Vân Nhai bỗng nhiên chau mày ho khan không ngừng, cả người cũng run rẩy
đứng không vững. Chưởng quầy Ly theo bản năng vươn tay ra dìu hắn. Hắn
vừa thuận khí định mở miệng nói chuyện đã phun ra một ngụm máu.
Chưởng quầy Ly nhíu mày, nói:“Thân thể này xem ra không chống đỡ được đến trời sáng đâu.”
“Khụ khụ khụ, ta biết, khụ khụ,” Vân Nhai ho không ngừng, nói một câu
cũng phải cố hết sức,“May mắn muội tới kịp lúc, khụ khụ, bằng không ta
sẽ rất khó có cơ hội nói chuyện hòa bình với muội.”
Sắc mặt Vân Nhai tái nhợt, hai tay khẽ run ôm ngực, nhìn có vẻ rất đau đớn.
“Nếu khó chịu thì mau ra khỏi thân thể này đi.”
Vân Nhai lắc đầu, cười nói:“Trước kia ta chưa bao giờ biết sinh lão bệnh tử là quá trình như thế nào, giờ ta đã biết, ta có thể cảm thấy cái
chết đang đến rất gần rất gần ta, gần đến nỗi ta có thể ngửi được mùi
địa phủ, khụ khụ khụ khụ.” Khóe miệng Vân Nhai lại trào ra chút máu,
từng giọt từng giọt rơi trên ống tay áo chưởng quầy Ly.
“Huynh chết đến nghiện rồi à?” Chưởng quầy Ly mắng,“Thật đúng là biến thái!”
“Ha ha, khụ khụ khụ khụ, ta rất thích cảm giác tử vong, mỗi lần trải qua đều phát hiện còn sống thật tốt. Khụ khụ.”
“Cứng đầu, huynh thích chết ta cũng không cản, chẳng qua huynh trước nói cho ta biết, vì sao huynh có thể đến đây, không tới bắt ta thì tới làm
gì?”
Vân Nhai gật đầu, ý bảo chưởng quầy Ly dìu hắn đến bên giường ngồi một chút, hắn bây giờ không còn chút sức lực nào.
Chưởng quầy Ly đỡ hắn ngồi xuống, thuận tay dùng ống tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng hắn, chờ Vân Nhai thành thật khai báo.
“Lúc trước Thiên Khê muốn bắt muội không phải vì cần muội để phá giải
trận pháp Ngũ Hành, mà vì muội đột nhiên đào tẩu chính là phản bội sư
môn, hắn muốn dạy dỗ muội một chút, hơn nữa chuyện trận pháp Ngũ Hành
càng ít người biết càng tốt. Khụ khụ.”Vân Nhai nghỉ lấy hơi, tiếp tục
nói,“Ta thả muội đi là niệm tình sư huynh muội năm trăm năm, huống hồ ta không sợ muội sẽ nói chuyện trận pháp Ngũ Hành ra bên ngoài. Trong
thiên hạ có không ai, tiên hoặc thần nào có thể ngăn cản ta và Thiên Khê cởi bỏ phong ấn, không ai có thể, nếu muội không tin cứ chờ mà xem.”
“Nhưng muốn cởi bỏ Ngũ Hành trận cần thiên linh ngũ hành và đá Vô Sắc,
không có ta tức là không có hỏa linh, Ứng Long đã chết là không có thủy
linh. Sau khi Ứng Long chết đá Vô Sắc cũng biến mất, các người cởi bỏ
phong ấn bằng cách nào?!” Chưởng quầy Ly không tin.
Vân Nhai miễn cưỡng cười cười, nói:“Muốn có thiên linh thuần khiết tuy
rằng tam giới khó tìm, nhưng không có nghĩa chỉ có muội mới là hỏa linh, Ứng Long mới là thủy linh. Ta và Thiên Khê nghiên cứu ngàn năm cách cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận, đương nhiên phải lo toan chu toàn, không một sai sót mới được, nếu không chẳng phải chúng ta đã uổng phí ngàn năm
sao? Khụ khụ……”
Chưởng quầy Ly nghe xong hắn nói trong lòng trầm xuống, ngoại trừ nàng
còn có hỏa linh khác?! Lo toan chu đáo? Thiên Khê đã tìm được người thay thế nàng rồi sao?! Chẳng lẽ thời cơ bọn họ nói đã đến rồi?!
“Ta nói cho muội, khụ khụ, thứ nhất là vì ta tin muội, chưa bao giờ nghi ngờ, lúc trước muội rời đi là vì bất đắc dĩ bảo vệ mạng sáng, cũng tại
ta không nói trước cho muội. Thật ra muội không cần trốn, ta và Thiên
Khê cũng không làm hại muội, hỏa linh không phải chỉ có mình muội. Thứ
hai, là ta muốn cảnh cáo muội, nếu đi rồi thì đừng trở về, đừng nhúng
tay vào kế hoạch của ta và Thiên Khê, đừng để ý đến chuyện này. Hãy đi
thật xa, yên lặng làm người phàm, sống cuộc sống bình thường, vậy là tốt rồi.”
Vân Nhai đè ngực, đau đớn cau mày, cắn răng, nén tất cả đau đớn trong cổ họng, không rên một tiếng.
Chưởng quầy Ly đưa tay lau mồ hôi trên trán hắn, thở dài:“Rời khỏi thân
thể này đi, còn tiếp tục như vậy sẽ tổn hại đến đạo hạnh của huynh đấy.”
Vân Nhai lắc đầu, nói:“Để cho ta nói hết, khụ khụ, bằng không ta sợ Bạch Nham tìm đến thì lúc đó muốn nói với muội vài câu cũng khó.”
“Ai……” Chưởng quầy Ly than nhẹ một tiếng.
“Nay muội đã biết ta và Thiên Khê sẽ không bắt muội để làm tế phẩm cởi
bỏ phong ấn ngũ hành thì yên tâm rồi đúng không?” Vân Nhai cắn răng
nói,“Đừng xen vào việc này nữa, bằng không Thiên Khê chắc chắn sẽ giết
muội, muội biết xưa nay hắn vốn chẳng độ lượng gì, huống chi muội từng
là sư muội của chúng ta, nếu ngay cả muội cũng quay lưng lại……” Máu
trong ngực Vân Nhai lại trào lên khiến hắn khẽ hừ một tiếng, không nói
thành lời.
“Ta biết, ta biết, ta sẽ không .” Chưởng quầy Ly nhẹ nhàng vuốt lưng Vân Nhai, động tác kia như đang giúp hắn thuận khí, dường như hoàn toàn đã
quên Vân Nhai không phải người, hơn nữa giờ này hắn đau đớn cũng không
phải do bệnh, không phải vỗ nhẹ hai cái là có thể giảm bớt đau đớn cho
hắn .
Vân Nhai cười gật đầu, nhắm mắt lại tựa vào đầu vai chưởng quầy Ly
nói:“Đưa đồng tử gác ở dưới lầu tới, ta phải rời khỏi thân thể này.”
“Ừ.” Chưởng quầy Ly đỡ Vân Nhai nằm xuống giường, vung tay hất chén trà
trên bàn, chén trà vỡ nát, đồng tử dưới lầu nghe thấy tiếng vang vội
chạy lên.
“Sư phụ!” Hai tiểu đồng tử lao vào trong phòng, hoàn toàn không phát hiện ra chưởng quầy Ly ẩn thân ở bên cạnh.
Trong nháy mắt, gió thổi qua, Vân Nhai đã nhập vào một thân thể khác,
thừa dịp một tiểu đồng đang chú ý đến Thành Đàm vừa mới qua đời, quay
người lại mỉm cười với chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly thở dài, lướt qua rời đi.
Mới ra khỏi nhà thuỷ tạ, chưởng quầy Ly đã thấy Bạch Nham đứng ở bên ngoài chờ nàng.
Chưởng quầy Ly không dừng lại, chỉ nói một câu:“Trở về rồi nói.”
Bạch Nham quay lại liếc nhìn căn nhà thuỷ tạ kia một cái, trong lòng
chồng chất nghi ngờ, vừa rồi chưởng quầy Ly vào đó lâu như vậy đã nói
những gì với Thành Đàm? Nàng và Thành Đàm có quen biết sao? Mùi máu tươi trên người nàng từ đâu mà có? Máu của chưởng quầy Ly không phải mùi
này. Muốn làm rõ vấn đề này xem ra chỉ có trở về hỏi chưởng quầy Ly mới
biết được.
Về nhà, chưởng quầy Ly đóng cửa phòng nhốt Bạch Nham ở ngoài cửa,
nói:“Chúng ta đã mấy ngày chưa được nghỉ ngơi, trước đi ngủ một lát, có
chuyện gì đợi sáng mai nói sau.”
Bạch Nham sững sờ nhìn cánh cửa kia, nàng rõ ràng là đang tránh né hắn,
vừa rồi chuyện đã xảy ra trong nhà thuỷ tạ nàng không muốn nói cho hắn,
vì sao? Vì sao? Trong lòng Bạch Nham bỗng nhiên dâng lên dự cảm không
tốt.
Bọn họ đi một chuyến đến núi tuyết Tây Lĩnh, mới qua vài ngày ngắn ngủn, sao bỗng dưng trở nên thật xa lạ, tựa như cánh cửa
này đã ngăn cách họ. Muốn mở cánh cửa này nhìn qua thật dễ dàng, chỉ cần Bạch Nham đưa tay đẩy một cái, không cần tốn quá nhiều sức cũng có thể
đẩy ra, nhưng Bạch Nham không dám. Chuyện của bản thân mình, hắn không
dám nói cho bất cứ ai, cho dù là chưởng quầy Ly, hắn cũng vẫn không dám. Mà người đóng cửa là chưởng quầy Ly, nếu muốn tự nàng mở nó ra chỉ sợ
càng khó khăn.
Chưởng quầy Ly nằm ở trên giường, không ngừng không ngừng nghĩ tới tình
huống gặp Vân Nhai vừa rồi. Ba trăm năm, gặp lại Vân Nhai hắn đã thay
đổi khuôn mặt, nhưng cảm giác quen thuộc này vẫn làm cho chưởng quầy Ly
có thể nhớ lại rõ ràng thân hình, bộ dạng, giọng nói, nụ cười cùng rất
nhiều rất nhiều kỷ niệm về Vân Nhai. Lúc đầu, có chút khẩn trương có
chút sợ hãi, nhưng lúc này chưởng quầy Ly cũng rất cao hứng được gặp lại cố nhân. Dù sao nàng quen biết chung sống cùng Thiên Khê và Vân Nhai
còn lâu hơn Bạch Nham.
Nàng nên tin những lời Vân Nhai nói sao?
Tin.
Nàng tin.
So với Bạch Nham ăn nói bừa bãi, nói dối đầy trời, Vân Nhai sẽ không lừa nàng. Năm đó khi nàng trốn đi rõ ràng đã bị Vân Nhai phát hiện, nhưng
hắn lại làm như không thấy, để nàng đi. Sau này Thiên Khê muốn bắt nàng, Vân Nhai cũng không hề ra tay làm tổn thương nàng một lần nào. Sau khi
gặp Bạch Nham, Thiên Khê giao thủ cùng Bạch Nham, Vân Nhai cũng có cơ
hội mang chưởng quầy Ly đi, nhưng hắn không làm. Vân Nhai có lòng buông
tha chưởng quầy Ly, nàng đã sớm biết.
Hôm nay gặp lại, nếu Vân Nhai muốn bắt nàng cũng dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại chỉ trò chuyện cùng nàng mà thôi.
Cho nên chưởng quầy Ly tin tưởng Vân Nhai.
Nhưng nếu lời Vân Nhai nói là thật, vậy tức là Thiên Khê giải phong ấn
Ngũ Hành trận đã là chuyện đương nhiên, hơn nữa không ai có thể ngăn
cản.
Tuy rằng Vân Nhai nói chỉ cần chưởng quầy Ly không nhúng tay, nàng sẽ
tuyệt đối không gặp nguy hiểm, chính nàng cũng tin tưởng Vân Nhai sẽ che chở nàng. Nhưng nếu thật sự cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận, thật sự thả
Ma tinh Hậu Khanh ra, thế giới này sẽ ra sao? Hiện thời không thể so với thời thượng cổ, hỗn độn sơ khai chưa phân tam giới, thần ma cùng tồn
tại không ngừng tranh đấu. Nay tam giới có đều phép tắc riêng, không can thiệp vào chuyện của nhau không xâm phạm lẫn nhau, thế gian có yêu ma
quấy phá thì cũng có người trừ ma vệ đạo. Một khi cân bằng bị đánh vỡ,
không chỉ có nhân gian núi lở đất rung, sinh linh đồ thán mà chỉ sợ cả
tam giới sẽ trời đất đảo lộn, nhật nguyệt vô quang. Tổ đổ sao còn trứng
lành, Hậu Khanh xuất thế, chưởng quầy Ly nàng chẳng lẽ chỉ lo thân mình, tiếp tục sống những ngày bình lặng của nàng sao?
Việc này nàng có thể không nghĩ, nhưng Bạch Nham thì sao? Với cái tính
ngang ngược của hắn một khi đã nhúng tay tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa
chừng. Thiên Khê muốn cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận, Bạch Nham tuyệt đối sẽ không ngồi yên không nhúng tay, nhưng sao hắn có thể đấu lại hai ma
như Thiên Khê và Vân Nhai? Chẳng lẽ chưởng quầy Ly thật sự có thể khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt nhìn Bạch Nham chết ở trong tay Thiên Khê hoặc
Vân Nhai sao?
Không!
Không, không, không, nàng không muốn Bạch Nham chết!
Nàng đã sớm quen với những ngày tháng này, có Bạch Nham như âm hồn không tan làm bạn, ngẫu nhiên cãi nhau thậm chí ra tay đánh đá, nhưng dù là
cãi cọ hay đánh lộn nàng cũng chưa từng muốn Bạch Nham chết, nàng thích
những ngày yên vui mà thoải mái này.
Nàng không muốn quay lại ngày tháng tịch mịch không nơi nương tựa như cô hồn trước kia nữa! Thậm chí không dám nhớ lại sự tịch mịch bi thương vì mất hết tất cả trong một đêm lúc trước nữa. Mỗi một ngày mỗi một khắc
đều bị áy náy, ảo não, tự trách quấn lấy, giống như vĩnh viễn sống trong một sơn động trống trải giơ tay không thấy rõ năm ngón, ngoại trừ mình
nàng thì chẳng còn gì. Nàng sợ ngày tháng đó.
Giống như mơ thấy ác mộng, bỗng nhiên đầu đầy mồ hôi lạnh, chưởng quầy
Ly thở dài giơ tay lau mồ hôi trên trán, miễn cưỡng nhắm mắt lại không
nghĩ tiếp nữa. Nhưng nàng không khống chế được chính mình, không thể xua tan đi đủ loại giả thiết, đủ loại suy nghĩ trong đầu, càng không thể
bình yên đi vào giấc ngủ.
Nàng từng luôn sợ hãi Thiên Khê Vân Nhai không buông tha nàng, nàng từng nghĩ sống bình yên qua ngày. Nhưng giờ dây, dường như dù nàng làm thế
nào đi chăng nữa cũng không thể sống bình an được.
Phải chăng nàng nên nói chuyện của Vân Nhai cho Bạch Nham nghe? Nói cho
hắn, Thiên Khê và Vân Nhai sẽ tìm được thiên linh khác để mở ra phong ấn Ngũ Hành trận, nàng không gặp nguy hiểm. Bạch Nham sẽ vì nàng mà buông
tay, hay là càng thêm phiền lòng làm thế nào để ngăn cản Thiên Khê và
Vân Nhai?
Chưởng quầy Ly đột nhiên nghĩ ra một chuyện, càng nghĩ kỹ càng thấy không thích hợp.
Vì sao Bạch Nham nhất định phải truy tìm hành tung của Thiên Khê đến tận đất Thục? Vì sao dường như hắn còn lo lắng về chuyện trận pháp Ngũ Hành bị phá giải hơn cả chưởng quầy Ly? Nếu Bạch Nham chỉ vì chưởng quầy Ly, vậy nghĩ cách bảo vệ nàng, che giấu nàng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so
với chuyện đối đầu với Thiên Khê và Vân Nhai, Bạch Nham không thể nào
không hiểu điều đó, nhưng hắn lại lựa chọn đối địch với Thiên Khê và Vân Nhai, vì sao?!
Càng nghĩ không ra chưởng quầy Ly càng muốn nghĩ, từng phỏng đoán lại khiến nàng càng thêm hoảng hốt.
Sau khi trời sáng, chưởng quầy Ly vẫn không thể đi vào giấc ngủ, liền
đến tiệm quan tài. Bạch Nham biết nàng phá lệ dậy sớm, cũng biết nàng ra ngoài, nhưng không dám ra khỏi phòng một bước. Hắn và chưởng quầy Ly
đều bất tử, chỉ có kiếp này không có kiếp sau, nếu lúc này Bạch Nham để
mất nàng thì chỉ có thể hối hận ngàn ngàn vạn vạn năm, hắn không dám
tưởng tượng khi ấy hắn sẽ ra sao nữa. Trước khi nghĩ ra cách đối mặt với những vấn đề của chưởng quầy Ly, tốt nhất vẫn nên trốn nàng thì hơn.
Chưởng quầy Ly đến tiệm quan tài chưa được bao lâu đã có khách tới cửa.
Mà vị khách này chưởng quầy Ly cũng quen biết, đó là hai tiểu đồng của
Thành Đàm. Bọn họ đến tiệm quan tài phố Tây không vì chuyện gì khác
ngoài chuẩn bị hậu sự cho Thành Đàm. Mà một trong hai tiểu đồng này lại
là thân thể mới của Vân Nhai.