Đến hoàng hôn thì Đỗ Tuyền trở
lại, trên người có cấm chú do Thiên Khê hạ, giống như cương thi không có thần
trí, là tuyệt kỹ Khống Linh Thuật của hắn. Quỷ mẫu Hỏa linh bị Thiên Khê bắt
gần trăm năm mà không ai biết là bởi Khống Linh Thuật là sở trường của hắn, có
nguyên thần thì hắn khống chế hồn phách, không có nguyên thần hắn khống chế
thân thể.
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham
kiểm tra toàn thân Đỗ Tuyền một lần, bảo đảm hắn chính chỉ trúng Khống Linh
Thuật của Thiên Khê chứ không bị Thiên Khê và Vân Nhai hạ pháp thuật công kích,
hình pháp hoặc cấm chú khác.
Chưởng quầy Ly lấy từ trong tay
áo ra hạc giấy Kí Linh Thuật nàng đưa cho Vân Nhai, niệm pháp quyết, trò chuyện
cùng Vân Nhai cách đó ngàn dặm.
“Đỗ Tuyền trở về rồi?” Vân Nhai
tuy hỏi, nhưng khẩu khí vô cùng chắc chắc.
“Muội nói cho ta biết cách cởi
bỏ phong ấn trước.”
Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham
một cái, hắn gật đầu, ý bảo nàng dạy Vân Nhai cách cởi bỏ phong ấn trước coi
như là thành ý.
Vân Nhai ở đầu kia niệm pháp
quyết theo chưởng quầy Ly, giải phong ấn trên tờ giấy của chưởng quầy Ly, Vân
Nhai thì thào lẩm bẩm:“Núi Thiên Ngu? Quả nhiên là chỗ tốt.”
“Bảo Thiên Khê cởi bỏ Khống
Linh Thuật.”
“Được.”
Không đến một lát, trên người
Đỗ Tuyền bốc lên vài luồng khói đen, đợi yêu khí tan hết, hắn giật mình một cái
tỉnh lại, ngẩn ra nhìn chưởng quầy Ly và Bạch Nham, sửng sốt nửa ngày:“Chưởng
quầy? Lão đạo? Hai người trở về khi nào vậy?”
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham
cùng thở phào một hơi.
Trong hạc giấy truyền đến tiếng
Vân Nhai:“Đỗ Tuyền không sao rồi, nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành.” Vân Nhai
vừa mới dứt lời, hạc giấy Kí Linh Thuật liền dấy lên một ngọn lửa màu lam, đốt
sạch hạc giấy ngay cả bụi cũng không thừa.
“Này...... Vừa rồi là ai nói
chuyện? Phát sinh chuyện gì sao? Bảo ta không có việc gì là sao?” Đỗ Tuyền nhìn
chưởng quầy Ly lại nhìn Bạch Nham, vẻ mặt mờ mịt.
Chỉ Lan có lẽ cảm nhận được khí
của Tiểu Tuyền, không biết từ khi nào đã từ hậu viện đi tới, thấy Tiểu Tuyền đã
trở lại thì kích động chạy vội tới:“Tiểu Tuyền! Huynh đã về rồi!”
“Ừ, đã về.” Tiểu Tuyền nhìn về
phía Chỉ Lan cười ha hả, ngay sau đó lại phát hiện chỗ không đúng,“Hả? Đã về?
Đã về là sao? Ta đi đâu à? Còn có, Chỉ Lan, muội nói được rồi sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, muội cũng
không biết vì sao, huynh mất tích hai ngày, khi chưởng quầy Ly trở về muội sốt
ruột liền mở miệng nói chuyện. Chưởng quầy Ly nói là lão đạo bảo huynh ra ngoài
làm việc, sao huynh giống như hoàn toàn không biết gì vậy?”
Đối mặt với ánh mắt mơ hồ khó
hiểu cùng vấn đề của Đỗ Tuyền và Chỉ Lan, chưởng quầy Ly không khỏi xoa xoa
thái dương, quay về phía Bạch Nham nói:“Chàng giải thích đi, ta nói không rõ
ràng lắm.”
Chưởng quầy Ly để kệ Bạch Nham
giải thích tất tần tật chuyện Thiên Khê, Vân Nhai, phong ấn Ngũ Hành Trận, đạo
sĩ Huyền Tôn Giáo, cuộc chiến ở Phong Đô, còn mình trở về phòng tiếp tục suy
nghĩ lời Vân Nhai nói.
Nàng càng nghĩ cẩn thận càng
cảm thấy Vân Nhai là tới giúp bọn họ.
Vân Nhai lần trước lấy tên
Thành Đàm vào Đan thành, mặc dù không đề cập gì về chuyện Thiên Khê, nhưng hắn
lại đưa Đường Phong tới, làm cho chưởng quầy Ly và Bạch Nham biết được thần dụ
của Minh Dục. Dường như là muốn bọn họ đi giúp Huyền Tôn Giáo, lại dường như là
đưa Huyền Tôn Giáo tới dẫn đường cho bọn họ.
Lúc này hắn đến, ở mặt ngoài là
vì nơi ẩn thân của Thanh Vũ, nhưng hắn lại nói rất nhiều chuyện “Râu ria”.
Thiên Khê rốt cuộc muốn học pháp thuật gì từ Hậu Khanh? Nguyên hình của Thiên Khê
là gì? Vì sao nhất định là ma không thể thành tiên? Vân Nhai nói tuyệt đối sẽ
không ra tay với nàng hoặc Bạch Nham là đang ám chỉ cái gì?
Càng làm cho chưởng quầy Ly khó
hiểu là Vân Nhai nhập vào thân thể Thành Đàm, vì tiến vào Huyền Tôn Giáo tìm
cái gì, tìm ai? Hay là vì che giấu khí của mình tránh Thiên Khê? Hoặc là có mục
đích khác?
Những việc làm của Vân Nhai quả
thật rất khó đoán.
Bạch Nham giải thích cho Đỗ
Tuyền và Chỉ Lan hết hơn một canh giờ, nói đến miệng khô lưỡi khô mới xem như
nói rõ ràng được ngọn nguồn mọi chuyện. Đương nhiên hắn có lược bớt chuyện
riêng của hắn và chưởng quầy Ly. Mà Đỗ Tuyền và Chỉ Lan nghe xong vừa không
ngừng thổn thức ca thán vừa kinh hoàng sợ hãi, nhất là khi bọn họ biết được
nguyên hình của Bạch Nham và chưởng quầy Ly, vẻ mặt hai người kia giống nhau
như đúc, nghẹn họng nhìn trân trối, miệng há hốc có nhét một quả trứng vịt vào
cũng thừa sức.
Chỉ Lan còn nhỏ, vô cùng đơn
thuần, nàng cũng không biết thế giới bên ngoài thì ra nguy hiểm như vậy, khủng
bố như vậy, càng cảm thấy hình tượng của Bạch Nham và chưởng quầy Ly thật vĩ
đại, đáng giá để nàng sùng bái kính nể.
Đỗ Tuyền sớm biết rằng Bạch
Nham và chưởng quầy Ly nhiều bí mật, nhưng không ngờ lúc này lão đạo lại rất
thành thật, hay là cũng giống Thái Thượng Lão Quân uống nhầm thuốc? Trong lòng
hắn âm thầm đoán, lão đạo thành thật như vậy nhất định là có liên quan đến
chưởng quầy Ly, nhưng lão đạo trở nên nghe lời chưởng quầy Ly như vậy từ khi
nào? Đoạn thời gian bọn họ rời đi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhất định
có vấn đề.
Bạch Nham thành thật như vậy
nguyên nhân lớn nhất không phải vì chưởng quầy Ly, mà là hắn đã không có gì cần
giấu giếm, chuyện tới nay hắn đã hiện nguyên hình ở trước mặt Thiên Khê, Dực
Thánh Chân Quân cũng đã phụng mệnh hạ phàm bắt hắn, Doanh Chi đã tìm đến hắn,
cha hiển nhiên cũng biết hắn còn sống. Thân phận Ứng Long của hắn còn có gì để
giấu. Thần tiên đầy trời, chư yêu Ma giới ai ai cũng biết, nói cho Đỗ Tuyền và
Chỉ Lan có gì không thể? Chưởng quầy Ly cũng vậy, đều bất cứ giá nào, có gì bí
mật không bí mật mọi người sớm đã biết hết.
Đỗ Tuyền nghe xong những chuyện
đã xảy ra trong khoảng thời gian này, đương nhiên cũng hỏi Bạch Nham cách đối
phó với Thiên Khê, cũng muốn xin cùng kề vai chiến đấu với chưởng quầy Ly và
Bạch Nham. Hắn không muốn lại ở đây giữ nhà nữa, càng muốn báo thù chuyện mình
bị Thiên Khê bắt đi lúc nào không biết! Việc này khiến hắn giận thật, là do hắn
mấy năm qua được Bạch Nham và chưởng quầy Ly bao bọc quá tốt, thế cho nên chính
mình bị Thiên Khê bắt đi cũng không biết, còn để Thiên Khê lấy hắn áp chế
chưởng quầy Ly, nghĩ đến đó là hắn liền nghiến răng, xương cốt khắp người đều
tức giận đến mức kêu khanh khách.
Bạch Nham không nghĩ nhiều liền
đồng ý cho Đỗ Tuyền cùng họ đến núi Thiên Ngu, dù sao bọn họ bây giờ rất cần
người hỗ trợ, cho dù chỉ để ứng phó với đám tiểu binh tiểu tướng của Thiên Khê
cũng tốt, như vậy lúc hắn và chưởng quầy Ly đối phó với Thiên Khê cũng đỡ phải
phân tâm vì đám tiểu yêu tiểu quỷ này. Còn nữa Đỗ Tuyền là Thủy linh, pháp lực
cực kỳ tinh khiết, ở trong Thuần Nguyên Hóa Cảnh có thể đạt được đột phá nhảy
vọt, điều này cũng rất có ích cho tu vi của Đỗ Tuyền.
Nhưng Chỉ Lan muốn đi theo Đỗ
Tuyền lại bị Bạch Nham và Đỗ Tuyền ngăn cản. Pháp lực của nàng thật sự quá yếu,
huống chi nàng là một gốc cây phong lan, rời khỏi gốc rễ thì khó mà sống được.
Đừng nói hỗ trợ, chỉ tự bảo vệ mình cũng đã rất khó khăn.
Chỉ Lan tủi thân cúi đầu, nàng
thật lòng muốn hỗ trợ, cũng lo lắng cho bọn họ, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không
thể chia sẻ với bọn họ bất cứ chuyện gì.
Đỗ Tuyền thở dài, sờ sờ tóc Chỉ
Lan, suy nghĩ một lúc nhưng cũng không nói được bất cứ câu an ủi nào.
Cái gì nên nói Bạch Nham đều đã
nói xong rồi, nhìn sắc trời không còn sớm, thời hạn ba ngày sắp đến gần, trong
lòng hắn rất khó bình tĩnh, lê bước chân nặng nề đi tìm chưởng quầy Ly.
Cửa phòng chưởng quầy Ly rộng
mở, hình như là đang chờ Bạch Nham, nàng đang ngẩn ngơ nhìn chén trà trong tay
đến xuất thần.
“Du Dao , suy nghĩ cái gì vậy?”
Bạch Nham ngồi xuống bên cạnh chưởng quầy Ly hỏi.
Chưởng quầy Ly đem những suy
đoán về Vân Nhai trong lòng nói với Bạch Nham rồi hỏi:“Chàng thấy thế nào?”
Bạch Nham nhíu mày:“Ta tin
tưởng trực giác và phán đoán của nàng. Tuy rằng ta mới chỉ gặp Vân Nhai một
lần, nhưng lần đó ta không cảm nhận thấy khí sát lệ bạo ngược trên người hắn,
không khiến cho người ta sợ hãi giống như Thiên Khê. Nhưng nàng nói Vân Nhai và
Thiên Khê là sư huynh đệ, ở chung gần ngàn năm, tuy rằng Thiên Khê rất khó chỉ
huy Vân Nhai, nhưng Vân Nhai cũng đã giúp hắn không ít chuyện. Nếu nói Vân Nhai
sẽ giúp đỡ chúng ta đối phó với Thiên Khê, ta không quá tin tưởng. Không bằng
như vậy đi, ta đến núi Vân Đài một chuyến, điều tra rõ ràng.”
“Đến núi Vân Đài? Sao lại quyết
định đi?”
“Những phán đoán của nàng về
Vân Nhai rất có lý, ta cũng cho rằng hắn đến núi Vân Đài là có mục đích khác.
Một khi đã như vậy, đến núi Vân Đài chắc chắn sẽ tìm được chút dấu vết để lại.”
Chưởng quầy Ly trong lòng đồng
ý với Bạch Nham, nhưng vẫn hỏi:“Chúng ta chỉ còn một ngày, có kịp không?”
Bạch Nham nghĩ nghĩ:“Ta sẽ liên
lạc với Tòng Tố, bảo hắn cùng với đám người Đường Phong lập tức khởi hành đến
núi Thiên Ngu, sáng sớm ngày mai nàng cũng đi trước chuẩn bị đi. Ta nghĩ Thiên
Khê cho dù biết Thanh Vũ ở núi Thiên Ngu nhưng muốn phá kết giới trên núi cũng
mất một đoạn thời gian, hắn cũng sẽ không tùy tiện hành động, lấy cái tính cao
cao tại thượng thích chỉ huy của hắn chắc chắn sẽ phái người đến núi Thiên Ngu
thăm dò trước, ta sẽ có đủ thời gian đến núi Vân Đài một chuyến.”
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham lại
thảo luận một lần, xác định xong cách thức và thời gian liên lạc, Bạch Nham
liền một mình đến núi Vân Đài. Trước khi đi, Bạch Nham lo lắng cho chưởng quầy
Ly, cố ý hỏi:“Ma tính trên người nàng thế nào rồi? Thuần Nguyên Hóa Cảnh một
khi triển khai sẽ cực bất lợi cho nàng.”
“Ta cũng không biết tại sao,”
Chưởng quầy Ly lắc đầu,“Ta có thể cảm giác được ma tính vẫn còn, nhưng vô cùng
an tĩnh, so với lúc chàng phong ấn nguyên thần ta còn an ổn hơn vài phần, giống
như đang ngủ say vậy. Đây cũng là chuyện tốt, hy vọng Thuần Nguyên Hóa Cảnh sẽ
không ảnh hưởng quá lớn đến ra.”
Trong lòng hai người bọn họ đều
biết, ma tính trên người chưởng quầy Ly không phải một hai ngày là có thể trừ
bỏ sạch sẽ, hoặc nói trắng ra là vốn không thể hoàn toàn tẩy sạch ma tính trên
người nàng, bằng không cũng sẽ không mất ba trăm năm mà chỉ có thể áp chế thôi.
Bạch Nham đi rồi, chưởng quầy
Ly tìm đến Đỗ Tuyền, nói cho hắn một số nơi cần chú ý, mặt khác dạy hắn một ít
cấm chú kết giới phức tạp, lấy pháp lực của Tiểu Tuyền đương nhiên không thể
chống lại Thiên Khê Vân Nhai, nhiệm vụ của hắn chỉ có một đó là giúp đỡ Thanh
Vũ bảo vệ tốt Thuần Nguyên Hóa Cảnh. Một khi đại chiến bắt đầu, Thiên Khê nhất
định sẽ nghĩ cách phá hỏng Thuần Nguyên Hóa Cảnh mang Thanh Vũ đi, chỉ cần Tiểu
Tuyền bày ra mấy tầng kết giới có thể giữ chân Thiên Khê, chưởng quầy Ly sẽ có
cơ hội dùng Thái Cực Càn Khôn Trận bày phong ấn.
Hôm đó chân trời trắng xóa,
chưởng quầy Ly và Đỗ Tuyền rời khỏi nhà, bọn họ đều không tự chủ quay lại nhìn
cánh cửa không khác với những cửa nhà khác, hy vọng còn có ngày có thể trở về.
Đáy lòng chưởng quầy Ly thầm nghĩ, chờ xử lý xong Thiên Khê, nàng nhất định
phải ở trên giường ngủ một mạch ba ngày ba đêm cho đã mắt.