Từng đạo từng đạo thiên lôi dày đặc từ trên trời giáng xuống, Tòng Tố không
nhìn ra vì sao đạo sĩ Huyền Tôn giáo lại bị vây ở tình thế xấu, đám yêu
ma kia rõ ràng không chống đỡ được thiên lôi mà.
Xung quanh mây mù dần dần tan đi, ánh trăng màu đỏ trải khắp mặt đất,
cảnh sắc trước mắt kì dị mà lại vô cùng xinh đẹp. Tia sét màu trắng
xuyên qua ánh trăng đỏ lạnh lẽo, bóng thân cây cổ thụ vĩ đại cùng cành
lá tươi tốt in trên mặt đất, giống như cuốn tranh thủy mặc dần dần trải
ra dài đến vài dặm.
Lại một đạo thiên lôi sắp giáng xuống, bỗng nhiên một tia sáng trắng xét qua trong Thất Tinh Trận, một đạo sĩ Huyền Tôn giáo thấy mũi nhọn hướng về phía mình nhưng không thể né tránh, trong nháy mắt ngắn ngủn cứ như
vậy mà mất mạng. Thất Tinh Trận không thể thiếu người, một người đã chết thiên lôi không thể khống chế lung tung đánh xuống lập tức cướp đi tính mạng của một người nữa.
Trong trận truyền đến tiếng Phong Cơ: “Ha ha, chút bản lĩnh ấy mà cũng dám đấu với ta, chê mạng mình quá dài sao.”
Trong lòng Minh Dục biết tình thế không ổn, hô:“Thu trận!”
Nhóm đạo sĩ Huyền Tôn giáo nghe lệnh lập tức thu pháp khí, thu Thất Tinh Trận lại đứng cùng nhau.
Tòng Tố lo lắng kéo chưởng quầy Ly nói:“Thất Tinh Trận không thể thiếu người, chưởng quầy Ly chúng ta đi giúp bọn họ đi!”
Chưởng quầy Ly lắc đầu:“Ta không giúp được bọn họ.”
“Vì sao?!” Tòng Tố vội la lên,“Lấy pháp lực của cô và đạo trưởng nếu gia nhập Thất Tinh Trận nhất định có thể đưa tới nhiều thiên lôi mạnh mẽ
hơn, Phong Cơ chắc chắn không thoát được.”
“Ai,” Chưởng quầy Ly giận dữ nói:“Ngươi có điều không biết, ta và Bạch Nham không thể bày Thất Tinh Trận.”
“Vì sao?”
“Bởi vì chúng ta không phải người phàm, mà Thất Tinh Trận chỉ có thể do
người phàm bày trận.” Chưởng quầy Ly giải thích nói,“Người tạo ra Thất
Tinh Trận chính là nữ thần thượng cổ Cửu Thiên Huyền Nữ. Thượng cổ là
lúc người, thần, ma cùng tồn tại, hỗn chiến không ngớt. Loài người mặc
dù đông nhưng yếu ớt, Cửu Thiên Huyền Nữ tạo ra trận này dụng ý là giúp
người tu đạo ở nhân gian có cách chống đỡ thậm chí giết chết thần hoặc
ma mạnh hơn mình gấp mấy lần thậm chí gấp trăm lần. Cho nên điều kiện
đầu tiên để bày trận này là người bày trận phải là người phàm. Thần, ma, yêu quái, tinh linh, quỷ vào trận sẽ bị sét đánh, trừ phi có thể phá
trận bằng không sẽ không ra được. Nếu không vừa rồi ta cũng sẽ không bắt ngươi vào lấp chỗ trong Thất Tinh Trận.”
Tòng Tố kinh ngạc, vậy nên làm thế nào bây giờ?! Trong đầu hắn lộn xộn,
nhất thời cũng không nghĩ ra được gì, nếu Thất Tinh Trận chỉ có người
phàm mới có thể bày trận, vậy vì sao chưởng quầy Ly biết pháp quyết Thất Tinh Trận?
Thất Tinh Trận bị phá giải, mặc dù không làm Phong Cơ và Lục cô nương bị thương, nhưng rất nhiều yêu ma không chống đỡ được bị thiên lôi đánh
chết hoặc bị thương, ngay cả đệ tử của Phong Cơ và bốn yêu quái Phong Đô cũng vô cùng chật vật. Hai đạo sĩ Huyền Tôn giáo cuối cùng cũng còn có
chút công lao.
Bạch Nham luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi:“Minh Dục đích thân đến, bày
Thất Tinh Trận, vì sao không dùng kính Côn Luân để chủ trận? Nếu mượn
thần lực của kính Côn Luân, muốn áp chế Phong Cơ chẳng phải sẽ dễ dàng
hơn sao?”
Chưởng quầy Ly nghe xong hơi gật đầu. Không sai, kính Côn Luân chính là
thần khí thượng cổ, bảo vật chấn sơn của Huyền Tôn giáo, so với phất
trần, bảo kiếm, pháp khí linh tinh của bọn họ mạnh hơn đâu chỉ trăm lần, vì sao Minh Dục không dùng? Bây giờ Huyền Tôn giáo đã có ba người mất
mạng, tình hình rất nguy nan, Minh Dục có kính Côn Luân trong tay vì sao còn do dự chưa dùng? Trừ phi…… kính Côn Luân không ở trong tay Minh
Dục?!
Bạch Nham và chưởng quầy Ly cho nhau một ánh mắt, thần khí thượng cổ
truyền lưu trong nhân gian chỉ có hai vật là kính Côn Luân và đá Vô Sắc
mà thôi. Bọn họ vốn tưởng rằng dựa vào thần lực của kính Côn Luân, đám
đạo sĩ Huyền Tôn giáo kia may ra còn một con đường sống, giờ xem ra, nếu không ra tay thì chỉ còn nước đứng nhìn Phong Cơ giết sạch đám người
còn lại.
Nhưng nếu chưởng quầy Ly cùng Bạch Nham ra tay, liên hợp với Minh Dục
vây công Phong Cơ không chỉ phần thắng không lớn mà Lục cô nương cũng sẽ được lợi. Cho dù bọn họ thắng cũng phải ứng phó với Lục cô nương, đến
lúc đó cũng vẫn là kiếp nạn khó tránh. Nếu không giúp, chỉ dựa vào Minh
Dục sao đấu lại được Phong Cơ?
Không đợi Bạch Nham và chưởng quầy Ly nghĩ ra diệu kế, Tòng Tố đã không
nhịn nổi, tự chạy ra khỏi kết giới của chưởng quầy Ly, đứng về phe đạo
sĩ Huyền Tôn giáo, giúp đỡ đám người Đường Phong đối phó với bốn đệ tử
của Phong Cơ.
Chưởng quầy Ly nhíu mày, tiểu tử Tòng Tố này là cái gì đầu thai vào vậy, ngay cả kết giới của nàng cũng không nhốt được hắn, Tòng Tố trong lúc
vô thức đã phá kết giới của nàng.
Bạch Nham cũng rất nghi ngờ, hỏi:“Vừa rồi nàng dùng kết giới nào?”
“Thiên Viên Cảnh.”
“Hả? Người thường sao thoát khỏi Thiên Viên Cảnh được……”
Chưởng quầy Ly nói:“Ai quan tâm hắn là thần thánh phương nào đầu thai linh thai, giờ không phải lúc nghiên cứu vấn đề này.”
Chưởng quầy Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời, Trăng Máu vẫn tròn vạnh sáng
ngời, những đám mây dày chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu dần che ánh
sáng của Trăng Máu. Bạch Nham theo ánh mắt chưởng quầy Ly nhìn lên trời, trầm giọng nói:“Nàng nghĩ xem sắp xảy ra chuyện gì?”
“Thiên kiếp.” Chưởng quầy Ly đáp,“Cửu trọng vân che lấp mặt trời, không
phải phi thăng, binh giải[1] thì chính là hồn bay phách tán. Xem ra Minh Dục biết thiên kiếp của hắn sắp đến nên cố ý tới đây tìm cái đệm lưng.
Ha, Phong Cơ ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện này.”
“Nàng nghĩ Minh Dục có bao nhiêu phần thắng?”
“Thiên kiếp giáng xuống, Minh Dục phải chịu chín chín tám mươi mốt đạo
thiên lôi, mỗi một đạo thiên lôi đều đánh xuống chính chủ, lấy năng lực
của Phong Cơ có lẽ chịu đựng được. Nhưng dùng bà ta làm kẻ chết thay, ta thấy bà ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Minh Dục .”
Chưởng quầy Ly nhìn cửu trọng vân càng lúc càng dày, nghĩ rằng, thiên
lôi Thất Tinh Trận đưa tới không thể sánh bằng thiên lôi thiên kiếp hạ
xuống, Minh Dục đang chuẩn bị liều mạng, hắn nghĩ thật hay, vừa muốn trừ ma cho nhân gian vừa muốn đắc đạo phi thăng. Tiên nhân trên Cửu Trọng
Thiên kẻ nào chả giỏi âm mưu hơn pháp thuật, thì ra thật sự có người
muốn dựa vào loại biện pháp đầu cơ trục lợi này để phi thăng.
Bạch Nham giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của chưởng quầy Ly,
nói:“Nàng kệ nó đi, đối phó với Phong Cơ mới là chính sự, Minh Dục phi
thăng hay binh giải đều là tạo hóa của hắn.”
Cũng tốt, Lôi Hỏa thiên kiếp lợi hại hơn Thất Tinh Trận, Phong Cơ dù có
là đại yêu quái yêu lực mạnh mẽ cũng nhất định hao tổn nhiều nguyên khí, chưởng quầy Ly đương nhiên vui vẻ đứng bàng quan. Nhẹ nhàng liếc mắt
nhìn Lục cô nương đứng dưới gốc cây đại thụ. Bà ta cũng có suy nghĩ
giống chưởng quầy Ly, cứ để Lôi Hỏa thiên kiếp giáng xuống, đúng là bớt
lo lại tiết kiệm sức.
Bạch Nham và chưởng quầy Ly ung dung đếm thiên lôi, nhìn lão đạo Minh
Dục kia dùng mọi chiêu thức cuốn lấy Phong Cơ khiến bà ta dính không ít
thiên lôi. Phong Cơ tức giận đến mức liên tục ra sát chiêu, Minh Dục dù
có Phong Cơ thay hắn chắn thiên lôi cũng bị yêu thuật của Phong Cơ làm
bị thương không nhẹ.
Chưởng quầy Ly không khỏi thở dài:“Ta thấy khả năng quấn quýt làm phiền của lão đạo sĩ Huyền Tôn giáo này thật không vừa.”
“Nàng thật sự xem náo nhiệt đấy à?” Bạch Nham cười khổ hai tiếng, nói,“Đã nghĩ ra cách ứng phó chưa?”
“Cái này phải xem sự lợi hại của huynh.” Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham
một cái, khóe môi hơi nhếch lên. Vừa rồi không có chút chắc chắn nào,
giờ lại giống như vô cùng tự tin.
“Ta?”
“Ừ,” Chưởng quầy Ly nói,“Nếu huynh có khả năng quấn quýt làm phiền người ta bằng một nửa Minh Dục kia là sẽ thành công.”
“Hả??”
“Huynh thu hút sự chú ý của Lục cô nương là được.”
Nhìn bộ dáng chưởng quầy Ly tràn đầy tự tin, Bạch Nham mỉm cười,“Được.”
Tám mươi mốt đạo thiên lôi giáng xuống suốt một canh giờ, trong đó có
mấy lần nguy hiểm Minh Dục gần như không chống đỡ được đến lúc chịu xong thiên kiếp suýt bị Phong Cơ giết chết, may mắn có Lục cô nương ở bên
động tay động chân giúp hắn, bà ta đúng là bàng quan định làm ngư ông
đắc lợi. Minh Dục xem như thoát khỏi nguy hiểm, nhưng những đạo sĩ khác
của Huyền Tôn giáo lại không may mắn như vậy. Bốn đệ tử của Phong Cơ ai
ai cũng khó chơi, Minh Trí và Minh Tịnh đạo hạnh cao thâm có thể ứng
phó, còn Đường Phong cùng mấy tên đệ tử kia tuy nỗ lực chống đỡ, nhưng
qua nửa canh giờ đã biến thành cả người đẫm máu bại trận. Nếu không phải Bạch Nham thích xen vào, đưa bọn họ từng bước từng bước vào kết giới
của mình, bọn họ có lẽ đã thành điểm tâm của đám yêu quái này. Mà trì
châu của Tòng Tố từ khi dùng râu rồng của Bạch Nham để xâu, uy lực nhân
lên gấp bội, yêu ma bình thường không đụng được đến hắn. Cuối cùng cũng
chỉ còn hắn và Minh Trí, Minh Tịnh kề vai chiến đấu, khiến Bạch Nham âm
thầm khen ngợi hắn.
Từ Cửu trọng vân giáng xuống đạo thiên lôi cuối cùng, bổ thẳng vào Minh
Dục, đau đớn không lời nào tả xiết, thiên lôi mang theo đốm lửa dấy lên
quần áo Minh Dục, ánh lửa màu vàng quấn tranh Minh Dục khiên đám yêu ma
bao gồm cả Phong Cơ phải lùi xa một trượng. Sau khi mây tan, Trăng Máu
lại xuất hiện, ánh trăng màu đỏ chiếu xuống hòa với ánh lửa màu vàng,
đau đớn trên cơ thể Minh Dục nháy mắt biến mất, giống như chỉ thở ra một hơi, cả người liền rực rỡ hẳn lên, ngay cả toàn bộ thế giới trước mắt
cũng không giống trước .
Minh Dục nhìn thoáng qua sư đệ cùng đồ đệ mình, ánh mắt lạnh nhạt mà
lạnh lùng giống như nhìn hoa cỏ ven đường. Hắn không nói một câu nào với bọn họ, theo ánh lửa vàng lấp lánh hóa thành một tia sáng biến mất
trong ánh sáng rực rỡ của Trăng Máu.
Ngay khi đám người Tòng Tố sững sờ nhìn Minh Dục phi thăng, chưởng quầy
Ly cởi bỏ kết giới, chợt lóe một cái đã xuất hiện trước mặt Phong Cơ,
mỉm cười với bà ta.
Chưởng quầy Ly nâng tay để ở trước ngực Phong Cơ, lẳng lặng nhắm mắt lại không biết đang làm gì.
Bạch Nham thấy nàng hành động, lúc này cũng đến bên cạnh Lục cô nương, nói:“Lục cô nương, đắc tội .”
Phong Cơ nhìn Minh Dục phi thăng đúng là tức giận đến nổi trận lôi đình, chưởng quầy Ly đột nhiên xuất hiện muốn cướp Thần đan càng làm cho
Phong Cơ bốc hỏa. Bà ta khoát tay định túm lấy chưởng quầy Ly, biến nàng thành oan hồn dưới móng vuốt của mình thì ngực bỗng tê rần. Không biết
chưởng quầy Ly đã dùng pháp thuật gì, lại khiến trong cơ thể bà ta như
có lửa chạy loạn.
Không cần đến nửa khắc, chưởng quầy Ly chậm rãi thu tay, hút một viên
cầu lửa nhỏ màu đỏ từ trong ngực Phong Cơ ra, đúng là Hỏa Vân Thần Đan
trong truyền thuyết.
Phong Cơ kinh ngạc không thôi trợn to hai mắt nhìn, nhìn Hỏa Vân Thần
Đan mình nuốt vào bụng giờ lại bị chưởng quầy Ly giữ trong lòng bàn tay, sát ý đột nhiên tăng vọt, gió yêu cuồn cuộn, lá bay như đao giống như
có mắt đồng loạt phi về phía chưởng quầy Ly.
Trường cung của Chưởng quầy Ly lại xuất hiện, một ánh sáng bạc vụt qua
chặn lại hết đám lá cây của Phong Cơ. Nàng lùi lại mấy bước, trên mặt
vẫn như cười thản nhiên, nói:“Phong Cơ, Hỏa Vân Thần Đan này xem ra
ngươi không dùng được, thôi thì đưa cho ta đi.” Dứt lời, liền đem Hỏa
Vân Thần Đan đặt ở trên trường cung, lòng bàn tay nhẹ nhàng nhấn xuống
một cái, thần đan liền nhập vào bảo thạch trên trường cung của chưởng
quầy Ly, tức thì, trường cung được bao phủ thêm một tầng lửa trong suốt.
[1] Binh giải: Người học đạo chết vì binh khí của mình gọi là ‘Binh giải’. Ý nói dùng binh khí để giải thoát đắc đạo.