Tòng Tố, Đường Phong, Minh Tịnh, Minh Trí và một đám đạo sĩ bị Bạch Nham
dùng pháp thuật đuổi về tiểu viện rách nát trong thành Khương Dương.
Chính nhoáng lên một cái, bọn họ đã ở trong thành, nhao nhao nhìn quanh
bốn phía.
“Đây là đâu?”
Tòng Tố đáp:“Chúng ta ở trong thành Khương Dương, tiểu viện này do ta
tìm đến tạm làm chốn an thân. Là đạo trưởng…… Là Bạch Nham đưa chúng ta
đến đây.”
Minh Tịnh đi đến bên cạnh Tòng Tố, đánh giá hắn một lượt, hỏi:“Nhìn bộ
dáng tiểu sư phụ hẳn là người xuất gia, tại sao lại đi theo tên đạo sĩ
giả và Huyền Điểu kia?”
“À, tiểu tăng tên Tòng Tố, là tăng nhân vân du. Lúc ta đi qua Đan thành nhận thấy có yêu khí vì thế vào thành tìm hiểu, khi đó đã gặp gỡ chưởng quầy Ly và Bạch Nham. Sau đó vì đại chiến cùng nữ Bạt mà kiệt sức ngất
đi, sau khi tỉnh lại mới biết bọn họ đã giết nữ Bạt rồi.” Tòng Tố nói
qua loa một lần chuyện đã xảy ra ở Đan thành,“Sau đó ta theo manh mối
đến đất Thục, những chuyện ta chứng kiến, nghe thấy, trải qua đều là
những việc ta chưa bao giờ nghĩ tới. Trong lúc nguy hiểm có chưởng quầy
Ly và Bạch Nham ra tay cứu giúp, nay mới có thể bình yên vô sự.”
Tòng Tố nhớ lại vẫn có chút kinh hãi, nếu không có chưởng quầy Ly và
Bạch Nham ra tay, chỉ bằng hắn sợ cũng không lấp đầy bụng cho con rối
binh.
“Đúng rồi, vị đạo trưởng này……”
“Bần đạo Minh Tịnh.” Minh Tịnh hai tay tạo thành chữ thập, vái chào Tòng Tố.
“À, đạo trưởng Minh Tịnh,” Tòng Tố vội vàng đáp lễ, hỏi,“Đạo trưởng nói chưởng quầy Ly là Huyền Điểu? Xin thứ cho tiểu tăng kiến thức nông cạn, xin đạo trưởng chỉ giáo.”
“Sau lưng chưởng quầy Ly sinh có bốn cánh màu vàng cho nên nàng ta chắc chắn là Huyền Điểu. Huyền Điểu chính là thần điểu, tính tình thô bạo, ở trên núi Bình Đỉnh, rất ít khi giao thiệp với thế gian, mấy trăm qua
gần như không có gì truyền thuyết nào về Huyền Điểu. Nói đến Huyền Điểu, không thể không nhắc đến vị thần đạo giáo ta cung phụng là Huyền Nữ
nương nương, nguyên hình của ngài là Huyền Điểu, thế nên người tu đạo
như ta cũng có chút hiểu biết về Huyền Điểu.”
“Chưởng quầy Ly từng nói nàng và Bạch Nham không phải người phàm, chưởng quầy Ly là Huyền Điểu, vậy Bạch Nham là cái gì?”
“Cái này, lão đạo không nhìn thấu.”
Sau một lát im lặng, Đường Phong bỗng nhiên mở miệng hỏi:“Minh Tịnh sư
thúc, chàng trai áo trắng vừa rồi rốt cuộc là ai? Vì sao người nọ vừa ra tay là có thể thu Phong Cơ vào trong tay áo? Hơn nữa dường như còn
không sợ Tam Muội Chân Hỏa.”
Minh Tịnh lắc đầu:“Ta cũng không rõ, nhưng xem tình hình vừa rồi, chàng trai kia pháp lực hơn xa Phong Cơ, thậm chí là cả chưởng quầy Ly và
Bạch Nham. Ta nghĩ hắn cũng không phải đối thủ dễ ứng phó, chỉ sợ hắn có ý đồ không tốt.”
Đường Phong hỏi tiếp:“Trong Ma giới còn có kẻ nào có thể mạnh hơn yêu ma Phong Cơ ngàn năm đạo hạnh này?”
“Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân*, trong tam giới ít nhất còn có hai ma đầu pháp lực sâu không lường được, khiến cả Ma giới khiếp
sợ.”
[*]Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân – Ngoài trời có trời, ngoài người có người: Người giỏi còn có kẻ giỏi hơn.
“Thiên Khê? Bần đạo không biết Thiên Khê tiểu sư phụ theo nói là ai,
bần đạo chỉ là hai ma vương Huyền Kỳ Đế Quân và Xu Ảm Đế Quân, Thiên Khê có phải tên thật của một trong hai người đó hay không thì cũng chưa
biết được.”
Tòng Tố cảm thấy bất an, nói:“Chúng ta có nên quay về giúp đỡ không?”
Minh Trí lắc đầu nói:“Lần này chúng ta tám người cùng đi, nay đã có ba
vị đệ tử vệ đạo mà chết, sư huynh Minh Dục cũng đã đắc đạo phi thăng,
chỉ dựa vào sáu người chúng ta không chỉ không thể lại bày Thất Tinh
Trận mà còn không đủ sức đối phó với người đàn ông áo trắng kia. Ta nghĩ Bạch Nham đưa chúng ta đi là vì bảo về chúng ta, quay lại chính là uổng phí tâm ý của bọn họ thôi.”
Đường Phong bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, quay sang hỏi Tòng Tố:“Tiểu
sư phụ, lúc trước đã đắc tội mong tiểu sư phụ lượng thứ. Vừa rồi nếu
không phải tiểu sư phụ kịp thời thế vào chỗ trống của sư đệ trong Thất
Tinh Trận, mấy người chúng ta đã sớm chết ở trong trận .”
“Đạo trưởng không cần phải cảm ơn, đây lở không phải công lao của tiểu
tăng, từng câu khẩu quyết Thất Tinh Trận đều là chưởng quầy Ly truyền
thụ, nếu muốn cảm ơn cũng phải cảm ơn chưởng quầy Ly.” Dù trong lòng
Tòng Tố cực kì bất an, bọn họ cứ bỏ chưởng quầy Ly và Bạch Nham lại như
vậy, bọn họ sống chết chưa thật sự khiến hắn không nỡ.
Đường Phong hỏi:“Đúng rồi, vị cô nương và báo tuyết đi cùng tiểu sư phụ hôm trước đâu?”
Tòng Tố lắc đầu, đáp:“Ta cũng không biết. Tối hôm qua ta đi ra ngoài
mua chút đồ ăn trở về đã không thấy Thanh Vũ và Bạch Bạch đâu cả, chưởng quầy Ly còn bị thương. Ta vốn định hỏi, còn chưa mở miệng đã nghe thấy
tiếng sấm ù ù ở ngoài thành, vì thế lập tức cùng chưởng quầy Ly, Bạch
Nham ra khỏi thành.”
Đường Phong trầm tư một lúc, quay về hỏi Minh Tịnh, Minh Trí:“Sư thúc, chúng ta làm sao bây giờ?”
Minh Trí vuốt chòm râu dài trầm giọng nói:“Lần này đến Phong Đô vốn vì
hai chuyện, thứ nhất là vì sư huynh con – Tề Đồng, thứ hai là vì thần dụ đại nạn. Chúng ta vừa đến Phong Đô đã gặp Phong Đô mở cửa thành, con
rối binh xuất thế, tiện đà không thể không ra tay. Nay chúng ta chưa làm được chuyện gì đã tổn binh hao tướng, thiên kiếp của sư huynh lại tới
đột ngột như vậy, thế cho nên ngay cả lời dặn cuối cùng cũng không để
lại. Trước mắt chuyện quan trọng nhất là tìm được sư huynh con, nếu
không bằng sức của mấy người chúng ta không thể nào ngăn được cơn sóng
dữ.”
Tòng Tố không hiểu lời Minh Trí, liền hỏi:“Xin hỏi đạo trưởng, vị đạo
trưởng Tề Đồng kia là người rất quan trọng sao? Muốn đi đâu tìm?”
Minh Tịnh và Minh Trí liếc nhau một cái, rất ăn ý, chỉ đáp:“Trước kia
sư huynh Minh Dục bấm đốt ngón tay đoán rằng chúng ta đến Phong Đô sẽ
tìm được Tề Đồng. Sư huynh Minh Dục đã triệu tập tất cả đệ tử phân tán
khắp nơi, mà chúng ta cũng rời núi Vân Đài tới Phong Đô, không ngờ còn
chưa tìm được Tề Đồng, đã rơi vào ác chiến.”
Đường Phong nói:“Chúng ta chưa từng đến Phong Đô, chỉ biết bài ca dao đó thì làm cách nào mới tìm được cửa vào Phong Đô đây?”
“Ta đã từng đến Phong Đô,” Tòng Tố nói,“Mới mấy ngày trước thôi.”
“Vậy thật tốt quá, chúng ta mau đi thôi, càng nhanh tìm được sư huynh Tề Đồng càng tốt.” Đường Phong nói.
Tòng Tố nhíu mày nói:“Nhưng cửa vào Phong Đô chính là cây đại thụ kia,
cũng chính là nơi vừa rồi chúng ta cùng yêu ma đại chiến. Nói cách khác, chính là cây cổ thụ vừa rồi chàng trai áo trắng kia đứng đó.”
“……”
Đường Phong cùng Minh Tịnh Minh Trí nhìn nhau, đều im lặng, trước mắt bọn họ nên làm thế nào bây giờ?
Đang lúc đám người Tòng Tố không biết làm thế nào, một quả cầu ánh sáng màu trắng chói mắt từ trên trời giáng xuống trong viện, đánh văng mọi
người ra xa nửa trượng.
Đường Phong vừa rút kiếm ra, ánh sáng đã nhạt đi, người quả cầu mang đến đúng là Bạch Nham.
“Đạo trưởng?!” Tòng Tố vẫn buột miệng gọi Đạo trưởng Bạch Nham, hắn vẫn chưa quen với cách xưng hô mới.
Bạch Nham nhìn thoáng qua đám người xung quanh, không nói một lời nhìn
phía trước, đưa tay ra sờ lại giống như đụng đến một bức tường không
nhìn thấy được, đẩy đẩy cũng không thấy phản ứng gì.
“Làm sao vậy?” Tòng Tố đi lên, định chạm vào Bạch Nham, lại như sờ thấy cái gì đó ngăn giữa hắn và Bạch Nham.
Bạch Nham nói:“Mấy người đứng xa ra một chút.” Dứt lời kháp pháp quyết, bắn ra mấy thanh ảnh kiếm ánh sáng chói mắt.
Đám người Tòng Tố nghe thấy vài tiếng bùm bùm nhỏ, nhìn ảnh kiếm bay ra lại đều giống như bị một bức tường chặn lại, không làm ai bị thương,
sau nháy mắt đã biến mất.
Không đợi đám người Tòng Tố mở miệng hỏi, Bạch Nham lại một lần nữa
kháp pháp chú muốn phá vỡ kết giới của chưởng quầy Ly, thử vài lần vẫn
là vô ích.
“Đáng chết! Lại dùng Khốn Tiên Cảnh khóa ta!” Bạch Nham âm thầm mắng một câu.
Bạch Nham đi tới đi lui vài vòng đều ở trong một phạm vi cố định. Vừa
rồi đám người Tòng Tố còn không biết đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này
đã có thể đoán ra một ít.
Minh Tịnh hỏi:“Vị công tử này là bị kết giới gì nhốt vậy?”
Bạch Nham nhìn Minh Tịnh một cái, trả lời:“Gọi Bạch Nham là được rồi. Đây là Khốn Tiên Cảnh, các ngươi không giải được đâu.”
Minh Trí kinh ngạc:“Ta chỉ đọc được về Khốn Tiên Cảnh trong sách cổ,
nhưng chưa bao giờ gặp ai sử dụng, lại càng không biết cách phá giải,
thật sự lực bất tòng tâm.”
Bạch Nham thở dài cũng không muốn dong dài với đám đạo sĩ kia. Giờ
trong đầu hắn chỉ có chưởng quầy Ly gặp Viên Hạo sẽ ra sao, sẽ nói cái
gì, làm sao có tâm tư khách khí nói chuyện tào lao cùng đám đạo sĩ này.
Tòng Tố lần đầu nhìn thấy Bạch Nham bất an đi tới đi lui như vậy, dù là tối qua khi hắn về thấy vũng máu trên mặt đất, Bạch Nham cũng chỉ nhíu
mày lẳng lặng ngồi mà thôi. Nhưng từ khi hắn về tiểu viện này đã bắt đầu đứng ngồi không yên, một khắc cũng không ngừng.
Bạch Nham bị nhốt ở trong kết giới ném về, vậy chưởng quầy Ly đâu?
Không chỉ có Tòng Tố ngay cả đám đạo sĩ Đường Phong cũng muốn hỏi vấn
đề này, nhưng Bạch Nham vẫn cố gắng phá vỡ kết giới, dường như rất là
nóng vội, làm cho Tòng Tố có chuyện cũng không dám hỏi.
Giờ phút này trong lòng Bạch Nham nóng như có lửa đốt, khiến hắn nóng
lòng khó nhịn, bối rối hoảng loạn, hoàn toàn không thể tự kiềm chế. Đối
mặt với Phong Cơ cũng tốt, Thiên Khê cũng tốt, thậm chí Ngọc đế cũng
tốt, tệ nhất chẳng qua cũng là chết mà thôi. Hắn ngay cả Cực hình Thần
Diệt cũng từng chịu, thật sự là không có gì đáng sợ. Sống hay chết hắn
không để ý, nhưng chưởng quầy Ly thì không giống vậy. Mới ngắn ngủn vài
canh giờ trước, bọn họ vừa mới tự cởi bỏ khúc mắc, mới chính thức thổ
lộ, nhưng giờ nàng lại nhốt hắn trong kết giới ném về, nàng bảo hắn ở
đây chờ, hắn sao có thể chờ được!!
Trong đầu hắn miên man suy nghĩ, đủ loại phỏng đoán. Tám trăm năm
trước, chưởng quầy Ly nhập ma tất cả đều là vì Viên Hạo, hắn làm sao dám xem nhẹ lực ảnh hưởng của Viên Hạo đối với nàng?! Trời mới biết bây giờ hắn vô cùng sợ hãi chưởng quầy Ly đột nhiên trở về, nói cho hắn rằng
nàng vẫn đang yêu Viên Hạo, mọi chuyện lúc trước chẳng qua là hiểu lầm
mà thôi! Chỉ cần nghĩ đến đó, Bạch Nham gần như muốn hộc máu, hắn sao có thể cứ ở đâu mà chờ được!! Nhỡ đâu, nhỡ đâu nàng không về nữa thì làm
sao đây?!
Đáng chết đáng chết! Hắn thật sự là đáng chết!! Bạch Nham không khỏi
đấm ngực dậm chân, đều là chính hắn đáng chết! Vì sao phải hiện ra
nguyên hình đưa thiên binh thiên tướng tới?! Đánh không lại Thiên Khê
thì sao nào, cùng lắm thì cùng hắn đồng quy vu tận**. Giờ thì hay rồi,
không cứu được Đỗ Tuyền, ngay cả chưởng quầy Ly cũng không biết đã theo
Viên Hạo đi đâu! Hắn thật sự là…… không bằng chết quách đi cho rồi!!
[**] Đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết
p/s: Biết là phải thông cảm cho anh già sợ vợ trèo tường…. nhưng mà thực sự là buồn cười anh quá