Sau khi Tạ Miên tỉnh lại, cậu nhận ra bản thân đang nằm trong phòng của cậu ở tiệm quan tài, bài trí đồ đạc quen thuộc làm cậu thoáng hoảng hốt.
Cậu ngơ ngác vài giây rồi chợt nhớ ra, Phạm Lam!
Tạ Miên ngồi dậy xuống giường, nhưng ngay giây phút khi chân vừa chạm đất, cậu bỗng ngập ngừng, ngơ ngác nhìn vết thương trong lòng bàn tay đã khôi phục như cũ từ lúc nào, chỉ còn một đường màu đỏ như thịt xương.
Thời Tuyết Chiết nói sợi dây đỏ trong lòng bàn tay cậu là dấu ấn Phạm Lam lưu lại.
Sợi dây đỏ xuất hiện vào ngày Bao Hạo Văn chết, ngày đó Phạm Lam cũng gặp cậu lần đầu tiên ở trường học.
Ngày cha mẹ mất tích, cậu bị tấn công trên đường và được người cứu.
Tối đó, Thất gia muốn dẫn cậu đến tiệm quan tài.
Trên tay cậu xuất hiện một đường này và có thể nhìn thấy quỷ, bởi vì Triệu Bân trúng hàng đầu, cậu đi kiểm tra hiện trường, kết quả ở hiện trường lại gặp Phạm Lam.
Lần đầu tiên khi đến tiệm quan tài, Thất gia không biết là cậu đã quen biết Phạm Lam, chứng tỏ sự xuất hiện của cậu không phải do tiệm quan tài sắp xếp, nhưng ngay khi đối diện với cậu thì Phạm Lam đã biết cậu ở chỗ này.
Hắn là Bát gia không ai địch nổi, ai có thể sắp xếp hắn phải làm cái gì, trừ phi chính hắn muốn làm.
— Chỗ này của tôi không có quyền hạn điều tra chuyện của cha mẹ ngài, nhưng nếu gặp Bát gia thì có thể hỏi ngài ấy.
Trong đầu Tạ Miên đột nhiên vang lên câu này, là Bạch Thất từng nói vậy, nhưng tại sao khi cậu biết Phạm Lam là Bát gia rồi mà vẫn không hỏi hắn?
Là cậu… quên sao?
Không đúng, mục đích duy nhất cậu đến tiệm quan tài là để điều tra nguyên nhân cha mẹ mất tích, sao có thể quên được.
Cậu phải hỏi cho rõ ràng.
Tạ Miên mở cửa ra, đi thẳng đến phòng của Phạm Lam, dùng sức gõ cửa vài cái nhưng không có người đáp lại. Cậu chạy ra ngoài cửa hàng, Minh Thu đang đứng ở đó.
“Phạm Lam đâu?”
Minh Thu nhìn cậu một cái rồi rút Vô Tự Quỷ Thư từ trong quầy ra đẩy tới trước mặt cậu, hắn cũng không lấy làm lạ mà nói: “Ngày hôm qua, sau khi Phạm Lam bế cậu về thì nói ra ngoài có chút việc, đến giờ vẫn chưa về.”
Tạ Miên không vội nhận mà hỏi: “Phạm Lam có nói khi nào về hay không?”
Minh Thu lắc đầu.
“Vậy hắn có để lại gì không?”
Lần này Minh Thu gật đầu: “Phạm Lam nói cậu nhìn cái này sẽ hiểu.”
Tạ Miên rũ mắt nhìn xuống, sau đó cầm Vô Tự Quỷ Thư đi lên lầu, cậu giơ tay đặt lên trên Vô Tự Quỷ Thư, hình ảnh như có ý thức chui vào đầu cậu.
Người đàn ông mặc đồ đen cả người đang nghiêng người đứng giữa đồng bằng bao la bát ngát, bóng đêm tối đen, chỉ có nơi hắn đang đứng là có ánh sáng.
Gương mặt này chính là Phạm Lam, mặc dù không phải là tay áo bào rộng như bây giờ nhưng gương mặt giống nhau như đúc, trong tay hắn là một lưỡi hái thật to đang nhỏ máu.
Trước mặt hắn là một người mặc trường sam màu xám đen, ống tay áo có thêu hoa mai màu trắng, khóe miệng dính đầy máu
Phạm Lam đi về phía trước, hờ hững nhìn người trước mặt, sau đó hung hăng giơ tay, nháy mắt bẻ gãy xương sống của đối phương rồi mạnh mẽ rút sống ra một đoạn xương trắng hếu.
Phạm Lam nhắm mắt lại xoay lưng về phía người kia, không nhìn thấy đối phương ngã xuống.
Người đàn ông sắp chết khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói câu gì đó mà Tạ Miên nghe không rõ. Y giơ tay ra nhưng không ai nắm lấy, cuối cùng buông lỏng rơi mạnh xuống bãi cỏ, từ chân đến đầu, từng tấc từng tấc hóa thành tro bụi.
Tạ Miên nhìn thấy rõ ràng, đây chính là gương mặt của cậu!
Cậu không dám tin trợn to hai mắt, nhưng Vô Tự Quỷ Thư không còn gì nữa, hình ảnh kia như lóe nhanh trong đầu cậu, không cách nào khống chế, cũng không thể tới gần.
Cậu đột nhiên nhớ lại lúc ở nhà họ Diệp, Phạm Lam từng nói, “Tôi từng có một… người bạn. Hắn nói nếu như giết chóc vẫn không tìm thấy phương hướng thì hãy thử lắng nghe trái tim mình, nó sẽ nói cho tôi biết đáp án.”
— Sau đó, hắn đã chết, là tôi giết.
Trong đầu Tạ Miên như bị cả vạn tấn chất lỏng ăn mòn, sau đó nổ tung văng tung tóe, vừa đau đớn vừa chua xót. Cậu siết chặt tay, lồng ngực ngột ngạt như muốn nổ tung.
Phạm Lam khiến cậu thấy cái gì đây!?
Ai thèm xem những thứ này!
Cậu không muốn tin, cậu muốn gặp Phạm Lam, muốn nghe chính miệng hắn nói, chỉ cần hắn nói gì đó, tùy tiện thôi cũng được.
Cậu vốn là một người hoàn toàn không có gì trong tay.
Theo lời của Thời Tuyết Chiết, ngay cả cái mạng của cậu cũng là người ngoài vô tình tạo nên, may mắn có thể quen biết Thất gia, Minh Thu, Mục Yêu, Tiếu Sơn, trở thành ông chủ của tiệm quan tài, có được nhiều ấm áp và lòng tốt.
Trở thành Tạ Miên, còn sống mỗi ngày đều là bạch kiểm.
Nhưng Phạm Lam chưa nói, lúc cậu hỏi, hắn chỉ lạnh lùng quay đầu đi mà không nói gì.
Thật ra cậu không phải là loại người sẽ vì người khác mà sống tiếp, nhưng Phạm Lam thì khác, hắn cho cậu một nửa sinh mạng, hắn là khác biệt.
Từ rất lâu trước kia cậu đã cảm thấy Phạm Lam hoàn toàn khác với ba nghìn trần thế.
Nửa đời trước, Tạ Miên nghĩ bản thân chỉ là một người bình thường, dù đến trường hay đi làm, hoặc là sau này kết hôn sinh con đều không khác gì người ta. Nhưng chỉ trong một buổi tối, cha mẹ bỗng mất tích, ngơ ngác không hiểu ra sao mà trở thành ông chủ của tiệm quam tài.
Linh hồn bị chém giết ngay tại chỗ hoặc đưa vào địa ngục, trách nhiệm này chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ làm loạn tam giới, cứ như vậy tránh cũng không được mà đổ lên đầu cậu.
Không có thương lượng, không cho lùi bước.
Lúc Tạ Miên đang chơi vơi không nơi nương tựa thì Phạm Lam xuất hiện.
Người này nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng chỉ thấy là một tên không đứng đắn. Ngay cả mọi người trong tiệm quan tài cũng ghét bỏ, kỳ thật hắn có thể khiến cậu an tâm từ tận sâu trong đáy lòng, tin tưởng rằng chỉ cần có hắn thì dù là chuyện gì xảy ra cũng không sao.
Vì hắn là Phạm Lam!
Tạ Miên cắn răng gánh trách nhiệm, dù không thể kiên cường như Phạm Lam nhưng ít nhiều gì cũng có thể khiến hắn bớt lo, lúc xảy ra chuyện không cần phân tâm vì cậu.
Tạ Miên nghĩ nghĩ một lúc, bỗng nhiên bật cười.
Cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy, nhưng trong mắt Phạm Lam không biết có được mấy phần thật tình.
Thời Tuyết Chiết nói, người như Phạm Lam, trải qua năm dài tháng rộng, sao còn biết yêu?
Không đúng.
Lúc Tạ Miên không hiểu gì cả, Phạm Lam kiên nhẫn giải đáp từng cái. Lúc cậu gặp nguy hiểm, hắn bảo vệ cậu, từng bước hướng dẫn cậu ở những phương diện mà cậu chưa bao giờ thấy.
Lúc tới không chào một tiếng, lúc đi cũng không nói một câu, để lại cái này cho ai xem đây!
Tạ Miên cắn răng lau mắt, ngón tay thấm ướt, thật sự nghĩ rằng hắn là tên khốn nạn nhất. Nhưng cố tình trong cuộc sống của cậu, hắn lại trao đi nhiều dịu dàng như vậy.
…
Phạm Lam đứng ở mép sông Vong Xuyên, ánh mắt hờ hững nhìn mặt sông yên ả, mặt nước đen nhánh không có lấy một gợn sóng.
Hắn giơ tay ra ném gì đó xuống sông, từng sóng nước cuộn lên.
“Địa phủ khác thường, ngươi có phát hiện gì không?” Phạm Lam không quay đầu mà hỏi, người đứng phía sau không nói gì, hắn không hỏi tiếp nữa.
“Ngươi đã có đối tượng hoài nghi, nếu không sẽ không quay về lúc này.”
Phạm Lam hơi ngẩng đầu, khẽ cười một tiếng: “Trong tam giới này, kẻ có năng lực tính kế rồi kiếm lợi từ giữa không nhiều lắm.”
Địa Tạng Vương nhấc chân tiến lên, khóe miệng hơi nhếch, chỉ là nụ cười này không mang theo vẻ mỉa mai lạnh lẽo như Phạm Lam mà mang theo sự nhân từ.
“Pháp chế năm đó của chúng ta đã không còn thích hợp với hiện tại, hắn muốn đoạt quyền cũng nằm trong dự kiến, chỉ là không nên từ hắn đến đoạt.” Ông nói xong khẽ thở dài một tiếng: “Năm đó khi ngươi đề bạt hắn ngồi lên vị trí Thiên Đế, những gì ngươi xem trọng nơi hắn đã sớm bị xóa nhòa trong dòng sông thời gian rồi, không còn sót lại chút gì.”
Phạm Lam vẫn nhìn thẳng nhìn về phía sông Vong Xuên yên tĩnh, bỗng không quay đầu mà hỏi một câu: “Đế Thính đâu?”
“Gần đây có hơi không thoải mái, đang nghỉ ngơi trong phủ, ngươi có việc muốn hỏi hắn?”
Phạm Lam hơi cau mày, nhìn vẻ mặt nhân từ ấm áp không đổi của bạn cũ, rốt cuộc không hỏi ra mà đổi đề tài: “Thanh Khâu tới hỏi ngươi tin tức của Thanh Mặc, ngươi không nói cho chúng biết vì là Đế Thính không nghe được phải không?”
Người sau như đột nhiên cứng lại, ý cười hiền lành nhân từ đông lại, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường: “Không nghe được.”
Phạm Lam gật đầu, không truy hỏi nữa mà quay người lại, hai tay đút trong ống tay áo, hơi giương mắt nhìn ông: “Trên đời này, không phải tất cả quỷ hồn đều có thể được độ hóa, dù giết cũng không giống độ hóa.”
Địa Tàng Vương hơi nâng giọng ừ một tiếng: “Trảm Vũ, quả thật thời gian thay đổi, ngay cả ngươi cũng đã hiểu được chém giết, cũng sẽ nói được lời thương xót như vậy.”
Phạm Lam ngẩng lên, sau đó lại rũ mắt, ánh mắt mang ý cười sâu xa: “Từ sau khi hắn chết, ta đã học được.” Hắn dừng một chút rồi lại tựa như thở dài: “Ngươi lại quên.”
“Ta đã không phải là Trảm Vũ, từ sau khi hắn chết, ta chỉ là Phạm Lam.” Hắn giơ tay lên nhìn bàn tay trắng nõn sạch sẽ, không biết nghĩ đến điều gì mà thở dài một hơi: “Trảm Vũ đã sớm tan thành mây khói lúc động lòng kia.”
“Ta và Trảm Vũ giống nhau, chỉ khi chúng ta đều chết hết thì thiên giới mới có thể chấp nhận Tạ Miên và cả địa phủ.” Phạm Lam quay đầu, như cười như không hỏi: “Ngươi nghĩ sao?”
Đầu ngón tay Địa Tạng Vương run lên, tràng hạt bị bóp nát một viên, rơi xuống đất rồi văng vào sông Vong Xuyên, nhấc lên cơn sóng nhỏ.
Không ngoài dự đoán, hạt châu vừa rơi vào dòng sông lập tức vang lên tiếng kêu rên thảm thiết, đó là vong linh dưới sông bị quỷ lực thiêu cháy đau đớn.
Địa Tạng Vương, địa ngục không trống không, thề không thành Phật. Không biết từ bao giờ, trên con đường phổ độ chúng sinh đã sinh ra tâm ma.
Thậm chí tâm ma đã ảnh hưởng đến Đế Thính, không nghe được dị thường ở tam giới.
Phạm Lam hơi buồn cười nghĩ, trên con đường quét sạch địa phủ, hắn tính kế nhiều người như vậy, ngay cả tình cảm đối với Tạ Miên cũng bị tính toán, kết quả lại bị một người “tuyệt đối không thể” kéo chân sau.
Đúng rồi, hắn vốn muốn biết người nào có năng lực bắt “cha mẹ” của Tạ Miên đi ngay dưới mắt hắn.
Mặc dù lúc ấy hắn bận rộn tu bổ toái hồn của Tạ Miên, lơ là việc quản lý địa phủ, nhưng Thời Tuyết Chiết muốn trốn thoát không phải là chuyện đơn giản. Y có thể cùng Thanh Mặc gây ra sóng to gió lớn lâu như vậy, mà hắn không tra được chút tin tức nào của y, nhất định là có người ở địa phủ hỗ trợ.
Phạm Lam luôn biết địa phủ có kẻ phản bội, lại không nghĩ rằng kẻ này chính là Địa Tạng Vương.
Lợi dụng Thời Tuyết Chiết dùng hàng đầu thuật, khiến Tiếu Sơn và Minh Thu bị thương ở Sơn Giang, dùng Ngôn Linh Điểu dẫn Bạch Thất đi, tạo một địa phủ nho nhỏ ở phía nam thành phố.
Nếu như là Địa Tạng Vương thì tất cả đã thông suốt.
“Đã bao lâu rồi?”
Địa Tạng Vương lẳng lặng nhìn hắn, ngón tay gẩy tràng hạt, ông biết rốt cuộc Phạm Lam vẫn phát hiện. Ông vốn định dựa vào bản thân chiến thắng tâm ma, xem ra là vẫn không được.