“Hiện giờ là lúc bọn họ ở núi Đại Tuyết này chàng chàng thiếp thiếp, thủ thỉ tâm tình sao?!!”
Editor: mèomỡ
Chưởng quầy Ly phát hiện Bạch Nham càng ngày càng thích chiếm tiện nghi của
nàng, thích ôm nàng, hôn nàng, đôi tay không an phận chạy loạn trên
người nàng. Cho hắn một chút ngon ngọt hắn sẽ đòi lấn thêm một bước,
ngày càng nghiêm trọng. Dường như nay thiên hạ thái bình, không có Thiên Khê, không có Viên Hạo, hắn không phạm vào thiên luật phải chạy trốn
khắp nơi, nàng cũng không nhập ma sống tiêu diêu tự tại. Hiện giờ là lúc bọn họ ở núi Đại Tuyết này chàng chàng thiếp thiếp, thủ thỉ tâm tình
sao?!!
“A, nàng làm gì vậy?” Thừa dịp Bạch Nham đang say mê, chưởng quầy Ly cắn lên môi hắn, không dùng quá nhiều sức nhưng vẫn hơi đau.
“Chàng không sao chứ? Trên người có nóng không? Không có di chứng sao?
Thiên Ngoại Lưu Hỏa đã tắt hoàn toàn chưa?” Chưởng quầy Ly ôm mặt Bạch
Nham tỉ mỉ nhìn nhìn, lại ấn lên mạch môn của hắn, có vẻ như muốn kiểm
tra toàn thân hắn.
Bạch Nham bị nàng sờ bên này một cái, nhéo bên kia một cái, cả người
ngứa ngáy, không khỏi cười ra tiếng:“Ta không sao, vốn tưởng rằng chủ ý
của nàng rất nguy hiểm, không ngờ lại thuận lợi như vậy, còn rất dễ dàng .”
“Dễ dàng!?” Chưởng quầy Ly trợn tròn mắt nhìn hắn, căm giận nói,“Ta bất
chấp cả tính mạng, dễ dàng chỗ nào hả?! Chàng chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy là tinh thần sảng khoái, chàng có biết ta sợ chàng không tỉnh lại đến
mức nào không!? Rất sợ……”
Chưởng quầy Ly nói xong có chút nghẹn ngào, cắn chặt môi dưới không nói
thêm gì nữa. Nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra, nàng sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện!
Bạch Nham làm sao không biết trong lòng nàng sợ bất an. Hắn chấp nhận
đánh cược không phải vì tin tưởng kỳ tích, đơn giản vì nàng là người duy nhất hắn có thể toàn tâm toàn ý giao phó tất cả.
“Nàng đừng lo cho ta, chính nàng thì sao? Không sao chứ? Thiên Ngoại Lưu Hỏa làm nàng bị thương không?” Bạch Nham cầm hai tay chưởng quầy Ly lo
lắng bất an, dịu dàng hỏi.
Chưởng quầy Ly thử vận khí, không phát hiện có gì không ổn, nói:“Hẳn là không sao đâu.”
“Tầng phong ấn cuối cùng đã giải, nàng cũng không sao chứ? Ma tính trên
người có khiến nàng khó chịu không?” Đây mới là vấn đề Bạch Nham lo lắng nhất.
Nghe Bạch Nham nhắc tới, chưởng quầy Ly lại trừng mắt nhìn hắn một
cái:“Trách không được chàng vẫn nói ta không thể tự cởi bỏ được tầng
phong ấn cuối cùng, thì ra chàng dùng chính nguyên thần của mình để hạ
chú! Chàng cũng thật độc ác! Trừ phi chàng bị hủy thần hình hoặc là ta
đụng vào nguyên thần của chàng, bằng không phong ấn này quả thật không
còn cách nào khác có thể cởi bỏ! Lúc trước chàng đã suy tính gì mà lại
dùng mánh khóe này vậy!”
“Ha ha ha,” Bạch Nham cười ha hả,“Biết nàng tinh thông chú thuật pháp
trận mới dùng phong ấn khó giải như vậy. Nay xem ra ta đã làm đúng rồi,
phải khóa nàng thật chặt mới tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt!” Nhìn Bạch Nham cợt nhả nàng lại bực mình, nâng tay đấm cho hắn một phát.
“Tốt ở chỗ khóa chặt nàng khiến nàng không thể rời khỏi ta được.”
Chưởng quầy Ly liếc trắng mắt, thật sự là tiện nghi gì cũng đều bị hắn
chiếm hết mà, chỉ nói lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng thì có ích gì.
Bạch Nham bỗng nhiên thở dài:“Nguyên thần dung hợp chúng ta đã làm được, ông trời cho chúng ta kỳ tích như vậy chứng tỏ sẽ không có gì có thể
chia cắt chúng ta. Ta bỗng nhiên cảm thấy ông trời cũng không vô tình,
những thứ mấy trăm năm trước mất đi không phải đều được bồi thường rồi
sao? Chỉ cần có nàng ta đã thấy thỏa mãn rồi.”
Chưởng quầy Ly nghe hắn nói vậy, trong lòng không biết là cảm giác gì,
chỉ cảm thấy cổ căng thẳng không nói nên lời. Nàng chậm rãi dựa vào
trong lòng Bạch Nham, có hắn nàng cũng thấy rất thỏa mãn.
Hai người yên lặng trong chốc lát, Bạch Nham lại tiếp tục hỏi nàng:“Ma
tính trong cơ thể nàng vẫn còn sao?” Đã không còn tầng phong ấn cuối
cùng, hắn thực bất an, sợ nàng đột nhiên mất khống chế, ngay cả hắn cũng giết.
Chưởng quầy Ly hơi hơi gật đầu:“Dường như vẫn còn, nhưng ta bây giờ mệt chết mất, không có sức nổi điên nữa.”
Bạch Nham không khỏi khẽ cười một tiếng, thở phào một hơi, nàng đã có
thể khống chế được ma tính của mình:“Chúng ta về nhà đi, nghỉ ngơi cho
tốt.”
“Hử? Về nhà?”
Bạch Nham bế chưởng quầy Ly, bước lên mây:“Đương nhiên phải về nhà,
chẳng lẽ nàng thích ở lại chỗ trời băng đất tuyết này sao? Hay là nàng
muốn tìm cớ nằm trong lòng ta?”
“Đi chết đi! Nói hai câu đứng đắn chàng sẽ chết à!”
Trở về nhà ở Đan thành, chưởng quầy Ly ngủ rất lâu, nàng thật sự là mệt
muốn chết rồi, mấy ngày không ngủ không nghỉ đối với nàng cũng không
tính là gì, nhưng đấu pháp cùng Phong Cơ, Thiên Khê, tự cởi bỏ phong ấn
của Bạch Nham, giúp Bạch Nham loại bỏ Lưu Hỏa trong nguyên thần đều là
những chuyện cực kì vất vả lại hao phí chân nguyên.
Thiên Ngoại Lưu Hỏa trong nguyên thần Bạch Nham đã tắt hoàn toàn, hắn bị trói buộc mấy trăm năm cuối cùng cũng được thoải mái, cả pháp lực cũng
được khôi phục như lúc trước khi chịu hình, thật sự là đại nạn không
chết tất có hạnh phúc về sau.
Bọn họ vừa về nhà, Chỉ Lan liền quấn quít lấy Bạch Nham hỏi tình huống
của Đỗ Tuyền. Bạch Nham bịa vài câu nói dối giấu giếm Chỉ Lan, nhưng giờ Tiểu Tuyền ở đâu cũng là một gánh nặng trong lòng hắn, luôn làm cho hắn không thể an tâm.
Chưởng quầy Ly ngủ hai ngày, Bạch Nham lại không thể ngủ yên, vì thế lặng lẽ vào phòng chưởng quầy Ly, ngồi đầu giường nàng.
Hắn ứng kiếp mà không chết, Ngọc đế bắt hắn là chuyện trong dự kiến, chỉ sợ làm liên lụy đến cha, đệ đệ và muội muội hắn. Thiên Khê mang Đỗ
Tuyền đi, nhưng pháp lực của Đỗ Tuyền còn chưa đủ để cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận, cho nên Thiên Khê vẫn cần tìm một Thủy linh khác, một trận
ác chiến là không thể tránh được, ai thắng ai thua cũng chưa biết. Hắn
đưa thiên binh thiên tướng tới có thể bức lui Thiên Khê một lần, lần sau chỉ sợ không may mắn như vậy. Nếu Tòng Tố và đám đạo sĩ Huyền Tôn giáo
kia có thể tìm được Tề Đồng ở Phong Đô, vậy bọn họ còn có thể có thêm
vài phần phần thắng. Nhưng Thiên Khê còn có Vân Nhai giúp đỡ, mà lực
lượng của bọn họ vẫn rất yếu, không biết đám thần tiên trên Cửu Trọng
Thiên kia suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ thật sự mặc kệ Thiên Khê sao?
“Ai……” Bạch Nham không khỏi thở dài.
“Sao chàng lại ở trong phòng ta?” Không biết chưởng quầy Ly đã tỉnh từ
lúc nào, giống như con mèo trừng mắt nhìn Bạch Nham,“Không biết khuê
phòng con gái không thể vào sao? Còn có, sao chàng lại thở dài?”
Bạch Nham khẽ lắc đầu:“Thở dài cũng vô dụng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
“Ai, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, tuy rằng biết ngày nào Thiên Khê
còn chưa tìm được Thanh Vũ, Tiểu Tuyền sẽ an toàn, nhưng ta vẫn cảm thấy rất bất an.”
Nhìn Bạch Nham mặt co mày cáu, trong lòng chưởng quầy Ly cũng không dễ
chịu, nhưng nàng trước nay chưa từng an ủi ai, mỗi khi nhìn thấy Bạch
Nham không vui nàng chỉ toàn chế nhạo hắn thêm vài câu, nhưng nay lại
không nói được câu nào. Suy nghĩ một lát, nàng chỉ có thể khẽ hôn hai má hắn coi như trấn an.
Bạch Nham nhìn chưởng quầy Ly cổ họng không khỏi căng thẳng:“Nàng có biết nàng làm vậy là đang dụ dỗ ta hay không?”
“Ta? Ta làm cái gì ?”
Bạch Nham không đáp chỉ sững sờ nhìn nàng, chưởng quầy Ly nghi hoặc nhíu nhíu mày, theo ánh mắt Bạch Nham cúi đầu nhìn, thì ra nàng vừa tỉnh ngủ quần áo không chỉnh. Nàng vốn là chỉ mặc lớp áo đơn, mơ mơ màng màng
ngồi dậy khiến bả vai cùng xương quai xanh lộ ra rõ ràng.
Chưởng quầy Ly cuống quít kéo cổ áo, chỉ vào Bạch Nham nói:“Này, chàng là đạo sĩ, phải tuân thủ thanh quy giới luật .”
“Ta chỉ giả làm đạo sĩ mà thôi, chưa từng xuất gia.” Bạch Nham cười vô lại, không nhịn được đùa giỡn chưởng quầy Ly.
“Vậy…… Vậy chàng là thần tiên, cũng phải tuân thủ thiên luật!”
“À, ngay cả cực hình Thần Diệt ta cũng đã trải qua, sớm không phải thần tiên nữa rồi.”
“……”
Chưởng quầy Ly nhìn đôi mắt Bạch Nham, nụ cười của hắn, giống như toàn
bộ linh hồn đều bị hút vào. Nàng thật sự không quan tâm cái gì mà thiên
luật giới luật, bởi vì nàng vốn là người không tuân thủ quy định. Chỉ là không hiểu sao nàng rất luống cuống, trong lòng đột nhiên đập mạnh,
không biết nên làm thế nào. Nàng muốn dựa vào hắn gần thêm gần thêm nữa, nàng muốn hôn hắn, ôm hắn, nàng muốn…… Càng muốn mặt càng đỏ.
Bạch Nham nhìn nàng cúi đầu, hai tay nắm chặt chăn không biết đang suy
nghĩ cái gì. Hắn cầm tay chưởng quầy Ly, hỏi:“Lại suy nghĩ gì vậy? Phiền não vì chuyện Thiên Khê? Hay là lo lắng Viên Hạo sẽ tìm đến?”
Chưởng quầy Ly đột nhiên ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Bạch Nham, dứt khoát vươn tay ra ôm lấy cổ hắn, rướn người lên hôn hắn.
Bạch Nham bị hành động của chưởng quầy Ly khiến cho hoảng sợ lại mừng
rỡ, nàng thật sự là ma quỷ sớm khiến hắn mê mẩn thần hồn điên đảo. Hắn
đưa hay đỡ eo của nàng ôm vào trong lòng, chậm rãi ngã lên trên giường.
Nụ hôn của hắn in lại trên môi nàng, giữa trán nàng, bên tai nàng, rồi
chuyển qua cổ nàng, đầu vai nàng. Hắn nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của
nàng khiến nàng ngứa ngáy, cách một lớn áo ngủ mỏng manh nàng có thể cảm nhận được độ ấm cực nóng trên bàn tay cùng hưng phấn nóng vội của hắn.
Giây phút tay hắn cởi quần áo của nàng chạm đến da thịt nàng, nàng lại
càng khẩn trương run rẩy.
“Du Dao ……” Bạch Nham nhìn nàng, gọi tên nàng. Nàng chỉ cảm thấy mình
bắt đầu trở nên mơ hồ, toàn bộ thế giới đều trở nên mơ hồ, chỉ có hắn,
chỉ có cảm giác hắn mang lại cho nàng là rõ ràng thậm chí là rung động.
Bạch Nham thiên tính thuộc thủy, thân thể vẫn luôn lạnh lẽo, nhưng giờ
phút này lại giống như Lưu Hỏa vẫn đang thiêu đốt trong nguyên thần hắn, nhiệt huyết sôi trào. Mà thân thể chưởng quầy Ly vốn nóng, nhưng hắn
lại cảm thấy hơi lạnh mềm nhẵn. Đợi nhiều năm như vậy, dường như hắn
đang đợi giờ khắc cùng nàng hợp nhất cả linh hồn và thể xác này, muốn bỏ tham sân si đối hắn mà nói không khó, nhưng bỏ dục thì vạn vạn không
thể. Trong tai chỉ có tiếng nàng thở dốc rên rỉ đứt quãng, thúc dục dục
vọng cùng nhiệt tình đang không ngừng dâng lên trong hắn, hắn muốn nàng.
Đau đớn lúc ban đầu chậm rãi hóa thành sung sướng, chưởng quầy Ly chỉ
cảm thấy mình như bị cuốn vào tầng sóng biển mãnh liệt, không có phương
hướng, bất lực, chỉ có thể nhận lấy Bạch Nham cho.
Chỉ Lan nửa đêm tỉnh giấc nghe được có chút động tĩnh, vì thế rời giường đến xem. Theo tiếng động tìm đến phòng chưởng quầy Ly, nghi hoặc gõ gõ
cửa:“Chưởng quầy Ly? Tỷ làm sao vậy?”
Tiếng gọi của Chỉ Lan khiến chưởng quầy Ly phát hoảng, hoảng hốt trừng mắt nhìn Bạch Nham.
Bạch Nham nhìn bộ dáng nàng lúc này vừa luống cuống vừa ngượng ngùng lại vừa bối rối, không khỏi buồn cười, lập tức kháp quyết khởi động kết
giới hoàn toàn ngăn Chỉ Lan ở ngoài phòng. Trong nháy mắt Chỉ Lan không
nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa.
“Kỳ lạ …… Chẳng lẽ là mình nghe lầm ?” Chỉ Lan khó hiểu, trở về phòng tiếp tục ngủ.
Bạch Nham khẽ hôn chưởng quầy Ly:“Tiểu nha đầu kia đi rồi.”
Chưởng quầy Ly hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Nham, không biết nên nói cái gì cho phải, nhỡ bị Chỉ Lan vô tình cắt ngang nàng thật sự là…… Thật sự là mất hết cả mặt mũi.
Bạch Nham hôn xuống trước ngực chưởng quầy Ly, dùng hành động làm cho nàng nhanh chóng quên đi đoạn nhạc đệm nhỏ Chỉ Lan.