Nắng ban mai lên, gió lạnh len
qua cửa sổ hơi hé thổi vào trong phòng, nhẹ nhàng vén lên bức màn tơ tằm.
Người trên giường đột nhiên
bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngực giống như có khối đá ngàn cân đè
nặng, ép tới mức hắn không thở nổi.
“Công tử?” Người bên cạnh cũng
tỉnh, cánh tay trắng nõn như ngọc đặt lên đầu vai hắn, giọng nói ngọt ngào mềm
mại,“Làm sao vậy?”
Hắn đẩy tay cô gái ra, dịch
người sang bên cạnh, động tác kia rất thô lỗ còn mang theo vài phần ghét bỏ.
Cô gái tủi thân nhìn như muốn
khóc, hỏi thẳng:“Là Diệu Diệu hầu hạ công tử không tốt ư? Sao đêm qua công tử
còn nói Diệu Diệu tốt, lúc này lại đẩy người ta?”
Nhắm mắt, hít sâau, hắn xốc
chăn lên xuống giường, nhanh chóng tìm được quần áo của mình mặc vào.
Cô gái xinh đẹp không mảnh vải
che thân nhìn bộ dáng hắn sốt ruột khó nén, không nhịn được nũng nịu một
câu:“Thật là không có lương tâm .”
Trong lòng Dung Tử Du vẫn hoảng
hốt, không muốn nhiều lời vô nghĩa. Từ năm hắn mười bảy tuổi bắt đầu nếm thử sự
đời, hắn luôn gặp một cơn ác mộng, mỗi lần tỉnh lại hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ
cảm thấy trong lòng hoảng hốt, khó chịu. Cũng không có hứng cá nước thân mật,
mỗi lần ôm giai nhân trong ngực tâm tình vốn sảng khoái, nhưng cứ tới sáng sớm
lại bị ác mộng làm bừng tỉnh, vui vẻ mạnh mẽ đều mất hết, còn thêm vài phần
phiền muộn vài phần ức chế vô cớ.
Ném lại một thỏi bạc rồi nhanh
chóng chạy lấy người, thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn chạy về phủ.
Trở lại Dung phủ lén đi từ cửa
hông về phòng, cứ cho rằng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ được mẫu thân
đại nhân đã chờ sẵn trong phòng, đợi hắn chui đầu vào lưới .
Đẩy cửa vào, thấy Dung Tào thị
ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, một đôi xinh đẹp mắt hung hăng trừng mình,
khóe miệng giật giật khẽ gọi:“Mẹ.”
“Tiểu tử chết tiệt! Bảo con
cưới vợ con chết sống không chịu, lại thích chui đầu vào cái chỗ trăng hoa kia,
con muốn làm mẹ tức chết đúng không!” Tào thị “cộp” Một tiếng đặt chén trà
trong tay xuống, đi tới cửa xách tai con mình.
“Mẹ, mẹ, đau đau!” Dung Tử Du
gào khóc.
Không phải hắn không muốn cưới
vợ, nhưng lần nào cũng kén cá chọn canh, chọn đến chọn đi cũng không chọn được.
Thê tử không thể so với những cô gái thanh lâu, yêu diễm tuyệt sắc đó là tốt
nhất. Dù bà mối đến nhà cầu hôn mang bao nhiêu bức hoạ cô nương trong sạch, hắn
luôn bắt bẻ, dù thế nào cũng không vừa mắt, trong lòng vĩnh viễn cảm thấy mất
mát, thiếu cái gì đó, trống
rỗng không thể lấp đầy.
“Kêu kêu, kêu cái gì mà kêu?!”
Tào thị khó thở, dùng sức xoắn tai con mắng,“Kỹ viện trong ngõ nhỏ kia vừa mới
có cô nương mới tới con liền vội vàng đi, sao không thấy con sốt ruột cho vợ
con đi?! Hả hả? Hỏi con đáy?!”
Dung Tử Du liếc gã sai vặt đứng
ở góc tường cúi đầu không dám nói lời nào, hừ, dám bán đứng hắn!
“Mẹ, chuyện gì cũng từ từ,
chuyện gì cũng từ từ, mẹ buông ra đã.” Dung Tử Du vội vàng xin tha thứ, tiếp
tục thế này tai hắn sẽ đứt mất.
“Nói, nói, nói cái gì mà nói?!”
Tào thị vỗ ngực, nổi giận đùng đùng ,“Mười mấy năm trước lão đạo sĩ lỗ mũi trâu
kia nói con có phật duyên, có đạo tâm, sớm muộn gì cũng nhập môn tu đạo, lúc ấy
đã bị cha con đuổi ra khỏi nhà, nghĩ rằng con mình dù bất hiếu cũng không thể
thanh tâm quả dục làm hòa thượng đạo sĩ. Giờ con giỏi lắm, hoàn toàn phản
nghịch, mê rượu háo sắc, dạy thế nào cũng không nghe, bây giờ còn dám đi qua
đêm không về! Nếu hôm nay là cha con bắt được, chắc chắn sẽ đánh gãy chân con!”
“Nương, đau quá, con sai rồi,
sai rồi, con sửa là được mà! Người buông ra đã, xin bớt giận, xin bớt giận.”
Tào thị rốt cục buông lỏng tay
ra, thở dài:“Tắm rửa, thay quần áo, theo mẹ đến Hộ Quốc Tự dâng hương.”
“Hả?!” Dung Tử Du xoa lỗ tai,
không khỏi kinh hãi, dâng hương?
“Con dám không đi?”
“Đi, đi......”
Dung Tào thị mỗi mười lăm hàng
tháng nhất định phải đến Hộ Quốc Tự dâng hương, mà Dung Tử Du thì chẳng thích.
Có lẽ quanh năm suốt tháng chỉ có năm mới mới đi cùng mẫu thân một lần, hôm nay
cũng không biết làm sao, Tào thị bắt buộc hắn phải đi, sáng sớm còn đến tận
phòng tìm hắn, lúc đến vừa khéo bắt được hắn ở thanh lâu không về, nên răn dạy
một phen.
Dung Tử Du không cam lòng nhưng
vẫn đi theo Tào thị đến Hộ Quốc tự, tào thị thành tâm tụng kinh lễ Phật, hắn
rảnh rỗi chẳng có việc gì làm bèn trốn ra lương đình ở sân sau ngủ gà ngủ gật.
Tào thị lần này kéo con trai
đến là vì nghe nói có một vị cao tăng đắc đạo vân du đến Hộ Quốc tự, vốn định
xin cao tăng khuyên dạy Dung Tử Du, tặng hắn cái bùa bình an phù hộ hắn, ai ngờ
mới thấy cao tăng lại không thấy bóng dáng con mình đâu, cơn tức nghẹn trong
cổ, tức giận sai nha
đầu và đám sai vặt lập tức đi tìm.
Một lúc lâu sau Dung Tử Du mới
đi theo gã sai vặt trở lại sương phòng mang theo hậm hực gặp vị cao tăng đắc
đạo này.
Nói là cao tăng, Dung Tử Du
nhìn thế nào cũng thấy hòa thượng đó còn rất trẻ, nhìn trái nhìn phải cũng chỉ
hơn ba mươi tuổi, cao tăng không phải đều râu hoa râm già cả sao?
Kia hòa thượng thấy Dung Tử Du
tiến vào sương phòng, ánh mắt liền dính chặt vào người hắn không dời, liên tục
niệm vài tiếng A di đà Phật.
Tào thị không khỏi nghi hoặc,
hỏi:“Đại sư vì sao nhìn con ta như vậy?”
Hòa thượng thở dài:“Ai, cố nhân
cố nhân, không thể ngờ được lại gặp lại trong hoàn cảnh này. Đã hai mươi năm
rồi.”
Tào thị và Dung Tử Du nghe xong
lại khó hiểu.
Hòa thượng lại mở miệng nói
với tào thị:“Thí chủ có thể để ta nói chuyện riêng với công tử không?”
Tào thị tuy khó hiểu nhưng vẫn
gật đầu, dẫn nha đầu gã sai vặt rời đi.
Dung Tử Du miễn cưỡng cười
cười:“Vị đại sư này muốn nói chuyện gì với ta?”
“Bần tăng Tòng Tố, chỉ sợ công
tử không nhớ?”
“Ad, ta thật sự là lần đầu tiên
nhìn thấy đại sư.” Hắn thật sự chưa từng gặp hòa thượng này! Tuy rằng nhìn hắn
không hiểu sao lại có vài phần quen thuộc.
“Hai mươi năm trước, lúc công
tử vẫn còn là Bạch Nham, chúng ta đã từng quen biết. Vì một đoạn duyên phận vào
sinh ra tử, nay nguyên thần của công tử nhập vào phàm thai, đương nhiên là
không nhớ rõ.”
Nghe Tòng Tố nói như vậy, Dung
Tử Du chỉ cảm không hiểu gì, ha ha cười hai tiếng, nói:“Xin lượng thứ cho ta
ngu dốt, ta thật sự không hiểu ý của đại sư là gì.”
Tòng Tố lại hít vào một
tiếng:“Hai mươi năm trước, sau đại chiến trên núi Thiên Ngu, công tử và Ly cô
nương đều bị thiên tướng mang về Cửu Trọng Thiên, sau đó không trở về nữa. Sau
đó có một ngày không biết vì sao ta nằm mơ thấy Văn Thù Bồ Tát, lệnh cho ta hôm
nay tới đây gặp một vị cố nhân, cũng mang người này nhập đạo. Ta vốn hồ đồ
không biết, gặp được công tử mới biết cố nhân đó là công tử. Nhưng sao nguyên
thần công tử có thể luân hồi vậy?”
Dung Tử Du mất một lúc lâu mới
hiểu rõ được ý trong lời Tòng Tố: Kiếp trước của hắn tên Bạch Nham, từng quen
Tòng Tố, không biết vì sao hắn đã chết, luân hồi, bây giờ hắn là Dung Tử Du, mà
Tòng Tố này được Văn Thù Bồ Tát báo mộng, muốn dẫn hắn nhập đạo. Nhập đạo? Làm
đạo sĩ?!
“Ai ai, ta nói, vị đại sư này
có phải đại sư nghĩ sai rồi hay không? Ta cũng chưa từng nghĩ tới việc làm đạo
sĩ. Hơn nữa đại sư là hòa thượng, sao lại dẫn dắt ta làm đạo sĩ?!”
Tòng Tố nói:“Ta sẽ dẫn công tử
đến núi Vân Đài, bái nhập Huyền Tôn Giáo.”
Mặt Dung Tử Du không khỏi giật
giật, hòa thượng này tự tiện quá đi.
“Đại sư, thực ngại quá, ta chỉ
là một người phàm, không muốn thành tiên. Loại chuyện như làm đạo sĩ này, vẫn
nên để dành cho người hữu duyên đi, ta sẽ không làm.”
Bên ngoài bỗng nhiên cuồng
phong gào thét trời đất mịt mờ, cửa sương phòng phịch một tiếng bị gió đẩy ra,
đã thấy một chàng trai trẻ tuổi mặc quần áo màu đen đứng ở cửa.
Dung Tử Du nhìn mà choáng váng,
còn chưa kịp lấy lại tinh thần hỏi Tòng Tố nguyên nhân, chàng trai trẻ tuổi đã
mở miệng trước:“A, tiểu hòa thượng, ngươi cũng đến đây à.”
Dung Tử Du nhìn Tòng Tố một
cái, hắn đang cau mày, trong tay nắm một chuỗi trì châu trong suốt phát ra ánh
sáng:“Vân Nhai.”
Vân Nhai không để ý tới Tòng
Tố, nhìn về phía Dung Tử Du, cười nhạo nói:“Ngươi đã quên sạch thành ra thật
tiêu dao, đáng thương cho Du Dao đau lòng khổ sở vì ngươi mà hóa thành tảng
đá.”
“Hả?” Dung Tử Du không rõ,
trước mắt là tình huống gì? Du Dao, Du Dao, tên này làm cho tim hắn ngừng một
nhịp, bất giác có chút ê ẩm.
Không đợi Dung Tử Du suy nghĩ
cẩn thận sao lại thế này, một cơn gió lạnh tràn vào sương phòng, còn mang đến
một mỹ nhân. Cô gái dung mạo tuyệt tục dáng người phiêu dật kia vừa thấy Dung
Tử Du lập tức liền lao tới, miệng hô:“Đại ca!”
Vì thế khi Tào thị trở lại
sương phòng nhìn thấy được hình ảnh như sao, một cô gái xinh đẹp nhào vào lòng
con mình ôm chặt, một chàng trai mặc áo đen không biết đến từ khi nào nhìn bọn
họ vẻ mặt tức giận, đại sư Tòng Tố cau mày giống như có rất nhiều tâm sự.
“Đây đây đây...... Đây là
chuyện gì?” Tào thị nghẹn họng nhìn trân trối một lúc lâu mới hỏi ra được một
câu.
Vân Nhai vung ống tay áo kéo
Dung Tử Du đến bên cạnh:“Đi theo ta!”
Cô gái vốn ở trong lòng Dung Tử
Du không biết từ khi nào đã bay tới cửa:“Vân Nhai! Ngươi muốn dẫn đại ca ta đi
đâu?!”
Tòng Tố niệm một tiếng A di đà
Phật:“Tất cả chuyện trước kia đều đã như mây bay, hôm nay ta được Văn Thù Bồ
Tát chỉ điểm dẫn hắn nhập đạo, các ngươi vì sao lại ngăn cản?!”
Tào thị, Dung Tử Du đều trợn
tròn mắt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!! Mấy kẻ thần kinh này từ đâu rơi xuống
vậy!!
“Buông!” Dung Tử Du quát to một
tiếng,“Ta không làm đạo sĩ đâu! Các ngươi thích dẫn ai đi thì dẫn, đừng kéo ta
điên cùng!”
Dứt lời đi đến bên Tào thị:“Mẹ,
chúng ta về phủ đi.”
Lời nói chưa dứt, Vân Nhai đã
giống như xách Dung Tử Du lên như xách con gà, nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa:“Đừng
nói bây giờ thân thể ngươi là phàm thai, dù là lúc trước cũng khó nói đi là đi
trước mặt ta.”
“Vân Nhai! Buông đại ca ta ra!”
Bạch Doanh Chi hô một tiếng cũng đuổi theo.
Tào thị nhìn con mình bị người
ta bắt đi, nghẹn một hơi hôn mê bất tỉnh.
Tòng Tố muốn đuổi theo, nhưng
hắn không biết thuật Đạp Vân, chỉ đành ở lại trấn an Tào thị.
Sau khi Tào thị tỉnh lại giữ
lấy Tòng Tố hỏi đông hỏi tây, Tòng Tố căn cứ tiêu chuẩn người xuất gia không
nói dối, kể hết những chuyện hắn biết cho tào thị, lại khiến cho Tào thị không
chịu nổi hôn mê lần nữa. Cuối cùng giật mình hoảng sợ hiểu ra đứa con của bà
thật ra là Long thái tử Đông Hải chuyển thế!! Vừa nghĩ như vậy, không khỏi lại
ngất tiếp.