Nhân gian ba năm chẳng qua là giây lát mà thôi, những ngày vui vẻ của Ly Du
Dao thoắt cái đã trôi qua, nàng bắt đầu tính thiên kiếp của mình, nhưng
không biết là khi nào chỗ nào, lại càng không biết Dực Thánh Chân Quân
rốt cuộc đang ở đâu. Nàng chỉ đang tiêu phí thời gian trong lúc chờ, mà
Viên Hạo hoàn toàn không biết.
Lúc ấy tộc Di tiêu phí ba năm chỉnh đốn sĩ khí chuẩn bị ngóc đầu trở
lại, Viên Hạo lĩnh hoàng mệnh mang mười vạn binh sĩ đến biên cương đón
đầu địch, lúc này Du Dao biết ngày chết của hắn đã đến, lần này chắc
chắn một đi không trở về. Có một khắc, nàng cảm thấy Viên Hạo làm một
người phàm thực ngu xuẩn, không chỉ có không thể biết thiên mệnh càng
không có khả năng thay đổi bất cứ chuyện gì. Có một khắc, nàng cảm thấy
rất phiền muộn bất đắc dĩ, cho dù nàng sáng sớm biết kết cục của Viên
Hạo lại không được nói, không được làm bất cứ điều gì. Nếu nàng sửa đổi
số mạng của con người đó là vi phạm thiên luật, không chỉ không thể
thuận lợi độ kiếp mà còn bị trách phạt.
Viên Hạo lĩnh mệnh mang binh chinh chiến chỉ có hai ngày để chuẩn bị hành lý và dặn dò xử lý mọi chuyện trong phủ tướng quân.
Trước khi đi Viên Hạo cố ý chào từ biệt Du Dao, lại nhìn thấy nàng ngồi ngẩn người trong đình viện.
“Du Dao? Làm sao vậy?”
Du Dao giương mắt nhìn Viên Hạo mặc áo giáp màu đen thì sửng sốt nửa
khắc. Lúc trước, khi cứu hắn hắn cũng mặc giống như vậy, nhưng lúc này
đây nàng không thể cứu hắn, trong lòng bỗng nhiên lạnh lẽo như băng,
nặng nề rầu rĩ, không biết là cảm giác gì.
“Làm sao vậy?” Viên Hạo ngồi bên cạnh nàng hỏi.
Áo giáp đen ma sát phát ra tiếng boong boong bay vào trong tai Du Dao
làm cho tim nàng đột nhiên nhảy loạn vài cái, càng thêm kinh hãi.
“Huynh nhất định phải đi sao? Vì sao nhất định phải đánh giặc?”
Viên Hạo nhìn nàng nhíu mày, vẻ mặt ảm đạm, trong lòng cũng vui mừng,
nàng quyến luyến như vậy có phải bởi vì nàng đã bắt đầu thích hắn hay
không?!
“Ta là quân nhân, từ năm mười sáu tuổi mặc bộ giáp này, ta vì chiến mà
sống, bảo vệ quốc thổ gia viên là sứ mệnh của mỗi một quân nhân, đây
không chỉ là trách nhiệm mà còn là vinh quang, không ai sẽ lùi bước trốn tránh. Ta là thống soái mười vạn hùng binh lại càng không thể rũ bỏ
trách nhiệm. Yên tâm đi, nhiều nhất nửa năm, ta nhất định khải hoàn trở
về, khi ta trở về, chúng ta thành thân được không?”
Thành thân? Hắn còn không về được, sao có thể thành thân cùng nàng?!
Du Dao muốn nói, muốn giữ hắn lại, muốn ôm hắn, nhưng khi ấy nàng chỉ ngây ngốc sững sờ.
Khi Viên Hạo nhảy lên lưng ngựa chuẩn bị rời đi, Du Dao đưa hắn một đoạn đường cuối cùng, trong lòng giống như bị nghẹn khiến nàng ngột ngạt
muốn chết. Đau đớn ê ẩm chưa từng có làm cho nàng không khống chế được
xông lên kéo cương ngựa Viên Hạo lại.
“Đừng đi, huynh sẽ chết đấy.”
Viên Hạo mỉm cười, cho rằng nàng là sầu lo quá mức, trấn an nói:“Du Dao
đừng lo lắng, ta không sao đâu, con người cuối cùng rồi cũng phải chết,
tin tưởng ta, nếu thật sự đến ngày đó ta nhất định phải chết ở bên cạnh
nàng.”
Chưởng quầy Ly đứng ở góc đường nhìn Viên Hạo giục ngựa mà đi, nhìn mình lúc ấy buồn bã, nước mắt cũng không chảy ra nổi. Nàng sai lầm quá
nhiều, không thể cứu vẫn, không thể thay đổi được gì, dù có nhìn đoạn
trí nhớ này một vạn lần, nàng ngoại trừ đau khổ còn có thể làm được gì?
Vì sao Bạch Nham có thể nói hết những chuyện trước kia cho nàng? Vì sao
có thể thản nhiên mà đối diện với tình yêu đã từng khắc cốt ghi tâm? Hắn còn hối hận sao? Hắn còn hận sao? Hắn còn oán sao?
Có lẽ Viên Hạo chỉ là một người phàm không biết gì, không thể nhìn thấy
Thiên cơ, không thể thay đổi mệnh số, nhưng hắn lại nói đúng một chuyện. Nếu hắn phải chết cũng sẽ chết ở bên cạnh Du Dao, đây là trừng phạt lớn nhất nặng nhất sâu nhất dành cho nàng.
Du Dao cuối cùng vẫn không bỏ được Viên Hạo, ngày thứ ba sau khi hắn đi, nàng đã ngồi không yên, kháp quyết lặng lẽ đuổi theo đại quân của Viên
Hạo, theo hắn đến biên quan.
Mới ngắn ngủn ba năm, nàng lần thứ hai bước trên đất vàng tường cao,
nhưng đã không còn cảm giác bất cần nhẹ nhàng như trước. Lúc này đây
nàng bỗng nhiên sợ hãi chiến tranh, bỗng nhiên sợ hãi máu tanh cùng giết chóc, bỗng nhiên có thể cảm giác được máu, nước mắt và tình cảm chảy
dưới đất cát, bỗng nhiên có thể hiểu được những linh hồn rất lâu mà
không chịu rời đi, bọn họ không muốn xa rời, không thể buông thù hận
chấp niệm của bọn họ.
Mười vạn hùng binh của Viên Hạo đối mặt với quân địch chỉ có ba trăm,
nhưng dù chênh lệch lớn như vậy bọn họ vẫn không trở về được. Chính ba
trăm người này đã làm cho Du Dao tận mắt thấy cái gì gọi là luyện ngục
nhân gian.
Tộc Di phái tới không phải ba trăm người, mà là ba trăm con rối binh, ba trăm con rối binh được một Vu sư điều khiển. Du Dao không biết Vu sư
này đã có giao dịch gì với Quỷ mẫu Hỏa Linh mà Quỷ mẫu lại cho hắn mượn
ba trăm con rối binh. Khi ấy nàng không có thời gian tìm hiểu kỹ lưỡng,
khi ấy nàng chỉ biết là thiên kiếp của nàng đã đến, nàng mới giật mình
hiểu ra Viên Hạo chính là người nàng muốn tìm – Dực Thánh Chân Quân
chuyển thế.
Vì thế nàng hiện thân trong quân trướng của Viên Hạo, cho Viên Hạo một “niềm vui” bất ngờ.
Viên Hạo nghẹn họng nhìn trân trối Ly Du Dao đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, đã quên hỏi sao lại thế này, đã quên hỏi nàng đến bằng cách nào,
thậm chí đã quên hỏi thân phận của nàng, chỉ nghe nàng gọi hắn là “Dực
Thánh Chân Quân”.
“Cái gì?”
“Huynh có biết mình phải đối mặt với kẻ địch thế nào không?”
“Du Dao??”
“Ta nói rồi huynh sẽ chết, nhưng không ngờ số mệnh của ta và huynh lại
liên quan đến nhau.” Du Dao tự nói chuyện, mỗi một câu đều như tự đâm
vào tim mình một dao, mỗi một câu đều khiến máu chảy đầm đìa,“Muốn giết
chết con rối binh trong trời đất chỉ có hai cách. Thứ nhất là Tru Tiên
Trận, đáng tiếc bốn thanh cổ kiếm để bày Tru Tiên Trận chỉ còn hai
thanh, Tru Tiên Trận đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian; Thứ hai là
Huyết trận…… Trận này…… Lấy máu của số người nhiều hơn số con rối một
trăm lần để tế…… Người bày trận chắc chắn phải chết……”
“Du Dao? Nàng đang nói cái gì vậy?”
Ly Du Dao tránh ánh mắt của hắn không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng không biết làm sao mình có thể nói ra được những lời này, nàng không muốn cho hắn biết chút nào, lại càng không muốn cho hắn đi chịu chết!
“Huynh không tin ta?”
“Ý của nàng là muốn thắng trận này, ta sẽ hy sinh ba vạn binh sĩ?” Viên
Hạo bình tĩnh ngoài ý muốn làm cho Du Dao không khỏi khiếp sợ.
“Viên Hạo?!”
“Vừa rồi không phải nàng bảo ta là Dực Thánh Chân Quân sao? Tên đó nghĩa là gì?” Không biết vì sao Viên Hạo lại cười hỏi nàng .
Đêm hôm đó, Du Dao nói cả một đêm, không có một câu nói dối không có một câu giấu diếm, mỗi một câu một chữ đều giống như bị lóc thịt đau lòng
khó nhịn. Nàng không biết vì sao Viên Hạo có thể bình tĩnh nghe nàng nói hết như vậy, vì sao có thể bình tĩnh chấp nhận tất cả như vậy. Cái gì
gọi là số mệnh, cái gì gọi là thiên ý, cái gì gọi là nhất định, ngày đó
Viên Hạo so với nàng lại hiểu rõ hơn hẳn.
“Du Dao, đây là thiên kiếp trong số mệnh của ta đúng không? Nàng sẽ cùng ta ứng kiếp có phải không?”
Ly Du Dao gật đầu như con rối.
Viên Hạo lại cười nói:“Cám ơn. Chỉ cần có nàng ở bên, chết có gì đáng sợ.”
Du Dao lần đầu tiên không kìm lòng được ôm lấy Viên Hạo, áp vào áo giáp
lạnh như băng của hắn nghe tiếng tim hắn đập,“Ta không muốn huynh chết!”
“Thân là thống soái tam quân, nếu ta không làm gương cho binh sĩ sao có
thể khiến tướng sĩ cam tâm tình nguyện hy sinh?” Viên Hạo ôm Du Dao im
lặng hồi lâu, hỏi,“Du Dao, nàng đã từng yêu ta chưa? Có thể yêu ta hay
không?”
Chuyện này đối với Ly Du Dao mà nói là một câu hỏi khó, nàng không hiểu
tình yêu, không biết không nỡ và đau lòng của nàng bây giờ đối với Viên
Hạo có phải vì yêu hắn hay không. Nàng không dám trả lời, cũng không
biết nên trả lời như thế nào, nàng không muốn lừa hắn.
Ba vạn người dựa theo trận pháp Ly Du Dao vẽ, bày ra Huyết trận tuyệt
sát. Cát vàng cuồn cuộn, trong đám người có một chấm màu đen, đó là Viên Hạ. Từ giữa không trung nhìn xuống hắn vẫn chỉ là con người nhỏ bé mà
yếu ớt. Viên Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Ly Du Dao, lưu cho nàng nụ
cười dịu dàng vô hạn cuối cùng, cho dù không có đáp án của nàng, hắn vẫn tin nàng yêu hắn, như vậy hắn đã thỏa mãn rồi, chết cũng không hối
tiếc.
Khi ba vạn người như tre già măng mọc xung phong liều chết ra trận đều
bị con rối binh giết chết, tiếng hò hét tiếng thét tiếng nước mắt. Đợi
một người cuối cùng ngã vào trong vũng máu, Ly Du Dao mở ra bốn cánh
chậm rãi niệm chú văn mở Huyết trận, máu của ba vạn người bắt đầu hòa
vào nhau tạo thành một biển máu vây quanh con rối binh, cắn nuốt, chôn
vùi. Biển máu ngưng tụ ba vạn hung linh ánh đỏ chiếu lên tận trời, mây
đen che mặt trời, cát đất ngưng kết, trong trời đất lặng yên giống như
không còn bất cứ thứ gì còn sống. Vu sư kia lần đầu tiên nhìn thấy sát
trận mạnh mẽ như Huyết trận, hoàn toàn không biết làm sao. Con rối binh
hắn có thể sử dụng đã bị huyết trận hoàn toàn hủy diệt, chính hắn không
chống đỡ được bị pháp thuật phản phệ hồn bay phách tán.
Trời đất yên tĩnh, Ly Du Dao nhìn biển máu dưới chân chỉ cảm thấy máu
của mình cũng đã chảy sạch, trong thân thể trống trơn, hai bàn tay
trắng, vô lực đến vậy.
Huyết trận chính là sát trận mạnh nhất chỉ sau Tru Tiên trận, không chỉ
có uy lực vô cùng mạnh mà sử dụng trận này cũng chính là một loại tội
nghiệt. Ly Du Dao bày ra trận này mặc dù giải cứu bách tính thiên hạ,
đồng thời cũng tạo thành sát nghiệt, đó là thiên kiếp của nàng.
Cửu trọng vân nặng nề đè xuống, chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi
đánh xuống người nàng, nhưng nàng lại không cảm thấy đau, nỗi đau da
thịt không thể sánh bằng trống rỗng trong lòng nàng!
Trên đầu là lôi hỏa, biển máu dưới chân thấm vào đất, cơ thể ba vạn
tướng sĩ hao hết tất cả tinh hồn trở nên khô kiệt, tan thành phấn, hóa
thành bụi, quyện vào đất.
Trong biển máu có một ánh hoàng kim chậm rãi tụ lại, nàng biết đó là
nguyên thần của Viên Hạo. Ánh sáng chói mắt nở rộ trên mảnh đất nhuộm đỏ máu tanh, một bóng người mờ ảo hiện ra giống như người nào lẳng lặng
đứng đó nhìn Du Dao trải qua thiên kiếp, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, không hề dịu dàng không hề nóng rực không hề có nửa
phần yêu say đắm. Ánh lửa màu vàng bay lên cao chìm vào cửu trọng vân
chợt lóe lên một dải màu kỳ lạ rồi biến mất. Viên Hạo của nàng từ nay về sau không còn tồn tại nữa.
Ly Du Dao không để ý đến lôi hỏa thiên kiếp đã làm nàng trọng thương, vô cùng gian nan tìm kiếm bộ áo giáp đen kia. Một đạo một đạo thiên lôi hạ xuống, nàng xòe cánh ra hứng chịu, gần như là bò để đi tìm bộ áo giáp
kia, một bộ áo giáp trống rỗng. Lôi hỏa thiên kiếp có thể hủy diệt tất
cả, nàng ôm áo giáp vào trong lòng dùng cánh của mình để che chở. Ly Du
Dao lần đầu tiên rơi lệ, lần đầu tiên lên tiếng khóc, lần đầu tiên lĩnh
hội bốn chữ ‘sống không thể quên’ này.
Thiên kiếp sứ mệnh có là gì?! Thiên quy giới luật có là gì?! Nàng chỉ
cần ôm chặt lấy hắn, chỉ cần dùng một chút pháp thuật nho nhỏ, là nàng
có thể giữ hắn lại! Vì sao lại để hắn chịu chết?! Vì sao lại để cho hắn
ứng kiếp?! Vì sao lại yêu hắn?!
Hắn có thể vì trách nhiệm, vì vinh quang, vì muôn dân trăm họ mà chết,
vậy nếu nàng nói cho hắn rằng nàng yêu hắn, hắn có thể vì nàng mà sống
hay không?!
Chưởng quầy Ly nhìn chính mình năm đó ứng kiếp, nhìn chính mình năm đó
khóc kêu, không hiểu sao lại rơi xuống một giọt nước mắt. Lúc này đây
nàng vì sao mà khóc? Vì Viên Hạo? Vì chính nàng? Hay là vì ba năm ngắn
ngủi của bọn họ?