Gần đến trưa Đỗ Tuyền vội vội vàng vàng về nhà, đến thẳng phòng ngủ của chưởng quầy Ly.
“Thùng thùng thùng,” Tiếng đập cửa gấp gáp vang lên,“Chưởng quầy, chưởng quầy, ta vào được không!”
Không đợi chưởng quầy Ly trả lời, Đỗ Tuyền đã lao vào, cách lớp màn lụa
dày hỏi chưởng quầy Ly:“Chưởng quầy, linh nguyên của ta, linh nguyên của ta……”
Đỗ Tuyền vốn là tinh linh sinh ra từ nước, hấp thu linh của trời đất
thai nghén mà thành, yêu linh bình thường không thể so với hắn. Hắn vốn
vô hình vô tâm vô niệm vô ý, thậm chí không thuộc tam giới*. Trải qua
mấy ngàn năm thậm chí vạn năm mới có ý thức, thành tinh. Sau này có cơ
duyên được Bạch Nham giúp tu thành hình người. Hắn so với con người, yêu quái càng gần cảnh giới thiên đạo, tu luyện dễ dàng hơn. Ở cùng Bạch
Nham và chưởng quầy Ly ba trăm năm, nhưng đạo hạnh tu vi không chỉ dừng
lại ở ba trăm năm. Chẳng qua hắn rất giống một cái cây, không có rễ thì
không thể sống. Đỗ Tuyền sinh ra từ nước, luôn bị chính căn nguyên của
mình kiềm chế. Khi Bạch Nham và chưởng quầy Ly dẫn hắn rời khỏi nguồn đã phong ấn linh nguyên của hắn vào một ống trúc nhỏ mang theo trên người, có thế Đỗ Tuyền mới có thể đi khắp nơi.
[*]Tam giới: dục giới, sắc giới và vô sắc giới
“Ha ha, không sao không sao, ta sẽ không để linh nguyên của ngươi gặp nguy
hiểm, chỉ mở nút thả chút linh khí ra mà thôi.” Chưởng quầy Ly ngồi trên giường khẽ cười nói,“Ở chung ba trăm năm, sao ta có thể lấy điểm chí
mạng của ngươi ta đùa.”
“Ta biết cô sẽ không,” Đỗ Tuyền ấp a ấp úng nói,“Ai, ta là…… là quá nóng lòng thôi……”
Không phải Đỗ Tuyền không tin chưởng quầy Ly, nhưng liên quan đến tính mạng của hắn muốn hắn không lo lắng là điều không thể.
“Yên tâm đi, ta cam đoan sẽ không có lần sau.”
“Ừ, đúng rồi chưởng quầy, lão đạo đâu?”
“Có lẽ còn ở Lâm phủ.”
“Ngày hôm qua lại đã xảy ra chuyện gì sao?”
Chưởng quầy Ly tỉ mỉ kể lại những chuyện sau khi Đỗ Tuyền rời đi cho hắn nghe.
Đỗ Tuyền nghe xong sau, hỏi:“Chưởng quầy vì sao không giúp lão đạo tiêu
diệt nữ Bạt kia cho xong chuyện? Thả nó một con đường sống không khác gì giúp nó hại người.”
“Ngươi cảm thấy nó nên tan thành mây khói sao?”
“Nếu Lão đạo muốn hàng yêu trừ ma tất có nguyên nhân, nếu không chúng ta đã không sống cùng hắn lâu như vậy.”
“Ha ha, Tiểu Tuyền ngươi cũng tin tưởng hắn thật đấy.”
“Chưởng quầy không tin sao?”
Chưởng quầy Ly hơi hơi lắc đầu nói:“Không phải không tin, hoàn toàn
ngược lại, là vì quá tin hắn mới biến thành như bây giờ. Ngươi nói ba
người chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, rốt cuộc là vì sao? Bạch Nham
không muốn phi thăng, ngao du khắp nơi; Ta thì bị hắn nửa giam nửa cấm;
Mà ngươi thì sao, vốn chỉ muốn tránh tai họa, thậm chí là tránh ta, thế
nhưng chúng ta lại cứ ở bên nhau, lâu ngày hắn có thể tùy ý sai khiến
chúng ta .”
Đỗ Tuyền ngạc nhiên, lại hỏi:“Chưởng quầy Ly ý cô là?”
“Ta cũng không rõ là ý gì……” Chưởng quầy Ly trầm ngâm một lát mới tiếp
tục nói,“Chẳng qua bắt đầu sợ hãi quen với cuộc sống như vậy. Chúng ta
rõ ràng không cùng chí hướng, lại ở cùng nhau ba trăm năm…… Nói cho cùng thì ta và Bạch Nham là kẻ thù lâu năm, ngày xưa ra tay với nhau rất
nặng, bây giờ thì cãi vã giận dỗi, vì sao lại biến thành tình trạng như
ngày nay? Chính hắn muốn tìm phiền toái, ngươi vẫn cảm thấy ta nên giúp
hắn sao?”
Đỗ Tuyền nghĩ nghĩ, nói:“Chưởng quầy và lão đạo trước kia có ân oán thế
nào ta không biết, các ngươi cũng không muốn nói cho ta thì ta cũng
không hỏi nhiều. Bất luận ban đầu là vì cái gì, bây giờ đã ở chung mấy
trăm năm, ta đã coi cô và lão đạo trở thành bạn bè, thậm chí là người
thân. Ngươi đã từng nói chúng ta tu đạo muốn thành tiên nhất định phải
tu thành người trước, thành hình người không khó nhưng cái khó là tu
thành tâm. Những đạo lý đối nhân xử thế này đều là hai người dạy ta, cảm giác được làm người và tình cảm đều là hai người cho ta. Chưởng quầy
đạo hạnh cao hơi ta, chẳng lẽ cô còn không hiểu tình nghĩa của chúng ta
sao?”
Chưởng quầy Ly chậm rãi đi xuống giường, khẽ thở dài một tiếng. Đỗ Tuyền không thấy rõ vẻ mặt và biểu cảm của nàng, nhưng hắn có thể mơ hồ cảm
thấy tâm sự của chưởng quầy Ly rất nặng nề.
Cách tầng lụa dày, chưởng quầy Ly cũng đang nhìn Đỗ Tuyền. Bộ dạng thiếu niên trước mắt này chưa bao giờ thay đổi, chỉ giống một người trẻ tuổi
thôi, trong lòng chưởng quầy Ly hắn cũng giống như một đứa bé bi bô tập
nói, thấy cái gì cũng tò mò, lại không biết sợ. Nhưng ba trăm năm đã
qua, trong sinh mệnh của bọn họ thời gian cũng chỉ như một hạt cát, có
đôi khi sống vĩnh viễn sẽ chỉ khiến bọn họ quên thời gian thật ra chưa
bao giờ dừng lại. Bọn họ không già không chết nhưng cũng sẽ bị thời gian làm cho thay đổi, mà so với loài người bọn họ càng sợ thay đổi hơn.
“Thôi, không nói nữa.” Chưởng quầy Ly nói,“Ngươi cả đêm không ngủ có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Đỗ Tuyền lắc đầu, nói:“Chỉ chạy qua chạy lại một chuyến mà thôi.”
“Vậy chúng ta ra cửa hàng thôi.”
Đỗ Tuyền vốn đang không hiểu vì sao chưởng quầy Ly không đến Lâm phủ tìm Bạch Nham, ngược lại lại đến tiệm quan tài phố Tây trước. Nhưng đến cửa hàng mới chợt nghe tiểu nhị trong điếm nói lại xảy ra chuyện lớn.
“Chưởng quầy, Tiểu Tuyền ca, hai người đã tới rồi.” Tiểu nhị Đại Phú vội vàng nói,“Xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi! Vừa rồi Bùi gia
phái người đến đặt một bộ quan tài tốt nhất, bắt chúng ta sau hai canh
giờ phải đưa đến phủ.”
“Bùi gia? Là ai đi vậy?” Đỗ Tuyền hỏi.
“Ai, không phải là Bùi Đông Vũ Bùi thiếu gia sao!”
“Hả?” Đỗ Tuyền nhìn chưởng quầy Ly, nàng vẫn không có vẻ gì là ngạc nhiên.
“Nghe nói tối hôm qua Bùi thiếu gia uống rượu cả đêm, sáng tinh chạy lên thuyền ven hồ tìm Vân Linh cô nương, sau không biết thế nào lại trượt
chân ngã xuống nước. Trên dưới Bùi gia mất hai canh giờ mới vớt được xác Bùi thiếu gia lên. Rất nhiều người vây quanh hồ xem náo nhiệt, nói lúc
Bùi thiếu gia được vớt lên thì cả người toàn là bùn, còn không biết bị
cái gì cắn vào ngực, máu thịt lẫn lộn nhìn rất kinh khủng.” Đại Phú nói
sinh động như thể hắn tận mắt nhìn thấy.
Chưởng quầy Ly vung tay áo, nói:“Được rồi, nhanh chóng đưa quan tài đến Bùi gia đi.”
“À.” Đại Phú không ngờ chưởng quầy Ly lại hờ hững với chuyện này như
thế, nghe hắn nói nhiều như vậy mà cũng không thấy biến sắc, đột nhiên
có hơi thất vọng.
Đi vào nội đường, Đỗ Tuyền không nhịn được hỏi:“Chưởng quầy sớm biết rằng Bùi Đông Vũ đã chết sao?”
“Không phải biết, mà là dự đoán được.” Chưởng quầy Ly bình tĩnh nói,“Ở
Lâm phủ Bạch Nham đả thương nữ Bạt kia chặt mất một tay của nó nhưng
không hủy được nguyên thần. Nó đã chạy trốn thì nhất định phải tìm người để hút tinh hồn khôi phục một chút nguyên khí, mà Bùi Đông Vũ chính là
mục tiêu tốt nhất. Cho dù không phải Bùi Đông Vũ cũng sẽ có những người
khác mất mạng. Huống hồ Bùi Đông Vũ vốn mệnh không dài, chẳng qua là
chết sớm hay muộn mà thôi. Sợ là sợ linh hồn tàn tạ của Bùi Đông Vũ kia
không đủ tinh khí cho yêu ma bổ khí, có thể nó sẽ tiếp tục đi tìm người vô tội khác.”
Đỗ Tuyền nói:“Vậy chúng ta mau giúp lão đạo giết nữ Bạt kia đi.”
Chưởng quầy Ly bưng chén trà lên, cúi đầu lẳng lặng nhìn nước trà, sửng
sốt một lúc lâu mới mở miệng hỏi:“Tiểu Tuyền, ngươi thật sự lo lắng đến
sự sống chết của những người đó sao?”
“Ngươi gặp được Bạch Nham thì bảo hắn tìm thi thể Lâm tiểu thiếu gia về trước, sau đó ngươi lại đến bên hồ gặp ta.”
“À.”
Ở chung ba trăm năm, cho dù chưởng quầy Ly không muốn thừa nhận, nhưng
giữa nàng, Bạch Nham và Đỗ Tuyền đã ăn ý không chê vào đâu được. Dù là
chuyện gì, dưới tình huống thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý nhau. Ví dụ như bây giờ, Đỗ Tuyền không hỏi gì chỉ chuyển lời của chưởng quầy Ly cho Bạch Nham là xong.
Bên hồ có rất nhiều dân chúng vây xem, thuyền hoa của Vân Linh cô nương
neo bên bờ có người của Bùi phủ trông coi. Bên cạnh thuyền hoa còn có
mấy con thuyền nhỏ, chắc người Bùi phủ dùng để vớt Bùi Đông Vũ.
Dân chúng nghị luận gì chưởng quầy Ly cũng lười nghe. Con người bình
thường không khác gì con kiến vốn chẳng thể hiểu được nơi này đã xảy ra
chuyện gì.
Một cơn gió thổi qua mang theo mùi hư thối chua chua, người có khứu giác nhạy bén có thể ngửi thấy một tẹo, nhưng đại đa số người ta sẽ chỉ thấy một cơn gió lạnh thổi qua, người trong lòng kính sợ quỷ thần thì tâm
thần không yên không dám ở lại. Đám người muốn xem náo này khiến chưởng
quầy Ly phiền chán.
Lúc này Chưởng quầy Ly hóa thân thành một con chim tước nên không ai
thấy được nàng. Nhìn hồ nước phẳng lặng không gợn sống này, trong lòng
nàng đã có kết luận, chỉ còn chờ Đỗ Tuyền về đây tập hợp.
Đỗ Tuyền tới rất nhanh, hắn im hơi lặng tiếng xuất hiện sau một thân
cây, ngẩng đầu nhìn chim tước trên ngọn cây, nói:“Chưởng quầy, lão đạo
đã đi tìm thi thể Lâm tiểu thiếu gia, hắn nói trong nửa canh giờ nhất
định có thể tới được.”
Chưởng quầy Ly nói:“Vậy là đủ rồi.”
Đỗ Tuyền còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ý của chưởng quầy Ly, nàng đã
rít một tiếng, đột nhiên mây đen dầy đặc, cuồng phong gào thét, cát bay
đá chạy. Mọi người vây quanh hồ hoảng sợ, chỉ khoảng nửa khắc đã bỏ chạy mất tăm.
“Chưởng quầy, chẳng lẽ chúng ta không chờ lão đạo đến đây à?”
“Không cần, nữ Bạt kia đã bị kiếm Cự Khuyết của Bạch Nham đánh trọng
thương, lấy thực lực của hai chúng ta đủ để đối phó.” Chưởng quầy Ly
khôi phục hình người, nói với Đỗ Tuyền: “Tiểu Tuyền, rẽ nước trong hồ
ra, ta muốn đáy hồ không còn một giọt nước nào.”
Đỗ Tuyền ngẩn người, kinh ngạc nói:“Nữ Bạt ẩn thân trong hồ sao?”
“Ừ. Cương thi xưa nay kị lửa, giấu mình trong nước là an toàn nhất cũng
khó bị phát hiện nhất. Đáng tiếc, nếu không phải nó vội vã ăn Bùi Đông
Vũ, ta cũng không nghĩ đến nơi này.”
Đỗ Tuyền gật đầu, đi đến bên hồ, chậm rãi cụp mắt xuống, nhìn nước bên
hồ. Hắn nhẹ nhàng nâng tay phải, hồ nước cũng như bị nâng lên, giống như Đỗ Tuyền đang tùy tay cầm một khối băng lên mà thôi.
Đột nhiên mùi máu tươi, mùi xác thối trào ra khiến Đỗ Tuyền không thoải mái.
Dưới lớp cát bùn ở đáy hồ hình như có cái gì đang động đậy. Là rất nhiều thi cốt, có kẻ còn da thịt, có kẻ đã tu thành phi thi.
Đỗ Tuyền khiếp sợ nhìn chưởng quầy Ly. Mày của nàng hơi hơi nhăn lại,
nàng cũng không ngờ đáy hồ này còn giấu nhiều cương thi như vậy. Nhìn
qua ước chừng có ba mươi mấy cương thi, mà nữ Bạt kia cũng ở trong đó,
đang dùng một đôi mắt đỏ đậm lườm Đỗ Tuyền và chưởng quầy Ly trên bờ.
“Tiểu Tuyền, chuyên tâm chống đỡ, trăm ngàn đừng để cho đàn cương thi này dính vào một giọt nước.”
“Được.”
Giờ không trông cậy được vào Bạch Nham, chỉ có thể dựa vào Đỗ Tuyền và chưởng quầy Ly tự mình giải quyết đám yêu ma trước mắt.
Chưởng quầy Ly duỗi tay lật bàn tay lại, trong hồ lập tức bùng lên lửa
đỏ dữ dội. Ánh lửa chói mắt chiếu sáng cả không gian âm u, mà phía trên
biển lửa này đúng là nước hồ Đỗ Tuyền nâng lên.
Không bao lâu, một ít cương thi đạo hạnh còn thấp đã bị chưởng quầy Ly
hỏa thiêu, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho người ta sợ
hãi. Trong không khí dần lan ra mùi khét thay cho mùi xác thối vừa rồi,
lại càng làm cho Đỗ Tuyền khó chịu hơi hơi buồn nôn.
Nữ Bạt thấy đồng loại mình gặp nạn, chính mình cũng đầu thân hai nơi,
chỉ còn cách ‘gạch ngói cùng tan’ thì may ra mới có đường sống. Vì thế
nó gào thét một tiếng phi thân đánh tới chưởng quầy Ly đứng bên bờ. Cùng lúc đó, có hai phi thi khác thoát khỏi biển lửa công kích về phía Đỗ
Tuyền. Chỉ cần Đỗ Tuyền bị thương hoặc mất mạng hồ nước sẽ tự hạ xuống.
Chỉ cần có nước chúng nó sẽ không bị đốt thành tro.