Trời xanh mây trắng vốn xa xăm
không thể với tới, nhưng lúc này Vân Nhai túm Dung Tử Du lên mây một bước lên
tận trời, khiến Dung Tử Du choáng váng quên cả hét lên, hắn đang bay sao?! Hắn
đang ở trên đám mây sao?!
Cảm giác chân bước trên mây và
đi trên mặt đất hoàn toàn khác nhau, có chút bay bổng, dưới biển mây hắn có thể
loáng thoáng trông thấy ruộng đồng, rừng cây. Cảm giác thật sự không chân thật,
nhưng lại có chút khác thường, dường như hơi quen, cảm giác rất đương nhiên.
Trong lòng rối rắm như tơ vò khiến cho chính hắn cũng thấy mờ mịt.
“Vân Nhai! Buông đại ca ta ra!”
Cô gái xinh đẹp không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện túm lấy cánh tay Dung Tử
Du, kéo hắn đến bên cạnh mình.
Dung Tử Du lắc lư suýt ngã, vừa
ổn định lại tinh thần, kinh hoàng không khỏi hô:“Cô, cô nương, cô cẩn thận một
chút!”
Bạch Doanh Chi liếc hắn một
cái, hừ một tiếng:“Ngoại trừ khuôn mặt vẫn như cũ, thì huynh quả thật không có
chút phong thái trước kia gì cả, thuật Đạp Vân thôi mà cũng sợ.”
Dung Tử Du bị nàng nói như vậy
giống như bị nghẹn hạt đào, dù hồn phách của hắn là ai nhưng nay hắn hoàn toàn
chỉ là một người phàm, càng không có trí nhớ kiếp trước, bỗng nhiên bị một đám
người kỳ lạ vây quanh sau đó bắt đi, nàng ta còn mong chờ hắn có phản ứng gì?!
Bạch Doanh Chi và Vân Nhai
không biết giờ phút này trong đầu Dung Tử Du đang nghĩ cái gì, hai người bốn
mắt nhìn nhau. Trong mắt Vân Nhai giống như hồ nước không gợn sóng sâu không
thấy đáy, Bạch Doanh Chi nhíu mày trong mắt mang theo vài phần tức giận lại
không giống muốn tức giận.
Dung Tử Du nghĩ nghĩ, vừa rồi
lúc bọn họ nói chuyện với hòa thượng kia vẫn chưa nói rõ rốt cuộc thân phận
kiếp trước của hắn là gì, cô gái này nói hắn là đại ca của nàng, vậy nàng là
ai? Du Dao mà Vân Nhai nhắc tới tại sao lại làm cho lòng hắn khó chịu như vậy?
Chẳng lẽ là người hắn yêu? Vân Nhai nói nàng hóa thành tảng đá, vì sao lại như
vậy? Vì mình sao? Dung Tử Du nghi hoặc.
“Ta nói này, các ngươi định đưa
ta đi đâu?” Dung Tử Du không kìm chế được hỏi,“Mặt khác các ngươi ai có thể
giải thích cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Ta, à không, là kiếp trước của
ta có quan hệ gì với hai người? Vì sao các ngươi đều nhất quyết lôi kéo ta
không buông?”
Vân Nhai lườm hắn:“Chúng ta
cùng buông tay, cho ngươi ngã thành bùn nhão nhé?”
Dung Tử Du không khỏi run lên,
vị đại ca này có lẽ từng có thù oán với hắn đúng không?
Tay Bạch Doanh Chi túm Dung Tử
Du không khỏi nắm chặt lại, hắn như thế này thì phải đến ngày tháng năm nào mới
có thể phi thăng một lần nữa, trở lại thân thể cũ đây? Nếu không thể quay về,
hắn sẽ không nhớ lại được những ký ức trước kia, chẳng lẽ vĩnh viễn làm Dung Tử
Du không biết gì sao?
Vân Nhai liếc nhìn Bạch Doanh
Chi một cái:“Đi Phong Đô.”
Ba chữ đơn giản lại làm cho
Bạch Doanh Chi kinh ngạc:“Lửa Vô Sinh?”
“Ừ.”
Dung Tử Du nhìn trái một cái
nhìn phải một cái, hai người này vừa rồi còn giống như muốn ra tay đánh nhau,
sao chỉ chớp mắt đã bắt đầu thần bí vậy? Bọn họ rốt cuộc muốn như thế nào?
Dưới tàng cây vẫn là cảnh tượng
sương mù mơ hồ, ở trong mắt phàm phu tục tử như Dung Tử Du thì nơi này không
khác gì rừng cây bình thường, tuy rằng hắn cảm thấy có chút là lạ, nhưng cũng
nói không rõ được là lạ ở chỗ nào.
Bạch Doanh Chi nhìn khắp bốn
phía, dường như vô cùng tò mò với khu rừng này. Vân Nhai nhìn thấy vậy cũng
không nói gì, lập tức đưa bọn họ tới dưới tàng cây.
Dung Tử Du nhìn cây cổ thụ vô
cùng khổng lồ không khỏi phát ra tiếng thán phục, đưa tay sờ thân cây, trong
miệng không hiểu sao lại nói một câu:“ Trong gió mát, nửa cây tươi tốt, rễ cây
chằng chịt cành lá xum xuê...... Là sao?”
Vân Nhai cười yếu ớt một
tiếng:“Xem ra ngươi cũng không hoàn toàn quên sạch.”
Bạch Doanh Chi lớn lên ở Đông
Hải sau đó lại ở Bột Hải lâu, thế giới bên ngoài to lớn nàng chưa được chứng
kiến nhiều, cũng chưa từng tới Phong Đô, đương nhiên cũng chưa bao giờ nghe
được bài ca dao Phong Đô này, nàng đối với Phong Đô chỉ biết một ít tin đồn
linh tinh. Cho nên chỉ có thể nghi hoặc nhìn Dung Tử Du lại nhìn Vân Nhai,
không có lời nào để nói.
Giờ phút này mặt trời còn chưa
xuống núi, đợi trăng chiếu ra con đường đến Phong Đô còn cần vài canh giờ nữa,
nhưng Vân Nhai không có kiên nhẫn cũng không cần chờ. Hắn đưa tay đặt lên thân
cây, nhắm mắt niệm pháp chú, chưa đến một lát đã mở ra con đường trong hốc cây.
“Đây là?” Bạch Doanh Chi cảm
thấy vừa rồi có hai luồng pháp lực đối chọi, hiển nhiên là Vân Nhai thắng mới
có thể mở ra con đường trên thân cây, vậy luồng pháp lực còn lại là từ đâu mà đến?
Bạch Doanh Chi ngẩng đầu nhìn cành lá sum xuê, cảm thấy có chút kinh ngạc, cái
cây nửa tươi tốt này là người bảo vệ Phong Đô sao?
Vân Nhai nhìn Bạch Doanh Chi
một cái, nghĩ nàng cũng không ngốc nên có thể đoán được, vì thế nói:“Muốn vào
Phong Đô, nếu pháp lực không đủ thì phải chờ trăng lên đỉnh chiếu ra con đường,
nếu pháp lực đủ mạnh, cây này cũng không có lý do gì ngăn cản không cho vào. Đi
thôi.”
Dứt lời, Vân Nhai kéo cánh tay
Dung Tử Du đẩy hắn vào con đường ẩn trong hốc cây, Bạch Doanh Chi lập tức đuổi
theo.
Sau khi vào Phong Đô, yêu, ma,
quỷ, người đi tới đi lui trên trên ngã tư đường âm trầm cổ xưa nhìn thấy Vân
Nhai đều dạt sang một bên, cung kính chờ bọn họ đi qua, điều này làm cho Bạch
Doanh Chi và Dung Tử Du đều cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ sợ Vân Nhai vậy sao?
Vân Nhai dẫn bọn họ đến cửa
hàng nhỏ của Lục cô nương, Lục cô nương đã chờ sẵn ở cửa nghênh đón bọn họ.
“Đế Quân.” Lục cô nương cúi đầu
hạ người với Vân Nhai, đưa một ly rượu nhỏ đến trước mặt Vân Nhai.
Vân Nhai cười cười:“Bà thật
thông minh.” Tiếp nhận chén rượu đưa cho Dung Tử Du,“Uống hết đi.”
Dung Tử Du nhìn bà già “Lục cô
nương”, lại nhìn chén rượu trong tay Vân Nhai, trong lòng hồi hộp, uống xong
liệu hắn có toi đời luôn không? Cũng không đúng, cái tên không biết là người
hay là quỷ kia nếu muốn hắn chết thì rất dễ dàng, không cần dùng chén rượu độc
hại hắn.
Rốt cục vẫn cầm lấy chén rượu
ngửa đầu uống cạn.
Lục cô nương nhìn Dung Tử Du
than nhẹ một tiếng nhưng không nói gì.
Vân Nhai nhìn về phía Lục cô
nương nói:“Bà đã là chủ nhân của Phong Đô, cũng đừng ở lại cửa hàng nhỏ này
nữa, Tương Đình mặc dù không xa hoa như Thiên cung nhưng cũng thoải mái như
Hoàng cung.”
Tương Đình là trung tâm Phong
Đô, một trạch viện xa xỉ lộng lẫy có thể so với Hoàng cung đại nội, nhưng huyền
diệu trong đó Hoàng cung không thể sánh bằng. Đó từng là nơi ở Quỷ mẫu Hỏa
linh, là nơi ở của chủ nhân Phong Đô.
Lục cô nương cười cười, nói:“Đa
tạ Đế Quân ân điển, nhưng Tương Đình là nơi ở của sư phụ, Lục Dung không dám ở.”
“Không có gì mà dám hay không,
Sí Hoàng thoát khỏi phong ấn cũng đã nhiều năm, đến nay vẫn không về Phong Đô
bà còn không biết là ý sao? Bà cũng coi như có hiếu tâm, hắn sẽ không trách
bà.” Vân Nhai nói,“Bà mà còn tiếp tục ở lại đây, ta đến đây không tìm thấy chỗ
nào thoải để mà ngồi một chút, là cố tình đuổi ta đi sao?”
“Lục Dung không dám.”
“Vậy chuyển đến Tương Đình.”
Vân Nhai đã cố ý nói như vậy,
Lục cô nương cũng không dám tiếp tục trái ý hắn, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Bạch Doanh Chi và Dung Tử Du
đều không hiểu.
Vân Nhai đưa Dung Tử Du đến
Tháp Linh Lung, chỉ nói với hắn:“Sau khi ngươi đi vào, chỉ cần niệm tên Bạch
Nham là được, không được nghĩ lung tung, bằng không nếu chết ở trong đó ta cũng
không cứu được ngươi. Ta và Long tam công chúa không thể vào cùng ngươi, tự
giải quyết cho tốt. Chúng ta sẽ ở bên ngoài chờ ngươi.”
Dung Tử Du có chút sợ hãi nhưng
phần nhiều là hưng phấn, hắn rất hồi hộp lại rất ngạc nhiên, hắn không biết
trong Tháp Linh Lung có cái gì, cũng không biết vì sao Vân Nhai muốn dẫn hắn
tới nơi này, nhưng hắn có một ý muốn rất mãnh liệt trong đầu, hắn nhất định
phải vào xem.
Bạch Doanh Chi nhìn Dung Tử Du
từng bước đi vào màn sương mù dày đặc đến khi không còn thấy bóng người, trong
lòng có chút lo lắng. Tháp Linh Lung, lửa Vô Sinh, mặc dù không thể làm cho hắn
nhớ ra, nhưng có thể cho hắn biết rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì.
“Đi thôi, hơn hai ngàn năm trí
nhớ của Bạch Nham muốn xem hết ít nhất cũng cần một canh giờ, chúng ta nghỉ
ngơi một chút.” Vân Nhai dứt lời xoay người bước đi.
Bạch Doanh Chi muốn ở lại đây
chờ, nàng không yên tâm. Nhưng đây là lần đầu nàng đến Phong Đô, lạ nước lạ
cái, xung quanh lại vô cùng âm trầm khủng bố, Vân Nhai cứ vậy mà ném nàng ở đây
thì nàng thật sự không biết phải làm sao, không kịp nghĩ nhiều, nàng vẫn chọn
đi theo Vân Nhai.
“Chúng ta đi đâu?”
“Bất Quy Lâu.” Không đợi Bạch
Doanh Chi hỏi, Vân Nhai lại nói,“Rượu ở đó không tồi.”
Đến Bất Quy Lâu, yêu ma quỷ
quái bên trong vừa thấy Vân Nhai lập tức thối lui, chỉ trong nháy mắt Bất Quy
Lâu đã trống không, chỉ còn lại Bạch Doanh Chi và Vân Nhai.
Bạch Doanh Chi cảm thấy có chút
không thoải mái, nàng tuy là công chúa Long tộc thân phận cao quý, nhưng cũng
chưa bao giờ khiến người ta nhượng bộ lui binh tới mức này.
“Bọn họ vì sao đều sợ ngươi,
trốn ngươi vậy?”
“Bởi vì bọn họ không muốn
chết.” Vân Nhai đáp đơn giản lại làm cho Bạch Doanh Chi run lên, cũng đúng, sao
nàng có thể quên Vân Nhai là ma, còn đứng đầu Ma giới, ai không sợ hắn chư?
Vân Nhai tự mình đến sau quầy
mở một vò rượu, Bạch Doanh Chi nhìn động tác của hắn bỗng nhiên cảm thấy hắn
biến thành tiểu nhị rồi.
“Nơi này vì sao lại tên là Bất
Quy Lâu?” Bạch Doanh Chi thuận miệng hỏi.
Động tác mở rượu của Vân Nhai
vẫn không dừng lại, đáp:“Bởi vì vào quá một ngày sẽ không ra được.”
“Vì sao?”
“Cho dù thần ma hay là người
phàm đều có tham vọng, làm đạt được tứ đại giai không* sẽ đã bị dụ dỗ, mê hoặc.
Bất Quy Lâu này chính là điểm về cuối cùng, làm cho người ta không thể tự kềm
chế sa vào, hồn phách khó có thể thoát khỏi.”
[*]Tứ
Đại Giai Không: thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật)
Bạch Doanh Chi nghe xong nhìn
quanh bốn phía, chỉ cảm thấy Bất Quy Lâu không khác gì những tiệm rượu bình
thường, nhưng nghe Vân Nhai giải thích lại cảm thấy trong lòng sợ hãi.
Vân Nhai đưa cho Bạch Doanh Chi
một chén rượu:“Cô là lần đầu tiên đến Phong Đô?”
“Ừ.”
“Sau này đừng đến nữa,” Vân
Nhai uống rượu, tùy ý giống như nói chuyện phiếm,“Long tam công chúa không nên
tới nơi này.”
Bạch Doanh Chi ngẩn người,
không rõ ý của hắn:“Đại ca của ta cũng đã tới, vì sao huynh ấy có thể đến mà ta
không thể?”
“Khi hắn đến đã không phải Long
thái tử Đông Hải, tam công chúa cũng muốn làm trái luật sao?” Khóe miệng Vân
Nhai nhếch lên một nụ cười quỷ mị, giống như cười nhạo.
Bạch Doanh Chi cau mày, cúi đầu
nhìn chén rượu trong tay:“Ta không rõ vì sao đại ca lại tự khiến mình thảm
thương như vậy, lúc trước là cực hình Thần Diệt bây giờ là hồn phách luân hồi.
Một chữ ‘Tình’ này quả thật rất hại người.”
Nhớ tới cảnh Bạch Nham bị đưa
tới giếng trời nhập luân hồi, trái tim Bạch Doanh Chi không khỏi tê rần, đó là
lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bạch Nham khóc, lần đầu tiên nhìn thấy người Long
tộc khóc. Dù năm trăm năm trước hắn vì cô gái người phàm kia mà đau lòng, hay
lúc chịu cực hình Thần Diệt, nàng cũng chưa từng thấy hắn rơi lệ. Nhưng lần
này, nàng thật sự kinh ngạc, từ hốc mắt Bạch Nham trào ra kia rõ ràng chính là
nước mắt. Nàng thấy hắn cầu xin Huyền Nữ nương chuyển cốt tiêu cho Ly Du Dao,
quỳ xuống cầu xin bà ấy, tôn quý, kiêu ngạo của Long thái tử Đông Hải đều không
cần. Khi đó nàng thật sự rất sợ, nếu không phải Bạch Nham bị dây trói tiên buộc
chặt, lại vì công hiệu của Ngưng Thần Đan đi qua mà gần như mất hết pháp lực,
nàng thực sự sợ hắn sẽ liều mạng cùng Ngọc đế đại náo thiên cung. Hắn từng trộm
đá Vô Sắc, chịu Cực hình Thần Diệt, hắn thật sự là không sợ trời không sợ đất
không sợ nhất chính là thiên binh thiên tướng Ngọc đế, nhưng trước khi bị đưa
vào luân hồi, Bạch Doanh Chi rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn ngoài tuyệt vọng
còn có sợ hãi. Nàng nghĩ không phải hắn sợ luân hồi mà là sợ phải rời khỏi Ly
Du Dao.
Đó là lần đầu tiên Bạch Doanh
Chi muốn biết rốt cuộc tình yêu là gì, vì sao lại làm cho người ta điên cuồng
như vậy.
Vân Nhai không nói tiếp, chỉ
thản nhiên cười.
“Vì sao ngươi muốn dẫn đại ca
ta đến Phong Đô?” Bạch Doanh Chi hỏi.
“Bạch Nham không nên phụ Du
Dao, cho dù là nguyên nhân gì, cũng không nên.” Vân Nhai trả lời như vậy làm
cho Bạch Doanh Chi có chút kinh ngạc.
“Ngươi thích chị dâu ta?”
Vân Nhai nở nụ cười:“Cô có
thích đại ca cô không?”
“Hả?”
“Du Dao giống như muội muội ta, ta
đương nhiên thích nàng, nhưng nếu nói yêu, ta sợ là không bằng Bạch Nham.” Vân
Nhai trả lời thành thực làm cho Bạch Doanh Chi có một ảo giác, hắn thật sự là
ma sao?! Vì sao hắn thành ma?!
“Ngươi nhất định không bằng đại
ca của ta.” Bạch Doanh Chi uống một ngụm rượu,“Ngươi có biết không đại ca vì
chị dâu mà khóc đó...... Nhưng Long tộc không có nước mắt. Huynh ấy lại có thể
rơi lệ!”
“Thật sao,” Vân Nhai hơi sửng
sốt, lại khẽ cười nói:“Nếu Du Dao biết chắc chắn sẽ rất vui.”