Đêm đó, Bạch Nham vừa về nhà không lâu lại đi. Hắn đến Phong Đô tìm Tòng Tố và đám đạo sĩ Huyền Tôn Giáo, còn chưởng quầy Ly ở lại nhà nghiên cứu
cách bày trận Thái Cực Càn Khôn.
Muốn dẫn Thiên Khê đến núi Thiên Ngu không khó, nhưng để vây được hắn lại cực kì khó khăn.
Chưởng quầy Ly tin Thanh Vũ có thể khống chế tốt Thuần Nguyên Hóa Cảnh,
chính khí cuồn cuộn trên núi Thiên Ngu một khi tăng mạnh sẽ trở thành
yếu tố áp chế Thiên Khê vô cùng tốt. Vấn đề là chưởng quầy Ly cũng sẽ bị ảnh hưởng do ma tính trên người, mặc dù không nghiêm trọng bằng Thiên
Khê, nhưng cũng là chướng ngại lớn. Nàng còn là người duy nhất biết bày
trận Thái Cực Càn Khôn, sức mạnh của nàng yếu bớt nghĩa là uy lực của
Thái Cực Càn Khôn Trận cũng yếu bớt, muốn phong ấn Thiên Khê sẽ càng khó hơn. May mắn còn có Ngưng Thần Đan của Lão Quân có thể giúp nàng giúp
một tay.
Nhưng Ngưng Thần Đan cũng không phải vạn năng. Chưởng quầy Ly thở dài.
Nhớ năm đó nàng ăn vụng Ngưng Thần Đan của Lão Quân, pháp lực bỗng gia
tăng mấy lần, nàng mừng rỡ đến quên hết tất cả. Nhưng hiệu lực của Ngưng Thần Đan căn cứ theo căn cơ pháp lực cá nhân mà đến, lấy pháp lực hiện
nay của chưởng quầy Ly, dược hiệu có thể kéo dài liên tục ba ngày, nhưng sau ba ngày dược hiệu Ngưng Thần Đan hết tác dụng, người dùng sẽ bị hao hết chân lực do pháp lực tăng đột biến, lập tức hư thoát. Đến lúc đó
nàng sẽ không còn chút pháp lực nào, nếu không thể khống chế Thiên Khê
vậy chắc chắn chỉ còn con đường chết. Nếu một người ăn nhiều hơn một
viên Ngưng Thần Đan, pháp lực sẽ mạnh thêm, nhưng dược hiệu đi qua sẽ
không chỉ mất hết sức mạnh mà thôi, mà là dầu hết đèn tắt, tự hủy diệt
mình.
Lão Quân cho bốn viên Ngưng Thần đan, đương nhiên là cho bốn người. Nghĩ lại, Bạch Nham và nàng nhất định phải ăn, vậy hai viên còn lại nên cho
ai?
Đạo sĩ Huyền Tôn Giáo ngoại trừ Minh Tịnh và Minh Trí có chút đạo hạnh,
những người khác cho dù pháp lực tăng gấp bội cùng không làm được gì.
Nhưng pháp lực của Minh Tịnh, Minh Trí còn không cao bằng Sí Hoàng, cho
bọn họ Ngưng Thần Đan thật là lãng phí. Còn nữa, chỉ dựa vào Minh Tịnh
và Minh Trí thật khó làm nên trò trống, không có Thất Tinh Trận và Kính
Côn Luân, bọn họ chẳng làm được gì.
Thanh Vũ thì phải dốc sức duy trì Thuần Nguyên Hóa Cảnh, Ngưng Thần Đan
sẽ rất có ích cho nàng ta, cho nàng ta một viên cũng đúng. Huống hồ
chưởng quầy Ly cũng muốn biết Ngưng Thần Đan rốt cuộc có thể khiến Thanh Vũ bùng phát bao nhiêu sức mạnh, nếu có thể có một nửa pháp lực của
Phong Hi, vậy Thiên Khê có thể xem như xong đời. Đương nhiên, chưởng
quầy Ly không ngây thơ đến mức đặt tất cả hy vọng lên một mình Thanh Vũ. Dù sao nàng ta cũng vừa mới bắt đầu tu tập pháp thuật, thật sự là nhân
tố khó xác định.
Vậy một viên Ngưng Thần Đan cuối cùng nên cho ai? Sí Hoàng?
Nếu pháp lực của Sí Hoàng có thể nâng cao gấp ba, năm lần quả thật sẽ
trở thành một trợ giúp lớn cho bọn họ. Nhưng vấn đề ở chỗ, một khi trận
chiến bắt đầu, nhiệm vụ duy nhất của Sí Hoàng chắc chắn là bảo vệ Thanh
Vũ. Nếu hắn không giao chiến chính diện với Thiên Khê Vân Nhai, vậy công hiệu của Ngưng Thần Đan cũng chỉ lãng phí mà thôi.
Chưởng quầy Ly suy nghĩ mãi vẫn chưa quyết định được một viên Ngưng Thần Đan cuối cùng nên cho ai dùng, chỉ đành chờ Bạch Nham trở về bàn bạc.
Khi trăng lên đỉnh, Bạch Nham mới trở lại.
“Cốc cốc.” Tiếng đập cửa của Bạch Nham khiến chưởng quầy Ly từ trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh giật mình, vội đi mở cửa.
Đợi chưởng quầy Ly mở cửa, Bạch Nham nhìn nàng hốt hoảng liền biết nàng mệt mỏi, vì thế kéo nàng lên nóc nhà ngồi.
Chưởng quầy Ly khó hiểu hỏi:“Nóc nhà nhà chúng ta mọc cỏ linh chi à? Sao gần đây chàng thích lên nóc nhà ngồi vậy?”
“Ngắm sao.”
“Hả?” Chưởng quầy Ly bị Bạch Nham miễn cưỡng lôi kéo ngồi trên nóc nhà, nhìn bầu trời tối như mực, có sao đâu mà ngắm?
Ngồi một lát, Bạch Nham vẫn không nói câu nào dường như nhìn màn đêm đến mê muội thật rồi, chưởng quầy Ly ho một tiếng, nói:“Chàng cứ nhìn địa
bàn của Ngũ Đấu Tinh Quân như vậy, bọn họ sẽ tức giận.”
Bạch Nham cười khẽ:“Xem cũng không cho xem à? Nhân gian có rất nhiều
người thích nhìn sao hứa nguyện, chẳng lẽ cũng là có ý đồ với Ngũ Đấu
Tinh Quân sao?”
“Này, đấy không phải trọng điểm.” Chưởng quầy Ly liếc trắng mắt, người này bị làm sao vậy, đang êm đẹp lại ngắm sao làm gì.
Hai người yên lặng, chưởng quầy Ly nghĩ tới nghĩ lui không biết nói cái
gì cho phải, vẫn mở miệng trước, hỏi:“Chàng đến Phong Đô, bọn Tòng Tố
tìm được thứ họ muốn chưa? Là Kính Côn Luân thật sao?”
Bạch Nham gật đầu:“Ừ, là Kính Côn Luân, hơn mười năm trước bị Tề Đồng
trộm đi, sau này Minh Dục vẫn không ngừng truy tìm, nhưng Tề Đồng thực
thông minh, không chỉ che tiên khí của Kính Côn Luân còn mang nó vào
Phong Đô. May mắn Minh Dục cũng không ngốc, cuối cùng vẫn phát hiện Tề
Đồng giấu nó ở Phong Đô.”
“Tề Đồng trộm Kính Côn Luân làm gì?” Chưởng quầy Ly khó hiểu hỏi,“Lấy
pháp lực của Tề Đồng đáng ra không thể khởi động được Kính Côn Luân mới
phải?”
“Cái này ta không rõ, những chuyện sỉ nhục sư môn như vậy Minh Tịnh,
Minh Trí sao có thể nói cho người ngoài như ta.” Bạch Nham nói,“Ít nhiều có Lục cô nương hỗ trợ, bọn họ mới tìm được Tề Đồng. Tề Đồng ở Phong Đô hơn mười năm, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật sự là…… Tự
làm bậy.”
Trong đầu chưởng quầy Ly chợt lóe lên một ý nghĩ, nói:“Ta nghĩ ta biết vì sao Tề Đồng muốn trộm Kính Côn Luân rồi.”
“Hả?”
“Là Vân Nhai, nếu có Kính Côn Luân trấn sơn, Vân Nhai dù mượn thân thể
cũng không vào được Huyền Tôn Giáo. Chỉ có đánh cắp Kính Côn Luân, hắn
mới có thể công khai làm đệ tử Huyền Tôn Giáo.”
“Nhưng vì sao Vân Nhai lại vào Huyền Tôn Giáo?” Câu hỏi này của Bạch Nham cũng là điều chưởng quầy Ly suy nghĩ trong lòng.
Chưởng quầy Ly hơi hơi lắc đầu, nàng không đoán được suy nghĩ trong lòng Vân Nhai, không hiểu được những hành động và việc làm của hắn. Nhưng
trong lòng nàng có một loại dự cảm không nói rõ được, Thiên Khê và Vân
Nhai dường như vì hai mục đích bất đồng, hành động không giống nhau, bọn họ thực ra không đồng lòng.
Bạch Nham nói:“Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nhiều, binh đến tướng chắn,
nước đến đất chặn. Ta để bọn Tòng Tố tạm thời ở lại trong thành Khương
Dương, chờ lệnh làm việc.”
“Đạo sĩ Huyền Tôn Giáo thì sao? Cũng nghe mệnh lệnh của chàng?”
“Minh Tịnh đã quay về Huyền Tôn Giáo xin viện binh, Minh Trí và những
người khác đều cùng Tòng Tố ở lại thành Khương Dương. Ta nghĩ Minh Dục
sớm biết sẽ có một trận chiến này, nên đã chuẩn bị sẵn.”
Chưởng quầy Ly lắc đầu:“Đám người tu đạo này, bản lĩnh không đến nơi đến chốn thì chỉ có đi chịu chết chứ có làm gì đâu.”
“Ha ha, tốt, đương nhiên tốt!” Bạch Nham nói xong chuyện Phong Đô, cũng
quay sang hỏi chuyện Thanh Vũ và Bạch Bạch,“Bên nàng thuận lợi không?”
“Ừ, tuy rằng tốn chút nước bọt, nhưng Sí Hoàng cuối cùng cũng đáp ứng rồi. Cũng may Thanh Vũ hiểu chuyện.”
“Sí Hoàng?”
Chưởng quầy Ly bỗng nhớ ra là từ lần đầu tiên nàng xem thần thức của
Bạch Bạch cho đến lúc đưa bọn họ đến núi Thiên Ngu, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa giải thích chuyện này cho Bạch Nham.
“Đúng rồi, ta chưa kịp nói cho chàng. Bạch Bạch tên là Sí Hoàng, ước
chừng tám trăm năm trước bị Văn Thù Bồ Tát phế bỏ vạn năm pháp lực rồi
bị phong ấn. Sau này Phong Hi cởi phong ấn, còn phó thác Thanh Vũ cho Sí Hoàng nuôi nấng, mà Thanh Vũ thật ra là phân thân của Phong Hi.”
Chưởng quầy Ly kể lại đơn giản, Bạch Nham lại lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
“Làm sao vậy? Chàng nghĩ đến cái gì à?”
“Phong Hi chính là Đằng Xà, khó trách pháp lực Thanh Vũ che giấu lại khó dò như thế.” Bạch Nham cười,“Nàng biết Sí Hoàng là ai không?”
Chưởng quầy Ly lắc đầu:“Chàng biết sao?”
“Ừ, chuyện này thật đúng là thiên đạo vô thường, thế sự khó liệu.” Bạch
Nham nói câu này thật cao thâm, chưởng quầy Ly chỉ cảm thấy mơ hồ.
“Rốt cuộc là làm sao?”
“Sí Hoàng vốn là tọa kỵ của Văn Thù Bồ Tát — Toan Nghê [1].”
Toan Nghê, con trai thứ năm trong số chín người con của rồng thượng cổ.
“Vậy không phải là thân thích của chàng sao?!”
Bạch Nham gật gật đầu:“Tính ra, nên là cố của cố của ông nội ta.”
Giờ phút này chưởng quầy Ly thật sự không biết nên phản ứng thế nào, một kẻ bị nàng và Bạch Nham cho là yêu thú bình thường lại là thần thú thượng cổ, bối phận còn cao hơn bọn họ rất nhiều. Còn lần Bạch Bạch đả thương
nàng, kiếm của Bạch Nham đã kề sát bên cổ hắn, suýt chút nữa là lấy mạng hắn rồi. Thật sự là…… Không biết nói gì cho phải.
Nhưng điều khiến chưởng quầy Ly khiếp sợ không chỉ là thân phận của Sí
Hoàng, Bạch Nham tiếp tục nói:“Nếu nàng không biết thân phận của hắn,
vậy chắc cũng không biết vì sao hắn bị phế bỏ vạn năm đạo hạnh đúng
không. Nói ra thì có liên quan đến nàng đấy.”
“Ta?!” Chưởng quầy Ly lại càng không hiểu.
“Hai ngàn năm trước không biết vì sao Sí Hoàng rời khỏi Văn Thù Bồ Tát
xuống hạ giới. Khi hắn xuất hiện Ma giới yên ổn kỳ lạ, bởi vì không ai dám to gan làm trái ý hắn. Có tin tức nói rằng trong một ngàn năm đó, Phong Đô bị hắn nắm trong tay, mà người tám trăm năm trước ký khế ước với Vu sư
tộc Di cho mượn ba trăm con rối binh chính là Sí Hoàng.”
Chưởng quầy Ly bỗng nhiên cảm thấy mình bị người ta ngấm ngầm đả kích,
cả người đều choáng váng. Lúc trước kiếp nạn của nàng và Viên Hạo lại do Sí Hoàng dựng lên?! Nàng vẫn nghĩ Phong Đô là bị Quỷ Mẫu Hỏa Vân nắm
trong tay, không ngờ Phong Đô đổi chủ thì ra là có chút liên quan đến
nàng.
“Làm sao chàng biết được?! Vì sao không nói sớm cho ta biết?!” Chưởng
quầy Ly phát hiện thì ra Bạch Nham luôn biết nguyên nhân thiên kiếp của
nàng.
“Nàng chưa hỏi bao giờ, không phải sao?” Bạch Nham dịu dàng trấn an
nàng,“Ta nghĩ nàng cũng không muốn biết. Huống hồ, lúc đầu ta cũng không biết Bạch Bạch chính là Sí Hoàng.”
“Vậy, vậy sau này thì sao? Sí Hoàng vì vậy nên bị Văn Thù Bồ Tát phong ấn sao?”
“Ừ,” Bạch Nham gật đầu,“Chỉ sợ là Văn Thù Bồ Tát phát hiện sát tâm của
hắn càng ngày càng nặng, thế gian không ai địch nổi hắn nên mới tự mình
phong ấn hắn. Nhưng tình huống cụ thể rất ít người biết. Chuyện phát
sinh lúc trước rất bất ngờ, Sí Hoàng nhập phật môn gần vạn năm, cũng
không qua lại với nhà ta, nói là thân thích nhưng thật ra rất bất hòa.
Sí Hoàng xuống hạ giới rồi bị phong ấn sau này ta cũng mới được biết.
Sau khi Sí Hoàng bị phong ấn, Phong Đô đã xảy chuyện gì lại càng không
rõ ràng, có rất nhiều ý kiến, đại khái đều nói là có một cuộc đại chiến, sau cuộc chiến Quỷ mẫu Hỏa Linh khống chế Phong Đô.”
Chưởng quầy Ly nghe xong, trong lòng không biết nên nghĩ gì, vừa buồn
cười lại vừa muốn khóc. Quả thực giống như Bạch Nham nói, thế sự khó
liệu. Lúc trước thiên kiếp là do Sí Hoàng dựng lên, cũng khiến một đoạn
tình duyên giữa nàng và Viên Hạo không bệnh mà chết, nàng nên oán trách
Sí Hoàng? Hay là nên trách chính nàng? Mọi chuyện đã qua tám trăm năm
rồi, nàng ngay cả Viên Hạo còn có thể buông bỏ, hiện tại lại đi truy cứu nguyên nhân không phải tự tìm phiền não sao?
Văn Thù Bồ Tát giải quyết Sí Hoàng, Thiên Khê lại trở thành chúa tể Ma
giới. Tám trăm năm trước nàng thay Văn Thù Bồ Tát làm tiên phong, nay
lại muốn liên hợp với Sí Hoàng đối phó Thiên Khê, quả nhiên là một trò
đùa.
Chưởng quầy Ly thở dài:“Ai, chàng nói xem thần phật đầy trời, vì sao
loại chuyện đấu tranh anh dũng này lại do chúng ta đảm đương? Dù là
thiên kiếp cũng tốt, thiên mệnh cũng thế, tám trăm năm trước ta buông
tay cho tính mạng của Viên Hạo, tám trăm năm sau tính mạng của chàng dù
thế nào ta cũng không nỡ.”
Bạch Nham mỉm cười:“Ta và Viên Hạo không giống nhau.”
Không giống sao?
Chưởng quầy Ly nhìn người trước mắt. Hắn và Viên Hạo giống nhau, đều có
kiêu ngạo, vinh quang cùng trách nhiệm của chính mình. Mặc dù hắn trải
qua cực hình Thần Diệt, ánh sáng đã mờ đi, che giấu tất cả hào quang
thiên thần nên có, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật hắn là
Long thái tử. Hắn thích xen vào việc của người khác, lập trường của hắn
luôn rất kiên định. Nếu chưởng quầy Ly tin hắn có điểm nào khác với Viên Hạo, thì có lẽ là hắn yêu nàng hơn Viên Hạo, quý trọng nàng hơn Viên
Hạo. Nhưng dù vậy, nếu giờ phút chưởng quầy Ly muốn hắn mặc kệ Thiên
Khê, mặc kệ phong ấn Ngũ Hành trận, cùng nàng rời khỏi thời buổi loạn
lạc này, chỉ sợ hắn sẽ không đồng ý.
Bạch Nham, rốt cuộc chàng có điểm nào không giống Viên Hạo?