinh ngạc. Tâm tư Thanh Vũ thật đúng là đơn thuần, hay là nàng ta thật sự không biết chính mình rốt cuộc là cái gì?

Bạch Nham cười nhẹ, hỏi Thanh Vũ:“Nàng ta có nói cho hai người nàng ta tên gì không?”

“Có, nàng nói nàng tên Như Nhứ.”

“Như Nhứ,” Bạch Nham liếc nhìn chưởng quầy Ly một cái,“A hoàn bên người Phong Cơ.”

Tòng Tố hơi nhíu mày đầu, hỏi:“Phong Cơ là thần thánh phương nào? Đạo trưởng hai lần nhắc tới, sắc mặt rất khó coi.”

Bạch Nham lắc đầu, nói:“Là một lão yêu ngàn năm, là kẻ địch lâu năm với quỷ mẫu Hỏa Linh hiện giờ chưởng quản Phong Đô, đạo hạnh cao thâm, yêu pháp cao cường, đều là yêu ma rất khó đối phó.”

“Nếu so với Thiên Khê thì sao?” Tòng Tố hỏi tiếp nói.

“Bọn họ chưa chắc đã là đối thủ của Thiên Khê.” Bạch Nham thản nhiên đáp.

Tòng Tố ngẩn người, quỷ mẫu Hỏa Linh có thể chưởng quản Phong Đô, yêu pháp đương nhiên phải vô cùng cao thâm. Nếu Thiên Khê còn mạnh hơn cả quỷ mẫu Hỏa Linh, như vậy kẻ địch bọn họ phải đối mặt rốt cuộc khủng bố đến mức nào?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.