Chưởng quầy Ly yên lặng nhìn Đường Phong, suy nghĩ tỉ mỉ chuyện Thành Đàm đến Đan lại một lần.
Bạch Nham và chưởng quầy Ly đến núi tuyết Tây Lĩnh là mười ngày trước,
trong lúc đó Bạch Nham có trở về một lần, ước chừng là bốn ngày trước,
nói cách khác Thành Đàm đến Đan thành là chuyện của năm ngày trước. Sau
khi đến Đan thành hắn trực tiếp ở tại Hồng Hồ sơn trang ngoại ô, ngay
hôm sau liền sai người đưa thiệp mời đến tiệm quan tài tìm người.
Theo như lời Đỗ Tuyền, Thành Đàm phái người tới trước hết là muốn mời
Bạch Nham đến Hồng Hồ sơn trang, nhưng Bạch Nham nói câu cuối trong
thiệp mời “Mời khanh cùng gia quyến” rõ ràng là mời chưởng quầy Ly và
phu quân Bạch Nham bịa ra cùng tới. Làm cho người ta khó hiểu không chỉ ở chỗ này, mà là Vân Nhai dù biết rõ thân thể Thành Đàm không chống đỡ
được mấy ngày, nhưng vẫn đến Đan thành, sau khi tìm được tiệm quan tài,
lại phái đệ tử ở trong thành phát phù chú, mà hắn vừa chết được mấy canh giờ Đường Phong đã tới rồi.
Lấy hiểu biết của chưởng quầy Ly đối với Vân Nhai, cho dù hắn nói cái
gì, làm chuyện gì tất có nguyên nhân của nó. Mỗi một ánh mắt, mỗi một
động tác đều có ý nghĩa. Nàng dám cá Vân Nhai chọn Thành Đàm, thân thể
Tử Minh làm vỏ bọc tất có nguyên nhân. Hắn vào Đan thành tất có mục
đích, nhưng nàng không đoán được, hoàn hoàn không đoán được.
Chưởng quầy Ly quay về phía Đường Phong tươi cười, từ từ nói:“Một thời
gian trước trong thành đã xảy ra hai chuyện lạ không thể tưởng tượng
nổi, nhà giàu Lâm gia trong thành hơn mười ngày mà chết ba người, công
tử Bùi gia lại bỗng nhiên rơi xuống nước chết đuối khiến lòng người
hoảng sợ. Sau khi Thành đại nhân đến đã phái đệ tử quý phái đến từng nhà đưa tặng phù chú an trạch, mọi người đều rất cảm kích Thành đại nhân,
ai ngờ……”
Bi thương giữa hàng lông mày Đường Phong vẫn không giảm, hơi hơi lắc
đầu:“Thành sư đệ bạc mệnh. Sư phụ từng nói sư đệ cực kỳ có tuệ căn có
thể nhìn thấy Thiên Cơ, đây là thiên phú cũng là nghiệt, cuộc đời này
nhất định vô phúc. Ai, không ngờ ngày này lại tới như vậy sớm, đệ ấy mới hai mươi ba tuổi.”
Chưởng quầy Ly nghe Đường Phong bóp cổ tay thở dài, tính toán xem làm cách nào thám thính chút chuyện từ trong miệng hắn.
“Xin nén bi thương.” Chưởng quầy Ly an ủi một câu, nói,“Vừa rồi hai vị
tiểu đạo gia tới đây chỉ chọn một bộ quan tài, nói rằng tang lễ Thành
đại nhân sẽ làm theo quy định của Huyền Tông môn, không biết ta có thể
giúp được việc gì không? Ta sẽ cố gắng hết sức mình để báo đáp ơn Thành
đại nhân tặng phù chú.”
Đường Phong nói:“Chưởng quầy Ly không cần để trong lòng, tặng phù chú
chỉ là việc nhỏ thôi. Thật ra quảng phát phù chú là để mọi người an tâm, yêu ma tác loạn trong thành đã sớm bị giết hết. Ta nghĩ chuyện này là
công lao của Đạo trưởng Bạch Nham. Thành sư đệ cũng không làm gì cần
chưởng quầy Ly báo ân.”
“Ngài nói Đạo trưởng Bạch Nham giết hết yêu ma?” Chưởng quầy Ly lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Nàng, Bạch Nham, Tòng Tố tiêu diệt nữ Bạt, Đường Phong và Thành Đàm có
lẽ không rõ chi tiết, nhưng Đường Phong vừa đến Đan thành đã biết chuyện nữ Bạt đã chết, việc này rất kỳ lạ.
“Đúng,” Đường Phong gật gật đầu, giải thích nói,“Nói cho cô biết cũng
không sao. Từ hai năm trước, sư phụ của ta cũng chính là đạo trưởng Minh Dục nghe được thần dụ, thiên hạ sẽ có đại loạn, vì thế cho bảy sư huynh đệ chúng ta mỗi người một phong thư, bảo chúng ta mang thư xuống núi
dựa theo chỉ thị trừ ma khắp nơi. Mục tiêu trong phong thư của Thành sư
đệ chính là nơi này, nhưng thân thể đệ ấy quá yếu, vài năm nay ngày càng sa sút, chỉ đi đường cũng đã bắt đầu không tiện, rất nhiều chuyện lòng
có dư mà lực không đủ. Đệ ấy sợ làm lỡ đại sự, để yêu ma gây họa một
phương, liền gửi thư cho ta hy vọng ta có thể mau chóng tới tương trợ.
May mà có Đạo trưởng Bạch Nham trùng hợp ở trong thành, thế mới hóa giải được một kiếp nạn.”
“Thì ra là thế.”
Thì ra Vân Nhai biết trong Đan thành ẩn dấu một nữ Bạt, vậy hắn có biết
nữ Bạt này muốn xác tiểu thiếu gia Lâm gia để làm gì không? Có biết xác
chết kia đã bị Thiên Khê mang đi rồi không? Đi một vòng lớn, dường như
vấn đề lại quay về trên cái xác kia kia.
Chưởng quầy Ly giả bộ khẩn trương lo lắng lại hỏi:“Xin hỏi, thiên hạ đại loạn đạo trưởng Minh Dục nói là ý gì?”
Đường Phong lắc đầu, nói:“Chuyện này ta cũng không rõ. Ta chỉ phụng sư mệnh làm việc.”
“Vậy đạo trưởng tìm đến Đạo trưởng Bạch Nham là có liên quan đến thần dụ kia sao?”
“Ai, việc này……” Đường Phong bất đắc dĩ lắc đầu,“Có nói cho cô cũng vô
dụng, chẳng qua chỉ tăng thêm phiền não của cô thôi. Dù sao thiên ý khó
dò, chỉ có thể theo thiên mệnh.”
Chưởng quầy Ly lại mơ hồ, nhưng Đường Phong hiển nhiên không muốn nói
thêm gì nữa, nàng cũng không tiện hỏi lại, chỉ có thể chờ Bạch Nham đến
đây, xem hắn có thể moi thêm được thông tin gì không.
Đường Phong uống hết một chén trà nhỏ, chưởng quầy Ly lại pha thêm một
ấm trà cho hắn. Không lâu sau Bạch Nham và Đỗ Tuyền cùng nhau đến. Đương nhiên, giờ phút này Bạch Nham xuất hiện ở tiệm quan tài không phải lão
đạo ngày thường, mà vị công tử tao nhã – Ly Lạc Phi.
Bạch Nham đi đến trước mặt Đường Phong, ôm quyền nói:“Đạo trưởng Đường
Phong, tại hạ là ông chủ tiệm quan tài này, tiểu đệ họ Ly.”
Biết ngay biết ngay mà, Bạch Nham vừa nói dứt lời, liền bị ánh mắt sắc
như dao của chưởng quầy Ly chém tới, lại chọc giận nàng rồi.
“Ly công tử.” Đường Phong ôm quyền đáp lễ.
“Đạo trưởng xin mời vào nội đường ngồi.” Bạch Nham cười dẫn Đường Phong
vào nội đường, để chưởng quầy Ly và Đỗ Tuyền ở lại bên ngoài.
Đi vào bên trong nội đường, Đường Phong cũng không vòng vo mà đi thẳng
vào vấn đề, hỏi Bạch Nham:“Tại hạ Đường Phong, sư huynh của Thành Đàm,
nay đến quấy rầy là vì Ly công tử là người cuối cùng gặp sư đệ ta.”
Bạch Nham vốn định vuốt vuốt râu, đụng đến cái cằm trơn láng mới nhớ ra
bây giờ hắn không phải bộ dáng lão đạo sĩ nữa, vội mỉm cười che giấu,
nói:“Đường đạo trưởng hiểu lầm rồi, Thành đại nhân mời ta đến Hồng Hồ
sơn trang đã là chuyện của bốn ngày trước, ta sao có thể là người cuối
cùng gặp Thành đại nhân chứ?”
Đường Phong lắc đầu nói:“Nói như vậy đi, Thành Đàm sư đệ từ kinh thành
đến đây, đi theo chỉ có một xa phu, hai cái tùy tùng trong phủ cùng hai
đệ tử Tử Minh và Nguyên Đốc. Sau khi tới Đan thành, Bùi phủ dọn Hồng Hồ
sơn trang cho sư đệ Thành Đàm, đáp ứng yêu cầu của sư đệ chuyển hết hạ
nhân đi để cho sư đệ tĩnh dưỡng. Mấy ngày thời nay, ngoại trừ từ Tử Minh Nguyên Đốc chăm sóc cuộc sống hằng ngày, sư đệ Thành Đàm chỉ thấy gặp
một vị khách duy nhất là Ly công tử. Vậy nên ta mới đến đây.”
“Đường đạo trưởng muốn hỏi ta cái gì?” Bạch Nham mờ mịt nhìn Đường Phong, lần
này không phải giả vờ, mà hắn thực sự không rõ Thành Đàm và Đường Phong
rốt cuộc đang làm trò gì.
“Hôm đó, Thành Đàm sư đệ đã nói những gì với công tử?”
Bạch Nham nghĩ, Thành Đàm đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Đường Phong đột
nhiên xuất hiện, hai việc này có liên quan sao? Hắn nên ăn ngay nói
thật, hay nên nói dối?
“Ngày đó ta nhận được thiệp mời của Thành đại nhân liền đáp ứng lời mời
đến Hồng Hồ sơn trang, được môn đồng dẫn vào nhà thuỷ tạ bên trong, lại
được hai vị tiểu đạo trưởng chỉ dẫn đến tầng hai nhà thuỷ tạ gặp Thành
đại nhân.” Bạch Nham chậm rãi nói rõ chuyện tối hôm đó, không chút dối
trá, không chút khuyếch đại nào.
Bạch Nham thành thật như vậy từ khi nào?
Trong lòng Bạch Nham gảy bàn tính lạch cạch. Chuyện ngày ấy Bạch Nham
nghĩ không ra, nếu Đường Phong hỏi, hắn giấu giếm làm gì? Hắn nói dối
nói xưa nay vẫn rất rõ ràng chặt chẽ, khó ai có thể vạch trần ngay lập
tức. Nhưng Thành Đàm làm việc cổ quái, tất có việc không thể nói, nay
Thành Đàm đã chết, nếu muốn biết nguyên do khúc chiết trong đó, vậy chỉ
có thể tìm manh mối sơ hở từ Đường Phong thôi. Bạch Nham nói rõ ràng mọi chuyện xong liền nhìn phản ứng của Đường Phong ra sao.
Đường Phong cau mày tỉ mỉ nghe những lời Bạch Nham nói, mất một lúc lâu mà chưa lên tiếng.
Bạch Nham không nhịn được hỏi:“Đường đạo trưởng? Có gì không ổn sao?”
Đường Phong gật đầu lại lắc đầu, cau mày nghĩ một lúc mới nói:“Ta và sư
đệ Thành Đàm đã nghe sơ qua về việc ở Đan thành, cũng không hiểu rõ về
lai lịch của Đạo trưởng Bạch Nham. Trong thư sư đệ nói, Đạo trưởng Bạch
Nham từng ở kinh thành vài năm, bốc quẻ cho Hoàng Thượng, được Hoàng
Thượng vô cùng tín nhiệm, nhưng bỗng nhiên đi không từ giã. Khúc chiết
trong đó sư đệ Thành Đàm ở kinh thành điều tra rất lâu thấy không ít
điểm đáng ngờ. Sau lại nghe nói đến những việc xảy ra ở Đan thành, trong lòng ta cùng với sư đệ đều có chung phán đoán, thế nên mới vội vàng tới đây mong gặp được Đạo trưởng Bạch Nham một lần. Không ngờ sư đệ tới lại không đúng dịp. Theo như lời Ly công tử nói, Thành sư đệ dường như cũng không sốt ruột tìm hiểu về Đạo trưởng Bạch Nham, hay là trong lòng đệ
ấy đã có đáp án?”
“Không biết ta có thể lắm miệng hỏi một câu, trong lòng Đường đạo trưởng suy đoán thế nào?”
Đường Phong cúi đầu trầm ngâm:“Ta đoán vị Đạo trưởng Bạch Nham này có
thể là ngũ sư huynh Tế Đồng đã mất tích mười hai năm của ta.”
Bạch Nham ngẩn người, suy đoán này…… là sao?
“Vị đạo trưởng Tế Đồng này trông như thế nào?” Bạch Nham hỏi tiếp.
Đường Phong lắc đầu:“Khi sư huynh Tế Đồng mất tích, ta mới mười lăm
tuổi, nhiều năm như vậy rồi không biết bộ dạng huynh ấy có gì thay đổi
không.”
“Đường đạo trưởng không ngại nói xem.”
“Ừm, ta nhớ rõ sư huynh Tế Đồng cao chừng sáu thước, người béo, mày đậm
mắt dài, khuỷu tay trái có một vết sẹo dài chừng ba tấc, nghe đại sư
huynh nói là khi sư phụ bảo sư huynh Tế Đồng lên núi cánh tay trái bị
gãy cho nên để lại một vết sẹo.”
Bạch Nham nói:“Nghe Đường đạo trưởng hình dung thì không có điểm nào
tương tự Đạo trưởng Bạch Nham cả, có lẽ không phải người đạo trưởng muốn tìm rồi.”
Đường Phong thở một tiếng:“Ai.”
Bạch Nham còn muốn tiếp tục tìm hiểu, nhưng Đường Phong đã đứng dậy chắp tay cúi đầu, nói:“Hôm nay quấy rầy, sư đệ ta hậu sự còn chưa xử lý thỏa đáng, ta cáo từ trước. Đa tạ Ly công tử.”
“Đạo trưởng khách khí. Mời.” Bạch Nham khó khăn đưa Đường Phong ra ngoài, chưởng quầy Ly ẩn thân trong nội đường liền hiện thân.
Chưởng quầy Ly ngồi bắt chéo chân trên ghế thái sư, nhìn Bạch Nham trở lại nội đường, hỏi:“Chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Bạch Nham nói:“Lúc trước Đường Phong nói gì với nàng?”
“Nói sư phụ hắn, đạo trưởng Minh Dục nổi tiếng thiên hạ nhận được thần dụ, đại loạn sắp xảy ra.”
“Thần dụ?”
Đạo trưởng Minh Dục, tông chủ Huyền Tông môn trên núi Vân Đài, cao nhân
tu đạo bậc nhất trong gần trăm năm qua, nếu hắn nói đại loạn sắp xảy ra, vậy ngày đó chắc chắn sẽ tới.
Bạch Nham nhướng mày, thiên hạ đại loạn ngoại trừ do Thiên Khê và Vân
Nhai cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận ra thì không còn khả năng nào khác.
Đạo trưởng Minh Dục phái đệ tử hàng ma phục yêu khắp nơi hắn có thể hiểu là tấm lòng tế thế cứu người. Nhưng chuyện này sự có liên quan gì đến
chuyện Thành Đàm, Đường Phong muốn tìm vị ngũ sư huynh Tế Đồng kia? Sao
bọn họ còn sốt ruột tìm Tế Đồng hơn cả ngăn cơn sóng dữ cứu vớt thiên
hạ?
Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham suy nghĩ sâu xa, trong lòng lại đấu tranh, nàng có nên kể cho hắn những gì Vân Nhai nói hay không? Thiên hạ đại
loạn nàng có nên quan tâm không? Nhìn vẻ mặt này của Bạch Nham, nhất
định là hắn muốn nhúng tay rồi. Nhưng đại loạn này lại bắt nguồn từ kế
hoạch cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận của Thiên Khê Vân Nhai, nếu nàng
nhúng tay chắc chắn sẽ phải đấu một trận với Thiên Khê và Vân Nhai. Vân
Nhai nói không sai, nàng làm đồ đệ của Ma tinh Hậu Khanh mấy trăm năm,
làm sư muội của Thiên Khê và Vân Nhai mấy trăm năm, ngày xưa nàng chạy
trốn chỉ vì muốn sống, nếu thật sự muốn nàng phản bội sư môn, đối địch
với Thiên Khê và Vân Nhai, trong lòng nàng cũng không muốn.
Nhưng để Bạch Nham một mình ứng phó, vậy chẳng khác nào để hắn đi chịu chết, trong lòng nàng…… Lại không muốn.